Mình kết câu cuối nhé, có thật sự trải nghiệm mới thấy thấm thía. Chuyện học cái master toán ứng dụng này trong một năm khiến mình ngộ ra rất nhiều khả năng của bản thân.Em đọc 1 list bài của chị. Em rất hâm mộ tinh thần, nghị lực của chị. Và em yêu cái năng lượng tích cực của chị lắm luôn.
Nên em cũng mò vô chia sẽ : Em cũng có cái giấy này. Và khi em xin học bổng Master bên Bỉ, điểm TCF em chỉ đạt B1 trong khi yêu cầu là B2, và em nhét cái này vô hồ sơ. Thế là em được có cơ hội mời đi phỏng vấn và đậu đó chị. Cho nên em nghĩ là nó cũng lợi hại lắm, dù khi mình học xong, nhận nó về cất thôi, chứ không nghĩ đến công dụng bao giờ.
Mà lúc đó, em cũng bỏ Tiếng Pháp không sử dụng cả chục năm, em thấy thông báo thì đi ôn cấp tốc để thi TCF trong 3 tháng. Ôi, em cũng nộp theo kiểu may thì đậu, ko thì cũng chỉ mất tiền học ôn TP thôi, chứ có mất gì đâu, thế nào mà em lại được.
Cho nên em cũng cùng quan điểm với chị: Không việc gì là không thể, nhưng nếu mình không cố gắng (thử nộp hồ sơ) thì chắc chắn là không có cơ hội nào cho mình hết.
Đúng như Bị dồn vào đường chết để tìm đường sống, như chiến thuật điều quân vào nơi hiểm trở để tăng tinh thần cho quân sĩ, hoặc đánh, đánh bằng thắng hoặc chết như trong Tam Quốc Diễn Nghĩa vậy. Có nhiều chuyện mà sau khi thành công rồi khiến cho mình có được cái kiểu tư duy: chuyện khó vậy mà mình còn qua được thì từ giờ trở đi mình còn ngán chuyện gì nữa chứ, cái gì cũng có giải pháp hết.
Có đi, mới có đến, đến chậm hay đến nhanh, cũng có thể không đến được.
Nhưng nếu không đi thì 100% là không đến.