[Funland] đất nước Myanmar

Trạng thái
Thớt đang đóng

Ga Leo Cay

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-580492
Ngày cấp bằng
21/7/18
Số km
1,221
Động cơ
151,474 Mã lực
Cụ đi 5 ngày mà cảm nhận tinh tế quá. Em ở đó dài hơn cụ 1 chút, làm việc với họ nên chia sẻ 1 số sự kiện em chứng kiến, phần lớn xác nhận các nhận định của cụ:
- Ngày đầu đến đi thuê nhà, chủ nhà là 1 bác sỹ chắc cũng nổi tiếng có một bệnh viện lớn ở Yangoon (em nghe nói). Bọn em thuê 1 căn biệt thự gỗ, toàn gỗ xịn, nội thất đầy đủ, hiện đại, mới. Thỏa thuận xong, ông ấy gọi 1 đôi gia nhân khoảng 10 người, bảo bọn em chọn 3: 1 làm bếp, 1 làm vườn, 1 canh cổng. Bảo bọn em tự trả lương khoảng 50 USD/người/tháng. Bọn em bàn nhau là đội này nấu cơm chắc không ăn được, canh cổng cũng đếch cần, làm vườn thì bọn em mang hạt rau sang tự trồng được. Sau quyết định chọn 1 ông khoảng 50 tuổi, trông sạch sẽ để dọn dẹp nhà cửa, rửa bát, gấp quần áo (có máy giặt).
- Sau 1 mới có 3 gia nhân đó gần như là tiêu chuẩn của nhà khá giả ở Yangoon. Đặc biệt nhất là ông canh cổng, cả ngày ngồi ở cái chòi bé tí cạnh cổng. Chỉ có mỗi nhiệm vụ mở cổng cho chủ ra vào một cách cung kính. Tối mất điện phải chạy máy nổ xình xịch, sau tự nhiên lại có điện. Gia nhân các nhà ý ới gọi nhau tắt máy nổ, vui phết :)
- Thời gian ở đó, chưa bao giờ và có lẽ không bao giờ em còn được hưởng cái cảm giác: là người cầm hộ chiếu Việt Nam mà được đối xử như công dân thượng đẳng:
+ Sáng đi làm, chú gia nhân em nói ở trên, mặc dù không hiểu tiếng Việt, nhưng thấy có vẻ như bọn em chuẩn bị ra khỏi nhà đã chạy ra đường, gọi thêm chú gia nhân nhà bên, mỗi ông chặn 1 chiều để xe bọn em ra khỏi cổng (VIP chưa :D). Mặc dù chỉ thuê ông ấy dọn dẹp rửa bát mà vẫn trả 60 USD, ông ấy thích lắm. Tối nào cũng ngóng tiếng xe bọn em về là ra mở cổng thay cho người gác cổng mặc dù không phải nhiệm vụ.
+ Sáng đầu tiên đi làm, em trợ lý (NV của đối tác cử đi hỗ trợ và làm phiên dịch khi làm việc với ai không biết tiếng Anh) dẫn đi ăn sáng rõ xa, nghĩ bụng: chắc dân ở đây không ăn sáng. Sau đến 1 chỗ đồ ăn đắt kinh khủng. Ăn có cái bánh ngọt, uống ly cafe mà khoảng 10-15 USD gì đó (lâu em không nhớ rõ). Bọn em đưa nào đứa nấy bảo nhau bỏ mẹ rồi. Ăn sáng đã thế này thì ăn trưa ăn tối thế nào, thế này công tác phí không đủ ăn. Thấy mặt đứa nào đứa đấy như đưa đám, em trợ lý cứ xoắn xuýt hỏi chuyên gia không vui à, ăn không ngon à, hay thức ăn không hợp bị đau bụng... Mãi sau nó mới bảo, đây là chỗ sang trọng nhất ở Yanggoon này rồi mà các chuyên gia thấy không vừa ý thì không biết phải đi đâu :( Bọn em mới vỡ lẽ ra là con bé này nó dẫn mình đi ăn sáng ở khách sạn 5 sao :D. Bọn em bảo thôi, lần sau bọn tao tự đi ăn cho nó tự do.
+ Trưa hôm đấy, bọn em rút kinh nghiệm tự đi tìm quán ăn, con bé trợ lý cứ lẽo đẽo chạy theo bảo chỗ này không đảm bảo, chỗ kia không tốt. Bọn em thấy có cái quán giống kiểu cơm văn phòng, nhảy bừa vào gọi mấy đĩa cơm rang hải sản. Đại khái giá cũng xêm xêm cơm văn phòng ở HN mà thấy ngon chết bỏ, mực, tôm có vẻ tươi ngon. Con bé trợ lý ăn xong cứ hỏi mãi mấy chuyên gia có bị đau bụng không?
+ Lúc đi khảo sát nghiệp vụ, đến phòng tài chính thấy choáng. 1 cái phòng lớn tầm 80m2, có khoảng hơn chục cô kế toán, mỗi cô ngồi 1 cái bàn của những năm 80 ở VN, trên bàn là các chồng giấy cao hơn mặt người, xung quanh là 2-3 cái hòm gỗ cũ, cũng đầy giấy tờ. Bà kế toán trưởng có 1 phòng riêng, cũng đầy hòm gỗ và giấy tờ.
+ Lúc đi trong thành phố, đến 1 chỗ thu cước của bọn MPT, cảm giác nó to như phòng chờ ga Hà Nội. Các dãy người dài chờ nộp tiền cước điện thoại trả sau, ai cũng chuẩn bị sẵn xấp tiền dầy. Hỏi mấy cô bé thu ngân thu tiền xong thì làm gì. Nó bảo nhập vào file Excel, sau đó đến chiều tối lưu vào đĩa CD, cử người mang đến phòng Billing cách đó khoảng 10 Km. Em lên gặp bà quản lý, hỏi sao không kéo cái mạng WAN từ đây về Billing để truyền dữ liệu. Bà ấy bảo có dự án đấy rồi, nghe nói làm xong rồi mà không hiểu sao chưa được. Chuyên gia có sang bên Billing thì hỏi giúp :D
+ Em sang bên Billing hỏi bà trưởng phòng, bà ấy bảo sang gặp bà trưởng phòng IT (1 bà hơn 50 tuổi, nhỏ bé, ngồi trong phòng đeo quả kính đen rất oách), bà ấy bảo, bọn tao làm xong rồi, nhưng chả biết nó cần mở Port nào để truyền dữ liệu. Thế là em gọi vài cú điện thoại qua lại, dữ liệu truyền ro ro. Từ đấy bọn khách hàng, đối tác càng nể em tợn (mặc dù cụ nào làm IT thì thấy nó vớ vẩn thế nào).
+ Làm việc với bên Billing đến trưa, tự nhiên thấy mấy bà ấy bày mâm bát ra, hỏi ra thì bảo để cảm ơn chuyên gia. Bọn em cứ áy náy mãi viết biết lương lậu của họ chẳng đáng bao nhiêu.
+ Đến hôm đào tạo, chuyển giao phần mềm. Đến chỗ phần mềm tự tính toán rồi xuất ra các loại báo cáo, chứng từ, gửi thẳng cho nhau rồi gửi cả về VN. Mấy cô kế toán cứ há cả mồm ra, hỏi thế không phải in ra giấy nữa à :D
+ Triển khai xong rồi, đào tạo vận hành ngon lành rồi. Sắp về VN, hỏi mấy cô xem đã hiểu rõ nghiệp vụ và phần mềm chưa. Ai cũng bảo chưa, chả hiểu gì cả :( Hỏi tại sao? Bảo: chuyên gia đề xuất với lãnh đạo cho sang VN đào tạo mới hiểu. Nghe nói ở Hạ Long đào tạo phù hợp lắm :D
Cụ kể chuyện hay quá hehe. Câu cuối em lại tưởng các bạn ấy thích sáng Đồ Sơn :))
 

