[TT Hữu ích] Cuộc sống ở Mỹ của một người lao động gốc Việt qua ảnh.

quocanhnguyen201

Xe tăng
Biển số
OF-392084
Ngày cấp bằng
14/11/15
Số km
1,319
Động cơ
269,201 Mã lực
Thuế nhà mà 3-5% 1 năm thì 2-30 năm bằng mịa cái nhà rồi cc nhỉ, cụ nào trả góp thì sau 30 năm gánh tận 2 cái nhà :(, nên tốt nhất đi thuê nhà cc nhỉ
Đi thuê là cụ cover thuế phí với lãi vay cho chủ nhà luôn rồi, còn phải tính đến trường hợp BĐS tăng giá nữa về dài hạn sở hữu vẫn lợi hơn
 

cuc_cu

Xe tăng
Biển số
OF-397666
Ngày cấp bằng
21/12/15
Số km
1,165
Động cơ
266,609 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
Em vào hóng xem du lịch văn hóa Mỹ qua ảnh của cụ chủ top
 

nhaque_tb

Xe tăng
Biển số
OF-307668
Ngày cấp bằng
13/2/14
Số km
1,194
Động cơ
328,914 Mã lực
Nơi ở
Cổng tỉnh
Nghe các cụ nói bên Mẽo chán thế thì em cứ ở Việt Nam cho lành. Chứ em mà ngày ko ngồi trà đá tán phét tầm 1-2 lần 1 ngày là bứt rứt lắm.
 

Ranfer

Xe buýt
Biển số
OF-26068
Ngày cấp bằng
19/12/08
Số km
852
Động cơ
488,224 Mã lực
Nơi ở
Hà lội
Ko được 36tr đâu. em nhớ max là 2tr/tháng tức là 24tr/năm. E hơi phân vân Mỹ cho để khối lượng thoải mái ah. Thế này dân tình đẩy sang đó né thuế thì sao? Luật VN mà đổi sang kiểu Mỹ thì em chuyển mẹ cả cục tiền sang đó. Mỗi tháng tiền thuế nhiều vcl. Cuối năm nhận thưởng bị tax như ăn cướp. Nhưng dù sao còn đỡ hơn Mỹ nhể.
Đúng 36 T/ năm ạ. Em đang mua cho em và nhân viên theo hình thức Bảo hiểm nhân thọ và được tính vào chi phí của Công ty ạ!
 

leua

Xe tăng
Biển số
OF-827507
Ngày cấp bằng
8/3/23
Số km
1,538
Động cơ
129,152 Mã lực
Nơi ở
somewhere
Đêm khó ngủ, viết lan man dài dòng đôi điều về nước Mỹ.
Nhiều năm trước tôi nhập cư vào Mỹ. Không muốn làm gánh nặng cho người đã bảo lãnh mình sang, tôi quyết định ra riêng sống tự lập về tài chính. Suốt mấy năm đầu, tôi quanh quẫn quanh khu Westminster, Little Saigon vì chỉ nơi đây mới có thể share phòng từ những đồng hương người Việt với giá rẻ. Tôi đi kiếm việc ở những liquor, cây xăng để có tiền sinh sống và tới trường vào buổi tối. Nước Mỹ trong tôi những năm đầu không có gì thú vị. Cuộc sống quay cuồng với công việc bán hàng nhàm chán, những đêm khuya từ trường quay về phòng trọ trên chiếc xe cũ mèm hư lên hư xuống, là những đêm chỉ ngủ có bốn, năm tiếng đồng hồ. Sau một năm ở Mỹ, trong giấc mơ tôi luôn thấy mình vẫn đang sống ở Sài Gòn, chứ không phải ở Mỹ. Bài hát tôi hay nghe mỗi đêm là bài “ Đêm nhớ về Sài Gòn”. Đôi khi tôi tự hỏi, mình có sai lầm khi sang đây hay không?
Thời gian ở Mỹ trôi nhanh, rất nhanh. Cuộc sống dần dà ổn định, tôi mua được chiếc xe mới đầu tiên trong đời để có thể chạy đi học xa, thuê được một căn phòng có phòng tắm riêng. Có tiền để đi chơi Las Vegas cho biết thế nào là kinh đô của cờ bạc, ăn chơi, sắm cho mình chiếc máy ảnh đắt tiền. Nước Mỹ trong tôi đã có hình dạng khác. Đó là những con người tốt bụng. Từ chú Ba, người chủ liquor tốt bụng luôn khuyến khích tôi với câu nói : nếu không muốn đứng bán hàng suốt đời thì phải ráng học lại “. Từ chị chủ nhà tốt bụng luôn để dành những thức ăn trong tủ lạnh cho tôi mổi đêm đi học về khuya. Từ cô giáo gốc người Thái Lan trong trường đã tận tình giúp tôi xin học bổng, từ những bạn bè cho tôi quá giang từ trường về nhà dù họ cũng rất bận rộn. Đến những người bạn Mỹ kiên nhẫn giúp tôi vượt qua những bài luận văn Anh ngữ đầy khó khăn.
Giờ đây sau nhiều năm sống trên đất Mỹ, nước Mỹ trong tôi giờ đây không chỉ là những cửa hàng xa hoa lộng lẫy, hay thành phố Las Vegas không ngủ bao giờ. Nước Mỹ chính là những con người tốt bụng mà ta có thể gặp ở mọi nơi . Từ những người vô gia cư sẵn sàng chia sẻ cho nhau chiếc mền hay điếu thuốc giữa màn đêm lạnh giá, từ những cô thợ nails cần cù, kiên nhẫn xoa bóp chân khách để kiếm tiền nuôi con ăn học Đại học và cũng rất hào phóng đóng góp việc cứu trợ cho đồng bào trong nước từ những đồng tiền tip đẩm công sức mình. Từ những nhóm học sinh đũ mọi màu da mỗi sáng thứ Bảy ra bãi biển nhặt rác....
Nước Mỹ cũng là nơi cho 2 đứa con của tôi một nền tảng học vấn thực sự, học để trở thành người có tư duy độc lập.... Nước Mỹ cũng cho tôi bằng sức lao động lương thiện có khả năng tài chính để giúp đỡ họ hàng ở quê.
Cho nên bây giờ mỗi khi có dịp trò chuyện với những bạn bè cũ ở Việt Nam, tôi vẫn thường nói, nếu cho chọn lựa lại lần nữa thì tôi vẫn sẽ đi sang đây.


