[Funland] Đèo Lò Xo tử thần - Nỗi sợ hãi hơn phim kinh dị

xeđạp

Xe buýt
Biển số
OF-20378
Ngày cấp bằng
25/8/08
Số km
864
Động cơ
507,480 Mã lực
Nơi ở
Vỉa hè
Em cũng đi 1 lần vào năm 2015, 4h30 còn ở ngã ba đông dương, khoảng 10h đêm về đến hội an, mưa phùn, sương mù cũng xém lao xuống vực do tầm nhìn kém. Sau đó không bao giờ dám đi đèo này nữa, cả chục km không một bóng đèn, ghê thật.
 

Matizcoi

Xe ba gác
Biển số
OF-30934
Ngày cấp bằng
10/3/09
Số km
22,644
Động cơ
-164,058 Mã lực
Nghe tả em sợ phết, suy ra cụ chủ giỏi văn dất :))
 

matizvan2009

Xe ngựa
Biển số
OF-42690
Ngày cấp bằng
8/8/09
Số km
25,746
Động cơ
757,362 Mã lực
em chạy xe máy 1 mình đèo violac (Quảng ngãi-Kontum) cách đây hơn 10 năm. Em chạy một mình, xe win100, hành tranh có đủ cờ-lê, mỏ lết, kìm, dây chun (buộc bó bánh xe khi bị xì lốp, chấp nhận chạy được đến khi nào có nơi thay săm lốp mới thì thay...), em chạy tầm 3 giờ chiều trên đèo, trời đang nắng (tháng 9) thì đổ mưa, em sợ vãi lái vì mưa đèo lạnh, em không có áo mưa. Trước đấy đường cũng vắng, em bám theo 2vc chạy viva biển xanh (em đoán là cán bộ) nhưng em lái yếu nên không bám được, nửa đèo lúc mưa thì thấy 2vc trú mưa dưới tán cây to nên em cũng dừng lại trú cùng....Nói chuyện thì 2vc nói là họ chạy từ Nghệ An vào. Cũng may mưa mau tạnh nên em không bị ướt nhiều. Đi 20-30km mới thấy nhà mà toàn nhà dân tộc, chả thấy người Kinh mà thời điểm đấy Tây nguyên cũng lùng bùng chuyện nhà nước Đề-ga nên cũng sợ.
chạy vài chục cây, móc điện thoại ra xem có sóng hay không để biết là gần khu dân cư nào đó, thời đó chưa có Viettel (hoặc chưa roaming VT với Vinaphonge-Mobiphone nên sóng điện thoại trên cung đường đó cũng hiếm ...
 

lttvtvn

Xe container
Biển số
OF-32073
Ngày cấp bằng
23/3/09
Số km
6,408
Động cơ
531,832 Mã lực
Nơi ở
Sài Gòn hoa lệ nhưng nhà em ở Q.2 thì không!
Sáng nay em mở báo Dân Trí ngay trang chủ có bài nói về đèo Lò Xo tử thần, chợt kỷ niệm hãi hùng ùa về, em xin phép được kể cho các cụ nghe về câu chuyện kinh dị khi nhà em vượt cung đèo này khoảng cuối tháng 11/2017

Nhà em chỉ có 2 vợ chồng đi phượt xuyên việt, lúc trở về từ phương Nam, em chọn cung đường Tây Nguyên. Theo lịch trình, 12h30 em sẽ rời thành phố Kom Tum theo Quốc Lộ 14E & 17 về Đà Nẵng. Tham khảo các cụ trên otofun thì cung đường này khá đẹp, có thể đi trung bình ở tốc độ 65km/1h vì vậy em tính với ~300km vừa đi vừa nghỉ thì khoảng 7h tối là nhà em có mặt ở Đà Nẵng. Thời gian địa điểm rõ ràng, khách sạn đã book, bữa ăn tối tại thành phố biển DaSing với các chiến hữu đã okie.

Nhưng! Trước sức hút của những điểm độc đáo như Nhà thờ gỗ, Chính toà (ở trong thành phố pleiku), cột mốc Biên giới 3 nước Đông Dương (cửa khẩu Bờ Y - đi 3 nước trong 1 phút) vợ chồng em lại thay đổi kế hoạch. Huỷ kèo ăn tối xong, chúng nó ung dung khám phá. Việc thay đổi thời gian vài tiếng khi phượt là bình thường. Em nghĩ đơn giản rằng đường quốc lộ đẹp thì về muộn tý cũng không sao hơn nữa Em cũng từng chỉ có hai người đi qua đèo Ô Quý Hồ vào ban đêm trời mùa đông, vượt hầu hết các đèo cao như đèo Hải Vân, Đèo Cả, đèo Phadin (ban ngày) nên chủ quan nghĩ rằng đèo này cũng chỉ là muỗi.

Đến chân Lò xo khoảng gần 6h tối, trời bắt đầu mua phùn dạng bay bay, vào mùa đông nên trời tối rất nhanh, bật hết các đèn cũng rất khó nhìn nên em đi rất chậm. Thi thoảng có biển cảnh báo dốc 8%, 12%; Thường xảy ra tai nạn.... em thấy cũng chả có gì khác thường.

Hẳn các cụ còn nhớ, tháng 11 năm 2017 có cơn bão số 12 ảnh hưởng nặng các tỉnh miền Nam Trung Bộ và Trung Trung bộ, Đường HCM đoạn qua đây bị sạt lở khác nhiều, nhiều chỗ chỉ còn một lối nhỏ vừa một xe đi lọt.

