[Funland] Cuộc chiến kinh tế- Trung Quốc lo sản xuất- Việt Nam lo tiêu dùng!

rachfan

Xe container
Biển số
OF-365216
Ngày cấp bằng
3/5/15
Số km
5,448
Động cơ
408,264 Mã lực
Nơi ở
Hà nội
Bối cảnh của câu chuyện này là: Việt Nam đã bước sang năm thứ 38 kể từ cuộc cải cách vào năm 1986, ít nhất cũng phải có một số công ty trong nước có tên tuổi.

Thế là có người Việt Nam lại kể ra một loạt cái tên: Vinamilk, Viettel, VietinBank…

Bây giờ chúng ta cũng có thể đưa ra các ứng cử viên của “mô hình Kinh Tế Đông Á” và tiến hành một so sánh thống nhất:

Với Nhật Bản, nếu bắt đầu tính từ năm 1946 thì 38 năm sau là 1984, nước này đã có các hãng lớn như Sony, Toyota, Panasonic, Toshiba… Sản phẩm của họ bán chạy trên toàn thế giới, ngay cả người Mỹ cũng hét lên rằng “Nhật Bản là số 1”.

Đài Loan bắt đầu xây dựng nền kinh tế định hướng xuất khẩu vào năm 1958. 38 năm sau, tức năm 1996, Acer, Formosa Plastics, Asus và Uni-President đã nổi tiếng khắp châu Á. Ngay cả TSMC, một doanh nghiệp mới thành lập chưa đầy 10 năm, cũng đang chuẩn bị lên sàn.

Hàn Quốc thực hiện kế hoạch 5 năm đầu tiên vào năm 1962. 38 năm sau, vào năm 2000, các doanh nghiệp chaebol như Samsung, LG, Hyundai, KIA đã trở thành tấm danh thiếp quốc gia của Hàn Quốc với danh tiếng vươn tầm thế giới.

Điều này cũng đúng với Trung Quốc đại lục. Nếu tính từ năm 1978 thì 38 năm sau, tức năm 2016, có 110 công ty Trung Quốc nằm trong top 500 công ty hàng đầu thế giới. Huawei, Haier, Lenovo, Tencent và Alibaba đã tạo dựng được danh tiếng trên toàn cầu.

Nếu đặt câu hỏi này với giới tinh anh Việt Nam: Việc Việt Nam vắng bóng thương hiệu nội địa là kết quả của sự mất cân bằng cơ cấu kinh tế trong thời gian dài, hay nói cách khác, là do sự thất bại trong việc học hỏi “mô hình Đông Á”.

Nhìn bề ngoài, Việt Nam là người bạn siêng năng cùng học hỏi “mô hình Đông Á” và là đại diện tiêu biểu cho việc “níu lấy Trung Quốc để qua sông”.

Nhịp độ của Việt Nam cách Trung Quốc khoảng 6 đến 10 năm: Trung Quốc bắt đầu cải cách mở cửa từ năm 1978, Việt Nam cũng bắt đầu thực hiện cải cách đổi mới từ năm 1986; năm 1980, Trung Quốc bắt đầu thực hiện “hệ thống khoán hộ gia đình”, Việt Nam thực hiện chính sách tương tự năm 1988; năm 1982, Trung Quốc công nhận địa vị pháp lý của kinh tế tư nhân, Việt Nam thông qua Luật Doanh nghiệp tư nhân năm 1990; Trung Quốc gia nhập WTO năm 2001, Việt Nam cũng gia nhập WTO năm 2007.

Chúng ta coi cuộc cải cách của hai bên làm xuất phát điểm và vẽ ra tốc độ tăng trưởng GDP của hai nước trong 20 năm qua. Có thể thấy rằng, cả Trung Quốc và Việt Nam đều trải qua hai chu kỳ tăng trưởng, nhưng tốc độ của Trung Quốc nhanh hơn. Từ năm 1978 đến năm 1998, tốc độ tăng trưởng GDP bình quân của Trung Quốc là 9,8%, trong khi từ năm 1986 đến năm 2006, tốc độ tăng trưởng GDP bình quân của Việt Nam là 6,1%. Từ góc độ dữ liệu, thành tích của Việt Nam trong 20 năm đầu của cuộc cải cách là khá chuẩn mực.

Tuy nhiên, nếu nhìn sâu hơn vào cơ cấu kinh tế của hai nước Việt Trung, chúng ta sẽ nhận thấy sự khác biệt to lớn.

Từ cơ cấu xuất khẩu của Trung Quốc năm 1998 có thể thấy, các sản phẩm cơ điện tử đã vượt qua dệt may và trở thành sản phẩm xuất khẩu lớn nhất của Trung Quốc. Còn với cơ cấu xuất khẩu của Việt Nam năm 2006, có thể thấy sau 20 năm cải cách, nhiên liệu (chủ yếu là xăng dầu) chiếm thị phần xuất khẩu lớn nhất, và trong số các sản phẩm công nghiệp, dệt may và giày dép xếp trên các sản phẩm cơ điện tử.

Tổng kết đơn giản như sau: Trong kỳ đầu, Trung Quốc và Việt Nam đều xây dựng nền kinh tế “định hướng xuất khẩu” theo mô hình Đông Á. Tuy nhiên, trong hai thập kỷ đầu của cuộc cải cách mở cửa, Trung Quốc đã chuyển từ các ngành cấp thấp như dệt may sang các sản phẩm có giá trị gia tăng cao như điện và cơ khí, trong khi Việt Nam vẫn dừng lại ở tài nguyên khoáng sản và các sản phẩm công nghiệp cấp thấp. Nhìn bề ngoài, tốc độ tăng trưởng kinh tế của Việt Nam gần giống với số liệu của Trung Quốc nhưng lại có những lỗ hổng nhất định trong cơ cấu.

Không phải Việt Nam không có cơ hội sửa chữa sự lạc hậu về cơ cấu, mà thực tế là VN đã sớm nhận được cơ hội thứ hai.

Tháng 1 năm 2007, Việt Nam chính thức gia nhập WTO, hàng loạt công ty có vốn nước ngoài đổ vào Việt Nam. Đặc biệt, năm 2008, Samsung đầu tư xây dựng nhà máy đầu tiên ở Việt Nam tại tỉnh Bắc Ninh và sau đó triển khai kế hoạch “kiến chuyển nhà”, liên tiếp đóng cửa các nhà máy ở Thâm Quyến, Thiên Tân và Huệ Châu để chuyển đến Việt Nam, kèm theo một lượng lớn các nhà sản xuất linh kiện thượng nguồn và hạ nguồn. Việt Nam nghênh đón nhà đầu tư lớn nhất trong lịch sử.

Hiện nay, Samsung sản xuất điện thoại di động, đồ gia dụng, máy tính, linh kiện chip, linh kiện điện tử và các sản phẩm khác tại Việt Nam. Đặc biệt, sản lượng điện thoại di động của Samsung Việt Nam đã vượt quá một nửa sản lượng toàn cầu của Samsung, đưa Việt Nam trở thành nhà sản xuất điện thoại di động lớn thứ hai trên thế giới. Giá trị sản lượng hằng năm của Samsung tại Việt Nam chiếm tới hơn 20% GDP của nước này. Thậm chí, một lãnh đạo cấp cao của Samsung cũng từng đảm nhận chức Đại sứ Hàn Quốc tại Việt Nam.

Trong Chiến tranh Việt Nam, chính phủ Park Chung-hee đã phái tổng cộng 320.000 người đến Việt Nam để giúp đỡ quân đội Mỹ. Dưới sự thúc đẩy của Samsung, các doanh nghiệp Hàn Quốc kéo nhau tới. LG đổ bộ vào Đà Nẵng, SK vào Hải Phòng, Hyundai khai thác Ninh Bình, Lotte cắm cờ ở Thành phố Hồ Chí Minh, POSCO ngụ ở Bà Rịa Vũng Tàu… Các doanh nghiệp Hàn Quốc kết thành một dải từ Nam ra Bắc, thực hiện giấc mơ còn dang dở của quân đội Mỹ hồi đó.