2023-10-18_02-06-05.jpg


20231203_113210.jpg



FB_IMG_1703558260284.jpg


FB_IMG_1685397029715.jpg
 
Chỉnh sửa cuối:

Ranfer

Xe buýt
Biển số
OF-26068
Ngày cấp bằng
19/12/08
Số km
852
Động cơ
488,224 Mã lực
Nơi ở
Hà lội
Đêm khó ngủ, viết lan man dài dòng đôi điều về nước Mỹ.
Nhiều năm trước tôi nhập cư vào Mỹ. Không muốn làm gánh nặng cho người đã bảo lãnh mình sang, tôi quyết định ra riêng sống tự lập về tài chính. Suốt mấy năm đầu, tôi quanh quẫn quanh khu Westminster, Little Saigon vì chỉ nơi đây mới có thể share phòng từ những đồng hương người Việt với giá rẻ. Tôi đi kiếm việc ở những liquor, cây xăng để có tiền sinh sống và tới trường vào buổi tối. Nước Mỹ trong tôi những năm đầu không có gì thú vị. Cuộc sống quay cuồng với công việc bán hàng nhàm chán, những đêm khuya từ trường quay về phòng trọ trên chiếc xe cũ mèm hư lên hư xuống, là những đêm chỉ ngủ có bốn, năm tiếng đồng hồ. Sau một năm ở Mỹ, trong giấc mơ tôi luôn thấy mình vẫn đang sống ở Sài Gòn, chứ không phải ở Mỹ. Bài hát tôi hay nghe mỗi đêm là bài “ Đêm nhớ về Sài Gòn”. Đôi khi tôi tự hỏi, mình có sai lầm khi sang đây hay không?
Thời gian ở Mỹ trôi nhanh, rất nhanh. Cuộc sống dần dà ổn định, tôi mua được chiếc xe mới đầu tiên trong đời để có thể chạy đi học xa, thuê được một căn phòng có phòng tắm riêng. Có tiền để đi chơi Las Vegas cho biết thế nào là kinh đô của cờ bạc, ăn chơi, sắm cho mình chiếc máy ảnh đắt tiền. Nước Mỹ trong tôi đã có hình dạng khác. Đó là những con người tốt bụng. Từ chú Ba, người chủ liquor tốt bụng luôn khuyến khích tôi với câu nói : nếu không muốn đứng bán hàng suốt đời thì phải ráng học lại “. Từ chị chủ nhà tốt bụng luôn để dành những thức ăn trong tủ lạnh cho tôi mổi đêm đi học về khuya. Từ cô giáo gốc người Thái Lan trong trường đã tận tình giúp tôi xin học bổng, từ những bạn bè cho tôi quá giang từ trường về nhà dù họ cũng rất bận rộn. Đến những người bạn Mỹ kiên nhẫn giúp tôi vượt qua những bài luận văn Anh ngữ đầy khó khăn.
Giờ đây sau nhiều năm sống trên đất Mỹ, nước Mỹ trong tôi giờ đây không chỉ là những cửa hàng xa hoa lộng lẫy, hay thành phố Las Vegas không ngủ bao giờ. Nước Mỹ chính là những con người tốt bụng mà ta có thể gặp ở mọi nơi . Từ những người vô gia cư sẵn sàng chia sẻ cho nhau chiếc mền hay điếu thuốc giữa màn đêm lạnh giá, từ những cô thợ nails cần cù, kiên nhẫn xoa bóp chân khách để kiếm tiền nuôi con ăn học Đại học và cũng rất hào phóng đóng góp việc cứu trợ cho đồng bào trong nước từ những đồng tiền tip đẩm công sức mình. Từ những nhóm học sinh đũ mọi màu da mỗi sáng thứ Bảy ra bãi biển nhặt rác....
Nước Mỹ cũng là nơi cho 2 đứa con của tôi một nền tảng học vấn thực sự, học để trở thành người có tư duy độc lập.... Nước Mỹ cũng cho tôi bằng sức lao động lương thiện có khả năng tài chính để giúp đỡ họ hàng ở quê.
Cho nên bây giờ mỗi khi có dịp trò chuyện với những bạn bè cũ ở Việt Nam, tôi vẫn thường nói, nếu cho chọn lựa lại lần nữa thì tôi vẫn sẽ đi sang đây.