Sự sợ hãi bắt đầu, và dần lên cao theo thời gian khi 15 phút em lên đèo không gặp một bất kỳ một ánh đèn nào, kể cả đèn nhà ven đường và đèn xe. Không một xe nào trên đường, dù cùng chiều hay ngược chiều. Trời tối đen như đêm chị Dậu bán chó.

Sự sợ hãi dâng cao khi em gặp các xe máy xúc, ủi nằm ven đường để ủi đất sạt lở mà không thấy người đâu. Cả một công trường ngồng ngang máy móc và đất đá mà không thấy ánh đèn hay bóng người. Nhin cảnh hoang tàn này, tự dưng em lại nghĩ đên film Zombie, sau khi ăn thịt xong người, mấy con zombie sẽ nấp trong mấy cái máy kia, chực lao ra cắn mình và biến mình thành nó. Em bấm đi bấm lại chốt cửa, khoá kính vài lần. Do sạt lở nên đất vùi lấp hết mặt đường, em không nhìn thấy vạch kẻ sơn trắng và cột mốc, Sóng 3G thì mất, Google Map không load được, do vậy gần như mất phương hướng. chỉ biết bám vào mấy cột dây thi công chầm chậm tiến trong sợ hãi, nhiều đoan ngã 3 còn không biết biết rẽ lối nào vì không phân biệt đâu là lối thoát hiểm (cho xe mất phanh) đâu là đường thật.

Mà sao đèo nào cũng vậy, rất lắm Am, Miếu bên đường, taluy lở dương còn đỡ, taluy lở âm khiến em phải bám sát, chầm chậm bò qua sát sạt từng chiếc từng chiếc. Mồ hôi em tứa ướt trán, bà xã ngồi cạnh không nói một câu, im như thóc.

Tột đỉnh của nỗi sợ hãi khi đoạn vào cua, gặp ngay một hình bóng màu trắng, kích cơ tương đương người thật đứng mép đường. Em dừng lại, pha vài phát cũng không nhìn rõ vì trời đang mưa, hai vợ chồng nhìn nhau, lấy hết can đảm em tiến lên vì chẳng thể dưng ở đây, đến gần thì đúng bóng người thật, trắng toát... em lại dừng lại, cố nháy đèn đề xem là gì, hoá ra là tượng Phật bà Quan âm. Em tý són ra quần. Rồi, vẫn chưa hết, đi qua đoạn đấy em lại gặp ngay một chiếc xe giường nằm đen sì, trơ khung và lại không bóng người. Ôi thật sự kinh khủng, người dâu? sao lại đen sì thế này, em tưởng bọn em đang ở địa ngục. Giờ ở đâu xuất hiện ông nào đó lao ra, bảo là Diêm Vương chắc em cũng tin. Mà ma thì còn đỡ chứ cướp thì chết chắc.

Hơn 1h trên đèo như là xem bộ phim kinh dị 90 phút một mình, đường dài vô tận.
Đến khoảng 7h30 thì bắt đầu có xe đi ngược chiều, đi thêm đoạn nữa thì gặp được vài xe giường nằm, hoá ra các bố ăn cơm nghỉ ngơi giờ đó nên đường đã vắng nay càng không người không xe. Trời mưa, đường quyanh co nên phải vất vả lắm bọn em mới về được đến ĐN lúc gần 12h đêm.

Thật sự đây là trải nghiệm sợ hãi nhưng thú vị, nhờ đó mà em thấy cái quý giá nhất đó là sự an toàn và bạn bè quanh ta, sẽ ra sao khi trên con đường cuộc sống ta không gặp bóng người nào hay không có người bạn nào





. Kể từ hôm đấy, có cho tiền em cũng không dám đi đêm nữa và trân trọng bạn hơn.

Em không có khiếu kể chuyện nên các cụ thông cảm. Gần chục năm phịch phươt, em tự mình khám phá gần hết Việt Nam rồi nên cụ nào muốn giao lưu có thể pm, biết gì em sẽ chia sẻ hết ạ.

Em lần lại Tracking của Google map, post lên đây các cụ tham khảo.
Hoàn cảnh y chang em trên đèo Đá Đẽo 6h chiều 26 Tết năm 2012. Nhà em 4 đứa im lặng cho đến tận Hương Sơn Hà Tĩnh.
 

hieukon

Xe container
Biển số
OF-448395
Ngày cấp bằng
25/8/16
Số km
5,926
Động cơ
289,447 Mã lực
Tuổi
34
cụ kể chuyện rất lâm li :D hồi hộp quá
"Trời tối đen như đêm chị Dậu bán chó".
cụ đi chơi về cần in ảnh ới nhà cháu nhé :x
 

rgvmen

Xe container
Biển số
OF-310
Ngày cấp bằng
14/6/06
Số km
6,658
Động cơ
640,957 Mã lực
Đèo Lò xo độ khó chưa bằng đèo Đại Ninh QL28B và đèo Gia Bắc QL28 đâu bác chủ thớt ợ, còn ma ở đâu chả có :D
 

joyride

Xe điện
Biển số
OF-18389
Ngày cấp bằng
9/7/08
Số km
4,697
Động cơ
547,828 Mã lực
Đèo này thường mà! Do chủ quan thì dễ tai nạn. Đèo Omega từ Nha trang lên Đà lạt khó hơn.
 

dpl

Xe lăn
Biển số
OF-85127
Ngày cấp bằng
14/2/11
Số km
12,826
Động cơ
408,418 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
Sáng nay em mở báo Dân Trí ngay trang chủ có bài nói về đèo Lò Xo tử thần, chợt kỷ niệm hãi hùng ùa về, em xin phép được kể cho các cụ nghe về câu chuyện kinh dị khi nhà em vượt cung đèo này khoảng cuối tháng 11/2017

Nhà em chỉ có 2 vợ chồng đi phượt xuyên việt, lúc trở về từ phương Nam, em chọn cung đường Tây Nguyên. Theo lịch trình, 12h30 em sẽ rời thành phố Kom Tum theo Quốc Lộ 14E & 17 về Đà Nẵng. Tham khảo các cụ trên otofun thì cung đường này khá đẹp, có thể đi trung bình ở tốc độ 65km/1h vì vậy em tính với ~300km vừa đi vừa nghỉ thì khoảng 7h tối là nhà em có mặt ở Đà Nẵng. Thời gian địa điểm rõ ràng, khách sạn đã book, bữa ăn tối tại thành phố biển DaSing với các chiến hữu đã okie.