Vốn sản xuất theo mô hình Đông Á sẽ không bỏ sót bất kỳ quốc gia nào có nhân công giá rẻ. Các doanh nghiệp từ Nhật Bản, Đài Loan lần lượt vào Việt Nam, còn TCL và Haier của Trung Quốc đại lục cũng vào Nam mở nhà máy từ rất sớm. Vì vậy, với sự giúp đỡ của các chủ doanh nghiệp nước ngoài, nền xuất khẩu của Việt Nam cũng dần rời xa thời đại của nguyên liệu thô và dệt may, các sản phẩm cơ điện có giá trị gia tăng cao đã chiếm 40% kim ngạch xuất khẩu vào năm 2023.

Theo kinh nghiệm của mô hình Đông Á, việc tận dụng hiệu ứng lan tỏa của các doanh nghiệp có vốn nước ngoài lên chuỗi cung ứng bản địa, cùng sự tiếp thu và hấp thụ các công nghệ tiên tiến có thể giúp nuôi dưỡng một lượng lớn các doanh nghiệp thuộc chuỗi công nghiệp bản địa. Các thương hiệu bản địa này có thể hoàn thành cuộc phản công chống lại các doanh nghiệp nước ngoài, trước tiên là thay thế hàng nhập khẩu, tiếp đó là tiến hành cạnh tranh với các ông trùm nước ngoài trên toàn cầu và cuối cùng trở thành thế lực xuất khẩu lớn. Có rất nhiều công ty ở Trung Quốc, Nhật Bản và Hàn Quốc có thể làm được điều này.

Vậy Việt Nam có làm được điều này không? biểu đồ về tỷ trọng doanh nghiệp FDI trong xuất khẩu của Việt Nam. FDI là viết tắt của Đầu tư trực tiếp nước ngoài, bao gồm cả doanh nghiệp 100% vốn nước ngoài và doanh nghiệp liên doanh. Có thể thấy, sau khi Việt Nam gia nhập WTO, tỷ trọng FDI trong tổng kim ngạch xuất khẩu đã tăng lên qua từng năm và tỷ trọng của doanh nghiệp nội địa cũng giảm dần theo thời gian. Đến năm 2023, tỷ trọng FDI đã tăng lên mức khoảng 74%.

Nếu nghiên cứu sâu hơn sẽ phát hiện ra rằng, chỉ có 13% doanh nghiệp FDI là liên doanh, còn lại là 100% vốn đầu tư nước ngoài. Trong bối cảnh đầu tư nước ngoài bị siết chặt, Việt Nam khó có thể nuôi dưỡng được các doanh nghiệp nội địa có đủ năng lực cạnh tranh. Cơ cấu kinh tế hiện nay của Việt Nam giống như một trạm trung chuyển sản xuất cho các doanh nghiệp có vốn nước ngoài ở Đông Nam Á và để lại rất ít không gian cho các doanh nghiệp trong nước. Nhiệm vụ tham gia và cạnh tranh toàn cầu còn khó thực hiện hơn nữa.

Do vậy, khó có thể coi Việt Nam là “học sinh xuất sắc” trong lớp học mô hình Kinh Tế Đông Á.

Rõ ràng rằng, Việt Nam đã không sao chép đúng một vài vấn đề lớn.

Và Việt Nam cũng chỉ là đất nước "bán mồ hôi lấy tiền mà thôi, khi hết mồ hôi sẽ hết tiền"......
Hầu hết người Việt khi nói về Việt nam đều so sánh VN với Mỹ, Trung quốc, Nhật hay bét nhất là Hàn quốc. Trong khi đó là các nước dẫn đầu thế giới hoặc độc nhất vô nhị, không thể so được.
 

tuan_nguyen261188

Xe điện
Biển số
OF-584387
Ngày cấp bằng
10/8/18
Số km
4,113
Động cơ
-155,099 Mã lực
Tuổi
35
Việt Nam trở thành quốc gia xuất khẩu rau quả lớn thứ 2 sang Trung Quốc
Thanh Thủy
Trong năm 2023, Trung Quốc đã chi hơn 24,4 tỷ USD để nhập các loại rau quả. Nhờ xuất khẩu sầu riêng tăng vọt gấp hơn 10 lần, Việt Nam hiện đã vượt Chile trở thành nước xuất khẩu rau quả lớn thứ 2 sang Trung Quốc…
Năm 2023, xuất khẩu sầu riêng của Việt Nam sang Trung Quốc tăng đột biến. Ảnh minh họa.
Năm 2023, xuất khẩu sầu riêng của Việt Nam sang Trung Quốc tăng đột biến. Ảnh minh họa.
Theo số liệu từ Hải quan Trung Quốc, trong năm 2023 quốc gia tỷ dân đã chi hơn 24 tỷ USD để nhập khẩu các mặt hàng rau quả và sản phẩm chế biến của nhiều quốc gia, vùng lãnh thổ nhằm đáp ứng nhu cầu tiêu dùng nội địa.

Trung quốc tăng mua nông sản thì nông dân mua ô tô đầy đường....
 

Driverto

Xe hơi
Biển số
OF-777926
Ngày cấp bằng
20/5/21
Số km
182
Động cơ
37,685 Mã lực
Bối cảnh của câu chuyện này là: Việt Nam đã bước sang năm thứ 38 kể từ cuộc cải cách vào năm 1986, ít nhất cũng phải có một số công ty trong nước có tên tuổi.

Thế là có người Việt Nam lại kể ra một loạt cái tên: Vinamilk, Viettel, VietinBank…

Bây giờ chúng ta cũng có thể đưa ra các ứng cử viên của “mô hình Kinh Tế Đông Á” và tiến hành một so sánh thống nhất:

Với Nhật Bản, nếu bắt đầu tính từ năm 1946 thì 38 năm sau là 1984, nước này đã có các hãng lớn như Sony, Toyota, Panasonic, Toshiba… Sản phẩm của họ bán chạy trên toàn thế giới, ngay cả người Mỹ cũng hét lên rằng “Nhật Bản là số 1”.

Đài Loan bắt đầu xây dựng nền kinh tế định hướng xuất khẩu vào năm 1958. 38 năm sau, tức năm 1996, Acer, Formosa Plastics, Asus và Uni-President đã nổi tiếng khắp châu Á. Ngay cả TSMC, một doanh nghiệp mới thành lập chưa đầy 10 năm, cũng đang chuẩn bị lên sàn.

Hàn Quốc thực hiện kế hoạch 5 năm đầu tiên vào năm 1962. 38 năm sau, vào năm 2000, các doanh nghiệp chaebol như Samsung, LG, Hyundai, KIA đã trở thành tấm danh thiếp quốc gia của Hàn Quốc với danh tiếng vươn tầm thế giới.

Điều này cũng đúng với Trung Quốc đại lục. Nếu tính từ năm 1978 thì 38 năm sau, tức năm 2016, có 110 công ty Trung Quốc nằm trong top 500 công ty hàng đầu thế giới. Huawei, Haier, Lenovo, Tencent và Alibaba đã tạo dựng được danh tiếng trên toàn cầu.

Nếu đặt câu hỏi này với giới tinh anh Việt Nam: Việc Việt Nam vắng bóng thương hiệu nội địa là kết quả của sự mất cân bằng cơ cấu kinh tế trong thời gian dài, hay nói cách khác, là do sự thất bại trong việc học hỏi “mô hình Đông Á”.

Nhìn bề ngoài, Việt Nam là người bạn siêng năng cùng học hỏi “mô hình Đông Á” và là đại diện tiêu biểu cho việc “níu lấy Trung Quốc để qua sông”.

Nhịp độ của Việt Nam cách Trung Quốc khoảng 6 đến 10 năm: Trung Quốc bắt đầu cải cách mở cửa từ năm 1978, Việt Nam cũng bắt đầu thực hiện cải cách đổi mới từ năm 1986; năm 1980, Trung Quốc bắt đầu thực hiện “hệ thống khoán hộ gia đình”, Việt Nam thực hiện chính sách tương tự năm 1988; năm 1982, Trung Quốc công nhận địa vị pháp lý của kinh tế tư nhân, Việt Nam thông qua Luật Doanh nghiệp tư nhân năm 1990; Trung Quốc gia nhập WTO năm 2001, Việt Nam cũng gia nhập WTO năm 2007.

