Vào hóng chiện cụ tán gái nam bộ trong lúc chờ Chi chi nẩy cửa chì
Không ạ. Em đang bận hóng cụ @khong thu phiCccm ơi MU đang đá hay quá! Cccm có xem trận này không?
Chắc không phanh gấp nên có người dẫn trẻ về nhận..3.. ha..ha...ủn cho cụ chủ...yêu cụ chủ từ..topic 10....Lại hóng cụ, dù chả biết lần này cụ có phanh gấp hay không?
Em cứ tưởng truyện trinh thám nên phải vào ngó ngayKính thưa CCCM!
Thớt Tìm vàng vừa khép lại, hôm nay em mở tiếp thớt này để kể về câu chuyện hơn 20 năm trước mà em là 1 phần trong đó.
Tuổi trẻ sôi nổi, sống hết mình, hành động theo trái tim mách bảo nhiều khi thiếu tư duy lý trí, vô tình mang lại những hệ lụy mà cả cuộc đời hối hận.
Quá khứ là bất biến! Dù những việc đã làm là tốt hay xấu thì nó cũng mãi là một phần đời của chúng ta. Là những ký ức đẹp ngọt ngào và có thể là đắng cay nhưng không thể thay đổi.
Câu chuyện này có thể rút ra được 1 bài học nho nhỏ cho những người còn trẻ, em chỉ mong cccm đọc nó như những câu chuyện ngắn đầy rẫy trên mạng, đừng phán xét bất cứ nhân vật nào vì tất cả đã là quá muộn!
Xin các cụ M&M cho em được ký gửi những dòng hồi ký này trên forum OF này, vì em không thể viết ra sách để lưu giữ được. Em bắt đầu câu chuyện:
Một đêm tháng 3/2014.
23h30, chuẩn bị đi ngủ thì nhận được 1 cuộc điện thoại, em cầm máy thấy một số điện thoại lạ kiểu người gọi dùng Internet . Em không nghe máy, một lát sau chuông điện thoại lại reo, cũng kiểu số lạ, ngập ngừng 1 lúc em bắt máy:
- Alo, xin lỗi ai gọi tôi đấy ạ?
- Dạ, xin lối anh có phải là anh Dũng không ạ? Một giọng nữ nam bộ nhẹ nhàng .
- Đúng rồi, xin lỗi chị là ai?
Em nghe tiếng thở dài bên kia máy, im lặng chừng 30s, giọng nữ mới trả lời em giống như đang nấc:
- Dạ, em là Chi nè, anh còn nhớ hông?
- Chi nào nhỉ? Thực tình em không nhớ ra nên hỏi lại.
- Dạ em là Chi nhà ở ấp Sóc Lào nè, anh nhớ chưa zị? Giọng nhẹ như đang hờn dỗi.
- Chi??? Em ậm ừ nhắc lại tên và bật lại bộ nhớ trong đầu nhưng cũng chưa nhớ ra.
- Em là Chi bạn với Điệp con chú Ba Trung công an nè, nhớ hông?
- À à, anh nhớ rồi. Em ở bên Mý phải không?
- Dạ phải.
- Ừ. Sorry em lâu quá rồi anh không nhớ. Hơn 20 năm rồi còn gì em! Em và gia đình ổn chứ?
Đến lúc này em nghe bên kia máy la lên một tiếng: Ối! chết rồi. Rôi cúp máy cái roạt!
Em muốn gọi lại nhưng không có số nên đành thôi. Nằm xuống giường nhưng đầu em cứ luẩn quẩn với cuộc điện thoại hồi này. Tại sao cô ấy gọi cho mình? Cô ấy lấy số điện thoại từ ai, vì đã 20 năm rồi chúng tôi không gặp nhau, không hề có tin tức gì về nhau? Cô ấy gọi cho mình chắc có chuyện gì quan trọng lắm!
Ký ức của một thời trai trẻ hơn 20 năm trước ùa về trong em, nó nhấn chìm cái hiện tại bon chen cơm áo gạo tiền. Em đi vào giấc ngủ miên man lúc nào không biết!
anh không nhớ tuổi cháu là có vấn đề rồi, e hóng cái kếtNhững ngày tiếp theo do công việc nên em cũng quên chuyện về cuộc điện thoại.
Khoảng 10 ngày sau, cũng khoảng 10-11 giờ đêm, em nhận được điện thoại của Chi. Em cầm máy lên nghe, giọng của Chi đã tự chủ hơn không hồi hộp, ngập ngừng như trước. có lẽ 10 ngày qua cô ấy đã suy nghĩ và chuẩn bị rất kĩ tâm lý cho cuộc nói chuyện hôm nay.
Bọn em trò chuyện rôm rả, nhắc lại những người quen xưa, Chi vẫn nhớ những người bạn thân cùng đơn vị của em. Chi hỏi em có còn liên lạc được những người bạn đó không, em trả lời vẫn giữ liên lạc mặc dù một số người đã phục viên về quê sinh sống.
Sau những phút hỏi han xã giao, em hỏi :
- Em được mấy đứa con?
- Dạ một cháu trai anh ạ.
- Ừm, cháu lớn chưa?
- Cháu của em năm nay 20 tuổi.
- Ưm, lớn rồi nhỉ?
- Dạ cháu lớn rồi, Anh không nhớ tuổi của cháu à?
- Làm sao anh biết?
- Anh nhớ lại đi, em nói thiệt nha, bữa nào em dẫn con trai về VN cho nó nhận Bố đó. Anh là người quan trọng nhất , liệu đi nhen.
Nói rồi Chi cười rúc ríc..Em chưa hiểu ra chuyện gì thì Chi cup máy!
Lúc này là 12 g đêm, em bắt đầu trằn trọc suy nghĩ về tháng ngày cũ.
Chú lại đá xéo anh roài! Hóng rồi biết nhé!anh không nhớ tuổi cháu là có vấn đề rồi, e hóng cái kết