detector

Xe tăng
Biển số
OF-318852
Ngày cấp bằng
8/5/14
Số km
1,244
Động cơ
320,484 Mã lực
Website
woodsoft.vn
Cụ kể chuyện hay quá hehe. Câu cuối em lại tưởng các bạn ấy thích sáng Đồ Sơn :))
Em làm việc với toàn phụ nữ mà. Chả hiểu sao, không chỉ bên kế toán, mà cả mấy bộ phận kỹ thuật, Billing, IT cũng nhiều phụ nữ, mà quản lý lại toàn phụ nữ.
 

nguyenhong3x

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-757533
Ngày cấp bằng
16/1/21
Số km
485
Động cơ
52,690 Mã lực
Nơi vùng hay bị lũ ở VN nên làm kiểu nhà như trên, bằng cột bê tông, dưới lợi thêm diện tích cho chơi đùa trồng trọt. Tránh cảnh mùa lũ nhà ngập.... mếu máo, khổ lắm. Giữ Phong tục mà cứ thế đâu có đúng.
Em bi bô tý. :D
Nhà có cột thì giống nhà sàn kiểu Thái thôi.
E chỉ quan tâm từ góc độ thẩm mỹ. Về làng quê Bắc bộ giờ còn rất ít nhà 3 gian truyền thống lợp mái ngói, hoặc mái rơm rạ - e thấy kiểu nhà đó là đẹp nhất của VN, khai thác du lịch cũng tốt.
Giờ về nông thôn miền bắc toàn thấy nhà bê tông lổn nhổn cái cao cái thấp, nhô ra thụt vào nhìn địa phương nào cũng như nhau, không khác gì tp, mà tp nhìn cũng ko khác gì nông thôn.
 

