[TT Hữu ích] Điện Biên Phủ - Hội nghị Geneve

Trạng thái
Thớt đang đóng

Chepomdua

Xe tăng
Biển số
OF-421128
Ngày cấp bằng
7/5/16
Số km
1,179
Động cơ
221,314 Mã lực
Em tàu ngầm đọc hết các thớt của cụ" săn chuột',giờ em nổi lên oánh dấu để xem sắp tới Pháp rút quân như thế nào?Chúng đã làm những gì để gây khó khăn cho ta sau này trong thời gian chờ rút?
 

Ngao5

Vũ Trụ
Người OF
Biển số
OF-44803
Ngày cấp bằng
28/8/09
Số km
56,312
Động cơ
1,136,785 Mã lực


Về nhà thổ ở Điện Biên Phủ các cụ đọc ở:

1) ĐIỆN BIÊN PHỦ, 170 NGÀY ĐÊM BỊ VÂY HÃM
Tác giả: Erwan Bergot
Nhà xuất bản Công An Nhân Dân, 2003
Trích:

"Tháng 1 năm 1954
Perrin cúi gập người, hai tay chống nạng sườn, cười rất to rồi dùng khuỷa tay huých một cái khiến cho Fattori đang ngồi xổm rải dây điện thoại phải bật dậy:
- Này, Fattori! Tớ nói đúng không, máy bay chở gái điếm vừa hạ cánh. Điện Biên Phủ đã trở thành một thành phố pháo đài rồi!
- Chỉ còn thiếu có rạp chiếu bóng.
Đúng vậy. Cũng như ở Nà Sản trước kia, binh lính đóng tại Điện Biên Phủ hiện nay vẫn còn phải tập trung tại sân bay xem chiếu bóng. Mà toàn là những phim cũ, rách nát, máy chiếu lại thường hỏng hóc về kỹ thuật. Bộ phận phục vụ xã hội của quân đội chỉ chiếu toàn những phim khô khan, không có chuyện làm tình hiện đại.
Với nhà chứa gái điếm tạm đặt trong chiếc Dakota ở đầu đường băng đã có thể giải quyết được nhu cầu hằng ngày.
Perrin vẫn chống tay vào sườn, nói tiếp:
- Riêng tớ, tớ sẽ đi tìm kiếm chính “bà má”.
“Bà má” là tên gọi binh lính đặt cho mụ chủ cai quản lũ gái điếm, một mụ đàn bà gầy gò, khô cứng kéo lê đôi guốc sơn màu vàng trên đường băng đầy bụi. Một tay, mụ cầm chiếc ví xách bằng da thuộc, đồng thời cố giữ tà áo dài màu hồng tươi đang bay tung trước gió. Tay còn lại, mụ giương giương cao chiếc dù đen tránh ánh nắng gay gắt của mặt trời.
Đi bên cạnh mụ chủ chứa là bác sĩ quân y tiểu đoàn 1, trung đoàn lê dương số 2, có trách nhiệm bảo vệ sức khỏe cho binh lính, và cũng là ông chủ của bọn gái điếm. Lũ con gái bước theo sau hai người, dáng điệu trơ tráo, tự tin, nhìn thẳng vào đám lính tò mò đang theo dõi bước đi và bàn tán tục tĩu. Vài anh lính lê dương được cử đi theo mang vác hành lý gồm những chiếc va-li nặng trĩu hoặc chỉ là những làn mây tre.
Fattori hỏi bạn:
- Bao giờ thì đến lượt chúng mình?
Perrin doạ:
- Cậu là lính mới, phải đợi đến lượt sau cùng.
Mọi việc đã làm xong, Perrin quay trở về đơn vị, gặp đại đội trưởng, giọng nói hồi hộp:
- Báo cáo trung uý! Bọn gái điếm đã tới. Đầy một chuyến bay Dakota.
Trung uý Turcy mỉm cười:
- Tôi biết rồi!
Nếu chuyện gái điếm mang lại niềm vui cho Perrin và đồng đội thì cũng là một vấn đề phải tranh cãi nghiêm chỉnh trong ban chỉ huy. Phải đợi rất lâu sau khi đã thảo luận kỹ, ban chỉ huy mới đồng ý để cho “kíp” gái điếm đầu tiên đến phục vụ tiểu đoàn 1, trung đoàn lê dương số 2.