Nhưng! Trước sức hút của những điểm độc đáo như Nhà thờ gỗ, Chính toà (ở trong thành phố pleiku), cột mốc Biên giới 3 nước Đông Dương (cửa khẩu Bờ Y - đi 3 nước trong 1 phút) vợ chồng em lại thay đổi kế hoạch. Huỷ kèo ăn tối xong, chúng nó ung dung khám phá. Việc thay đổi thời gian vài tiếng khi phượt là bình thường. Em nghĩ đơn giản rằng đường quốc lộ đẹp thì về muộn tý cũng không sao hơn nữa Em cũng từng chỉ có hai người đi qua đèo Ô Quý Hồ vào ban đêm trời mùa đông, vượt hầu hết các đèo cao như đèo Hải Vân, Đèo Cả, đèo Phadin (ban ngày) nên chủ quan nghĩ rằng đèo này cũng chỉ là muỗi.

Đến chân Lò xo khoảng gần 6h tối, trời bắt đầu mua phùn dạng bay bay, vào mùa đông nên trời tối rất nhanh, bật hết các đèn cũng rất khó nhìn nên em đi rất chậm. Thi thoảng có biển cảnh báo dốc 8%, 12%; Thường xảy ra tai nạn.... em thấy cũng chả có gì khác thường.

Hẳn các cụ còn nhớ, tháng 11 năm 2017 có cơn bão số 12 ảnh hưởng nặng các tỉnh miền Nam Trung Bộ và Trung Trung bộ, Đường HCM đoạn qua đây bị sạt lở khác nhiều, nhiều chỗ chỉ còn một lối nhỏ vừa một xe đi lọt.

Sự sợ hãi bắt đầu, và dần lên cao theo thời gian khi 15 phút em lên đèo không gặp một bất kỳ một ánh đèn nào, kể cả đèn nhà ven đường và đèn xe. Không một xe nào trên đường, dù cùng chiều hay ngược chiều. Trời tối đen như đêm chị Dậu bán chó.

Sự sợ hãi dâng cao khi em gặp các xe máy xúc, ủi nằm ven đường để ủi đất sạt lở mà không thấy người đâu. Cả một công trường ngồng ngang máy móc và đất đá mà không thấy ánh đèn hay bóng người. Nhin cảnh hoang tàn này, tự dưng em lại nghĩ đên film Zombie, sau khi ăn thịt xong người, mấy con zombie sẽ nấp trong mấy cái máy kia, chực lao ra cắn mình và biến mình thành nó. Em bấm đi bấm lại chốt cửa, khoá kính vài lần. Do sạt lở nên đất vùi lấp hết mặt đường, em không nhìn thấy vạch kẻ sơn trắng và cột mốc, Sóng 3G thì mất, Google Map không load được, do vậy gần như mất phương hướng. chỉ biết bám vào mấy cột dây thi công chầm chậm tiến trong sợ hãi, nhiều đoan ngã 3 còn không biết biết rẽ lối nào vì không phân biệt đâu là lối thoát hiểm (cho xe mất phanh) đâu là đường thật.

Mà sao đèo nào cũng vậy, rất lắm Am, Miếu bên đường, taluy lở dương còn đỡ, taluy lở âm khiến em phải bám sát, chầm chậm bò qua sát sạt từng chiếc từng chiếc. Mồ hôi em tứa ướt trán, bà xã ngồi cạnh không nói một câu, im như thóc.

Tột đỉnh của nỗi sợ hãi khi đoạn vào cua, gặp ngay một hình bóng màu trắng, kích cơ tương đương người thật đứng mép đường. Em dừng lại, pha vài phát cũng không nhìn rõ vì trời đang mưa, hai vợ chồng nhìn nhau, lấy hết can đảm em tiến lên vì chẳng thể dưng ở đây, đến gần thì đúng bóng người thật, trắng toát... em lại dừng lại, cố nháy đèn đề xem là gì, hoá ra là tượng Phật bà Quan âm. Em tý són ra quần. Rồi, vẫn chưa hết, đi qua đoạn đấy em lại gặp ngay một chiếc xe giường nằm đen sì, trơ khung và lại không bóng người. Ôi thật sự kinh khủng, người dâu? sao lại đen sì thế này, em tưởng bọn em đang ở địa ngục. Giờ ở đâu xuất hiện ông nào đó lao ra, bảo là Diêm Vương chắc em cũng tin. Mà ma thì còn đỡ chứ cướp thì chết chắc.

Hơn 1h trên đèo như là xem bộ phim kinh dị 90 phút một mình, đường dài vô tận.
Đến khoảng 7h30 thì bắt đầu có xe đi ngược chiều, đi thêm đoạn nữa thì gặp được vài xe giường nằm, hoá ra các bố ăn cơm nghỉ ngơi giờ đó nên đường đã vắng nay càng không người không xe. Trời mưa, đường quyanh co nên phải vất vả lắm bọn em mới về được đến ĐN lúc gần 12h đêm.