2023-10-18_02-06-05.jpg
Văn Cụ hay quá, chắc vì từ suy nghĩ trong tim của mình! Trước có 1 Cụ trên diễn đàn cũng sang Mỹ khoảng năm 1980 ( giờ chắc U80) kể nhiều chuyện hồi mới sang cũng rất hay, văn giống Mợ! Chúc mợ thêm nhiều may mắn với lựa chọn của mình!
 

Nắng nhạt

Xe điện
Biển số
OF-600931
Ngày cấp bằng
27/11/18
Số km
2,245
Động cơ
163,611 Mã lực
Chưa nói đến thuế nhà. Thuế nhà bang Cali chỉ có 1 phẩy 2 phần trăm/ năm thôi. Mua nhà bên này trả góp với lãi suất 5 hay 6 % một năm, trong thời gian 20 năm thì cũng bằng gánh 2 cái nhà cụ ơi. Thế nên người Việt mình ở Cali hay đi thuê phòng ở trọ, tích góp tiền mặt khi nào được hơn phân nửa thì chồng tiền mua nhà cho đỡ tiền lãi ngân hàng. Mua xe cũng vậy, nếu như có tiền mặt thì đở phải gánh tiền lãi trả góp.
Thế này các cụ ở bên đấy mua nhà làm gì nhỉ, tính ra lỗ to. Em như cụ em đi thuê, để vốn mà lướt cổ phiếu
 

leua

Xe tăng
Biển số
OF-827507
Ngày cấp bằng
8/3/23
Số km
1,538
Động cơ
129,152 Mã lực
Nơi ở
somewhere
Thế này các cụ ở bên đấy mua nhà làm gì nhỉ, tính ra lỗ to. Em như cụ em đi thuê, để vốn mà lướt cổ phiếu
Suy nghĩ của mợ cũng là suy nghĩ của 2 đứa con em và cũng là của nhiều người Mỹ tầng lớp trung bình.
 

Hitchhiker

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-533741
Ngày cấp bằng
24/9/17
Số km
7,368
Động cơ
559,178 Mã lực
Nơi ở
Ha Noi
Nhớ hồi con em còn bé mới học lớp 2, nó đi học về khoe với em: hôm nay trong giờ học con giơ tay phản đối lại lời thầy giáo dạy. Em mới lo lắng hỏi nó tại sao và rồi thầy giáo bảo sao? Nó trả lời là thầy giáo bảo nó nêu ý kiến của nó về việc đó, sau đó thầy phân tích cho cả lớp về việc đó. Cuối cùng nó nhận ra là ý kiến của nó sai, nhưng thầy lại cho nó điểm thưởng vì có suy nghĩ độc lập.
Em nghĩ chính vì tôn trọng tư duy độc lập của học sinh như vậy mà các trường Đại học của Mỹ giành nhiều giải Nobel về khoa hoc.
Đọc thấy phê thật, giáo dục bản chất phải thế, ngược lại chỉ là nhồi nhét thông tin hoặc tệ hơn là nhồi sọ tư duy
 

Nắng nhạt

Xe điện
Biển số
OF-600931
Ngày cấp bằng
27/11/18
Số km
2,245
Động cơ
163,611 Mã lực
Suy nghĩ của mợ cũng là suy nghĩ của 2 đứa con em và cũng là của nhiều người Mỹ tầng lớp trung bình.
Tính bài toán kinh tế thôi cụ ạ. Vì sao cụ lại mua nhà thế? Có phải do tư duy người Việt Nam là phải có cái nhà không ạ?
 