Chúng ta coi cuộc cải cách của hai bên làm xuất phát điểm và vẽ ra tốc độ tăng trưởng GDP của hai nước trong 20 năm qua. Có thể thấy rằng, cả Trung Quốc và Việt Nam đều trải qua hai chu kỳ tăng trưởng, nhưng tốc độ của Trung Quốc nhanh hơn. Từ năm 1978 đến năm 1998, tốc độ tăng trưởng GDP bình quân của Trung Quốc là 9,8%, trong khi từ năm 1986 đến năm 2006, tốc độ tăng trưởng GDP bình quân của Việt Nam là 6,1%. Từ góc độ dữ liệu, thành tích của Việt Nam trong 20 năm đầu của cuộc cải cách là khá chuẩn mực.

Tuy nhiên, nếu nhìn sâu hơn vào cơ cấu kinh tế của hai nước Việt Trung, chúng ta sẽ nhận thấy sự khác biệt to lớn.

Từ cơ cấu xuất khẩu của Trung Quốc năm 1998 có thể thấy, các sản phẩm cơ điện tử đã vượt qua dệt may và trở thành sản phẩm xuất khẩu lớn nhất của Trung Quốc. Còn với cơ cấu xuất khẩu của Việt Nam năm 2006, có thể thấy sau 20 năm cải cách, nhiên liệu (chủ yếu là xăng dầu) chiếm thị phần xuất khẩu lớn nhất, và trong số các sản phẩm công nghiệp, dệt may và giày dép xếp trên các sản phẩm cơ điện tử.

Tổng kết đơn giản như sau: Trong kỳ đầu, Trung Quốc và Việt Nam đều xây dựng nền kinh tế “định hướng xuất khẩu” theo mô hình Đông Á. Tuy nhiên, trong hai thập kỷ đầu của cuộc cải cách mở cửa, Trung Quốc đã chuyển từ các ngành cấp thấp như dệt may sang các sản phẩm có giá trị gia tăng cao như điện và cơ khí, trong khi Việt Nam vẫn dừng lại ở tài nguyên khoáng sản và các sản phẩm công nghiệp cấp thấp. Nhìn bề ngoài, tốc độ tăng trưởng kinh tế của Việt Nam gần giống với số liệu của Trung Quốc nhưng lại có những lỗ hổng nhất định trong cơ cấu.

Không phải Việt Nam không có cơ hội sửa chữa sự lạc hậu về cơ cấu, mà thực tế là VN đã sớm nhận được cơ hội thứ hai.

Tháng 1 năm 2007, Việt Nam chính thức gia nhập WTO, hàng loạt công ty có vốn nước ngoài đổ vào Việt Nam. Đặc biệt, năm 2008, Samsung đầu tư xây dựng nhà máy đầu tiên ở Việt Nam tại tỉnh Bắc Ninh và sau đó triển khai kế hoạch “kiến chuyển nhà”, liên tiếp đóng cửa các nhà máy ở Thâm Quyến, Thiên Tân và Huệ Châu để chuyển đến Việt Nam, kèm theo một lượng lớn các nhà sản xuất linh kiện thượng nguồn và hạ nguồn. Việt Nam nghênh đón nhà đầu tư lớn nhất trong lịch sử.

Hiện nay, Samsung sản xuất điện thoại di động, đồ gia dụng, máy tính, linh kiện chip, linh kiện điện tử và các sản phẩm khác tại Việt Nam. Đặc biệt, sản lượng điện thoại di động của Samsung Việt Nam đã vượt quá một nửa sản lượng toàn cầu của Samsung, đưa Việt Nam trở thành nhà sản xuất điện thoại di động lớn thứ hai trên thế giới. Giá trị sản lượng hằng năm của Samsung tại Việt Nam chiếm tới hơn 20% GDP của nước này. Thậm chí, một lãnh đạo cấp cao của Samsung cũng từng đảm nhận chức Đại sứ Hàn Quốc tại Việt Nam.

Trong Chiến tranh Việt Nam, chính phủ Park Chung-hee đã phái tổng cộng 320.000 người đến Việt Nam để giúp đỡ quân đội Mỹ. Dưới sự thúc đẩy của Samsung, các doanh nghiệp Hàn Quốc kéo nhau tới. LG đổ bộ vào Đà Nẵng, SK vào Hải Phòng, Hyundai khai thác Ninh Bình, Lotte cắm cờ ở Thành phố Hồ Chí Minh, POSCO ngụ ở Bà Rịa Vũng Tàu… Các doanh nghiệp Hàn Quốc kết thành một dải từ Nam ra Bắc, thực hiện giấc mơ còn dang dở của quân đội Mỹ hồi đó.

Vốn sản xuất theo mô hình Đông Á sẽ không bỏ sót bất kỳ quốc gia nào có nhân công giá rẻ. Các doanh nghiệp từ Nhật Bản, Đài Loan lần lượt vào Việt Nam, còn TCL và Haier của Trung Quốc đại lục cũng vào Nam mở nhà máy từ rất sớm. Vì vậy, với sự giúp đỡ của các chủ doanh nghiệp nước ngoài, nền xuất khẩu của Việt Nam cũng dần rời xa thời đại của nguyên liệu thô và dệt may, các sản phẩm cơ điện có giá trị gia tăng cao đã chiếm 40% kim ngạch xuất khẩu vào năm 2023.

Theo kinh nghiệm của mô hình Đông Á, việc tận dụng hiệu ứng lan tỏa của các doanh nghiệp có vốn nước ngoài lên chuỗi cung ứng bản địa, cùng sự tiếp thu và hấp thụ các công nghệ tiên tiến có thể giúp nuôi dưỡng một lượng lớn các doanh nghiệp thuộc chuỗi công nghiệp bản địa. Các thương hiệu bản địa này có thể hoàn thành cuộc phản công chống lại các doanh nghiệp nước ngoài, trước tiên là thay thế hàng nhập khẩu, tiếp đó là tiến hành cạnh tranh với các ông trùm nước ngoài trên toàn cầu và cuối cùng trở thành thế lực xuất khẩu lớn. Có rất nhiều công ty ở Trung Quốc, Nhật Bản và Hàn Quốc có thể làm được điều này.

Vậy Việt Nam có làm được điều này không? biểu đồ về tỷ trọng doanh nghiệp FDI trong xuất khẩu của Việt Nam. FDI là viết tắt của Đầu tư trực tiếp nước ngoài, bao gồm cả doanh nghiệp 100% vốn nước ngoài và doanh nghiệp liên doanh. Có thể thấy, sau khi Việt Nam gia nhập WTO, tỷ trọng FDI trong tổng kim ngạch xuất khẩu đã tăng lên qua từng năm và tỷ trọng của doanh nghiệp nội địa cũng giảm dần theo thời gian. Đến năm 2023, tỷ trọng FDI đã tăng lên mức khoảng 74%.

Nếu nghiên cứu sâu hơn sẽ phát hiện ra rằng, chỉ có 13% doanh nghiệp FDI là liên doanh, còn lại là 100% vốn đầu tư nước ngoài. Trong bối cảnh đầu tư nước ngoài bị siết chặt, Việt Nam khó có thể nuôi dưỡng được các doanh nghiệp nội địa có đủ năng lực cạnh tranh. Cơ cấu kinh tế hiện nay của Việt Nam giống như một trạm trung chuyển sản xuất cho các doanh nghiệp có vốn nước ngoài ở Đông Nam Á và để lại rất ít không gian cho các doanh nghiệp trong nước. Nhiệm vụ tham gia và cạnh tranh toàn cầu còn khó thực hiện hơn nữa.

Do vậy, khó có thể coi Việt Nam là “học sinh xuất sắc” trong lớp học mô hình Kinh Tế Đông Á.