Quyết định này đặt ra nhiều vấn đề thực chất cho “khách làng chơi” và rất nhiều viên sĩ quan được cử ra đón nhận và nuôi dưỡng bọn gái điếm này. Không thể để bọn này ở ngoài trời dưới một lều bạt mà chính họ cho là rất thuận tiện để hành nghề. Từ đầu tháng 2, tất cả đều đã phải sống trong hầm. Bởi vì, cứ đúng vào ngày lẻ, vào quãng 4 giờ chiều thì một khẩu pháo bí mật của Việt Minh lại nã một loạt đạn 75 vào cứ điểm. Đã xác định được đây là một khẩu pháo của Nhật Bản, có thể Việt Minh đã tịch thu được. Lính trong cứ điểm cũng đã quen được với việc pháo bắn và cũng mới chỉ có vài người bị thương, nhưng dù sao cũng phải đề phòng và không ai muốn bị rủi ro một cách vô ích.
Như vậy là phải đào thêm một loạt hầm trú ẩn. Đối với công việc này, không hiếm người tình nguyện lao động. Họ được miễn trừ việc xây dựng các công trình quân sự để đổi công bằng việc đào hầm nhà chứa gái điếm, có đủ cả mái vòm, đường hào dẫn vào và lối thoát ra ngoài.
Một công văn được gửi tới các đơn vị, qui định ngày và giờ mở cửa nhà chứa, các đơn vị tới thưởng thức theo thứ tự luân phiên. Những đơn vị đóng ở xa quá, tận trên cao điểm bao quanh Điện Biên Phủ vẫn được phục vụ. Lính tại những điểm tựa này không tới được nhà chứa thì sẽ có đội gái điếm lưu động đến phục vụ tại chỗ.
Chỉ riêng các linh mục là phản đối. Các cha tuyên uý đòi thay đổi giờ giấc đón khách, làm sao không trùng hợp với giờ đọc kinh hoặc làm lễ rửa tội. Họ nói rất có lý.
- Nếu không làm như vậy, các con chiên sẽ sao nhãng phần đạo.
Riêng với Perrin, Fattori và một số người khác họ đã không có may mắn được thưởng thức thú vui này. Bởi vì, chỉ 2 ngày sau khi đội gái điếm được đưa tới Điện Biên Phủ, đơn vị Perrin được điều động đi đóng giữ Dominique 2 là một cao điểm khoá chặt cửa Đông Bắc. Đây là một cụm cứ điểm quan trọng nhất trong dãy đồi vành đai, cao hơn mặt sông Nậm Rốm tới 80 mét. Trung tá Piroth chỉ huy hoả lực đã quyết định đặt trên điểm cao này 6 khẩu súng cối nặng dưới sự chỉ huy của trung uý Bergot có thể xa tới mức yểm trợ được cho cụm cứ điểm Béatrice ở bản Him Lan. Ông nói:
- Để có thể bắn được tới chỗ chúng ta, Việt Minh phải đặt pháo trên cánh đồng, hoặc ít nhất cũng ở sườn núi ngoại vi, đối diện với chúng ta. Địch vừa mới nổ pháo lập tức sẽ lộ ngay mục tiêu. Mỗi khẩu pháo địch bị lộ là lập tức bị tiêu diệt ngay tức khắc.
Phản pháo là một chiến thuật đã được chỉ dẫn trong sách giáo khoa, tỉ mỉ đến từng chi tiết, được coi như kinh thánh của lính pháo. Trung tá Piroth nói:
- Các khẩu pháo 105 và 155 của chúng ta sẽ đảm bảo việc phản pháo, nã pháo vào các khẩu pháo địch. Còn các khẩu đội cối 120 của chúng ta sẽ chịu trách nhiệm bắn nát bộ binh địch.
Ngay sau khi có quyết định này, mỗi điểm tựa đều được tiến hành một loạt cuộc bắn tập. Những cuộc bắn tập này, gọi tắt là CPO, tức là “diễn tập để chuẩn bị phản kích bằng pháo” được thực hiện ngay khi có lệnh báo động. Các pháo thủ đều đã nhận được mật lệnh theo từng mã số với ba con số.

