- Biển số
- OF-520911
- Ngày cấp bằng
- 11/7/17
- Số km
- 722
- Động cơ
- 180,420 Mã lực
- Tuổi
- 41
Cuộc đời em thực sự chưa làm được gì cho bố mẹ thì bố mẹ đều đã về với tổ tiên hết rồi, còn cơ hội thì cố lên cụ ơi.
Cụ nói làm em trào nước mắt.Cuộc đời em thực sự chưa làm được gì cho bố mẹ thì bố mẹ đều đã về với tổ tiên hết rồi, còn cơ hội thì cố lên cụ ơi.
Chia sẻ với cụ...Cụ nói làm em trào nước mắt.
E mất mẹ từ khi lên 3, giờ e vẫn hận cuộc đời quá bất công với e vì chưa bao giờ e biết gọi từ MẸ.
Chia sẻ cùng cụCụ nói làm em trào nước mắt.
E mất mẹ từ khi lên 3, giờ e vẫn hận cuộc đời quá bất công với e vì chưa bao giờ e biết gọi từ MẸ.
Nhiều lắm nhưng chưa làm đc, Cụ nói làm cháu lại nhớ đến bố mẹ ở quêEm mong ước xây lại nhà cho 2 cụ và đưa 2 cụ đi xuyên Việt cùng vợ và 2 con
Xây nhà thì e ấp ủ trong năm sau
Xuyên Việt thì phải 2 năm nữa để đứa nhóc lớn 1 chút
E năm nay hơn 30 nhưng là con út nên ông bà cũng nhiều tuổi.
Cụ ông năm nay đã 71 cũng chẳng còn nhiều thời gian...
Viết đến đây nước mắt cứ chực ứa ra
Các cụ thì sao có mong muốn làm điều gì cho Bố Mẹ mà chưa thực hiện được không?
Vâng, e hiểu mà cụ! Thế nên e mới ngẫm câu " hãy giữ gìn và trân trọng, nâng niu những gì mình đang có" đừng để nó tan biến rồi nuối tiếc.Chia sẻ với cụ...
Cuộc sống mà, mỗi nhà mỗi cảnh.
E lập topic này để mỗi ng có chỗ trải lòng mình bên cạnh những sóng gió cuộc đời, hy vọng trải lòng xong sẽ nhẹ bớt đi phần nào
Mẹ vẫn luôn bên cạnh, che chở cho cụ vững bước mà!Cụ nói làm em trào nước mắt.
E mất mẹ từ khi lên 3, giờ e vẫn hận cuộc đời quá bất công với e vì chưa bao giờ e biết gọi từ MẸ.
Em cũng hay về mà ko báo trước cho các cụ đỡ mong và lo lắng lúc mình đi đường.Nhiều lắm nhưng chưa làm đc, Cụ nói làm cháu lại nhớ đến bố mẹ ở quê
Cuối tuần cháu sẽ về, nhưng không dám nói trước vì các cụ cứ ra cửa ngồi ngóng. lỡ việc gì mà không về được thì lại tội quá.
Lúc yếu mệt thì không nói nhưng nhà em thìRước ông bà ra ở cùng là điều tuyệt vời nhất rồi.
Nhưng e ở HN, các cụ ở quê, thỉnh thoảng ra chơi 1 2 tuần thì đc chứ ở luôn thì các cụ ko chịu.
Già rồi nên ở đâu quen đấy.
Thế nên e muốn xây cho các cụ ngôi nhà cho khang trang có vườn cây và ao cá cảnh cho các cụ thu thái tuổi già
Vâng, e cảm ơn cụ. E tin vào phúc phận của mỗi người. E xin kể nốt chuyện của e.Mẹ vẫn bên cạnh che chở cho cụ vững bước mà!
Cụ làm em rơi nước mắt rồi...Vâng, e cảm ơn cụ. E tin vào phúc phận của mỗi người. E xin kể nốt chuyện của e.
E nghe chị họ con nhà bác e kể lại ( chị e năm nay cũng gần 70 rồi).
Mẹ e mất khi tết năm Canh Thân( 1980), khi đó mẹ e đang đi dạy xóa mù ở 1 tỉnh theo trương trình của bộ GD.
Khi đó e mới hơn 3 tuổi 1 chút, chị e lên 5, bố e là bộ đội nên khi mẹ e đi tỉnh dạy phải mang cả 2 chị e e đi cùng vì ở nhà không biết gửi ai.
Ở trường mẹ e dạy, ban ngày còn có đồng nghiệp nhưng đêm chỉ có 3 mẹ con ( thời đó điện còn chả có nói gì đến bảo vệ).
Cách cái đêm định mệnh đó mấy ngày mẹ e đã đau bụng rồi, đau quá nhưng vẫn cố nhịn, đến khi các cô đồng nghiệp biết và bảo đi viện nhưng mẹ không đi vì con nhỏ biết gửi ai.
Lúc đó các cô mới điện lên đơn vị bố nhưng cũng nửa ngày mới nhận được tin, bố e và chị họ tức tốc từ HN về TH để đưa mẹ e đi viện. Khi bố và chị họ về đến trường thì gần như quá muộn, mẹ e biết không qua khỏi hay sao mà nắm tay chị e cầu xin hãy chăm sóc 2 chị e e.
Nhiều khi nghĩ tiêu cực rằng lỗi chính là do chị e e đã gián tiếp gây ra cái chết cho mẹ.
Nhưng e đã làm được 1 việc mà với e nó là quan trọng nhất, đó là sau gần 30 năm e đã tìm được mộ mẹ e, được nhìn thấy mẹ 1 lần để nhớ mặc dù chỉ là bộ xương. Từ đó e thấy như có thêm cái gì đó giúp e vượt qua những lúc khó khăn trong cuộc sống cụ ạ.
E xin lỗi tay e run quá nên văn hơi bị lủng củng cụ ạ.
Đó là điều tuyệt vời nhất của con người phải không cụ.cái gì các cụ muốn em đều thực hiện cả rồi