Toi88888

Xe điện
Biển số
OF-716987
Ngày cấp bằng
20/2/20
Số km
2,101
Động cơ
101,973 Mã lực
Em làm việc với toàn phụ nữ mà. Chả hiểu sao, không chỉ bên kế toán, mà cả mấy bộ phận kỹ thuật, Billing, IT cũng nhiều phụ nữ, mà quản lý lại toàn phụ nữ.
Mẫu hệ nhỉ?
Cụ đi 5 ngày mà cảm nhận tinh tế quá. Em ở đó dài hơn cụ 1 chút, làm việc với họ nên chia sẻ 1 số sự kiện em chứng kiến, phần lớn xác nhận các nhận định của cụ:
- Ngày đầu đến đi thuê nhà, chủ nhà là 1 bác sỹ chắc cũng nổi tiếng có một bệnh viện lớn ở Yangoon (em nghe nói). Bọn em thuê 1 căn biệt thự gỗ, toàn gỗ xịn, nội thất đầy đủ, hiện đại, mới. Thỏa thuận xong, ông ấy gọi 1 đôi gia nhân khoảng 10 người, bảo bọn em chọn 3: 1 làm bếp, 1 làm vườn, 1 canh cổng. Bảo bọn em tự trả lương khoảng 50 USD/người/tháng. Bọn em bàn nhau là đội này nấu cơm chắc không ăn được, canh cổng cũng đếch cần, làm vườn thì bọn em mang hạt rau sang tự trồng được. Sau quyết định chọn 1 ông khoảng 50 tuổi, trông sạch sẽ để dọn dẹp nhà cửa, rửa bát, gấp quần áo (có máy giặt).
- Sau 1 mới có 3 gia nhân đó gần như là tiêu chuẩn của nhà khá giả ở Yangoon. Đặc biệt nhất là ông canh cổng, cả ngày ngồi ở cái chòi bé tí cạnh cổng. Chỉ có mỗi nhiệm vụ mở cổng cho chủ ra vào một cách cung kính. Tối mất điện phải chạy máy nổ xình xịch, sau tự nhiên lại có điện. Gia nhân các nhà ý ới gọi nhau tắt máy nổ, vui phết :)
- Thời gian ở đó, chưa bao giờ và có lẽ không bao giờ em còn được hưởng cái cảm giác: là người cầm hộ chiếu Việt Nam mà được đối xử như công dân thượng đẳng:
+ Sáng đi làm, chú gia nhân em nói ở trên, mặc dù không hiểu tiếng Việt, nhưng thấy có vẻ như bọn em chuẩn bị ra khỏi nhà đã chạy ra đường, gọi thêm chú gia nhân nhà bên, mỗi ông chặn 1 chiều để xe bọn em ra khỏi cổng (VIP chưa :D). Mặc dù chỉ thuê ông ấy dọn dẹp rửa bát mà vẫn trả 60 USD, ông ấy thích lắm. Tối nào cũng ngóng tiếng xe bọn em về là ra mở cổng thay cho người gác cổng mặc dù không phải nhiệm vụ.
+ Sáng đầu tiên đi làm, em trợ lý (NV của đối tác cử đi hỗ trợ và làm phiên dịch khi làm việc với ai không biết tiếng Anh) dẫn đi ăn sáng rõ xa, nghĩ bụng: chắc dân ở đây không ăn sáng. Sau đến 1 chỗ đồ ăn đắt kinh khủng. Ăn có cái bánh ngọt, uống ly cafe mà khoảng 10-15 USD gì đó (lâu em không nhớ rõ). Bọn em đưa nào đứa nấy bảo nhau bỏ mẹ rồi. Ăn sáng đã thế này thì ăn trưa ăn tối thế nào, thế này công tác phí không đủ ăn. Thấy mặt đứa nào đứa đấy như đưa đám, em trợ lý cứ xoắn xuýt hỏi chuyên gia không vui à, ăn không ngon à, hay thức ăn không hợp bị đau bụng... Mãi sau nó mới bảo, đây là chỗ sang trọng nhất ở Yanggoon này rồi mà các chuyên gia thấy không vừa ý thì không biết phải đi đâu :( Bọn em mới vỡ lẽ ra là con bé này nó dẫn mình đi ăn sáng ở khách sạn 5 sao :D. Bọn em bảo thôi, lần sau bọn tao tự đi ăn cho nó tự do.
+ Trưa hôm đấy, bọn em rút kinh nghiệm tự đi tìm quán ăn, con bé trợ lý cứ lẽo đẽo chạy theo bảo chỗ này không đảm bảo, chỗ kia không tốt. Bọn em thấy có cái quán giống kiểu cơm văn phòng, nhảy bừa vào gọi mấy đĩa cơm rang hải sản. Đại khái giá cũng xêm xêm cơm văn phòng ở HN mà thấy ngon chết bỏ, mực, tôm có vẻ tươi ngon. Con bé trợ lý ăn xong cứ hỏi mãi mấy chuyên gia có bị đau bụng không?
+ Lúc đi khảo sát nghiệp vụ, đến phòng tài chính thấy choáng. 1 cái phòng lớn tầm 80m2, có khoảng hơn chục cô kế toán, mỗi cô ngồi 1 cái bàn của những năm 80 ở VN, trên bàn là các chồng giấy cao hơn mặt người, xung quanh là 2-3 cái hòm gỗ cũ, cũng đầy giấy tờ. Bà kế toán trưởng có 1 phòng riêng, cũng đầy hòm gỗ và giấy tờ.
+ Lúc đi trong thành phố, đến 1 chỗ thu cước của bọn MPT, cảm giác nó to như phòng chờ ga Hà Nội. Các dãy người dài chờ nộp tiền cước điện thoại trả sau, ai cũng chuẩn bị sẵn xấp tiền dầy. Hỏi mấy cô bé thu ngân thu tiền xong thì làm gì. Nó bảo nhập vào file Excel, sau đó đến chiều tối lưu vào đĩa CD, cử người mang đến phòng Billing cách đó khoảng 10 Km. Em lên gặp bà quản lý, hỏi sao không kéo cái mạng WAN từ đây về Billing để truyền dữ liệu. Bà ấy bảo có dự án đấy rồi, nghe nói làm xong rồi mà không hiểu sao chưa được. Chuyên gia có sang bên Billing thì hỏi giúp :D
+ Em sang bên Billing hỏi bà trưởng phòng, bà ấy bảo sang gặp bà trưởng phòng IT (1 bà hơn 50 tuổi, nhỏ bé, ngồi trong phòng đeo quả kính đen rất oách), bà ấy bảo, bọn tao làm xong rồi, nhưng chả biết nó cần mở Port nào để truyền dữ liệu. Thế là em gọi vài cú điện thoại qua lại, dữ liệu truyền ro ro. Từ đấy bọn khách hàng, đối tác càng nể em tợn (mặc dù cụ nào làm IT thì thấy nó vớ vẩn thế nào).
+ Làm việc với bên Billing đến trưa, tự nhiên thấy mấy bà ấy bày mâm bát ra, hỏi ra thì bảo để cảm ơn chuyên gia. Bọn em cứ áy náy mãi viết biết lương lậu của họ chẳng đáng bao nhiêu.
+ Đến hôm đào tạo, chuyển giao phần mềm. Đến chỗ phần mềm tự tính toán rồi xuất ra các loại báo cáo, chứng từ, gửi thẳng cho nhau rồi gửi cả về VN. Mấy cô kế toán cứ há cả mồm ra, hỏi thế không phải in ra giấy nữa à :D
+ Triển khai xong rồi, đào tạo vận hành ngon lành rồi. Sắp về VN, hỏi mấy cô xem đã hiểu rõ nghiệp vụ và phần mềm chưa. Ai cũng bảo chưa, chả hiểu gì cả :( Hỏi tại sao? Bảo: chuyên gia đề xuất với lãnh đạo cho sang VN đào tạo mới hiểu. Nghe nói ở Hạ Long đào tạo phù hợp lắm :D
Các cụ sau đi chớ chơi đồ hải sản . E thấy ko tươi như VN đâu. Họ hay để nó ươn rồi mới chế biến nên ăn k thích.
Dân dã thì cạch cái phố 19 ra :))
 