Rõ ràng rằng, Việt Nam đã không sao chép đúng một vài vấn đề lớn.

Và Việt Nam cũng chỉ là đất nước "bán mồ hôi lấy tiền mà thôi, khi hết mồ hôi sẽ hết tiền"......
Bài viết của bác thật sự rất sâu sắc. Nội dung này nên được mang ra đào tạo cho đội ngũ các nhà làm luật để họ hiểu hơn về vĩ mô, về thực tiễn. Suốt ngày quảng bá tăng tưởng GDP 7% nhưng không biết nó thuộc về ai.
 

lambasss

Xe máy
Biển số
OF-869864
Ngày cấp bằng
17/10/24
Số km
82
Động cơ
984 Mã lực
Bài viết của bác thật sự rất sâu sắc. Nội dung này nên được mang ra đào tạo cho đội ngũ các nhà làm luật để họ hiểu hơn về vĩ mô, về thực tiễn. Suốt ngày quảng bá tăng tưởng GDP 7% nhưng không biết nó thuộc về ai.
Em lại còn thêm một vài suy nghĩ nữa... vì vẫn còn kẻ lúc nào cũng nhìn Việt Nam nhất thế giới với nhì thế giới thế này....

Nếu tìm ưu nhước điểm giữa Việt nam và Trung Quốc, trên thực tế với tình hình phát triển kinh tế hiện nay ở Việt Nam mang lại quá nhiều yếu tố thuận lợi cho Trung Quốc. Chưa kể đến vấn đề lâu dài nếu cứ để cho các doanh nghiệp Trung Quốc đặt Việt Nam là sân sau trung chuyển hàng hóa từ Trung Quốc qua Việt Nam bán cho nước thứ 3, trước mắt thì không sao, nhưng để lâu dài các nước họ cũng sẽ dựng rào cản cấm vận Việt Nam mà thôi... Trong khi ở ngay Việt Nam chỉ muốn "chia đất bán nền" đẩy giá đất để tự người Việt móc túi người Việt thì mọi lợi thế lại càng rơi vào tay Trung Quốc mà thôi... tại sao????

Do sự yếu kém của chuỗi cung ứng trong nước, Việt Nam sẽ tiếp tục phụ thuộc nhiều vào chuỗi cung ứng của Trung Quốc, điều này được thể hiện rõ qua tỷ trọng các nước nhập khẩu vào Việt Nam. Điều này cho phép Trung Quốc duy trì được giá trị gia tăng cao của chuỗi công nghiệp và các công nghệ cốt lõi. Nhìn vào mức chi cho R&D hiện dưới 0,5% của Việt Nam, sự phụ thuộc này sẽ còn kéo dài trong nhiều năm nữa. Đúng kiểu Việt nam không chịu phát triển như ai đấy nói mà chỉ muốn chia tiền mà thôi...

Trung Quốc lại có lợi thế nữa là rất thuận tiện khi mua sắm hàng hóa từ Truong Quốc... cụ thể đến Quảng Châu để mua sắm – khoảng cách từ Quảng Châu đến Hà Nội là 850 km, trong khi khoảng cách từ Hà Nội đến TP.HCM là 1.150 km. Tuy nhiên, “Quảng Châu” ở đây chỉ vùng duyên hải phía Đông Nam Trung Quốc tiếp giáp với Việt Nam, nơi đây có chuỗi công nghiệp hoàn chỉnh nhất thế giới. Nếu Việt Nam bằng lòng với việc chỉ làm lắp ráp thì đúng là không cần hỗ trợ cho chuỗi cung ứng bản địa và vùng phụ trợ sẽ là người Trung Quốc cầm chịch, Việt nam chỉ bán mồ hôi rồi lấy tiền mà thôi

Mặt khác, chính sách “ngoại giao cây tre” và chính sách công nghiệp yếu kém của Việt Nam đã cho phép nhiều nước phương Tây mở rộng cánh cửa với họ, khiến Việt Nam trở thành trạm trung chuyển quan trọng cho ngành sản xuất của Trung Quốc, đây là điều có ý nghĩa rất lớn đối với nhiều doanh nghiệp Trung Quốc. Ví dụ, Mỹ gần đây đã khôi phục lại việc đánh thuế đối với các sản phẩm quang điện của Việt Nam. Phải biết thừa rằng sản phẩm chất lượng cao này Việt nam không đủ trình để sản xuất rồi và bên phải chịu ảnh hưởng lớn nhất từ việc này không phải các doanh nghiệp Việt Nam, mà là các doanh nghiệp Trung Quốc. Tuy nhiên các cơ sở sản suất của Trung Quốc bị cấm thì đồng nghĩa lao động Việt Nam bị đập đổ nồi cơm... Việt nam lại càng phụ thuộc vào Trung Quốc

Do chi phí trong nước tăng, việc chuyển giao công nghiệp là điều khó tránh khỏi, nhưng vấn đề là chuyển tới đâu? Nó sẽ được chuyển giao sang Việt Nam, quốc gia vốn phụ thuộc vào chuỗi cung ứng công nghiệp của Trung Quốc, nằm trong phạm vi ảnh hưởng địa chính trị của Trung Quốc và khó có thể xây dựng được doanh nghiệp nội địa trong ngắn hạn như Việt nam? Hay nó sẽ được chuyển sang Ấn Độ, quốc gia không ngừng “kiếm chuyện” về chính trị, tìm mọi cách để hạn chế các doanh nghiệp Trung Quốc và điên cuồng hỗ trợ các doanh nghiệp trong nước? Tôi tin rằng không khó để lựa chọn câu trả lời.

Trung Quốc quả thực không còn non trẻ nữa, nhưng Việt Nam thực sự khó có thể tốt hơn được nếu vẫn có suy nghĩ "Việt Nam nhất thế giới với nhì thế giới" và làm việc theo cái kiểu hiện nay trước vô số kẻ đang đứng sau chờ đợi như Ấn Độ, Pakistan, Indonesia, Thái Lan, ...... Việt Nam không nhanh chân thay đổi đồng nghĩa với việc Việt Nam lại là kẻ đến sau mà thôi
 
Chỉnh sửa cuối:

tuan_nguyen261188

Xe điện
Biển số
OF-584387
Ngày cấp bằng
10/8/18
Số km
4,113
Động cơ
-155,099 Mã lực
Tuổi
35
Bối cảnh của câu chuyện này là: Việt Nam đã bước sang năm thứ 38 kể từ cuộc cải cách vào năm 1986, ít nhất cũng phải có một số công ty trong nước có tên tuổi.

Thế là có người Việt Nam lại kể ra một loạt cái tên: Vinamilk, Viettel, VietinBank…

Bây giờ chúng ta cũng có thể đưa ra các ứng cử viên của “mô hình Kinh Tế Đông Á” và tiến hành một so sánh thống nhất:

Với Nhật Bản, nếu bắt đầu tính từ năm 1946 thì 38 năm sau là 1984, nước này đã có các hãng lớn như Sony, Toyota, Panasonic, Toshiba… Sản phẩm của họ bán chạy trên toàn thế giới, ngay cả người Mỹ cũng hét lên rằng “Nhật Bản là số 1”.

Đài Loan bắt đầu xây dựng nền kinh tế định hướng xuất khẩu vào năm 1958. 38 năm sau, tức năm 1996, Acer, Formosa Plastics, Asus và Uni-President đã nổi tiếng khắp châu Á. Ngay cả TSMC, một doanh nghiệp mới thành lập chưa đầy 10 năm, cũng đang chuẩn bị lên sàn.

Hàn Quốc thực hiện kế hoạch 5 năm đầu tiên vào năm 1962. 38 năm sau, vào năm 2000, các doanh nghiệp chaebol như Samsung, LG, Hyundai, KIA đã trở thành tấm danh thiếp quốc gia của Hàn Quốc với danh tiếng vươn tầm thế giới.

Điều này cũng đúng với Trung Quốc đại lục. Nếu tính từ năm 1978 thì 38 năm sau, tức năm 2016, có 110 công ty Trung Quốc nằm trong top 500 công ty hàng đầu thế giới. Huawei, Haier, Lenovo, Tencent và Alibaba đã tạo dựng được danh tiếng trên toàn cầu.