Hitchhiker

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-533741
Ngày cấp bằng
24/9/17
Số km
7,368
Động cơ
559,178 Mã lực
Nơi ở
Ha Noi
Cụ kiếm được nhiều như thế mà lại sống trong nhiều "nỗi sợ hãi" như vậy e, đoán chắc cụ làm "nghề nguy hiểm" nên sợ thành củi hả. Em fun tí cho vui nhé
Biết cụ fun nhưng trừ khi cụ làm công ăn lương thuần túy, chứ có tí tự doanh thì lúc nào chả thon thót với CA, thuế, chính quyền địa phương, quản lý thị trường...

Càng làm to thì càng bệnh to tim
 

leua

Xe tăng
Biển số
OF-827507
Ngày cấp bằng
8/3/23
Số km
1,538
Động cơ
129,152 Mã lực
Nơi ở
somewhere
Nói về nhà dưỡng lão ở Mỹ.

brookdale-santa-monica-gardens-1-entrance.jpg


Người già ở Mỹ theo truyền thống là sẽ vào sống ở nhà dưỡng lão, chứ không sống với con cháu như ở xứ ta. Mỗi cuối tuần khi đi ăn phở với con gái 15 tuổi, tôi hay chỉ vào ngôi nhà dưỡng lão ở phía bên kia đường và nói với nó rằng khi già tôi sẽ vào đó sống, và nó hãy hứa vào thăm tôi mỗi cuối tuần. Nó nói một cách nhẹ nhàng: Dạ.

Tôi nhớ về một bộ phim đã xem ở rạp hồi năm 2012. Bộ phim Amour (2012) của Pháp nói về tình yêu của hai vợ chồng già, nguyên là giáo viên dạy Piano về hưu. Họ sống trong một căn hộ trung bình ở Paris. Mỗi sáng, họ thường nắm tay nhau đi dạo, sau đó trở về căn hộ, nấu nướng ăn uống với nhau.
Trong một lần đi thăm một người bạn ở nhà dưỡng lão, khi ra về bà vợ nói với chồng " suốt bao nhiêu năm chung sống, em chưa xin anh điều gì, hôm nay em muốn anh hứa với em là sau này dù có thế nào, anh cũng đừng đưa em vào nhà dưỡng lão". Người chồng gật đầu. Một thời gian sau người vợ bị mắc bệnh bị liệt nửa người bên phải và phải ngồi xe lăn. Bà nhắc lại với chồng lời hứa sẽ không đưa trở lại bệnh viện hoặc viện dưỡng lão. Người chồng trở thành người chăm sóc ngoan ngoãn, bất chấp tính tình ngày càng cáu kỉnh của vợ. Ông bất chấp lời khuyên của bạn bè, bác sĩ, và cả cô con gái riêng của vợ là nên đưa bà vào viện dưỡng lão để y tá chăm sóc bà. Cuộc sống ngày càng trở nên khó khăn cho ông, ông vừa phải chăm sóc bà vừa tự chăm sóc mình ở cái tuổi ngoài 80. Một hôm, bà vợ nói với chồng rằng bà không muốn tiếp tục sống và làm gánh nặng cho chồng.
Một ngày nọ, khi người vợ lên cơn cáu kỉnh, người chồng ngồi bên giường của người vợ và kể cho vợ nghe về thời thơ ấu của ông về những kỹ niệm... người vợ dần nguôi ngoai và nhắm mắt lại. Người chồng lặng lẽ lấy một chiếc gối úp lên mặt vợ và đè chặt xuống. Sau đó ông ra đường mua một bó hoa hồng đặt bên cạnh xác vợ, mặc chiếc váy đẹp nhất cho bà và nằm xuống bên cạnh rồi tự sát.

Bộ phim đã đoạt nhiều giải thưởng ở Liên hoan phim Cannes 2012.

FB_IMG_1703675755872.jpg
 

leua

Xe tăng
Biển số
OF-827507
Ngày cấp bằng
8/3/23
Số km
1,538
Động cơ
129,152 Mã lực
Nơi ở
somewhere
Tính bài toán kinh tế thôi cụ ạ. Vì sao cụ lại mua nhà thế? Có phải do tư duy người Việt Nam là phải có cái nhà không ạ?
Không phải do tư duy của người Việt, mà do em bị ảnh hưởng sách vở nên muốn thực hiện giấc mơ Mỹ ( American Dream) của những người nhập cư vào Mỹ thế hệ trước, là có một ngôi nhà với vườn cây trên vùng đất mới.