detector

Xe tăng
Biển số
OF-318852
Ngày cấp bằng
8/5/14
Số km
1,244
Động cơ
320,484 Mã lực
Website
woodsoft.vn
Nhà có cột thì giống nhà sàn kiểu Thái thôi.
E chỉ quan tâm từ góc độ thẩm mỹ. Về làng quê Bắc bộ giờ còn rất ít nhà 3 gian truyền thống lợp mái ngói, hoặc mái rơm rạ - e thấy kiểu nhà đó là đẹp nhất của VN, khai thác du lịch cũng tốt.
Giờ về nông thôn miền bắc toàn thấy nhà bê tông lổn nhổn cái cao cái thấp, nhô ra thụt vào nhìn địa phương nào cũng như nhau, không khác gì tp, mà tp nhìn cũng ko khác gì nông thôn.
Cái gì tồn tại thì cơ bản là nó hợp lý cụ ơi. Em vẫn còn nhớ gian nhà 3 gian mái rạ của ông nội em, mỗi lần về quê là đến tối, anh em bác cháu phải tháo cánh cửa ra nằm ở sân cho mát. Mỗi lần bão lại sợ thổi bay mái nhà.
Còn đẹp với để cho khách du lịch selfie thì em đồng ý, nhưng chỉ nên bảo tồn vài cái nhà cổ hay khoanh vùng vài làng và cũng chỉ để làm du lịch với bảo tồn thôi. Chứ sống trong mấy cái nhà đó khổ chết mẹ. Nhất là nhà bên cạnh nó có điều hòa mát rượi nữa.
 

Ga Leo Cay

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-580492
Ngày cấp bằng
21/7/18
Số km
1,221
Động cơ
151,474 Mã lực

Ga Leo Cay

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-580492
Ngày cấp bằng
21/7/18
Số km
1,221
Động cơ
151,474 Mã lực
Em làm việc với toàn phụ nữ mà. Chả hiểu sao, không chỉ bên kế toán, mà cả mấy bộ phận kỹ thuật, Billing, IT cũng nhiều phụ nữ, mà quản lý lại toàn phụ nữ.
Số cụ đào hoa nên làm việc toàn girl . Mà sao các em đấy lại thích HL nhể ;))
 

detector

Xe tăng
Biển số
OF-318852
Ngày cấp bằng
8/5/14
Số km
1,244
Động cơ
320,484 Mã lực
Website
woodsoft.vn
Số cụ đào hoa nên làm việc toàn girl . Mà sao các em đấy lại thích HL nhể ;))
Hồi em ở đó thông tin khá hạn chế, mạng mẽo chập chờn, chắc các em ấy cũng chỉ nghe được 1-2 địa điểm nổi tiếng của VN. Biết cty em ở Hà Nội, mà miền Bắc vài năm trước thì đúng là chỉ có Hạ Long chứ có chỗ nào nữa nhỉ? :D
 

nguyenhong3x

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-757533
Ngày cấp bằng
16/1/21
Số km
485
Động cơ
52,690 Mã lực
Cái gì tồn tại thì cơ bản là nó hợp lý cụ ơi. Em vẫn còn nhớ gian nhà 3 gian mái rạ của ông nội em, mỗi lần về quê là đến tối, anh em bác cháu phải tháo cánh cửa ra nằm ở sân cho mát. Mỗi lần bão lại sợ thổi bay mái nhà.
Còn đẹp với để cho khách du lịch selfie thì em đồng ý, nhưng chỉ nên bảo tồn vài cái nhà cổ hay khoanh vùng vài làng và cũng chỉ để làm du lịch với bảo tồn thôi. Chứ sống trong mấy cái nhà đó khổ chết mẹ. Nhất là nhà bên cạnh nó có điều hòa mát rượi nữa.
Vấn đề điều hòa, toilet khép kín thì giải quyết dc khó khăn gì đâu. Cái chính ko có quy định, hướng dẫn, hỗ trợ cho dân làm thôi VN mà giữ gìn được những làng cổ mái tranh có cả trăm năm tuổi như này thì tốt
Nhà mái phủ rêu xanh ở Hà Giang:
1612592709823.png