Nếu đặt câu hỏi này với giới tinh anh Việt Nam: Việc Việt Nam vắng bóng thương hiệu nội địa là kết quả của sự mất cân bằng cơ cấu kinh tế trong thời gian dài, hay nói cách khác, là do sự thất bại trong việc học hỏi “mô hình Đông Á”.

Nhìn bề ngoài, Việt Nam là người bạn siêng năng cùng học hỏi “mô hình Đông Á” và là đại diện tiêu biểu cho việc “níu lấy Trung Quốc để qua sông”.

Nhịp độ của Việt Nam cách Trung Quốc khoảng 6 đến 10 năm: Trung Quốc bắt đầu cải cách mở cửa từ năm 1978, Việt Nam cũng bắt đầu thực hiện cải cách đổi mới từ năm 1986; năm 1980, Trung Quốc bắt đầu thực hiện “hệ thống khoán hộ gia đình”, Việt Nam thực hiện chính sách tương tự năm 1988; năm 1982, Trung Quốc công nhận địa vị pháp lý của kinh tế tư nhân, Việt Nam thông qua Luật Doanh nghiệp tư nhân năm 1990; Trung Quốc gia nhập WTO năm 2001, Việt Nam cũng gia nhập WTO năm 2007.

Chúng ta coi cuộc cải cách của hai bên làm xuất phát điểm và vẽ ra tốc độ tăng trưởng GDP của hai nước trong 20 năm qua. Có thể thấy rằng, cả Trung Quốc và Việt Nam đều trải qua hai chu kỳ tăng trưởng, nhưng tốc độ của Trung Quốc nhanh hơn. Từ năm 1978 đến năm 1998, tốc độ tăng trưởng GDP bình quân của Trung Quốc là 9,8%, trong khi từ năm 1986 đến năm 2006, tốc độ tăng trưởng GDP bình quân của Việt Nam là 6,1%. Từ góc độ dữ liệu, thành tích của Việt Nam trong 20 năm đầu của cuộc cải cách là khá chuẩn mực.

Tuy nhiên, nếu nhìn sâu hơn vào cơ cấu kinh tế của hai nước Việt Trung, chúng ta sẽ nhận thấy sự khác biệt to lớn.

Từ cơ cấu xuất khẩu của Trung Quốc năm 1998 có thể thấy, các sản phẩm cơ điện tử đã vượt qua dệt may và trở thành sản phẩm xuất khẩu lớn nhất của Trung Quốc. Còn với cơ cấu xuất khẩu của Việt Nam năm 2006, có thể thấy sau 20 năm cải cách, nhiên liệu (chủ yếu là xăng dầu) chiếm thị phần xuất khẩu lớn nhất, và trong số các sản phẩm công nghiệp, dệt may và giày dép xếp trên các sản phẩm cơ điện tử.

Tổng kết đơn giản như sau: Trong kỳ đầu, Trung Quốc và Việt Nam đều xây dựng nền kinh tế “định hướng xuất khẩu” theo mô hình Đông Á. Tuy nhiên, trong hai thập kỷ đầu của cuộc cải cách mở cửa, Trung Quốc đã chuyển từ các ngành cấp thấp như dệt may sang các sản phẩm có giá trị gia tăng cao như điện và cơ khí, trong khi Việt Nam vẫn dừng lại ở tài nguyên khoáng sản và các sản phẩm công nghiệp cấp thấp. Nhìn bề ngoài, tốc độ tăng trưởng kinh tế của Việt Nam gần giống với số liệu của Trung Quốc nhưng lại có những lỗ hổng nhất định trong cơ cấu.

Không phải Việt Nam không có cơ hội sửa chữa sự lạc hậu về cơ cấu, mà thực tế là VN đã sớm nhận được cơ hội thứ hai.

Tháng 1 năm 2007, Việt Nam chính thức gia nhập WTO, hàng loạt công ty có vốn nước ngoài đổ vào Việt Nam. Đặc biệt, năm 2008, Samsung đầu tư xây dựng nhà máy đầu tiên ở Việt Nam tại tỉnh Bắc Ninh và sau đó triển khai kế hoạch “kiến chuyển nhà”, liên tiếp đóng cửa các nhà máy ở Thâm Quyến, Thiên Tân và Huệ Châu để chuyển đến Việt Nam, kèm theo một lượng lớn các nhà sản xuất linh kiện thượng nguồn và hạ nguồn. Việt Nam nghênh đón nhà đầu tư lớn nhất trong lịch sử.

Hiện nay, Samsung sản xuất điện thoại di động, đồ gia dụng, máy tính, linh kiện chip, linh kiện điện tử và các sản phẩm khác tại Việt Nam. Đặc biệt, sản lượng điện thoại di động của Samsung Việt Nam đã vượt quá một nửa sản lượng toàn cầu của Samsung, đưa Việt Nam trở thành nhà sản xuất điện thoại di động lớn thứ hai trên thế giới. Giá trị sản lượng hằng năm của Samsung tại Việt Nam chiếm tới hơn 20% GDP của nước này. Thậm chí, một lãnh đạo cấp cao của Samsung cũng từng đảm nhận chức Đại sứ Hàn Quốc tại Việt Nam.

Trong Chiến tranh Việt Nam, chính phủ Park Chung-hee đã phái tổng cộng 320.000 người đến Việt Nam để giúp đỡ quân đội Mỹ. Dưới sự thúc đẩy của Samsung, các doanh nghiệp Hàn Quốc kéo nhau tới. LG đổ bộ vào Đà Nẵng, SK vào Hải Phòng, Hyundai khai thác Ninh Bình, Lotte cắm cờ ở Thành phố Hồ Chí Minh, POSCO ngụ ở Bà Rịa Vũng Tàu… Các doanh nghiệp Hàn Quốc kết thành một dải từ Nam ra Bắc, thực hiện giấc mơ còn dang dở của quân đội Mỹ hồi đó.

Vốn sản xuất theo mô hình Đông Á sẽ không bỏ sót bất kỳ quốc gia nào có nhân công giá rẻ. Các doanh nghiệp từ Nhật Bản, Đài Loan lần lượt vào Việt Nam, còn TCL và Haier của Trung Quốc đại lục cũng vào Nam mở nhà máy từ rất sớm. Vì vậy, với sự giúp đỡ của các chủ doanh nghiệp nước ngoài, nền xuất khẩu của Việt Nam cũng dần rời xa thời đại của nguyên liệu thô và dệt may, các sản phẩm cơ điện có giá trị gia tăng cao đã chiếm 40% kim ngạch xuất khẩu vào năm 2023.

Theo kinh nghiệm của mô hình Đông Á, việc tận dụng hiệu ứng lan tỏa của các doanh nghiệp có vốn nước ngoài lên chuỗi cung ứng bản địa, cùng sự tiếp thu và hấp thụ các công nghệ tiên tiến có thể giúp nuôi dưỡng một lượng lớn các doanh nghiệp thuộc chuỗi công nghiệp bản địa. Các thương hiệu bản địa này có thể hoàn thành cuộc phản công chống lại các doanh nghiệp nước ngoài, trước tiên là thay thế hàng nhập khẩu, tiếp đó là tiến hành cạnh tranh với các ông trùm nước ngoài trên toàn cầu và cuối cùng trở thành thế lực xuất khẩu lớn. Có rất nhiều công ty ở Trung Quốc, Nhật Bản và Hàn Quốc có thể làm được điều này.

Vậy Việt Nam có làm được điều này không? biểu đồ về tỷ trọng doanh nghiệp FDI trong xuất khẩu của Việt Nam. FDI là viết tắt của Đầu tư trực tiếp nước ngoài, bao gồm cả doanh nghiệp 100% vốn nước ngoài và doanh nghiệp liên doanh. Có thể thấy, sau khi Việt Nam gia nhập WTO, tỷ trọng FDI trong tổng kim ngạch xuất khẩu đã tăng lên qua từng năm và tỷ trọng của doanh nghiệp nội địa cũng giảm dần theo thời gian. Đến năm 2023, tỷ trọng FDI đã tăng lên mức khoảng 74%.