Screenshot_20231227_032330_Chrome.jpg
 
Chỉnh sửa cuối:

Nắng nhạt

Xe điện
Biển số
OF-600931
Ngày cấp bằng
27/11/18
Số km
2,245
Động cơ
163,611 Mã lực
Không phải do tư duy của người Việt, mà do em bị ảnh hưởng sách vở nên muốn thực hiện giấc mơ Mỹ ( American Dream) của những người nhập cư vào Mỹ thế hệ trước, là có một ngôi nhà với vườn cây trên quê hương mới.


Screenshot_20231227_032330_Chrome.jpg
À, em hiểu rồi. Chúc mừng cụ đã đạt được ước mơ của mình
 

ar3a

Xe điện
Biển số
OF-64406
Ngày cấp bằng
19/5/10
Số km
4,996
Động cơ
542,764 Mã lực
Tính bài toán kinh tế thôi cụ ạ. Vì sao cụ lại mua nhà thế? Có phải do tư duy người Việt Nam là phải có cái nhà không ạ?
Mợ đi thuê nhà thì tiền thuê cũng bao gồm tiền thuế tài sản + lãi vay ngân hàng trong đó rồi. Tất nhiên là tùy thời điểm bài toán đi thuê hay mua trả góp sẽ có kết quả tài chính khác nhau nhưng xét về dài hạn mua nhà vẫn cho kết quả +.

Mua nhà còn là cách tích lũy tài sản. Nhiều người bên này sau khi về hưu thì bán nhà đang ở đi kiếm căn khác nhỏ hơn lấy tiền chênh ra tiêu thêm (lương hưu quá thấp không đủ sống), hoặc bán nhà lấy tiền vào nhà dưỡng lão. Nhà dưỡng lão bên này không free như học phổ thông :)
 

Xechaybangcom

Xe điện
Biển số
OF-157149
Ngày cấp bằng
17/9/12
Số km
3,376
Động cơ
335,836 Mã lực
Nhà cũng chỉ để ở với là tài sản để giao dịch khi cần, sở hữu với sử dụng nó chỉ là câu chữ thôi. Không đóng thuế BĐS hàng năm ở Mỹ xem đôi chục năm sau nó còn là của mình không :))
Em lấy ví dụ đất cụ mua dưới lòng đất có mỏ vàng, cụ được toàn quyền khai thác. Đất VN có mỏ vàng bên dưới nhà nước lập tức trưng thu ngay, đố cụ cãi lại. Ví dụ vui thế thôi.
 

quocanhnguyen201

Xe tăng
Biển số
OF-392084
Ngày cấp bằng
14/11/15
Số km
1,319
Động cơ
269,201 Mã lực
Em lấy ví dụ đất cụ mua dưới lòng đất có mỏ vàng, cụ được toàn quyền khai thác. Đất VN có mỏ vàng bên dưới nhà nước lập tức trưng thu ngay, đố cụ cãi lại. Ví dụ vui thế thôi.
Những trường hợp hy hữu như thế này xác suất xảy ra còn kém cả trúng vietlot ở Việt Nam mà cụ. So sánh "sở hữu" với "quyền sử dụng" trong phần lớn trường hợp quyền lợi đều như nhau cả
 
Chỉnh sửa cuối:

Xechaybangcom

Xe điện
Biển số
OF-157149
Ngày cấp bằng
17/9/12
Số km
3,376
Động cơ
335,836 Mã lực
Những trường hợp hy hữu như thế này xác suất xảy ra còn kém cả trúng vietlot ở Việt Nam mà cụ. Cái từ "sở hữu" so với "quyền sử dụng" trong phần lớn trường hợp quyền lợi đều như nhau cả
Vậy mới bảo là ví dụ vui thôi.
 