1612592743115.png





Làng mái tranh Miyama ở Nhật
1612592570390.png
 

cocsku

Xe cút kít
Biển số
OF-29844
Ngày cấp bằng
23/2/09
Số km
17,105
Động cơ
588,636 Mã lực
Khoảng thời gian 5 năm vừa qua, quân đội để bà Aung cầm quyền là để tăng tiền nhà đất. Giờ tăng đạt đỉnh rồi, bà ấy xong nhiệm vụ rồi thì mời bà vào tù lại ấy mà.
Trong 5 năm qua thì giá BĐS ở Yangon như thế này.
- Các khu văn phòng cho thuê hạng B ở TP Yangon đang có mức cho thuê là 80 USD/m2/ tháng, ước tính cao hơn TP Hồ Chí Minh gấp 4 lần.
- Văn phòng hạng A là 100 USD/m2/tháng, ước tính cao hơn Sài Gòn 3,3 lần.
- Sản phẩm căn hộ dịch vụ cho thuê hạng 01 phòng ngủ rộng 60 m2 có giá 5.000 USD/tháng, ước tính gấp 2,5 lần so với Việt Nam. Trong khi hạng 2-3 phòng ngủ lên tới 8.000 USD/tháng.
- Khách sạn 4 sao cũ có mức giá 300-400 USD/đêm.
Bầu Đức HAGL lại mất ăn mất ngủ.
Mức giá trên rất giống saigon những năm 90s.
 

