Nhà có người đi viện (ko phải bệnh thập tử nhất sinh) thì cứ có money cùng với tổ chức công việc hợp lý thì cũng ko đến nỗi khủng khiếp lắm. Với em, việc vẫn xử lý đc là việc nhỏ. Bệnh chữa đc là bệnh vặt. Cầu trời để gia đình người thân của em ko bị những bệnh nghiêm trọng.
Đợt còn covid, buổi tối 7h thằng con e kêu đau bụng bên phải. Em cho con uống 1 cốc nước đường, bảo con tự theo dõi, nếu đỡ đau thì là đau bụng giun, nếu ko đỡ thì khả năng cao là ruột thừa, mẹ sẽ đưa đi viện. Đến 9h chàng bảo đau hơn mẹ ạ. Em cho con vào đh Y. Đợt đó 1 bệnh nhân chỉ đc 1 ng nhà, nên chỉ mình em cùng con vào phòng cấp cứu. Chụp choẹt xét nghiệm thì đúng là ruột thừa. Bs cho con dùng giảm đau, cậu ngủ tít cả đêm nên ko mất sức. Em cũng nhảy lên cái băng ca bên cạnh ngủ chập chờn nhưng đỡ mệt hơn thức trắng. 6h sáng hôm sau con tươi cười vẫy tay chào bố mẹ để vào phòng mổ. Tầm hơn 1 tiếng thì ra. Hôm sau xuất viện luôn. Em chỉ lo trong hơn 1 tiếng nó vào mổ. Mổ xong ổn thì e hết lo.
Còn vài lần người nhà mổ ở Việt Đức những bệnh ko quá nghiêm trọng, em sắp xếp người chăm chia ca hợp lý. Nếu chăm bệnh nhân vất vả thì em thuê thêm 1 người trông (600k/ngày), còn ng nhà giám sát và hỗ trợ, ko để ai bị quá tải.
Riêng em, khi đi trông bệnh - người nhà e cứ mổ là chỉ vào Việt Đức, em rất mừng là viện gần nơi đông vui nhất HN - em luôn dành bữa trưa và bữa tối để tái tạo năng lượng. Em sẽ thong thả đi bộ xuyên qua ngõ Huyện để sang bờ hồ, vào quán sang chảnh gọi đồ ăn thật ngon, ăn uống thong thả, mơ màng ngắm hồ. Sau đó em thong thả quay trở lại viện để tiếp tục chăm bệnh. Ko âu lo và cũng ko vội vã.
Cũng có 1 số lần khác các cụ nhà e mổ ở viện K, em cũng phân công khoa học để tối ưu nhân lực và thời gian. Nên cái sự vất vả cũng giảm đi đáng kể.