____________________

Điện Biên Phủ qua một nhà báo Mỹ

“Graham Greene (tác giả tiểu thuyết Người Mỹ trầm lặng) từng miêu tả những cái ôm chầm sầu thảm. Trước trận oanh tạc cuối cùng, vợ và người yêu của các sĩ quan Pháp bay tới trong vài giờ đồng hồ vào ban ngày”, phóng viên International Herald Tribune (IHT) James Pringle mở đầu bài viết về Điện Biên Phủ.
“Thật đáng thương và đáng tha thứ”, Greene viết trong hồi ký, “dù đó không phải là chiến tranh”. Greene, nhận thấy sự cô lập và thế bị động của vùng thung lũng, không yên tâm khi qua đêm trong dãy hào của binh lính Pháp. Một sự đền bù là loại rượu vang hảo hạng, mà tướng Christian de Castries cấp cho binh lính trong bữa tối. Người Pháp đã khôn ngoan trữ 48.000 chai rượu vang ngon ở đây.
Greene miêu tả de Castries có những “nét sến và giả tạo của một anh kép lâu năm”. Nhưng sau 56 ngày Pháp bị bao vây, bắt đầu từ 13-3-1954, sự “sến” ấy không còn nữa. Thực dân Pháp chết ở Đông Dương sau gần 100 năm, tại một trong những trận đánh quan trọng nhất của thế kỷ 20. Lời cuối cùng mà de Castries nói qua điện đài cho cấp trên của mình ở Hà Nội, tướng René Cogny, là: “Tôi đang cho nổ tung các kho quân sự. Các kho đạn đang nổ rồi. Tạm biệt”. Cogny đáp lại: “Vậy thì tạm biệt, anh bạn”.
Người Pháp bắt đầu củng cố khu thung lũng heo hút gần Lào từ cuối năm 1953, hy vọng lùa lực lượng cộng sản vào một trận chiến được họ sắp đặt trước, và những cuộc không kích và tấn công trên bộ sẽ phá huỷ lực lượng của ông Hồ Chí Minh. Tuy nhiên, chính người Pháp lại bị mắc vào nút thòng lọng, khi Việt Minh chuyển pháo và quân vào các vùng núi xung quanh. Quân Pháp gặp phải đối thủ kiên cường: tướng Võ Nguyên Giáp, một thày giáo sử trở thành chiến lược gia quân sự đại tài, cùng 49.500 binh lính Việt Minh.
Khác với cuộc chiến của người Mỹ sau này, cả hai bên đều có những anh hùng. Tuy nhiên, như Greene bình luận: “Hai phía chiến đấu với mức thương vong cao nhất”. Hơn 15.000 hai bên đã thiệt mạng trong cuộc chiến.
Chuyến bay cuối cùng xuống sân bay ở Điện Biên Phủ là vào ngày 27-3, 50 năm về trước. 19 người bị thương được sơ tán. Người Pháp đầu hàng ngày 7-5, mặc dù không có lá cờ trắng nào xuất hiện trước khi Việt Minh cắm lá cờ đỏ trên hầm tướng de Castries. Những binh lính bại trận phải đi bộ 700 km đến các trại giam; nhiều người chết dọc đường đi.
Ở Geneva, ngày 8-5, các cường quốc bắt đầu bàn về số phận Việt nam và chia đất nước này làm hai, mở đường cho sự can thiệp của Mỹ…
Việt nam đang kỷ niệm 50 năm chiến thắng của Việt Minh ở Điện Biên Phủ bằng các chương trình truyền hình, các tiết mục văn nghệ và các bài báo. Tại hầm chỉ huy ở Điện Biên Phủ, tôi gặp bà Trần Thị Mạc, 80 tuổi, từng tham gia Việt Minh, và làm nhiệm vụ thồ vác vũ khí. Bà đã đi gần 500 km đến đây: “Tôi cảm thấy tự hào về chiến thắng của chúng tôi. Tôi phải thăm lại nơi này sau 50 năm”.
50 năm trước, trong doanh trại của Pháp cũng có những người phụ nữ. Một cô y tá được giới báo chí Pháp mệnh danh là “Thiên thần của Điện Biên Phủ”. Còn có hai “nhà thổ di động”, với 18 cô gái Việt và Algeria. Khi cuộc bao vây chấm dứt, các cô gái và tú bà Việt được gửi đi “phục hồi nhân phẩm”, giống như những cô gái bar Sài Gòn sau năm 1975. Nhưng giờ đây, trong khách sạn của tôi, cũng như nhiều khách sạn khác ở Điện Biên Phủ, lại xuất hiện những cô cave mới trong các phòng “Massage Thái”…
Pháp tiếp tục tham chiến và thất bại ở Algeria. Đôi khi họ phải đương đầu với những người Algeria từng chiến đấu cho nước Pháp. Đến lượt người Mỹ gặp thất bại của chính mình ở Việt nam. Nhưng trước đó, năm 1965, họ còn ném bom Điện Biên Phủ lần nữa.