cocsku

Xe cút kít
Biển số
OF-29844
Ngày cấp bằng
23/2/09
Số km
17,105
Động cơ
588,636 Mã lực
Cụ đi 5 ngày mà cảm nhận tinh tế quá. Em ở đó dài hơn cụ 1 chút, làm việc với họ nên chia sẻ 1 số sự kiện em chứng kiến, phần lớn xác nhận các nhận định của cụ:
- Ngày đầu đến đi thuê nhà, chủ nhà là 1 bác sỹ chắc cũng nổi tiếng có một bệnh viện lớn ở Yangoon (em nghe nói). Bọn em thuê 1 căn biệt thự gỗ, toàn gỗ xịn, nội thất đầy đủ, hiện đại, mới. Thỏa thuận xong, ông ấy gọi 1 đôi gia nhân khoảng 10 người, bảo bọn em chọn 3: 1 làm bếp, 1 làm vườn, 1 canh cổng. Bảo bọn em tự trả lương khoảng 50 USD/người/tháng. Bọn em bàn nhau là đội này nấu cơm chắc không ăn được, canh cổng cũng đếch cần, làm vườn thì bọn em mang hạt rau sang tự trồng được. Sau quyết định chọn 1 ông khoảng 50 tuổi, trông sạch sẽ để dọn dẹp nhà cửa, rửa bát, gấp quần áo (có máy giặt).
- Sau 1 mới có 3 gia nhân đó gần như là tiêu chuẩn của nhà khá giả ở Yangoon. Đặc biệt nhất là ông canh cổng, cả ngày ngồi ở cái chòi bé tí cạnh cổng. Chỉ có mỗi nhiệm vụ mở cổng cho chủ ra vào một cách cung kính. Tối mất điện phải chạy máy nổ xình xịch, sau tự nhiên lại có điện. Gia nhân các nhà ý ới gọi nhau tắt máy nổ, vui phết :)
- Thời gian ở đó, chưa bao giờ và có lẽ không bao giờ em còn được hưởng cái cảm giác: là người cầm hộ chiếu Việt Nam mà được đối xử như công dân thượng đẳng:
+ Sáng đi làm, chú gia nhân em nói ở trên, mặc dù không hiểu tiếng Việt, nhưng thấy có vẻ như bọn em chuẩn bị ra khỏi nhà đã chạy ra đường, gọi thêm chú gia nhân nhà bên, mỗi ông chặn 1 chiều để xe bọn em ra khỏi cổng (VIP chưa :D). Mặc dù chỉ thuê ông ấy dọn dẹp rửa bát mà vẫn trả 60 USD, ông ấy thích lắm. Tối nào cũng ngóng tiếng xe bọn em về là ra mở cổng thay cho người gác cổng mặc dù không phải nhiệm vụ.
+ Sáng đầu tiên đi làm, em trợ lý (NV của đối tác cử đi hỗ trợ và làm phiên dịch khi làm việc với ai không biết tiếng Anh) dẫn đi ăn sáng rõ xa, nghĩ bụng: chắc dân ở đây không ăn sáng. Sau đến 1 chỗ đồ ăn đắt kinh khủng. Ăn có cái bánh ngọt, uống ly cafe mà khoảng 10-15 USD gì đó (lâu em không nhớ rõ). Bọn em đưa nào đứa nấy bảo nhau bỏ mẹ rồi. Ăn sáng đã thế này thì ăn trưa ăn tối thế nào, thế này công tác phí không đủ ăn. Thấy mặt đứa nào đứa đấy như đưa đám, em trợ lý cứ xoắn xuýt hỏi chuyên gia không vui à, ăn không ngon à, hay thức ăn không hợp bị đau bụng... Mãi sau nó mới bảo, đây là chỗ sang trọng nhất ở Yanggoon này rồi mà các chuyên gia thấy không vừa ý thì không biết phải đi đâu :( Bọn em mới vỡ lẽ ra là con bé này nó dẫn mình đi ăn sáng ở khách sạn 5 sao :D. Bọn em bảo thôi, lần sau bọn tao tự đi ăn cho nó tự do.
+ Trưa hôm đấy, bọn em rút kinh nghiệm tự đi tìm quán ăn, con bé trợ lý cứ lẽo đẽo chạy theo bảo chỗ này không đảm bảo, chỗ kia không tốt. Bọn em thấy có cái quán giống kiểu cơm văn phòng, nhảy bừa vào gọi mấy đĩa cơm rang hải sản. Đại khái giá cũng xêm xêm cơm văn phòng ở HN mà thấy ngon chết bỏ, mực, tôm có vẻ tươi ngon. Con bé trợ lý ăn xong cứ hỏi mãi mấy chuyên gia có bị đau bụng không?
+ Lúc đi khảo sát nghiệp vụ, đến phòng tài chính thấy choáng. 1 cái phòng lớn tầm 80m2, có khoảng hơn chục cô kế toán, mỗi cô ngồi 1 cái bàn của những năm 80 ở VN, trên bàn là các chồng giấy cao hơn mặt người, xung quanh là 2-3 cái hòm gỗ cũ, cũng đầy giấy tờ. Bà kế toán trưởng có 1 phòng riêng, cũng đầy hòm gỗ và giấy tờ.
+ Lúc đi trong thành phố, đến 1 chỗ thu cước của bọn MPT, cảm giác nó to như phòng chờ ga Hà Nội. Các dãy người dài chờ nộp tiền cước điện thoại trả sau, ai cũng chuẩn bị sẵn xấp tiền dầy. Hỏi mấy cô bé thu ngân thu tiền xong thì làm gì. Nó bảo nhập vào file Excel, sau đó đến chiều tối lưu vào đĩa CD, cử người mang đến phòng Billing cách đó khoảng 10 Km. Em lên gặp bà quản lý, hỏi sao không kéo cái mạng WAN từ đây về Billing để truyền dữ liệu. Bà ấy bảo có dự án đấy rồi, nghe nói làm xong rồi mà không hiểu sao chưa được. Chuyên gia có sang bên Billing thì hỏi giúp :D
+ Em sang bên Billing hỏi bà trưởng phòng, bà ấy bảo sang gặp bà trưởng phòng IT (1 bà hơn 50 tuổi, nhỏ bé, ngồi trong phòng đeo quả kính đen rất oách), bà ấy bảo, bọn tao làm xong rồi, nhưng chả biết nó cần mở Port nào để truyền dữ liệu. Thế là em gọi vài cú điện thoại qua lại, dữ liệu truyền ro ro. Từ đấy bọn khách hàng, đối tác càng nể em tợn (mặc dù cụ nào làm IT thì thấy nó vớ vẩn thế nào).
+ Làm việc với bên Billing đến trưa, tự nhiên thấy mấy bà ấy bày mâm bát ra, hỏi ra thì bảo để cảm ơn chuyên gia. Bọn em cứ áy náy mãi viết biết lương lậu của họ chẳng đáng bao nhiêu.
+ Đến hôm đào tạo, chuyển giao phần mềm. Đến chỗ phần mềm tự tính toán rồi xuất ra các loại báo cáo, chứng từ, gửi thẳng cho nhau rồi gửi cả về VN. Mấy cô kế toán cứ há cả mồm ra, hỏi thế không phải in ra giấy nữa à :D
+ Triển khai xong rồi, đào tạo vận hành ngon lành rồi. Sắp về VN, hỏi mấy cô xem đã hiểu rõ nghiệp vụ và phần mềm chưa. Ai cũng bảo chưa, chả hiểu gì cả :( Hỏi tại sao? Bảo: chuyên gia đề xuất với lãnh đạo cho sang VN đào tạo mới hiểu. Nghe nói ở Hạ Long đào tạo phù hợp lắm :D
Ở bển, được sang vn chắc họ thích lắm!
 

casablamda

Xe tải
Biển số
OF-713764
Ngày cấp bằng
22/1/20
Số km
284
Động cơ
87,009 Mã lực
Tuổi
43
Vướng cái dẫy Trường Sơn nên đi khó chứ không thì Lào với Miến cũng xong rồi :D
Cũng may các cụ xưa không sáp nhập Lào Cam không thì bây giờ vn cũng giống Myanmar chủng tộc tôn giáo phức tạp
 

casablamda

Xe tải
Biển số
OF-713764
Ngày cấp bằng
22/1/20
Số km
284
Động cơ
87,009 Mã lực
Tuổi
43
Đảo chính quân sự lần này tại Myanmar có sự chống lưng của TQ. Bản thân TQ ngứa mắt từ khi chính quyền dân sự nắm quyền, hủy bỏ hàng loạt dự án lớn do TQ đầu tư tại nước này.
liệu có phải chi na thấy khó gặm biển đông đang tìm lối ra ấn độ dương không nhỉ ???
 

casablamda

Xe tải
Biển số
OF-713764
Ngày cấp bằng
22/1/20
Số km
284
Động cơ
87,009 Mã lực
Tuổi
43
Xã hội Myanmar có quá nhiều mâu thuẫn tiềm tàng: ngoài mâu thuẫn quân sự - dân sự thì còn mâu thuẫn giữa các nhóm dân tộc. Không có một tinh thần quốc gia thực sự trừ khi đá bóng.