Thật sự đây là trải nghiệm sợ hãi nhưng thú vị, nhờ đó mà em thấy cái quý giá nhất đó là sự an toàn và bạn bè quanh ta, sẽ ra sao khi trên con đường cuộc sống ta không gặp bóng người nào hay không có người bạn nào





. Kể từ hôm đấy, có cho tiền em cũng không dám đi đêm nữa và trân trọng bạn hơn.

Em không có khiếu kể chuyện nên các cụ thông cảm. Gần chục năm phịch phươt, em tự mình khám phá gần hết Việt Nam rồi nên cụ nào muốn giao lưu có thể pm, biết gì em sẽ chia sẻ hết ạ.

Em lần lại Tracking của Google map, post lên đây các cụ tham khảo.
E may đợt phượt trời đẹp nên đi ngon lành
Chỉ hú hồn vụ 1 xe tải chết máy đằng trc
 

TÀU NGẦM NỔI

Xe container
Biển số
OF-550192
Ngày cấp bằng
12/1/18
Số km
7,189
Động cơ
237,118 Mã lực
Tuổi
37
Cách đây 25 năm em cũng có tối thứ 7 đú đởn đi tán gái sinh viên trường múa. Em đi tắt qua cánh đồng từ đầu Phạm Văn Đồng bây giờ về Thanh Xuân Bắc (Khuất Duy Tiến bây giờ). Giữa đường mưa giông, sét đánh như rang ngô, em một mình chủ quan cứ đi. Mưa giông như trút nước, đất cát nhão nhoét, sấp chớp như rang ngô đánh xuống hàng cột điện

Quãng đường bình thường đạp xe hết 30 phút nhưng em phải dắt xe hết hai tiếng mới về đến nhà cứ đi 10 mét thò ngón trỏ móc bùn đặc quánh dưới bánh xe.
Tâm trạng em giống cụ, em hiểu. Từ đó ko bao giờ dại gái nữa. Suýt chết vì cái L.
Chuyến ấy vất vả thế có được thấy mặt cái L k cụ
 

Hại Điện

Xe container
Biển số
OF-79106
Ngày cấp bằng
29/11/10
Số km
6,765
Động cơ
238,187 Mã lực
Em đi Violet 1 lần rồi cũng sợ. Cảm giác con đèo này nó khá khác với những con đèo khác em qua.

Kotum có vùng Măng-đen thời tiết cực mát như Đà Lạt. Đang ở dưới QNgãi trời hè như thêu đốt nhưng vượt qua con đèo Violet thì cảm giác như ở xứ...ôn đới :)) Tiếc là đường đi quá trắc trở nên không phát triển được. Nếu nhà nước bỏ tí tiền lẻ cải thiện giao thông thì Kontum chắc đỡ nghèo thêm chút.
 

mingjun

Xe tăng
Biển số
OF-94641
Ngày cấp bằng
9/5/11
Số km
1,479
Động cơ
411,191 Mã lực
Em từng làm phát lũng cú - cao bằng - bắc kan tầm xế chiều. Chạm đất cao bằng bị dân chỉ cho đường rừng rú gì mà đang làm toàn đá hộc k bóng người hay ánh đèn. Tởn đến già.
 

van_ly

Xe tăng
Biển số
OF-166643
Ngày cấp bằng
13/11/12
Số km
1,315
Động cơ
354,956 Mã lực
Năm kia em phượt xuyên Việt bằng xe máy, đến Phước Sơn -Quảng Nam thì xe hỏng, sửa gần tối mới xong rồi vượt đèo lò xo. Trời thì mưa và sương mù chả nhìn thấy gì, cứ lầm lũi vượt qua đèo về thị trấn Đakglei ngủ, cảm nhận cũng bình thường ko cua gấp và dốc lắm như đèo Tây Bắc. Đi tối nên cũng chả biết hình thù đèo thế nào, chắc phải đi lại.
 

phuongthanh278

Xe hơi
Biển số
OF-425551
Ngày cấp bằng
28/5/16
Số km
185
Động cơ
217,930 Mã lực
Ôi cụ đi mùa nào mà thác đẹp thế, Thác Dray Nur cũng đẹp và siêu hoành tráng, tiếc mùa em đi nước nó hơi đục

Em mới chạy xuyên nửa Việt về, SGN-HUẾ-SGN. Các đoạn đường đèo em đều chạy ban ngày cụ ạ. Thứ nhất là đảm bảo an toàn, thứ hai là ban ngày mới ngắm được cảnh đẹp & sự hùng vĩ của núi rừng.

Thác Dray Sáp:
 

phuongthanh278

Xe hơi
Biển số
OF-425551
Ngày cấp bằng
28/5/16
Số km
185
Động cơ
217,930 Mã lực
Đèo này thường mà! Do chủ quan thì dễ tai nạn. Đèo Omega từ Nha trang lên Đà lạt khó hơn.
Đường từ Nha Trang lên Đà Lạt bọn em cũng đi năm 2017 (năm khánh thành đường), năm đó đi không sợ vì bầy đàn 5 thanh niên 1 xe. Lần này đường tối và không gặp người nên sợ cụ ạ
 

BG25

Xe điện
Biển số
OF-116217
Ngày cấp bằng
10/10/11
Số km
2,652
Động cơ
395,425 Mã lực
Nơi ở
Việt Nam thôi
Hây za, ngày xưa cty cũ em mở đường này, ăn ngủ đây suốt mà chả gặp cái gì.