Mytv

Xe điện
Biển số
OF-825578
Ngày cấp bằng
29/1/23
Số km
3,931
Động cơ
152,918 Mã lực
Tôi đi học tiếng Anh.
Chân ướt chân ráo sang tới Mỹ là tôi đi học lại ngay. Lớp học đầu tiên của một đứa dốt tiếng Anh như tôi dĩ nhiên là lớp bổ túc tiếng Anh ESL, tức English As Second Language ( tiếng Anh là ngôn ngữ thứ hai). Buổi chiều hôm đó , đứa anh họ chở tôi đến cổng trường rồi đẩy tôi vào một mình vì nó cũng phải đi làm ca đêm.
Tôi áo thun trắng, quần jean xanh, tay cầm tập ra vẻ học sinh hiên ngang bước vào. Trời đất ơi, ngôi trường quá lớn, gấp mấy lần các trường Đại học ở Sài Gòn, tôi hoang mang cùng cực, nhưng cũng tự nhủ : đường ở trong miệng mình....
Đứng ngắm nghía chán chê mấy mươi người xuôi ngược ra vào, tôi chặn một ông Á Đông dáng vẻ đạo mạo và hỏi :
- Are you Vietnamese?
Ổng lắc đầu và xổ ra một tràng tiếng Nhật, tôi hiểu ngay vì có mấy chữ harikiri, ajino moto gì đó. Không chút thất vọng, tôi quay đi và thấy một anh chàng Việt Nam đi tới, đúng là Việt Nam không thể lầm được. Tôi cười xã giao:
- Are you Vietnamese?
Một tràng tiếng Tàu đáp lại. Tôi hiểu hết vì có mấy chữ nị, ngộ xí xô xí xào, tôi đã từng nghe ở Chợ Lớn.
Tôi nhủ thầm, đừng tuyệt vọng.... Lần này tôi chặn một cô bé cở mười chín, hai mươi da trắng trẻo và quyết định chơi tiếng Việt.
- Em người Việt hả?
- Dạ, cũng người Việt Nam ha. Em mừng quá, nãy giờ em đi kiếm văn phòng ghi danh học ESL mà không biết ở đâu.
Tôi chưng hửng và tiếp tục thất vọng, thân mình lo chưa xong lại phải cưu mang thêm một người nữa. Nhưng bản năng hay làm tàng trong tôi trỗi dậy :
- Em đừng lo, đi theo tôi.
Tôi nghĩ tiếng Anh của mình dở ẹt, nói không ai hiểu nhưng điệu bộ, nét mặt của tôi thì ai cũng có thể hiểu. Tôi đi trước, cô bé lúp xúp theo sau. Tôi không thèm hỏi ai nữa, mà rảo bước đi kiếm người security trong bộ đồng phục đang đứng chắp tay sau lưng ngắm người qua kẻ lại.
- Sorry. Can you please help me?
Câu này tôi đã học nằm lòng từ trên máy bay.
- Yes, of course.
Thế là tôi và cô bé được người bảo vệ nhà trường dẫn đến nơi cần đến.... Vaă phòng ghi danh.
Chuyện tôi đi học còn dài...tới 5, 6 năm khi nào rảnh sẽ kể tiếp...

Hình một lớp dạy tiếng Anh ESL cho người mới tới Mỹ.


ESL-3.jpg
Hỉnh như cái lớp dạy ESL cho người mới đến mỹ này là free học phí phải ko cụ?
 

Leean

Xe điện
Biển số
OF-192431
Ngày cấp bằng
3/5/13
Số km
2,072
Động cơ
490,786 Mã lực
Nơi ở
Sài Gòn
Đêm khó ngủ, viết lan man dài dòng đôi điều về nước Mỹ.
Nhiều năm trước tôi nhập cư vào Mỹ. Không muốn làm gánh nặng cho người đã bảo lãnh mình sang, tôi quyết định ra riêng sống tự lập về tài chính. Suốt mấy năm đầu, tôi quanh quẫn quanh khu Westminster, Little Saigon vì chỉ nơi đây mới có thể share phòng từ những đồng hương người Việt với giá rẻ. Tôi đi kiếm việc ở những liquor, cây xăng để có tiền sinh sống và tới trường vào buổi tối. Nước Mỹ trong tôi những năm đầu không có gì thú vị. Cuộc sống quay cuồng với công việc bán hàng nhàm chán, những đêm khuya từ trường quay về phòng trọ trên chiếc xe cũ mèm hư lên hư xuống, là những đêm chỉ ngủ có bốn, năm tiếng đồng hồ. Sau một năm ở Mỹ, trong giấc mơ tôi luôn thấy mình vẫn đang sống ở Sài Gòn, chứ không phải ở Mỹ. Bài hát tôi hay nghe mỗi đêm là bài “ Đêm nhớ về Sài Gòn”. Đôi khi tôi tự hỏi, mình có sai lầm khi sang đây hay không?
Thời gian ở Mỹ trôi nhanh, rất nhanh. Cuộc sống dần dà ổn định, tôi mua được chiếc xe mới đầu tiên trong đời để có thể chạy đi học xa, thuê được một căn phòng có phòng tắm riêng. Có tiền để đi chơi Las Vegas cho biết thế nào là kinh đô của cờ bạc, ăn chơi, sắm cho mình chiếc máy ảnh đắt tiền. Nước Mỹ trong tôi đã có hình dạng khác. Đó là những con người tốt bụng. Từ chú Ba, người chủ liquor tốt bụng luôn khuyến khích tôi với câu nói : nếu không muốn đứng bán hàng suốt đời thì phải ráng học lại “. Từ chị chủ nhà tốt bụng luôn để dành những thức ăn trong tủ lạnh cho tôi mổi đêm đi học về khuya. Từ cô giáo gốc người Thái Lan trong trường đã tận tình giúp tôi xin học bổng, từ những bạn bè cho tôi quá giang từ trường về nhà dù họ cũng rất bận rộn. Đến những người bạn Mỹ kiên nhẫn giúp tôi vượt qua những bài luận văn Anh ngữ đầy khó khăn.
Giờ đây sau nhiều năm sống trên đất Mỹ, nước Mỹ trong tôi giờ đây không chỉ là những cửa hàng xa hoa lộng lẫy, hay thành phố Las Vegas không ngủ bao giờ. Nước Mỹ chính là những con người tốt bụng mà ta có thể gặp ở mọi nơi . Từ những người vô gia cư sẵn sàng chia sẻ cho nhau chiếc mền hay điếu thuốc giữa màn đêm lạnh giá, từ những cô thợ nails cần cù, kiên nhẫn xoa bóp chân khách để kiếm tiền nuôi con ăn học Đại học và cũng rất hào phóng đóng góp việc cứu trợ cho đồng bào trong nước từ những đồng tiền tip đẩm công sức mình. Từ những nhóm học sinh đũ mọi màu da mỗi sáng thứ Bảy ra bãi biển nhặt rác....
Nước Mỹ cũng là nơi cho 2 đứa con của tôi một nền tảng học vấn thực sự, học để trở thành người có tư duy độc lập.... Nước Mỹ cũng cho tôi bằng sức lao động lương thiện có khả năng tài chính để giúp đỡ họ hàng ở quê.
Cho nên bây giờ mỗi khi có dịp trò chuyện với những bạn bè cũ ở Việt Nam, tôi vẫn thường nói, nếu cho chọn lựa lại lần nữa thì tôi vẫn sẽ đi sang đây.


