Chuyện thứ nhất:
Câu chuyện này sảy ra đã hơn 15 năm, cái ngày mà chân ướt chân ráo từ quê sách ba lô ra thủ đô theo đuổi giấc mơ sỹ tử. Ngày đó chị gái em học Đại học Tài chính kế toán ở Nhổn, còn em xuống ôn thi ĐH Thủy lợi (ngày đó thì thhhi được rất nhiều trường Đh một đợt và đề thi riêng). Để tiện cho việc ôn thi và đi lại của em, Chị gái em thuê phòng trọ cho 2 chị em ở ngoài Làng Cót - Cầu Giấy. Hồi đó Khu Trung hòa Nhân chính chưa xây dựng; Khu ĐTM Quan Nhân, Trung Yên thì đang là các cánh đồng ao chuôm bao la, rậm rạp. Khu làng Cót thì cũng chỉ tỏa ở 2 bên bờ sông Tô Lịch, nghĩa trang thì nhan nhả và mồ mả thì vô tội vạ vì khi đó đã đựoc quy hoạch như bây giờ đâu. Mùa thi, các phòng trọ chật kín. hai chị em em thuê dược một phòng trọ trên tầng 2, trong góc cùng của một dãy nhà trọ 2 tầng. Phải miêu tả thế này để mọi người tiện hình dung căn phòng em trọ. Khu trọ quay ngang đối mặt với Nhà chủ nhà cũng 2 tầng, phòng em quay thẳng mặt vào cửa sổ phòng thờ tầng 2 của gia chủ, đằng sau 2 mặt giáp với khu trọ nhà khác, tức là kín bưng, chỉ có 1 cửa sổ cạnh cửa chính tức là trổ ra cùng hướng nhìn vào cái bàn thờ gia chủ.
Chủ nhà này đi Nga về và bị ung thư gan mới mất, vợ thì bên Nga, chỉ có con trai trẻ khoảng 15-16 trông nhà. Dọn về hôm đầu tiên vì chuyển đồ cho bà chị gái từ trường về nên khá mệt, trưa khuân đồ về phòng ăn tạm bát cơm bụi rồi lăn rải tấm chiếu lăn ra ngủ. Vừa chợp mặt thì em bị một cái bóng lừ lừ vào cửa và nằm đè lên em, em thấy vùng dậy định kêu nhưng tay chân cứng đờ, mồm cũng không thể mở, em nằm im xem sao. Mẹ cha ơi từ bé tới giờ có biết bóng đè là gì đâu, em cảm thấy k thở nổi, sức nặng của cái bòng như cả tấn bê tông đè lên em. Em lim dần nhưng mắt mở thao láo và nhìn cái bóng cũng như khắp căn phòng rất rõ, qua cửa sổ em thấy cái di ảnh của chủ nhà đang nhìn trằm trằm vào mình và cái bóng. Em thấy như mình đang rơi xuống địa ngục, không thở, không nói, k cử động. Nghĩ như mình sắp chết. Em lúc này buông xuôi, để mặc cho cái bóng đang ngày càng nặng hơn trên mình. Bị khoảng 5p thì bỗng nhiên đúng lúc chị gái em về tới giật tay gọi dậy, em tự thấy cái bóng thoát vùng dậy chạy ra cửa. Em thở hắt ra và vùng dậy. Ngồi trợn mắt định hình 1 lúc em mới nói lên lời với bà chị và kể lại đầu đuôi (cái gì bị lần đầu bất ngờ càng mang tới sự khiếp sợ). Sau một lúc chấn tĩnh, em với chị gái thống nhất là chắc do làm việc thu dọn, vận chuyển đồ đạc mệt và căn phòng trong góc thiếu khí nên có thể em bị bóng đè thông thường.
Tối đó em đi ngủ, vừa nằm xuống thì hiện tượng tuơng tự diễn ra lại như vậy, cái bóng lại xuất hiện ngay khi em vừa thiu thiu và nó lại tái diễn, lần này em nằm im một lúc rồi em vùng dậy thoát ra được. Và cứ thế trong hơn nửa tháng, trưa cũng như tối cứ đặt lưng xuống là em lại bị cái bóng đó nó hành hạ, 5-10p rồi thôi. Đối với em giấc ngủ thật đáng sợ. Do điều kiện nên không chuyển ngay được mà 2 chị em vẫn tự nhủ là do phòng trong góc nên khi ngủ cứ mở cửa sổ cho thoáng và hình ảnh chủ nhà cứ nhìn chắm chằm qua khung cửa đó.
Được khoảng nửa tháng thì có việc chị gái em về quê. Còn lại một mình, đêm đầu tiên khaongr 22h đang ngồi học, bàn học hướng quay mặt vào tường, lưng ra cửa. Em đang học thì thấy lạnh lạnh sau lưng như ai đang nhìn mình chăm chú, em quay phắt lại thì có một bóng đen đứng ngoài cửa sổ nhìn em chằm chằm mà chỉ bóng đen không rõ mặt, Em quay lại quát lớn "Ai đó", bóng đen vụt chay mất. hàng xóm bên cạnh chạy sang hỏi có việc gì mà quát tháo to thế, e chấn tĩnh lại nói có người đứng ở cửa chằm chằm xem em học. Hàng xóm cho rằng chắc là chộm. Em thì chắc mẩm nghĩ chôm gì mà lại đứng nhìn chắm chằm thế. Nhưng thôi cũng tặc lưỡi cho qua. Đêm đó là đêm đầu tiên em ngủ không bị bóng đè.
Đêm thứ 2 ở một mình, em rút kinh nghiệm đóng kín cửa hết để học cho chắc ăn. Lúc ngủ nhìn đồng hồ 3 giờ sáng. Vừa đặt lưng xuống nằm quay mặt ra cửa thì thấy cửa sổ mở tung và bóng đen hôm qua lại đứng nhìn em chằm chằm. Em vùng dậy quát "Ai" thì cái bóng đó vẫn đứng nhìn em. Em quát tướng lên "chộm chộm" thì cái bóng lại vụt đi mất, hàng xóm lại chạy sang và cười nói em học nhiều nên thảnh ra có vấn đề. Lần này thì ông anh học ĐH GTVT mang chiếu sang ngủ cùng em và đêm đó trôi qua cũng k bị đè.
Hôm sau em gọi chị gái xuống ngay và 2 chị em quyết định sang nói chuyện với chủ nhà thì con trai cho biết ông bố chết khi mới hơn 40 và khi sống rất yêu vợ thuơng con nên thỉnh thoảng nó vẫn nằm mơ thấy ông về nói chuyện với nói. Chị em em mua ít hoa quả, vàng mã lên xin thắp hương và cầu ông siêu thoát đừng trêu ghẹo em nữa. Nhà người Bác ở bên cạnh sang yêu cầu thằng cháu làm một cái lễ và mời thầy về cầu siêu cho bố, ông thầy về nhìn cái yêu cầu quay bàn thờ sang hướng khác, không để di ảnh nhìn sang bên phòng em nữa. Sau hôm đó em không bị bóng đè và cũng không còn thấy cái bóng nữa.
Hơn tháng sau khi thi xong ĐH, rồi đỗ thì em thuê chỗ khác ở, sau đó cũng không bao giờ bị bóng đè cho tới lần thứ 2.
Lát hoặc mai em kể tiếp.