Nếu nghiên cứu sâu hơn sẽ phát hiện ra rằng, chỉ có 13% doanh nghiệp FDI là liên doanh, còn lại là 100% vốn đầu tư nước ngoài. Trong bối cảnh đầu tư nước ngoài bị siết chặt, Việt Nam khó có thể nuôi dưỡng được các doanh nghiệp nội địa có đủ năng lực cạnh tranh. Cơ cấu kinh tế hiện nay của Việt Nam giống như một trạm trung chuyển sản xuất cho các doanh nghiệp có vốn nước ngoài ở Đông Nam Á và để lại rất ít không gian cho các doanh nghiệp trong nước. Nhiệm vụ tham gia và cạnh tranh toàn cầu còn khó thực hiện hơn nữa.

Do vậy, khó có thể coi Việt Nam là “học sinh xuất sắc” trong lớp học mô hình Kinh Tế Đông Á.

Rõ ràng rằng, Việt Nam đã không sao chép đúng một vài vấn đề lớn.

Và Việt Nam cũng chỉ là đất nước "bán mồ hôi lấy tiền mà thôi, khi hết mồ hôi sẽ hết tiền"......
Cụ phân tích khá hay với cái 38 nhưng cụ lại bỏ qua 2 yếu tố then chốt quan trọng nhất đó là trình độ KHKT và nguồn lực.

Việt Nam 2 bàn tay trắng về vốn và KHKT mà muốn 38 năm thành ông này ông kia. Thì 1 giấc mơ giữa ban ngày.
 
Chỉnh sửa cuối:

Phỡn

Xe tăng
Biển số
OF-2657
Ngày cấp bằng
5/12/06
Số km
1,992
Động cơ
565,099 Mã lực
Nơi ở
bon bon
Cứ nhìn người TQ lao động sẽ hiểu sao đồ nó rẻ!
Ngược lại lao động TQ phải (hoặc giỏi) chịu áp lực công việc rất lớn.
 

Toanhoi

Xe hơi
Biển số
OF-344605
Ngày cấp bằng
28/11/14
Số km
177
Động cơ
268,813 Mã lực
Website
www.vietnamquartzstone.com
Cụ phân tích khá hay với cái 38 nhưng cụ lại bỏ qua 2 yếu tố then chốt quan trọng nhất đó là trình độ KHKT và nguồn lực.

Việt Nam 2 bàn tay trắng về vốn và KHKT mà muốn 38 năm thành ông này ông kia. Thì 1 giấc mơ giữa ban ngày.
cụ ý cũng copy paste trên mạng thôi mà cụ
 

Marble Trans

Xe tăng
Biển số
OF-841470
Ngày cấp bằng
10/10/23
Số km
1,182
Động cơ
55,177 Mã lực
FDI vào thay đổi bộ mặt cả 1 vùng quê. Nhìn BN, BG phát triển với tốc độ chóng mặt, những ruộng lúa giờ thành nhà máy xí nghiệp to đẹp, tạo việc làm cho hàng vạn người lao động.
Trưởng phòng Samsung ít nhất 50tr 1 tháng. 15 16 tháng lương. Nhà cửa to đẹp, ô tô kín đường. Và ngày càng nhiều DN đến Việt Nam. Tương lai vẫn còn rất rộng mở.
Nếu không có FDI vào, thì không biết kinh tế của ta sẽ phát triển ra sao. Ngược lại thì ta lại làm rất tốt an ninh nội địa, không để phát sinh điểm nóng về an ninh trật tự, xã hội mấy chục năm qua.
 

QD092000

Xe điện
Biển số
OF-826282
Ngày cấp bằng
12/2/23
Số km
2,497
Động cơ
42,859 Mã lực
cụ ý cũng copy paste trên mạng thôi mà cụ
E vang vì cóp nhặt đấy!
Cài cắm so sánh mấy cái nhảm: kiểo so gt sản lượng của SS với GDP....Rồi Hàn giúp Mỹ trong chiến tranh VN, Mỹ ko làm đc thì nay dn Hàn làm. Nhảm đến thế là cùng, làm ăn kinh tế so chiến tranh, thật vớ vẩn!
 

vnvodoi

Xe điện
Biển số
OF-569000
Ngày cấp bằng
14/5/18
Số km
2,085
Động cơ
188,985 Mã lực
Tuổi
35
Đọc mới thấy nhiều người ảo tưởng thật.

Các tô pic khác thì chửi đủ thói hư tật xấu của dân Việt, nhưng trong tô pic này thì tâng bốc , cho là dân Việt có thể giàu ngang dân Hàn, Tàu , Nhật. Tất cả là tại cơ chế với nhà nước nên ta mới không bằng họ ! Rồi thì là vì " chính sách đu dây " nên mới thế !

Cái câu " Ở đời phải biết mình là ai " nó lại rất đúng ! Ngày nào còn đổ lỗi do này nọ mà ta không bằng họ thì ngày đó dân ta cứ việc ngắm mông các nước ấy tiếp thôi !
 

Haiprozzz

Xe buýt
Biển số
OF-749435
Ngày cấp bằng
9/11/20
Số km
749
Động cơ
84,466 Mã lực
Tuổi
34
Cứ nhìn người TQ lao động sẽ hiểu sao đồ nó rẻ!
Ngược lại lao động TQ phải (hoặc giỏi) chịu áp lực công việc rất lớn.
Thặng dư nhân công quá lớn thôi, nhưng 50 năm tới sẽ có 400 triệu người ra đi mãi mãi thì TQ ko còn là nước có nhân công dồi dào giá rẻ nữa.
 

beef mập

Xe buýt
Biển số
OF-809320
Ngày cấp bằng
24/3/22
Số km
619
Động cơ
37,443 Mã lực
Nơi ở
Vietnam 🇻🇳
Hầu hết người Việt khi nói về Việt nam đều so sánh VN với Mỹ, Trung quốc, Nhật hay bét nhất là Hàn quốc. Trong khi đó là các nước dẫn đầu thế giới hoặc độc nhất vô nhị, không thể so được.
bớt bớt đi cụ ơi,Việt Nam so sánh với mấy nước Đông Nam Á xung quanh như Thailand,Malaysia,Indonesia... là cùng thôi!
 

tuan_nguyen261188

Xe điện
Biển số
OF-584387
Ngày cấp bằng
10/8/18
Số km
4,113
Động cơ
-155,099 Mã lực
Tuổi
35
Cụ lại nhầm đấy, Hàn quốc với Đài loan mới là 2 bàn tay trắng, Hàn Quốc Đài loan họ phải đưa người đi làm thuê lính đánh nhau cho Mỹ để lấy tiền về phát tiển đấy vì họ phát triển từ đầu thế kỷ mà, Trung Quốc họ cũng có xuất phát điểm giống Việt nam chỉ chênh mở cửa sớm hơn 6-9 năm thôi nhưng họ cũng là từ 2 bàn tay trắng, còn thời gian Việt Nam tham gia cuộc chơi thì là giai đoạn cuối rồi có nhiều kỹ sư giáo sư tiến sỹ được học tại khối xã hội chủ nghĩa, cũng rất giỏi đấy, trình độ hàng đầu thế giới nhưng không chịu phát triển mà thôi....

Tại sao tôi nói thế hãy xem nhé...

Đầu tiên là chi tiêu R&D có ý nghĩa quan trọng đối với việc nâng cấp công nghiệp và phát triển. Đơn giản thôi nhé Việt nam không chịu phát triển mà thôi chứ không phải là trình độ hay nguồn lực... hoàn toàn không....

Năm 2023, đầu tư cho R&D của Việt Nam chỉ chiếm 0,43% GDP. Trong mối tương quan với 4,91% của Hàn Quốc, 3,3% của Nhật Bản, 3,96% của Đài Loan, 2,43% của Trung Quốc đại lục, 0,95% của Malaysia và 0,65% của Ấn Độ, Việt Nam chỉ nhỉnh hơn một chút so với một nước sản xuất khác là Mexico (0,27%) và chỉ tương đương với trình độ của Trung Quốc vào đầu những năm 1990.