2023-10-18_02-06-05.jpg


20231203_113210.jpg



FB_IMG_1703558260284.jpg


FB_IMG_1685397029715.jpg
Không định còm trong thớt của cụ vì em tôn trọng chia sẻ của cụ, tuy nhiên đến post này thì em hoàn toàn có thể hiểu và chia sẻ với cụ. Em đã trải qua cảm giác như cụ, và cảm nhận rất rõ điều cụ kể, quá khứ nó ùa về khi đọc những điều cụ viết.

Ở Mỹ thời gian trôi qua rất nhanh, đúng nghĩa là time-fly, và luôn quay cuồng trong vòng xoay công việc, và cả áp lực bị lay off nữa

Em sang Mỹ từ năm 2003 ban đầu là diện B1 - business travel (multiple entries) - một hình thức đi làm việc chui cho một hãng về softwares làm contractor cho một hãng rất lớn ở US ( Nortel Network - hãng này nó cung cấp dịch vụ về telecom cho chính phủ Mỹ, khối doanh nghiệp...), cũng phải mất hơn 1 năm em mới được convert sang làm full-time employee cho hãng với mức lương ks chỉ gần 60K, lúc này em đã có H1B, và em sống ở Sata Clara - CA 95051, thủ phủ của Silicon valley

Những ngày đầu qua Mỹ, cuộc sống nó tẻ nhạt vô cùng ngoài việc 8g phải đón xe bus ( shutle) đến hãng và phải đi bộ thêm 3 km từ ngoài chỗ đậu bãi xe ( bus stop) vào đến cái phòng lab của mình trong hãng, tối thì cũng hơn 6g mới bắt đầu về nhà, bắt đầu lục đồ để sẵn, quảng vào cái microwave và defrost nó rồi ăn. Mất mấy tháng đầu mới lân la làm quen được với mấy anh chị người Việt ở San Jose và bắt đầu thân thiết với họ.

Thật sự thời gian đầu khá là stress vì tiếng của mình chưa tốt, phải meeting với nhiều team qua conference, và phải ghi meeting minutes, cái việc này ban đầu nó thật sự là ác mộng , nhưng dần nó quen và vượt qua được nó. Tuy không giống nhiều người ra đi trước 75, hay dạng HO, ODP sau này, em sang Mỹ với diện skill work và có visa H1B nên cũng có khá nhiều anh, chị cũng là người Việt làm cùng hãng luôn có một thái độ không thân thiện và thoải mái, vì rất nhiều người trong số họ có gia đình chết mất xác trên biển, bị rape khi ở trại ,,, và họ phải trả cái giá rất đắt cho con đường đi đến thiên đường của rmình, muốn đưa được người thân sang, chỉ có cách nhờ người hay bỏ tiền ra thuê người vè VN làm kết hôn giả, còn em? chỉ bước lên máy bay, ngủ một giấc và đến Mỹ, checkin vào mà chưa từng một lần bị secondary check, vào Mỹ một cách hợp pháp, mọi cái nó quá dễ dàng nên có lẽ họ không thấy có sự công bằng khi người khác không phải trả một cái giá tương tự so với mất mát, thương đau mà họ phải gánh chịu, khi cả hai đều đến đươc thiên đường như nhau. Em hiểu điều đó, thời đó vẫn còn một khoảng cách khá lớn trong việc hoà nhập và hiểu biết giữa cộng đồng người Việt mình ở Cali, với chính quyền VN, hay với người từ chính quyền CS sang, chủ đề này nó cũng nhạy cảm thời đó, mọi cái nó không hề dễ dàng như bây giờ, khi cả hai bên đều có thể qua và về lại thoải mái, và được khuyến khích góp phần gia tăng lượng kiều hối hàng năm.