3) "Đôi xoè" của Đèo Văn Long ở Lai Châu

Trước khi quyết định rút đội quân người Thái khỏi Lai Châu (trong Chiến dịch Pollux), Tướng Navarre và Cogny đến Lai Châu
Những hình ảnh dưới đây trong chuyến đi của hai ông




 

Ngao5

Vũ Trụ
Người OF
Biển số
OF-44803
Ngày cấp bằng
28/8/09
Số km
56,312
Động cơ
1,136,785 Mã lực






 

Ngao5

Vũ Trụ
Người OF
Biển số
OF-44803
Ngày cấp bằng
28/8/09
Số km
56,312
Động cơ
1,136,785 Mã lực






 

Ngao5

Vũ Trụ
Người OF
Biển số
OF-44803
Ngày cấp bằng
28/8/09
Số km
56,312
Động cơ
1,136,785 Mã lực






 

Ngao5

Vũ Trụ
Người OF
Biển số
OF-44803
Ngày cấp bằng
28/8/09
Số km
56,312
Động cơ
1,136,785 Mã lực




 

Ngao5

Vũ Trụ
Người OF
Biển số
OF-44803
Ngày cấp bằng
28/8/09
Số km
56,312
Động cơ
1,136,785 Mã lực
VÌ SAO PHÁP ĐƯA QUÂN ĐẾN ĐIỆN BIÊN PHỦ?

Em phải đưa gấu đi chút việc
Các cụ đợi đến đầu giờ chiều nhé
Kính
 

Thai Ha

Xe buýt
Biển số
OF-43386
Ngày cấp bằng
15/8/09
Số km
719
Động cơ
470,250 Mã lực
Nó dụ VM đến để đánh trận quyết định, kiểu
VÌ SAO PHÁP ĐƯA QUÂN ĐẾN ĐIỆN BIÊN PHỦ?

Em phải đưa gấu đi chút việc
Các cụ đợi đến đầu giờ chiều nhé
Kính
Wa tac lô. ( ? ).
 

Gcar

Xe lăn
Biển số
OF-38790
Ngày cấp bằng
21/6/09
Số km
11,534
Động cơ
572,214 Mã lực
Chủ yếu là ta bị TQ-LX dắt mũi cụ ah; chứ Pháp lúc đó kiệt quệ lắm rồi, chi phí chiến tranh thì quá lớn Pháp k kham nổi nữa. Sau ĐBP thì Pháp đứng còn k nổi nữa là còn tinh thần cầm súng giữ thuộc địa (cả vạn tù binh đang trong tay Việt Minh). Những gì diễn ra ở Giơnevơ cho thấy Pháp muốn rút nhanh, vì đằng nào cũng chả còn mặt mũi nhìn đám thực dân còn lại. Mà ở lại thì sớm hay muộn cũng bị Việt Minh "thịt luộc" kể cả Mỹ có giúp.
Sau này ở HĐ Paris ta tỉnh đòn, biết Mỹ cũng giống như Pháp năm 54 muốn rút rồi nên ta bảo lưu tuyệt đối yêu sách, cuối cùng Mỹ cũng chấp nhận tất và ném VNCH vào sọt rác.
không phải do Pháp đâu mà là lúc đó Mỹ đã bàn với Pháp rồi, có gì thì bàn giao lại cho Mỹ, tuyệt đối không được nhượng bộ. Pháp cũng nói thẳng với ta là nếu không ký được thì tổng thống Pháp Mendes France sẽ từ chức, còn VN Mỹ sẽ nhảy vào. LX, TQ thì Stalin đã mất, đã mệt mỏi trong chiến tranh Triều Tiên, ta không thể ép họ rót thêm vũ khí cho ta đánh Mỹ được.

Sau này ở Angieri Pháp còn đổ quân đông hơn nhiều hơn nhiều, vì Angieri nó coi là thuộc chính quốc Pháp chứ không phải thuộc địa.

Nhưng đúng là từ đó trở đi mọi cái nên ký song phương, tránh quốc tế hóa!:D Ngay cả bọn Israel ký với Ả rập cũng không bao giờ cho Mỹ tham gia.
 
Chỉnh sửa cuối:

Dreamnoi

Xe tải
Biển số
OF-308114
Ngày cấp bằng
17/2/14
Số km
238
Động cơ
302,616 Mã lực
Điên Biên Phủ chấn động địa cầu, chỉ tiếc rằng sau này chống Mỹ ở cải hai phía đều có người từng làm nên chiến thắng ĐBP
 

Cướp cò

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-381245
Ngày cấp bằng
5/9/15
Số km
923
Động cơ
249,860 Mã lực
Tuổi
51
không phải do Pháp đâu mà là lúc đó Mỹ đã bàn với Pháp rồi, có gì thì bàn giao lại cho Mỹ, tuyệt đối không được nhượng bộ. Pháp cũng nói thẳng với ta là nếu không ký được thì tổng thống Pháp Mendes France sẽ từ chức, còn VN Mỹ sẽ nhảy vào. LX, TQ thì Stalin đã mất, đã mệt mỏi trong chiến tranh Triều Tiên, ta không thể ép họ rót thêm vũ khí cho ta đánh Mỹ được.

