Thực ra học rồi làm thế nào do các cháu nó thôi.
Em có con em ở quê, em nhưng kém 15 tuổi. Bố mất sức mắt kém uống rượu suốt ngày. Mẹ chỉ biết nuôi gà. Sau khi học bách khoa ra đi làm fpt được 3 năm thì tự học tiếng nhật, bỏ làm sang nhật học cao học, tự bằng lương tích lũy mấy năm + đi làm thêm vào học bổng. Giờ thành kỹ sư ra da của viettel
Hàng xóm em đây, bố mẹ bán nước vỉa hè. Con bé học đh xong cũng đi làm được hơn năm thấy chán, vào mấy công ty xklđ hỏi làm tu nghiệp sinh. Sau khi học tiếng trong nước, sang nhật theo chương trình tu nghiệp sinh rồi tích cóp ở lại học tiếp và giờ định cư bên đó rồi.
Cả 2 trường hợp bố mẹ chả giúp được gì về tiền bạc hay kiến thức gì cả.
Học đức, phần lan gần như được miễn học phí, chỉ lo ăn ở tầm 20 tr/ tháng. Ngoài ra còn đi làm thêm được chút tiêu vặt. Vậy cũng không đến mức đại giàu hay thượng lưu gì đó mới du học được. Vì đây ối cụ cho con đi học phổ thông trường xịn cũng mất 15-20tr/tháng rồi. Học canada với new zealand tất cả chi phí cũng cỡ 3 tỷ 1 cái bằng, mức này rất nhiều gia đình lo được, chứ không đến mức phải thật giàu có.
Vấn đề như em nói là các cháu nó có muốn đi hay không thôi, chứ cơ hội nhiều.
Rmit thì xét theo tiêu chí đó 700 triệu cho 3 năm học cũng không phải là nhiều tiền. Học phí công khai trên web, cũng không phải đoán mò. Dù vào học cũng chỉ cần tiền là chính (không đạt tiếng anh có thể học bổ túc tiếng anh 30 tr, học dự bị tốn chừng 100 triệu), nhưng khi vào học khá vất vả, toàn thuyết trình với cả bài tập nhóm phải nộp đúng hạn, và còn tính điểm dự lớp nữa. Cũng có cái hay nữa là có thể chọn học tối đa 2 kỳ tại 1 cơ sở bất kỳ vủa rmit mà học phí không đổi.