Cả ngày chỉ có 1,2 tiếng buổi trưa là có ánh nắng còn lại toàn âm u mây mù hết, thi công đến khổ với đoạn này.

Cách đây vài năm phượt qua thấy đi lại bình thường. Có thể em chưa ngồi xe khách nên chưa thấy sự nguy hiểm chăng.

Sáng nay em mở báo Dân Trí ngay trang chủ có bài nói về đèo Lò Xo tử thần, chợt kỷ niệm hãi hùng ùa về, em xin phép được kể cho các cụ nghe về câu chuyện kinh dị khi nhà em vượt cung đèo này khoảng cuối tháng 11/2017

Nhà em chỉ có 2 vợ chồng đi phượt xuyên việt, lúc trở về từ phương Nam, em chọn cung đường Tây Nguyên. Theo lịch trình, 12h30 em sẽ rời thành phố Kom Tum theo Quốc Lộ 14E & 17 về Đà Nẵng. Tham khảo các cụ trên otofun thì cung đường này khá đẹp, có thể đi trung bình ở tốc độ 65km/1h vì vậy em tính với ~300km vừa đi vừa nghỉ thì khoảng 7h tối là nhà em có mặt ở Đà Nẵng. Thời gian địa điểm rõ ràng, khách sạn đã book, bữa ăn tối tại thành phố biển DaSing với các chiến hữu đã okie.

Nhưng! Trước sức hút của những điểm độc đáo như Nhà thờ gỗ, Chính toà (ở trong thành phố pleiku), cột mốc Biên giới 3 nước Đông Dương (cửa khẩu Bờ Y - đi 3 nước trong 1 phút) vợ chồng em lại thay đổi kế hoạch. Huỷ kèo ăn tối xong, chúng nó ung dung khám phá. Việc thay đổi thời gian vài tiếng khi phượt là bình thường. Em nghĩ đơn giản rằng đường quốc lộ đẹp thì về muộn tý cũng không sao hơn nữa Em cũng từng chỉ có hai người đi qua đèo Ô Quý Hồ vào ban đêm trời mùa đông, vượt hầu hết các đèo cao như đèo Hải Vân, Đèo Cả, đèo Phadin (ban ngày) nên chủ quan nghĩ rằng đèo này cũng chỉ là muỗi.

Đến chân Lò xo khoảng gần 6h tối, trời bắt đầu mua phùn dạng bay bay, vào mùa đông nên trời tối rất nhanh, bật hết các đèn cũng rất khó nhìn nên em đi rất chậm. Thi thoảng có biển cảnh báo dốc 8%, 12%; Thường xảy ra tai nạn.... em thấy cũng chả có gì khác thường.

Hẳn các cụ còn nhớ, tháng 11 năm 2017 có cơn bão số 12 ảnh hưởng nặng các tỉnh miền Nam Trung Bộ và Trung Trung bộ, Đường HCM đoạn qua đây bị sạt lở khác nhiều, nhiều chỗ chỉ còn một lối nhỏ vừa một xe đi lọt.

Sự sợ hãi bắt đầu, và dần lên cao theo thời gian khi 15 phút em lên đèo không gặp một bất kỳ một ánh đèn nào, kể cả đèn nhà ven đường và đèn xe. Không một xe nào trên đường, dù cùng chiều hay ngược chiều. Trời tối đen như đêm chị Dậu bán chó.

Sự sợ hãi dâng cao khi em gặp các xe máy xúc, ủi nằm ven đường để ủi đất sạt lở mà không thấy người đâu. Cả một công trường ngồng ngang máy móc và đất đá mà không thấy ánh đèn hay bóng người. Nhin cảnh hoang tàn này, tự dưng em lại nghĩ đên film Zombie, sau khi ăn thịt xong người, mấy con zombie sẽ nấp trong mấy cái máy kia, chực lao ra cắn mình và biến mình thành nó. Em bấm đi bấm lại chốt cửa, khoá kính vài lần. Do sạt lở nên đất vùi lấp hết mặt đường, em không nhìn thấy vạch kẻ sơn trắng và cột mốc, Sóng 3G thì mất, Google Map không load được, do vậy gần như mất phương hướng. chỉ biết bám vào mấy cột dây thi công chầm chậm tiến trong sợ hãi, nhiều đoan ngã 3 còn không biết biết rẽ lối nào vì không phân biệt đâu là lối thoát hiểm (cho xe mất phanh) đâu là đường thật.

Mà sao đèo nào cũng vậy, rất lắm Am, Miếu bên đường, taluy lở dương còn đỡ, taluy lở âm khiến em phải bám sát, chầm chậm bò qua sát sạt từng chiếc từng chiếc. Mồ hôi em tứa ướt trán, bà xã ngồi cạnh không nói một câu, im như thóc.

Tột đỉnh của nỗi sợ hãi khi đoạn vào cua, gặp ngay một hình bóng màu trắng, kích cơ tương đương người thật đứng mép đường. Em dừng lại, pha vài phát cũng không nhìn rõ vì trời đang mưa, hai vợ chồng nhìn nhau, lấy hết can đảm em tiến lên vì chẳng thể dưng ở đây, đến gần thì đúng bóng người thật, trắng toát... em lại dừng lại, cố nháy đèn đề xem là gì, hoá ra là tượng Phật bà Quan âm. Em tý són ra quần. Rồi, vẫn chưa hết, đi qua đoạn đấy em lại gặp ngay một chiếc xe giường nằm đen sì, trơ khung và lại không bóng người. Ôi thật sự kinh khủng, người dâu? sao lại đen sì thế này, em tưởng bọn em đang ở địa ngục. Giờ ở đâu xuất hiện ông nào đó lao ra, bảo là Diêm Vương chắc em cũng tin. Mà ma thì còn đỡ chứ cướp thì chết chắc.