Sau này ở Angieri Pháp còn đổ quân đông hơn nhiều hơn nhiều, vì Angieri nó coi là thuộc chính quốc Pháp chứ không phải thuộc địa.

Nhưng đúng là từ đó trở đi mọi cái nên ký song phương, tránh quốc tế hóa!:D Ngay cả bọn Israel ký với Ả rập cũng không bao giờ cho Mỹ tham gia.
Hồi đó đàm phán song phương thì Pháp chấp nhận cút trong phút mốt, nhưng kéo Mỹ - Tàu vào thành ra 2 thằng đó mặc cả và chia chác trên xương máu của bộ đội ta.
 

KoThich

Xe buýt
Biển số
OF-36765
Ngày cấp bằng
1/6/09
Số km
736
Động cơ
437,968 Mã lực
Nơi ở
HN
Hồi đó đàm phán song phương thì Pháp chấp nhận cút trong phút mốt, nhưng kéo Mỹ - Tàu vào thành ra 2 thằng đó mặc cả và chia chác trên xương máu của bộ đội ta.
Bác nói thế cực đoan quá, như chữ ký bác Ngao, miếng pho mát cho không chỉ có trong bẫy chuột. TQ viện trợ cho VN nhiều như thế, họ phải thấy lợi ích của họ chứ, đồng ý là có tác động từ phía TQ nhưng Ta cũng phải thấy phù hợp với tư tưởng chủ đạo (độc lập dân tộc) và thực tế chiến trường thì ta mới nghe theo chứ Ta có phải chính phủ bù nhìn đâu mà mặc cả trên xương máu bộ đội ta (Chiến tranh Triều Tiên TQ còn đưa quân vào, còn trận ĐBP hoàn toàn bộ đội VN)
 

Ngao5

Vũ Trụ
Người OF
Biển số
OF-44803
Ngày cấp bằng
28/8/09
Số km
56,312
Động cơ
1,136,785 Mã lực
VÌ SAO PHÁP KÉO QUÂN LÊN ĐIỆN BIÊN PHỦ

Khi chiếm nước ta, Pháp xây dựng những đồn bốt (đồn binh, camp) ở các thành phố, thị xã ngoài nhiệm vụ chiến đấu, còn để phục vụ an ninh, cai trị. Trên miền núi như Nghĩa Lộ, Sơn La, Vĩnh Yên…. Các đồn binh đóng ở chỗ cao, bên cạnh là Dinh công sứ Pháp, nhà tù…. bộ máy cai trị ở địa phương dựa vào bọn tay sai phìa, tạo (trưởng thôn, trưởng bản) …
Cách 20 chục km, mới có một đồn binh để cứu ứng lẫn nhau.
Năm 1930, Lực lượng Việt Nam Quốc Dân Đảng do Nguyễn Thái Học cầm đầu nổi dậy đánh đồn binh Yên Bái, nhưng thất bại.
Dân ta lúc đó sợ Pháp, nên bộ máy quân sự như thế cũng ổn
Năm 1946, sau khi Toàn quốc kháng chiến, Pháp chỉ đồn trú ở những vị trí then chốt, còn vùng thôn quê bao quanh hầu như không kiểm soát nổi.
Mở một chiến dịch đối với thực lực của Pháp lúc đó là cả một vấn đề.
Từ 1946 đến đầu 10-1950, quân ta luôn phải sống vùng rừng núi, thiếu thốn đủ mọi thứ





Mọi việc thay đổi nhanh chóng sau ngày 1-10-1949
Sau khi Mao Trạch Đông giành chính quyền ở Trung Quốc, tháng 1-1950, Chủ tịch Hồ Chí Minh sang Trung Quốc rồi tới Liên Xô. Lúc này các chính phủ phe X.HCN công nhận nước VNDCCH.
Quan trọng nhất là chúng ta được sự giúp đỡ của Trung Quốc về vũ khí và huấn luyện quân sự. Hai trung đoàn Việt Nam được huấn luyện và trang bị vũ khí tại Trung Quốc (ông Trần Độ lúc đó là một chỉ huy cũng trong đoàn này)
Theo yêu cầu của cụ Hồ, Trung Quốc cử Tướng Trần Canh sang làm cố vấn quân sự. Trần Canh đến Việt Nam qua cửa khẩu Hà Giang, rồi đi bộ tới ATK Đinh Hoá (Thái Nguyên)
Tháng 10-1950, Trần Canh và Đại tướng Võ Nguyên Giáp cả hai trực tiếp cầm quân đánh Đông Khê Cao Bằng, Thất Khê và chiến thắng ròn rã - đó là Chiến thắng Biên giới, còn Pháp gọi là Trận đường thuộc địa số 4 (4er RC)
Chủ tịch Hồ Chí Minh cũng trực tiếp đi theo chiến dịch