Em không quên cái cảm giác rất là thù địch một lần em đến khu Phước Lộc Thọ ở Orange county , cả đám tướng tá mặc đồ từ trung tá tới thiếu tướng (chuẩn tướng VNCH) ngồi khu ngoài cửa chỗ bãi xe, họ ngồi cafe và hút thuốc và tám chuyện , có lẽ thấy em mặc đồ không giống người bản xứ ( em mang quần áo từ VN sang) và có lẽ nhìn nước da nên họ đoán là từ VN sang, hỏi em từ VN qua ? em trả lời theo phép lích sự, và thế rồi họ cà khịa đủ chuyện, toàn nói chuyện chính trị, rồi lôi cả chuyện thủ tướng Phan Văn Khải mới sang thăm Mỹ ( em nhớ hồi đó là năm 2005) rồi lăng mạ, chế giễu . EM chỉ tặc lưỡi và cho qua bụng nhủ thầm: Fucking loser! rồi bước tiếp

Tuy nhiên cái cảm giác cuối tuần, sáng ra pha ly cafe (instant), hút điều thuốc, ngồi sau sân nhà nghe mấy bản nhạc về Sài Gòn qua cái ipod mà thấy buồn tê tái, Nghe Ý Lan hát bài Khóc một dòng sông mà cảm giác nước mắt nó chảy ra khi nào không hay, nhất là khi ta bỏ lại người yêu phía sau để ra đi mà không cam kết sẽ quay về. Một sự mất mát dâng trào, chỉ muốn quảng hết và bay về SG ôm ghì lấy người yêu nhó bé, hôn lên những giọt nước mắt mà cô ấy đã khóc như mưa vào cái tuần cuối em chuẩn bị bay và né tránh không gặp mặt.

Những ngày cuối tuần em toàn lên chơi với anh chị bạn ở San Jose, đi cafe nghe Nguyên Khang hát, rồi tối vè nhà ( mướn phòng) ngủ. Cuộc sống ở Mỹ chỉ có mở mắt ra là nhét đồ ăn trưa vào túi và đón xe đi làm, tối về thì hâm lại đồ trong tủ lạnh, cái điệp khúc đấy nó cứ lặp đi lặp lại rất là nhàm chán. Công việc thì rất là stress vì mình phải nỗ lực gấp 2-3 lần để cạnh tranh với chính bọn Ấn Độ, đối phương cũng là H1B như mình, làm không tốt thì khả năng layoff là cao vì hãng không support H1B nữa.

....

Hơn 8 năm sống ở US và 1 năm ở Ottawa ( head của hãng) em cũng quen với nhiều cái, nhưng vẫn có những cái không quen được khi nó đã thuộc về bản chất con người. 8 năm là một khoảng thời gian đủ cho một người có thể có quốc tịch nếu cư trú dài hạn trên 5 năm và không có bad records, nhưng có lẽ số mình không có cơ hội mang passport màu xanh nên đành quay về VN và bắt đầu làm lại mọi thứ.

Dù sao nước Mỹ cũng là nơi các giấc mơ vĩ đại, những con người vĩ đại được sinh ra, tạo ra những thành tựu cho nhân loại, đa phần người mỹ rất tốt bụng và helpful, họ làm điều đấy một cách thật tâm, không đòi hỏi điều gì từ mình, một khi mình là người cần sự giúp đỡ, họ sẵn lòng cho đi nếu họ thấy đó là điều đúng đắn cần làm. Và em vẫn luôn giữ một phần ơn nghĩa với họ trong tim mình.

Ôi giấc mơ Mỹ thời tuổi trẻ không trọn vẹn của tôi. (Dù sao em cũng đã đến và tận tay sờ vào cái cổng trường MIT, một phần giấc mơ cũng thành hiện thực)
 
Chỉnh sửa cuối:
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top