Có lẽ Myanmar sẽ dậm chân tại chỗ như hiện nay rất lâu.
Ngay cả các nước phát triển như Liên hiệp Anh còn không xử lý được vấn đề này. Đất nước rộng lớn mà sắc tộc phức tạp thì khó phát triển được
 

Anita Emi

Xe điện
Biển số
OF-740031
Ngày cấp bằng
20/8/20
Số km
2,849
Động cơ
1,263,499 Mã lực
Tuổi
48
Cụ đi 5 ngày mà cảm nhận tinh tế quá. Em ở đó dài hơn cụ 1 chút, làm việc với họ nên chia sẻ 1 số sự kiện em chứng kiến, phần lớn xác nhận các nhận định của cụ:
- Ngày đầu đến đi thuê nhà, chủ nhà là 1 bác sỹ chắc cũng nổi tiếng có một bệnh viện lớn ở Yangoon (em nghe nói). Bọn em thuê 1 căn biệt thự gỗ, toàn gỗ xịn, nội thất đầy đủ, hiện đại, mới. Thỏa thuận xong, ông ấy gọi 1 đôi gia nhân khoảng 10 người, bảo bọn em chọn 3: 1 làm bếp, 1 làm vườn, 1 canh cổng. Bảo bọn em tự trả lương khoảng 50 USD/người/tháng. Bọn em bàn nhau là đội này nấu cơm chắc không ăn được, canh cổng cũng đếch cần, làm vườn thì bọn em mang hạt rau sang tự trồng được. Sau quyết định chọn 1 ông khoảng 50 tuổi, trông sạch sẽ để dọn dẹp nhà cửa, rửa bát, gấp quần áo (có máy giặt).
- Sau 1 mới có 3 gia nhân đó gần như là tiêu chuẩn của nhà khá giả ở Yangoon. Đặc biệt nhất là ông canh cổng, cả ngày ngồi ở cái chòi bé tí cạnh cổng. Chỉ có mỗi nhiệm vụ mở cổng cho chủ ra vào một cách cung kính. Tối mất điện phải chạy máy nổ xình xịch, sau tự nhiên lại có điện. Gia nhân các nhà ý ới gọi nhau tắt máy nổ, vui phết :)
- Thời gian ở đó, chưa bao giờ và có lẽ không bao giờ em còn được hưởng cái cảm giác: là người cầm hộ chiếu Việt Nam mà được đối xử như công dân thượng đẳng:
+ Sáng đi làm, chú gia nhân em nói ở trên, mặc dù không hiểu tiếng Việt, nhưng thấy có vẻ như bọn em chuẩn bị ra khỏi nhà đã chạy ra đường, gọi thêm chú gia nhân nhà bên, mỗi ông chặn 1 chiều để xe bọn em ra khỏi cổng (VIP chưa :D). Mặc dù chỉ thuê ông ấy dọn dẹp rửa bát mà vẫn trả 60 USD, ông ấy thích lắm. Tối nào cũng ngóng tiếng xe bọn em về là ra mở cổng thay cho người gác cổng mặc dù không phải nhiệm vụ.
+ Sáng đầu tiên đi làm, em trợ lý (NV của đối tác cử đi hỗ trợ và làm phiên dịch khi làm việc với ai không biết tiếng Anh) dẫn đi ăn sáng rõ xa, nghĩ bụng: chắc dân ở đây không ăn sáng. Sau đến 1 chỗ đồ ăn đắt kinh khủng. Ăn có cái bánh ngọt, uống ly cafe mà khoảng 10-15 USD gì đó (lâu em không nhớ rõ). Bọn em đưa nào đứa nấy bảo nhau bỏ mẹ rồi. Ăn sáng đã thế này thì ăn trưa ăn tối thế nào, thế này công tác phí không đủ ăn. Thấy mặt đứa nào đứa đấy như đưa đám, em trợ lý cứ xoắn xuýt hỏi chuyên gia không vui à, ăn không ngon à, hay thức ăn không hợp bị đau bụng... Mãi sau nó mới bảo, đây là chỗ sang trọng nhất ở Yanggoon này rồi mà các chuyên gia thấy không vừa ý thì không biết phải đi đâu :( Bọn em mới vỡ lẽ ra là con bé này nó dẫn mình đi ăn sáng ở khách sạn 5 sao :D. Bọn em bảo thôi, lần sau bọn tao tự đi ăn cho nó tự do.
+ Trưa hôm đấy, bọn em rút kinh nghiệm tự đi tìm quán ăn, con bé trợ lý cứ lẽo đẽo chạy theo bảo chỗ này không đảm bảo, chỗ kia không tốt. Bọn em thấy có cái quán giống kiểu cơm văn phòng, nhảy bừa vào gọi mấy đĩa cơm rang hải sản. Đại khái giá cũng xêm xêm cơm văn phòng ở HN mà thấy ngon chết bỏ, mực, tôm có vẻ tươi ngon. Con bé trợ lý ăn xong cứ hỏi mãi mấy chuyên gia có bị đau bụng không?
+ Lúc đi khảo sát nghiệp vụ, đến phòng tài chính thấy choáng. 1 cái phòng lớn tầm 80m2, có khoảng hơn chục cô kế toán, mỗi cô ngồi 1 cái bàn của những năm 80 ở VN, trên bàn là các chồng giấy cao hơn mặt người, xung quanh là 2-3 cái hòm gỗ cũ, cũng đầy giấy tờ. Bà kế toán trưởng có 1 phòng riêng, cũng đầy hòm gỗ và giấy tờ.
+ Lúc đi trong thành phố, đến 1 chỗ thu cước của bọn MPT, cảm giác nó to như phòng chờ ga Hà Nội. Các dãy người dài chờ nộp tiền cước điện thoại trả sau, ai cũng chuẩn bị sẵn xấp tiền dầy. Hỏi mấy cô bé thu ngân thu tiền xong thì làm gì. Nó bảo nhập vào file Excel, sau đó đến chiều tối lưu vào đĩa CD, cử người mang đến phòng Billing cách đó khoảng 10 Km. Em lên gặp bà quản lý, hỏi sao không kéo cái mạng WAN từ đây về Billing để truyền dữ liệu. Bà ấy bảo có dự án đấy rồi, nghe nói làm xong rồi mà không hiểu sao chưa được. Chuyên gia có sang bên Billing thì hỏi giúp :D
+ Em sang bên Billing hỏi bà trưởng phòng, bà ấy bảo sang gặp bà trưởng phòng IT (1 bà hơn 50 tuổi, nhỏ bé, ngồi trong phòng đeo quả kính đen rất oách), bà ấy bảo, bọn tao làm xong rồi, nhưng chả biết nó cần mở Port nào để truyền dữ liệu. Thế là em gọi vài cú điện thoại qua lại, dữ liệu truyền ro ro. Từ đấy bọn khách hàng, đối tác càng nể em tợn (mặc dù cụ nào làm IT thì thấy nó vớ vẩn thế nào).
+ Làm việc với bên Billing đến trưa, tự nhiên thấy mấy bà ấy bày mâm bát ra, hỏi ra thì bảo để cảm ơn chuyên gia. Bọn em cứ áy náy mãi viết biết lương lậu của họ chẳng đáng bao nhiêu.
+ Đến hôm đào tạo, chuyển giao phần mềm. Đến chỗ phần mềm tự tính toán rồi xuất ra các loại báo cáo, chứng từ, gửi thẳng cho nhau rồi gửi cả về VN. Mấy cô kế toán cứ há cả mồm ra, hỏi thế không phải in ra giấy nữa à :D
+ Triển khai xong rồi, đào tạo vận hành ngon lành rồi. Sắp về VN, hỏi mấy cô xem đã hiểu rõ nghiệp vụ và phần mềm chưa. Ai cũng bảo chưa, chả hiểu gì cả :( Hỏi tại sao? Bảo: chuyên gia đề xuất với lãnh đạo cho sang VN đào tạo mới hiểu. Nghe nói ở Hạ Long đào tạo phù hợp lắm :D
Cụ kể thêm đi ạ, em há mồm ra chờ nghe tiếp đây :D