Sau chiến dịch Biên giới, Pháp rút bỏ những đồn bốt nằm dọc biên giới Việt Trung: Lạng Sơn, Lào Cai. (Hà Giang, Pháp đã bỏ từ trước).
Tới 1952, sau nhiều chiến dịch, ta đã hầu như chiếm được miền núi Bắc Việt Nam, trừ ba chỗ Lai Châu, Nà Sản, và Nghĩa Lộ
Pháp co cụm về đồng bằng châu thổ sông Hồng



Đến 10-1952, ta mới chiếm được Nghĩa Lộ (sau trận đánh không thành công của ông Lê Trộng Tấn một năm trước đó)
Như vậy cuối 1952, Pháp chỉ còn trụ ở Lai Châu và Nà Sản
 

Ngao5

Vũ Trụ
Người OF
Biển số
OF-44803
Ngày cấp bằng
28/8/09
Số km
56,312
Động cơ
1,136,785 Mã lực
Đầu năm 1951, Đại tướng de Tassigny sang làm Tổng tư lệnh Pháp ở Đông Dương, Salan là Phó Tư lệnh



Tướng Raoul Salan là người rất am hiểu chiến trường Việt Nam
Ba mươi năm trước, ông bắt đầu bằng cái lon trung uý đồn trưởng Đình Lập (Lạng Sơn) và leo lên tới tướng 4 sao trên cầu vai tổng chỉ huy ở Việt Nam, biết tiếng một số dân tộc vùng cao. Ông là người tháp tùng chủ tịch Hồ Chí Minh sang Pháp tháng 6-1946 và một một năm sau, chính ông chỉ huy chiến dịch Việt Bắc “úp sọt” người đi cùng máy bay với ông năm trước. Rất may là Chủ tịch Hồ Chí Minh đã thoát hiểm bủa vây ở Chợ Đồn, Bắc Cạn trong chân tơ kẽ tóc

Salan khuyên de Tassigny:
1) bỏ rừng núi, co cụm lực lượng về đồng bằng, nơi chúng ta khó tác chiến trước hoả lực của xe tăng và máy bay và bom naplm (lúc này Mỹ bắt đầu viện trợ cho Pháp).
2) xây dựng phòng tuyến bao quanh khu vực đồng bằng và Hà Nội, gồm nhiều vành đai những lô cốt (hầm ngầm nửa nổi nửa chìm) do lính Pháp và lính Quốc gia Việt Nam của Bảo Đại vừa được thành lập.
Các lô cốt này sẽ chặn bước tấn công của bộ đội ta và chúng được bố trí như những căn cứ hoả lực tiếp ứng cho nhau khi lâm trận
3) tuyên bố vành đai trắng (no man land) ở một số khu vực, là những nơi chúng có thể nã pháo vào bất cứ lúc nào. Nông dân bỏ nhà cửa ruông vườn đi chỗ khác, nên bộ đội ta khó kiếm chỗ trú chân trước khi tấn công
Ở Hà Nội một loạt lô cốt xây dựng ở trục đường chính từ ngoại thành vào Hà Nội, ngày nay còn sót lại lô cốt ở đường Hoàng Quốc Việt (cổng Viện hàn lâm khoa học Việt Nam), Thạch Thất, Hải Dương…