Hãy lấy ví dụ về một trường hợp mà ngay cả chính người Việt cũng phải tiếc nuối, đó là Orion Hanel, doanh nghiệp liên doanh lớn nhất Việt Nam.

Doanh nghiệp này thành lập vào năm 1993, là liên doanh do doanh nghiệp Hàn Quốc và Việt Nam cùng góp vốn. Vào thời điểm đó, doanh nghiệp này sản xuất bóng đèn hình và phát triển khá mạnh mẽ. Tuy nhiên, sau năm 2000, khi toàn bộ ngành công nghiệp chuyển đổi sang LCD, Orion Hanel đã không kiên quyết đầu tư mạnh mẽ vào nghiên cứu và phát triển màn hình, cuối cùng đã hoàn toàn tụt lại phía sau rồi tuyên bố phá sản vào năm 2009.

Trên thực tế, cũng trong năm 2009, khi mà khu nghỉ dưỡng của Vingroup ở Nha Trang thường xuyên “cháy” phòng và Sun Group đang xây dựng dự án quy mô lớn ở Đà Nẵng, thì Việt Nam lại để doanh nghiệp liên doanh lớn nhất của mình phá sản. Nói một cách đơn giản, điều này tương đương với việc vào lúc Evergrande, Sunac đang phát triển điên cuồng thì Trung Quốc lại để SAIC Motor phá sản. Trong con mắt người Trung Quốc, có lẽ đây là điều khiến người ta phải kinh ngạc.

Kết quả, Việt Nam hiện là quốc gia lắp ráp TV lớn trên thế giới nhưng mức giá mà người tiêu dùng phải chi trả cho TV lại cao hơn ở Trung Quốc. Dù là thị trường trong nước hay thị trường xuất khẩu thì cũng đều là “địa bàn” của các doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài như Samsung, TCL và LG. Việt Nam không có chỗ đứng trong lĩnh vực màn hình ở thượng nguồn và chỉ có thể kiếm được chi phí lắp ráp ở cấp thấp như bán mồ hôi thu tiền.
Cụ nói vậy là rất mâu thuẫn đánh thuê đánh đồ cũng phài có người thuê họ đi nha cụ.
Chắc họ qua đánh free à?

Hàn Đài Loan Nhật không có Mỹ cấp vốn, hỗ trợ kỹ thuật, mở thị trường cho lấy gì mà thành công.
Trong khi Hàn Đài Loan Nhật đang làm ăn kinh tế thì các nước khác đang chùm trong chiến tranh xung đột mấy ai lo làm ăn mà không bứt lên nhanh được.

Còn lôi china ra so sánh thì lúc họ mở cửa 1978 china đã có nên tảng công nghiệp 1 nước tự làm được máy bay, xe tăng , tàu hỏa, ô tô, Nhà máy nhiệt điện... cái china cần là đổi mới cách tiếp cận thị trường và việc làm ăn với phương tây đã tạo ra điều đó.

Còn Việt Nam? cụ nói có cái nào? nông dân cả mấy ngàn năm lên làm kinh tế tư bản?
Hiện nay có tích lũy được ít vốn, trình độ quản lý, kỹ thuật mới có các doanh nghiệp đứng ra làm cách sản phẩm tốt để cạnh tranh trước là trong nước sau vươn ra nước ngoài.

Nếu cụ muốn so thì lấy nước tương ứng ít ra cũng hoàn cảnh như Việt Nam ra so.
 
Chỉnh sửa cuối:

Marble Trans

Xe tăng
Biển số
OF-841470
Ngày cấp bằng
10/10/23
Số km
1,182
Động cơ
55,177 Mã lực
Đọc mới thấy nhiều người ảo tưởng thật.

Các tô pic khác thì chửi đủ thói hư tật xấu của dân Việt, nhưng trong tô pic này thì tâng bốc , cho là dân Việt có thể giàu ngang dân Hàn, Tàu , Nhật. Tất cả là tại cơ chế với nhà nước nên ta mới không bằng họ ! Rồi thì là vì " chính sách đu dây " nên mới thế !

Cái câu " Ở đời phải biết mình là ai " nó lại rất đúng ! Ngày nào còn đổ lỗi do này nọ mà ta không bằng họ thì ngày đó dân ta cứ việc ngắm mông các nước ấy tiếp thôi !
Dù sao cũng có nhiều nước mong được như Việt Nam là an ninh lương thực, an ninh nội địa rất tốt, ổn định.
 

Suongmuoi90

Xe đạp
Biển số
OF-869651
Ngày cấp bằng
13/10/24
Số km
22
Động cơ
151 Mã lực
Em lại còn thêm một vài suy nghĩ nữa... vì vẫn còn kẻ lúc nào cũng nhìn Việt Nam nhất thế giới với nhì thế giới thế này....

Nếu tìm ưu nhước điểm giữa Việt nam và Trung Quốc, trên thực tế với tình hình phát triển kinh tế hiện nay ở Việt Nam mang lại quá nhiều yếu tố thuận lợi cho Trung Quốc. Chưa kể đến vấn đề lâu dài nếu cứ để cho các doanh nghiệp Trung Quốc đặt Việt Nam là sân sau trung chuyển hàng hóa từ Trung Quốc qua Việt Nam bán cho nước thứ 3, trước mắt thì không sao, nhưng để lâu dài các nước họ cũng sẽ dựng rào cản cấm vận Việt Nam mà thôi... Trong khi ở ngay Việt Nam chỉ muốn "chia đất bán nền" đẩy giá đất để tự người Việt móc túi người Việt thì mọi lợi thế lại càng rơi vào tay Trung Quốc mà thôi... tại sao????

Do sự yếu kém của chuỗi cung ứng trong nước, Việt Nam sẽ tiếp tục phụ thuộc nhiều vào chuỗi cung ứng của Trung Quốc, điều này được thể hiện rõ qua tỷ trọng các nước nhập khẩu vào Việt Nam. Điều này cho phép Trung Quốc duy trì được giá trị gia tăng cao của chuỗi công nghiệp và các công nghệ cốt lõi. Nhìn vào mức chi cho R&D hiện dưới 0,5% của Việt Nam, sự phụ thuộc này sẽ còn kéo dài trong nhiều năm nữa. Đúng kiểu Việt nam không chịu phát triển như ai đấy nói mà chỉ muốn chia tiền mà thôi...

Trung Quốc lại có lợi thế nữa là rất thuận tiện khi mua sắm hàng hóa từ Truong Quốc... cụ thể đến Quảng Châu để mua sắm – khoảng cách từ Quảng Châu đến Hà Nội là 850 km, trong khi khoảng cách từ Hà Nội đến TP.HCM là 1.150 km. Tuy nhiên, “Quảng Châu” ở đây chỉ vùng duyên hải phía Đông Nam Trung Quốc tiếp giáp với Việt Nam, nơi đây có chuỗi công nghiệp hoàn chỉnh nhất thế giới. Nếu Việt Nam bằng lòng với việc chỉ làm lắp ráp thì đúng là không cần hỗ trợ cho chuỗi cung ứng bản địa và vùng phụ trợ sẽ là người Trung Quốc cầm chịch, Việt nam chỉ bán mồ hôi rồi lấy tiền mà thôi

Mặt khác, chính sách “ngoại giao cây tre” và chính sách công nghiệp yếu kém của Việt Nam đã cho phép nhiều nước phương Tây mở rộng cánh cửa với họ, khiến Việt Nam trở thành trạm trung chuyển quan trọng cho ngành sản xuất của Trung Quốc, đây là điều có ý nghĩa rất lớn đối với nhiều doanh nghiệp Trung Quốc. Ví dụ, Mỹ gần đây đã khôi phục lại việc đánh thuế đối với các sản phẩm quang điện của Việt Nam. Phải biết thừa rằng sản phẩm chất lượng cao này Việt nam không đủ trình để sản xuất rồi và bên phải chịu ảnh hưởng lớn nhất từ việc này không phải các doanh nghiệp Việt Nam, mà là các doanh nghiệp Trung Quốc. Tuy nhiên các cơ sở sản suất của Trung Quốc bị cấm thì đồng nghĩa lao động Việt Nam bị đập đổ nồi cơm... Việt nam lại càng phụ thuộc vào Trung Quốc

Do chi phí trong nước tăng, việc chuyển giao công nghiệp là điều khó tránh khỏi, nhưng vấn đề là chuyển tới đâu? Nó sẽ được chuyển giao sang Việt Nam, quốc gia vốn phụ thuộc vào chuỗi cung ứng công nghiệp của Trung Quốc, nằm trong phạm vi ảnh hưởng địa chính trị của Trung Quốc và khó có thể xây dựng được doanh nghiệp nội địa trong ngắn hạn như Việt nam? Hay nó sẽ được chuyển sang Ấn Độ, quốc gia không ngừng “kiếm chuyện” về chính trị, tìm mọi cách để hạn chế các doanh nghiệp Trung Quốc và điên cuồng hỗ trợ các doanh nghiệp trong nước? Tôi tin rằng không khó để lựa chọn câu trả lời.