À chỗ mấy cô kế toán, sao các cụ không rủ về nhà đào tạo riêng cho người ta chắc nghiệp vụ, ai lại làm ăn tắc trách thế? :(
 

Big Bang

Xe điện
Biển số
OF-52200
Ngày cấp bằng
5/12/09
Số km
4,575
Động cơ
480,211 Mã lực
Em làm việc với toàn phụ nữ mà. Chả hiểu sao, không chỉ bên kế toán, mà cả mấy bộ phận kỹ thuật, Billing, IT cũng nhiều phụ nữ, mà quản lý lại toàn phụ nữ.
Bên đó kỹ sư xây dựng tỷ lệ nữ không thua năm giới nha Cụ
 

Bachsima

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-327829
Ngày cấp bằng
20/7/14
Số km
13,437
Động cơ
434,773 Mã lực
Cái gì tồn tại thì cơ bản là nó hợp lý cụ ơi. Em vẫn còn nhớ gian nhà 3 gian mái rạ của ông nội em, mỗi lần về quê là đến tối, anh em bác cháu phải tháo cánh cửa ra nằm ở sân cho mát. Mỗi lần bão lại sợ thổi bay mái nhà.
Còn đẹp với để cho khách du lịch selfie thì em đồng ý, nhưng chỉ nên bảo tồn vài cái nhà cổ hay khoanh vùng vài làng và cũng chỉ để làm du lịch với bảo tồn thôi. Chứ sống trong mấy cái nhà đó khổ chết mẹ. Nhất là nhà bên cạnh nó có điều hòa mát rượi nữa.
Nhà 3 gian mái rạ thì lại phải tre trúc trùm mái nhà, xung quanh đất nện ao chuôm giảm phản xạ nhiệt từ nền, người cũng phải gầy gầy tý để thoát nhiệt nhanh, chè bồm phải sẵn. Ơ nhưng quê thế giờ bố ai chịu được.
 
Trạng thái
Thớt đang đóng
Thông tin thớt
Đang tải
Top