Biết đồn bốt ở miền núi không chịu nổi sức tấn công của bộ đội, de Tassigny (nghe theo Salan) rút quân khỏi Tuần Giáo, Thuận Châu, Sơn La, Mộc Châu gom về xây dựng cụm cứ điểm lục quân – không quân Nà Sản, vì Pháp có đủ máy bay vận tải đảm bảo hậu cần cho Nà Sản. Chỉ trong vòng một giờ có thể triển khai quân Dù ở bất cứ chỗ nào ở thượng du Bắc Việt Nam, xuất phát từ Nà Sản và Hà Nội.
Căn cứ lục quân – không quân Nà Sản chính là sản phẩm của Salan, trước khi Navarre sang
Tháng 11-1952, Tướng Hoàng Văn Thái và cố vân Mai Gia Sinh chỉ huy cuộc tấn công Căn cứ Nà Sản, nhưng thất bại vì thế phòng thủ liên hoàn của căn cứ.
Tháng 1-1952, tướng de Tassigny bị bệnh và qua đời (nghe nói bị đạn Việt Minh bắn trúng nách khi ngồi máy bay trinh sát MS-500 theo dõi trận chiến Hoà Binh - Trận Sông Đà), Salan trở thành Tổng tư lệnh tạm thời thay de Tassigny
Nếu chính quyền Pháp tin dùng Salan thì cuộc kháng chiến của chúng ta còn kéo dài lâu hơn nữa
Đại tướng Võ Nguyên Giáp đánh giá cao Salan vì “biết làm cho Pháp thua từ từ”.
Nhưng tướng lĩnh ngồi ở Paris chê Salan “không bằng cấp”, không phải dòng dõi quý tộc, kém tài, bị Việt Minh đẩy lui, phải co cụm, trong khi vũ khí của Mỹ đưa vào ngày một nhiều, lẽ ra phải ăn sống nuốt tươi Việt Minh, không phải khoanh tay ngồi giữ đồng bằng Bắc Bộ
Họ sốt ruột, muốn tiêu diệt chủ lực Việt Minh để kết thúc chiến tranh nhanh chóng
Với tâm lý đó, Paris tìm chọn một tướng lĩnh xông xáo, “máu chiến”.
Đám tướng lĩnh già trong WW2 chẳng ưa chiến tranh Việt Nam, coi đó là “hố phân” nên chẳng ai chịu nhận
Rồi cũng chọn được Henri Navarre thay de Tassigny và đưa Cogny thay Salan
Của đáng tội, Henri Navarre đang làm công việc tình báo của Pháp tại Văn phòng NATO ở Paris, lại mù tịt trận mạc Việt Nam, nên cũng chẳng ham hố gì cái chức Tổng tư lệnh Đông Dương.
Khi tới Việt Nam, nhận thấy cứ điểm Nà Sản đã chiến thắng chủ lực Việt Minh, nên ông “nhân điển hình” này ở mức cao hơn
Henri Navarre đệ trình kế hoạch xây dựng Cụm cứ điểm Điện Biên Phủ để nghiền nát chủ lực Việt Minh. Kế hoạch đưa về Paris xin phê duyệt
Sau khi được Paris chuẩn y, Henri Navarre quyết định đưa quân đánh chiếm và xây dựng thành tập đoàn cứ điểm Điện Biên Phủ. Theo kế hoạch, Henri Navarre cho rút bỏ Nà Sản, lấy binh sĩ đưa lên Điện Biên Phủ, đồng thời rút bỏ Lai Châu, đưa đám lính Thái (người Pháp không mấy tin tưởng) canh giữ rìa ngoài cứ điểm Điện Biên Phủ
Ngày 20-11-1953, khi Pháp nhảy dù xuống Điện Biên Phủ, Bộ Tổng tham mưu quân đội ta cũng ngỡ ngàng, chưa hiểu tại sao

Trong cuốn"Điểm hẹn lịch sử"Đại tướng Võ Nguyên Giáp viết để lý giải tại sao Navarre lại xây dựng cứ điểm Điện Biên Phủ:

Có thể nói người khai sinh ra “chiến lược con nhím” ở Đông Dương là Raoul Salan. Salan không phải là một tổng chỉ huy nổi bật trong chiến tranh Đông Dương, không giành được nhiều uy tín, cũng như gây nhiều tranh cãi, nhưng lại là người chỉ huy gắn bó nhiều nhất với chiến trường, trải qua nhiều thăng trầm trong cuộc chiến, Salan không có sáng kiến gì lớn nhắm giành thắng lợi cuối cùng, nhưng lại biết trì hoãn sự thua trận bằng những giải pháp kịp thời. Salan am tường đất nước, con người và địch thủ hơn tất cả những tổng chỉ huy khác danh tiếng, tài ba lỗi lạc hơn. Chính sự xuất hiện tập đoàn cứ điểm ở Nà Sản, Tây Bắc năm 1952, đã chặn đứng cuộc tiến công giành thắng lợi trọn vẹn trong chiến dịch của ta. Salan đã làm đúng việc cần làm vào thời điểm để cứu vãn và cân bằng lại tình hình trong lúc toàn bộ lực lượng quân Pháp ở Tây Bắc đứng trước nguy cơ bị tiêu diệt. Nhưng cũng tới lúc Salan phải ra đi. Chính phủ Pháp không cần một tổng chỉ huy có khả năng kéo dài cuộc chiến. Cái nhà cầm quyền Pháp cần là một chiến thắng lớn để tìm một kết thúc có lợi. Salan không có tham vọng làm điều này.
Trước hết, giải pháp này tỏ ra ít nguy hiểm. Cơ quan tham mưu của Navarre ở Sài gòn tin rằng: “Việt Minh không thể duy trì ở thượng du quá 2 đại đoàn và 20.000 dân công, sự bấp bênh về giao thông không cho phép họ mang tới đó pháo trên 75 ly cùng với đạn pháo quá 7 ngày chiến đấu”. Tập đoàn cứ điểm Nà Sản hồi đầu năm đã vô hiệu hoá 2 đại đoàn Việt Minh! Việc đánh chiếm Điện Biên Phủ có khả năng ngăn chặn được một cuộc tiến công ở Tây Bắc, xa hơn nữa là Thượng Lào. Và nhất là nó có thể thu hút một số đại đoàn Việt Minh, giảm nhẹ áp lực đối với đồng bằng. Navarre chỉ mong cuộc hành binh Castor thu hút được từ 1 tới 2 đại đoàn chủ lực của đối phương về hướng này, làm phân tán khối chủ lực Việt Minh, trì hoãn một cuộc tổng giao chiến trong mùa khô 1953-1954 trên chiến trường chính Bắc Bộ".
 
Chỉnh sửa cuối:

Dao tuan Vu

Xe buýt
Biển số
OF-8930
Ngày cấp bằng
27/8/07
Số km
544
Động cơ
539,623 Mã lực
Bác Ngao kể chuyện hay quá. Cứ y như trước đây, thời chiến tranh các chú Bộ đội về kể chuyện chiến đấu ý. Câu chữ đơn giản, dễ hiểu mà không cường điệu, sách vở. Thời đó bọn em trẻ con há hốc mồm mà nghe. Khi nghe quân ta chiến thắng vỗ tay vang trời. Bác Ngao cứ giữ mạch chuyện nhé./.
 

Gcar

Xe lăn
Biển số
OF-38790
Ngày cấp bằng
21/6/09
Số km
11,534
Động cơ
572,214 Mã lực
Đại tướng de Tassigny không chỉ là Tổng tư lệnh mà còn là Toàn Quyền, vừa nắm quân sự vừa nắm chính trị. Lần đầu tiên có chuyện đó tại Đông Dương. Ngoài ra ông này còn tổ chức huy động binh lính người Việt của Quốc gia Việt Nam và đích thân đi sang Mỹ xin viện trợ. May mà ông này chết sớm nếu không sẽ không có vụ ĐBP!
 

UnitedKondoms

Xe container
Biển số
OF-345680
Ngày cấp bằng
6/12/14
Số km
6,015
Động cơ
316,258 Mã lực
.....
Khi tới Việt Nam, nhận thấy cứ điểm Nà Sản đã chiến thắng chủ lực Việt Minh, nên ông “nhân điển hình” này ở mức cao hơn
Henri Navarre đệ trình kế hoạch xây dựng Cụm cứ điểm Điện Biên Phủ để nghiền nát chủ lực Việt Minh. Kế hoạch đưa về Paris xin phê duyệt
Sau khi được Paris chuẩn y, Henri Navarre quyết định đưa quân đánh chiếm và xây dựng thành tập đoàn cứ điểm Điện Biên Phủ. Theo kế hoạch, Henri Navarre cho rút bỏ Nà Sản, lấy binh sĩ đưa lên Điện Biên Phủ, đồng thời rút bỏ Lai Châu, đưa đám lính Thái (người Pháp không mấy tin tưởng) canh giữ rìa ngoài cứ điểm Điện Biên Phủ
Ngày 20-11-1953, khi Pháp nhảy dù xuống Điện Biên Phủ, Bộ Tổng tham mưu quân đội ta cũng ngỡ ngàng, chưa hiểu tại sao
Đại tướng Võ Nguyên Giáp nói đúng: "Điện Biên Phủ là điểm hẹn lịch sử" như trong cuốn sách của ông "Điểm hẹn lịch sử"
Shệt! Cháo thấy cứ cái gì tôn tốt 1 tí mà nhân điển hình lên to hơn, rộng hơn ở VN là toi cmnl các kụ êi
 
Trạng thái
Thớt đang đóng
Thông tin thớt
Đang tải
Top