Hơn 1h trên đèo như là xem bộ phim kinh dị 90 phút một mình, đường dài vô tận.
Đến khoảng 7h30 thì bắt đầu có xe đi ngược chiều, đi thêm đoạn nữa thì gặp được vài xe giường nằm, hoá ra các bố ăn cơm nghỉ ngơi giờ đó nên đường đã vắng nay càng không người không xe. Trời mưa, đường quyanh co nên phải vất vả lắm bọn em mới về được đến ĐN lúc gần 12h đêm.

Thật sự đây là trải nghiệm sợ hãi nhưng thú vị, nhờ đó mà em thấy cái quý giá nhất đó là sự an toàn và bạn bè quanh ta, sẽ ra sao khi trên con đường cuộc sống ta không gặp bóng người nào hay không có người bạn nào





. Kể từ hôm đấy, có cho tiền em cũng không dám đi đêm nữa và trân trọng bạn hơn.

Em không có khiếu kể chuyện nên các cụ thông cảm. Gần chục năm phịch phươt, em tự mình khám phá gần hết Việt Nam rồi nên cụ nào muốn giao lưu có thể pm, biết gì em sẽ chia sẻ hết ạ.

Em lần lại Tracking của Google map, post lên đây các cụ tham khảo.
 

phuongthanh278

Xe hơi
Biển số
OF-425551
Ngày cấp bằng
28/5/16
Số km
185
Động cơ
217,930 Mã lực
Đường lạ cụ cứ kiếm cái xe nào đấy đi sau họ khoảng 100 cho an toàn, tuyến đấy có nhiều xe chạy lên Gia Lai mà
Lúc đấy giờ ăn tối, chả có xe nào, sau em bám được 2 xe giươngf nằm chạy vèo vèo từ Phước Sơn (Quảng Nam) về Đà Nẵng
 

Hoàng Trang

Xe trâu
Biển số
OF-422667
Ngày cấp bằng
16/5/16
Số km
31,169
Động cơ
689,930 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
Sáng nay em mở báo Dân Trí ngay trang chủ có bài nói về đèo Lò Xo tử thần, chợt kỷ niệm hãi hùng ùa về, em xin phép được kể cho các cụ nghe về câu chuyện kinh dị khi nhà em vượt cung đèo này khoảng cuối tháng 11/2017

Nhà em chỉ có 2 vợ chồng đi phượt xuyên việt, lúc trở về từ phương Nam, em chọn cung đường Tây Nguyên. Theo lịch trình, 12h30 em sẽ rời thành phố Kom Tum theo Quốc Lộ 14E & 17 về Đà Nẵng. Tham khảo các cụ trên otofun thì cung đường này khá đẹp, có thể đi trung bình ở tốc độ 65km/1h vì vậy em tính với ~300km vừa đi vừa nghỉ thì khoảng 7h tối là nhà em có mặt ở Đà Nẵng. Thời gian địa điểm rõ ràng, khách sạn đã book, bữa ăn tối tại thành phố biển DaSing với các chiến hữu đã okie.

Nhưng! Trước sức hút của những điểm độc đáo như Nhà thờ gỗ, Chính toà (ở trong thành phố pleiku), cột mốc Biên giới 3 nước Đông Dương (cửa khẩu Bờ Y - đi 3 nước trong 1 phút) vợ chồng em lại thay đổi kế hoạch. Huỷ kèo ăn tối xong, chúng nó ung dung khám phá. Việc thay đổi thời gian vài tiếng khi phượt là bình thường. Em nghĩ đơn giản rằng đường quốc lộ đẹp thì về muộn tý cũng không sao hơn nữa Em cũng từng chỉ có hai người đi qua đèo Ô Quý Hồ vào ban đêm trời mùa đông, vượt hầu hết các đèo cao như đèo Hải Vân, Đèo Cả, đèo Phadin (ban ngày) nên chủ quan nghĩ rằng đèo này cũng chỉ là muỗi.

Đến chân Lò xo khoảng gần 6h tối, trời bắt đầu mua phùn dạng bay bay, vào mùa đông nên trời tối rất nhanh, bật hết các đèn cũng rất khó nhìn nên em đi rất chậm. Thi thoảng có biển cảnh báo dốc 8%, 12%; Thường xảy ra tai nạn.... em thấy cũng chả có gì khác thường.

Hẳn các cụ còn nhớ, tháng 11 năm 2017 có cơn bão số 12 ảnh hưởng nặng các tỉnh miền Nam Trung Bộ và Trung Trung bộ, Đường HCM đoạn qua đây bị sạt lở khác nhiều, nhiều chỗ chỉ còn một lối nhỏ vừa một xe đi lọt.

Sự sợ hãi bắt đầu, và dần lên cao theo thời gian khi 15 phút em lên đèo không gặp một bất kỳ một ánh đèn nào, kể cả đèn nhà ven đường và đèn xe. Không một xe nào trên đường, dù cùng chiều hay ngược chiều. Trời tối đen như đêm chị Dậu bán chó.