Trung Quốc quả thực không còn non trẻ nữa, nhưng Việt Nam thực sự khó có thể tốt hơn được nếu vẫn có suy nghĩ "Việt Nam nhất thế giới với nhì thế giới" và làm việc theo cái kiểu hiện nay trước vô số kẻ đang đứng sau chờ đợi như Ấn Độ, Pakistan, Indonesia, Thái Lan, ...... Việt Nam không nhanh chân thay đổi đồng nghĩa với việc Việt Nam lại là kẻ đến sau mà thôi
Bác viết hay quá. Dài mà vẫn đọc.
 

safe3

Xe hơi
Biển số
OF-870632
Ngày cấp bằng
31/10/24
Số km
176
Động cơ
1,681 Mã lực
Tuổi
29
Em lại còn thêm một vài suy nghĩ nữa... vì vẫn còn kẻ lúc nào cũng nhìn Việt Nam nhất thế giới với nhì thế giới thế này....

Nếu tìm ưu nhước điểm giữa Việt nam và Trung Quốc, trên thực tế với tình hình phát triển kinh tế hiện nay ở Việt Nam mang lại quá nhiều yếu tố thuận lợi cho Trung Quốc. Chưa kể đến vấn đề lâu dài nếu cứ để cho các doanh nghiệp Trung Quốc đặt Việt Nam là sân sau trung chuyển hàng hóa từ Trung Quốc qua Việt Nam bán cho nước thứ 3, trước mắt thì không sao, nhưng để lâu dài các nước họ cũng sẽ dựng rào cản cấm vận Việt Nam mà thôi... Trong khi ở ngay Việt Nam chỉ muốn "chia đất bán nền" đẩy giá đất để tự người Việt móc túi người Việt thì mọi lợi thế lại càng rơi vào tay Trung Quốc mà thôi... tại sao????

Do sự yếu kém của chuỗi cung ứng trong nước, Việt Nam sẽ tiếp tục phụ thuộc nhiều vào chuỗi cung ứng của Trung Quốc, điều này được thể hiện rõ qua tỷ trọng các nước nhập khẩu vào Việt Nam. Điều này cho phép Trung Quốc duy trì được giá trị gia tăng cao của chuỗi công nghiệp và các công nghệ cốt lõi. Nhìn vào mức chi cho R&D hiện dưới 0,5% của Việt Nam, sự phụ thuộc này sẽ còn kéo dài trong nhiều năm nữa. Đúng kiểu Việt nam không chịu phát triển như ai đấy nói mà chỉ muốn chia tiền mà thôi...

Trung Quốc lại có lợi thế nữa là rất thuận tiện khi mua sắm hàng hóa từ Truong Quốc... cụ thể đến Quảng Châu để mua sắm – khoảng cách từ Quảng Châu đến Hà Nội là 850 km, trong khi khoảng cách từ Hà Nội đến TP.HCM là 1.150 km. Tuy nhiên, “Quảng Châu” ở đây chỉ vùng duyên hải phía Đông Nam Trung Quốc tiếp giáp với Việt Nam, nơi đây có chuỗi công nghiệp hoàn chỉnh nhất thế giới. Nếu Việt Nam bằng lòng với việc chỉ làm lắp ráp thì đúng là không cần hỗ trợ cho chuỗi cung ứng bản địa và vùng phụ trợ sẽ là người Trung Quốc cầm chịch, Việt nam chỉ bán mồ hôi rồi lấy tiền mà thôi

Mặt khác, chính sách “ngoại giao cây tre” và chính sách công nghiệp yếu kém của Việt Nam đã cho phép nhiều nước phương Tây mở rộng cánh cửa với họ, khiến Việt Nam trở thành trạm trung chuyển quan trọng cho ngành sản xuất của Trung Quốc, đây là điều có ý nghĩa rất lớn đối với nhiều doanh nghiệp Trung Quốc. Ví dụ, Mỹ gần đây đã khôi phục lại việc đánh thuế đối với các sản phẩm quang điện của Việt Nam. Phải biết thừa rằng sản phẩm chất lượng cao này Việt nam không đủ trình để sản xuất rồi và bên phải chịu ảnh hưởng lớn nhất từ việc này không phải các doanh nghiệp Việt Nam, mà là các doanh nghiệp Trung Quốc. Tuy nhiên các cơ sở sản suất của Trung Quốc bị cấm thì đồng nghĩa lao động Việt Nam bị đập đổ nồi cơm... Việt nam lại càng phụ thuộc vào Trung Quốc

Do chi phí trong nước tăng, việc chuyển giao công nghiệp là điều khó tránh khỏi, nhưng vấn đề là chuyển tới đâu? Nó sẽ được chuyển giao sang Việt Nam, quốc gia vốn phụ thuộc vào chuỗi cung ứng công nghiệp của Trung Quốc, nằm trong phạm vi ảnh hưởng địa chính trị của Trung Quốc và khó có thể xây dựng được doanh nghiệp nội địa trong ngắn hạn như Việt nam? Hay nó sẽ được chuyển sang Ấn Độ, quốc gia không ngừng “kiếm chuyện” về chính trị, tìm mọi cách để hạn chế các doanh nghiệp Trung Quốc và điên cuồng hỗ trợ các doanh nghiệp trong nước? Tôi tin rằng không khó để lựa chọn câu trả lời.

Trung Quốc quả thực không còn non trẻ nữa, nhưng Việt Nam thực sự khó có thể tốt hơn được nếu vẫn có suy nghĩ "Việt Nam nhất thế giới với nhì thế giới" và làm việc theo cái kiểu hiện nay trước vô số kẻ đang đứng sau chờ đợi như Ấn Độ, Pakistan, Indonesia, Thái Lan, ...... Việt Nam không nhanh chân thay đổi đồng nghĩa với việc Việt Nam lại là kẻ đến sau mà thôi
Nhiều người, không biết vì lý do tại sao vẫn ngạo nghễ với Thailand mà mức sống của Thailand vẫn gấp đôi
Trong khi đó, quy mô kinh tế của indonesia vẫn gấp 3, mức sống thì bằng 1/3 của Malaysia
Lúc nào cũng có cái để ngạo nghễ 😂😂😂
Dân nhật biết cúi đầu mà học hỏi, dân hàn thì dám bán vàng hỗ trợ cp trả nợ imf hồi 1998
 

PenII

Xe buýt
Biển số
OF-786854
Ngày cấp bằng
7/8/21
Số km
545
Động cơ
42,504 Mã lực
bài viết của nhà nghiên cứu TQ thôi, chcawvs nhiều người đọc rồi , người ta viết đúng thực trạng , đúng tình hình hiện nay, các bác lắng nghe để biết mình đang ở đâu thôi xù lông lên làm gì, lắng nghe lời trái cũng như phải , chứ thực ra mình đã là gì ma so với tây ;))
 
Thông tin thớt
Đang tải
Top