Sự sợ hãi dâng cao khi em gặp các xe máy xúc, ủi nằm ven đường để ủi đất sạt lở mà không thấy người đâu. Cả một công trường ngồng ngang máy móc và đất đá mà không thấy ánh đèn hay bóng người. Nhin cảnh hoang tàn này, tự dưng em lại nghĩ đên film Zombie, sau khi ăn thịt xong người, mấy con zombie sẽ nấp trong mấy cái máy kia, chực lao ra cắn mình và biến mình thành nó. Em bấm đi bấm lại chốt cửa, khoá kính vài lần. Do sạt lở nên đất vùi lấp hết mặt đường, em không nhìn thấy vạch kẻ sơn trắng và cột mốc, Sóng 3G thì mất, Google Map không load được, do vậy gần như mất phương hướng. chỉ biết bám vào mấy cột dây thi công chầm chậm tiến trong sợ hãi, nhiều đoan ngã 3 còn không biết biết rẽ lối nào vì không phân biệt đâu là lối thoát hiểm (cho xe mất phanh) đâu là đường thật.

Mà sao đèo nào cũng vậy, rất lắm Am, Miếu bên đường, taluy lở dương còn đỡ, taluy lở âm khiến em phải bám sát, chầm chậm bò qua sát sạt từng chiếc từng chiếc. Mồ hôi em tứa ướt trán, bà xã ngồi cạnh không nói một câu, im như thóc.

Tột đỉnh của nỗi sợ hãi khi đoạn vào cua, gặp ngay một hình bóng màu trắng, kích cơ tương đương người thật đứng mép đường. Em dừng lại, pha vài phát cũng không nhìn rõ vì trời đang mưa, hai vợ chồng nhìn nhau, lấy hết can đảm em tiến lên vì chẳng thể dưng ở đây, đến gần thì đúng bóng người thật, trắng toát... em lại dừng lại, cố nháy đèn đề xem là gì, hoá ra là tượng Phật bà Quan âm. Em tý són ra quần. Rồi, vẫn chưa hết, đi qua đoạn đấy em lại gặp ngay một chiếc xe giường nằm đen sì, trơ khung và lại không bóng người. Ôi thật sự kinh khủng, người dâu? sao lại đen sì thế này, em tưởng bọn em đang ở địa ngục. Giờ ở đâu xuất hiện ông nào đó lao ra, bảo là Diêm Vương chắc em cũng tin. Mà ma thì còn đỡ chứ cướp thì chết chắc.

Hơn 1h trên đèo như là xem bộ phim kinh dị 90 phút một mình, đường dài vô tận.
Đến khoảng 7h30 thì bắt đầu có xe đi ngược chiều, đi thêm đoạn nữa thì gặp được vài xe giường nằm, hoá ra các bố ăn cơm nghỉ ngơi giờ đó nên đường đã vắng nay càng không người không xe. Trời mưa, đường quyanh co nên phải vất vả lắm bọn em mới về được đến ĐN lúc gần 12h đêm.

Thật sự đây là trải nghiệm sợ hãi nhưng thú vị, nhờ đó mà em thấy cái quý giá nhất đó là sự an toàn và bạn bè quanh ta, sẽ ra sao khi trên con đường cuộc sống ta không gặp bóng người nào hay không có người bạn nào





. Kể từ hôm đấy, có cho tiền em cũng không dám đi đêm nữa và trân trọng bạn hơn.

Em không có khiếu kể chuyện nên các cụ thông cảm. Gần chục năm phịch phươt, em tự mình khám phá gần hết Việt Nam rồi nên cụ nào muốn giao lưu có thể pm, biết gì em sẽ chia sẻ hết ạ.

Em lần lại Tracking của Google map, post lên đây các cụ tham khảo.
Lẽ ra cụ nên lập thread lúc nửa đêm8-x8-x8-x
 

inovavgj

Xe container
Biển số
OF-38227
Ngày cấp bằng
14/6/09
Số km
9,716
Động cơ
510,280 Mã lực
Nơi ở
Định Công - Hoàng Mai
những năm 95-98 chưa có hầm Hải Vân em toàn đi xe khách qua đèo , Hải Vân hồi đó hoang sơ cực đẹp nhưng cũng lắm tai nạn , đúng là đi đèo ban ngay mới thấy nó đẹp và hùng vỹ
 

Kỹ thuật hậu kỳ

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-556622
Ngày cấp bằng
5/3/18
Số km
5,089
Động cơ
198,711 Mã lực
Tuổi
44
Sáng nay em mở báo Dân Trí ngay trang chủ có bài nói về đèo Lò Xo tử thần, chợt kỷ niệm hãi hùng ùa về, em xin phép được kể cho các cụ nghe về câu chuyện kinh dị khi nhà em vượt cung đèo này khoảng cuối tháng 11/2017

Nhà em chỉ có 2 vợ chồng đi phượt xuyên việt, lúc trở về từ phương Nam, em chọn cung đường Tây Nguyên. Theo lịch trình, 12h30 em sẽ rời thành phố Kom Tum theo Quốc Lộ 14E & 17 về Đà Nẵng. Tham khảo các cụ trên otofun thì cung đường này khá đẹp, có thể đi trung bình ở tốc độ 65km/1h vì vậy em tính với ~300km vừa đi vừa nghỉ thì khoảng 7h tối là nhà em có mặt ở Đà Nẵng. Thời gian địa điểm rõ ràng, khách sạn đã book, bữa ăn tối tại thành phố biển DaSing với các chiến hữu đã okie.

Nhưng! Trước sức hút của những điểm độc đáo như Nhà thờ gỗ, Chính toà (ở trong thành phố pleiku), cột mốc Biên giới 3 nước Đông Dương (cửa khẩu Bờ Y - đi 3 nước trong 1 phút) vợ chồng em lại thay đổi kế hoạch. Huỷ kèo ăn tối xong, chúng nó ung dung khám phá. Việc thay đổi thời gian vài tiếng khi phượt là bình thường. Em nghĩ đơn giản rằng đường quốc lộ đẹp thì về muộn tý cũng không sao hơn nữa Em cũng từng chỉ có hai người đi qua đèo Ô Quý Hồ vào ban đêm trời mùa đông, vượt hầu hết các đèo cao như đèo Hải Vân, Đèo Cả, đèo Phadin (ban ngày) nên chủ quan nghĩ rằng đèo này cũng chỉ là muỗi.

Đến chân Lò xo khoảng gần 6h tối, trời bắt đầu mua phùn dạng bay bay, vào mùa đông nên trời tối rất nhanh, bật hết các đèn cũng rất khó nhìn nên em đi rất chậm. Thi thoảng có biển cảnh báo dốc 8%, 12%; Thường xảy ra tai nạn.... em thấy cũng chả có gì khác thường.

Hẳn các cụ còn nhớ, tháng 11 năm 2017 có cơn bão số 12 ảnh hưởng nặng các tỉnh miền Nam Trung Bộ và Trung Trung bộ, Đường HCM đoạn qua đây bị sạt lở khác nhiều, nhiều chỗ chỉ còn một lối nhỏ vừa một xe đi lọt.

Sự sợ hãi bắt đầu, và dần lên cao theo thời gian khi 15 phút em lên đèo không gặp một bất kỳ một ánh đèn nào, kể cả đèn nhà ven đường và đèn xe. Không một xe nào trên đường, dù cùng chiều hay ngược chiều. Trời tối đen như đêm chị Dậu bán chó.

Sự sợ hãi dâng cao khi em gặp các xe máy xúc, ủi nằm ven đường để ủi đất sạt lở mà không thấy người đâu. Cả một công trường ngồng ngang máy móc và đất đá mà không thấy ánh đèn hay bóng người. Nhin cảnh hoang tàn này, tự dưng em lại nghĩ đên film Zombie, sau khi ăn thịt xong người, mấy con zombie sẽ nấp trong mấy cái máy kia, chực lao ra cắn mình và biến mình thành nó. Em bấm đi bấm lại chốt cửa, khoá kính vài lần. Do sạt lở nên đất vùi lấp hết mặt đường, em không nhìn thấy vạch kẻ sơn trắng và cột mốc, Sóng 3G thì mất, Google Map không load được, do vậy gần như mất phương hướng. chỉ biết bám vào mấy cột dây thi công chầm chậm tiến trong sợ hãi, nhiều đoan ngã 3 còn không biết biết rẽ lối nào vì không phân biệt đâu là lối thoát hiểm (cho xe mất phanh) đâu là đường thật.

Mà sao đèo nào cũng vậy, rất lắm Am, Miếu bên đường, taluy lở dương còn đỡ, taluy lở âm khiến em phải bám sát, chầm chậm bò qua sát sạt từng chiếc từng chiếc. Mồ hôi em tứa ướt trán, bà xã ngồi cạnh không nói một câu, im như thóc.

Tột đỉnh của nỗi sợ hãi khi đoạn vào cua, gặp ngay một hình bóng màu trắng, kích cơ tương đương người thật đứng mép đường. Em dừng lại, pha vài phát cũng không nhìn rõ vì trời đang mưa, hai vợ chồng nhìn nhau, lấy hết can đảm em tiến lên vì chẳng thể dưng ở đây, đến gần thì đúng bóng người thật, trắng toát... em lại dừng lại, cố nháy đèn đề xem là gì, hoá ra là tượng Phật bà Quan âm. Em tý són ra quần. Rồi, vẫn chưa hết, đi qua đoạn đấy em lại gặp ngay một chiếc xe giường nằm đen sì, trơ khung và lại không bóng người. Ôi thật sự kinh khủng, người dâu? sao lại đen sì thế này, em tưởng bọn em đang ở địa ngục. Giờ ở đâu xuất hiện ông nào đó lao ra, bảo là Diêm Vương chắc em cũng tin. Mà ma thì còn đỡ chứ cướp thì chết chắc.

Hơn 1h trên đèo như là xem bộ phim kinh dị 90 phút một mình, đường dài vô tận.
Đến khoảng 7h30 thì bắt đầu có xe đi ngược chiều, đi thêm đoạn nữa thì gặp được vài xe giường nằm, hoá ra các bố ăn cơm nghỉ ngơi giờ đó nên đường đã vắng nay càng không người không xe. Trời mưa, đường quyanh co nên phải vất vả lắm bọn em mới về được đến ĐN lúc gần 12h đêm.

Thật sự đây là trải nghiệm sợ hãi nhưng thú vị, nhờ đó mà em thấy cái quý giá nhất đó là sự an toàn và bạn bè quanh ta, sẽ ra sao khi trên con đường cuộc sống ta không gặp bóng người nào hay không có người bạn nào





. Kể từ hôm đấy, có cho tiền em cũng không dám đi đêm nữa và trân trọng bạn hơn.

Em không có khiếu kể chuyện nên các cụ thông cảm. Gần chục năm phịch phươt, em tự mình khám phá gần hết Việt Nam rồi nên cụ nào muốn giao lưu có thể pm, biết gì em sẽ chia sẻ hết ạ.

Em lần lại Tracking của Google map, post lên đây các cụ tham khảo.
Em chưa được chạy đèo lò xo nhưng mấy cái đèo như Hoàng Liên, rồi Đèo Giàng, đèo gió em chạy đêm rồi. Chạy thì thích như phải 2 xe chạy cùng chứ solo cũng hơi ngại. Nhất là lạ cái lạ nước.
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top