[Funland] Cụ nào có bộ truyện "Tam quốc diễn nghĩa" cho e mượn hoặc thuê với ah

Chauthanh11

Xe điện
Biển số
OF-739910
Ngày cấp bằng
19/8/20
Số km
4,217
Động cơ
120,911 Mã lực
Nơi ở
Hậu Giang
1. Vấn đề xưng đế: Xưng đế và không thành công có Viên Thuật nhưng không xưng đế và không thành công cũng nhiều như Lưu Biểu ở Kinh Châu, Đào Khiêm ở Từ Châu, Lưu Chương ở Ích Châu ... Tháo không xưng vương và Đổng Trác, Lý Thôi Quách Dĩ lúc giữ Hán Đế cũng chưa từng xưng vương.
2. Vấn đề mưu sĩ: Lúc Viên Thuật xưng vương không phải là không có mưu sĩ, mưu sĩ bày kế kết giao với Lã Bố cùng vây đánh Tào Tháo nhưng Lữ Bố quá dốt phản liên minh liên tục, nhớ lúc ấy Tháo bốn bề thọ địch đối thủ Lữ Bố, Viên Thiệu, Trương Tú, Viên Thuật, Tôn Sách vây quanh. Tôi nghĩ Tháo thoát chết những vụ ấy là may mắn theo số mệnh.
Khác nhiều chứ ?
Nếu không xưng đế thì được sự ủng hộ của nhiều người .
Còn nếu xưng đế thì mọi người đều quay lưng , thất bại sẽ đến nhanh hơn .
Và thành công hay không còn phải phụ thuộc vào năng lực nữa chứ ? Lưu Biểu , Lưu Chương vv đều kém cỏi thì sao thành công ?
Viên Thuật vừa kém tài , vừa ngông cuồng như vậy thì kết cục càng nhanh , xưng đế như Thuật chả có ích gì cả , chuyện xưng đế gác lại làm việc khác có tốt hơn không ?
Lã Bố cũng không dám liên kết với Viên Thuật bởi vì Thuật xưng đế đấy .
Chả có số mệnh nào hết , Tào Tháo quá giỏi so với các sứ quân khác , cho nên ông ấy thành công là điều dễ hiểu
 

elonmusk.usa

Xe hơi
Biển số
OF-846932
Ngày cấp bằng
19/1/24
Số km
164
Động cơ
24,065 Mã lực
Tuổi
53
Khác nhiều chứ ?
Nếu không xưng đế thì được sự ủng hộ của nhiều người .
Còn nếu xưng đế thì mọi người đều quay lưng , thất bại sẽ đến nhanh hơn .
Và thành công hay không còn phải phụ thuộc vào năng lực nữa chứ ? Lưu Biểu , Lưu Chương vv đều kém cỏi thì sao thành công ?
Viên Thuật vừa kém tài , vừa ngông cuồng như vậy thì kết cục càng nhanh , xưng đế như Thuật chả có ích gì cả , chuyện xưng đế gác lại làm việc khác có tốt hơn không ?
Lã Bố cũng không dám liên kết với Viên Thuật bởi vì Thuật xưng đế đấy .
Chả có số mệnh nào hết , Tào Tháo quá giỏi so với các sứ quân khác , cho nên ông ấy thành công là điều dễ hiểu
Vấn đề Viên Thuật, thực ra Thuật cũng có suy tính riêng, lúc ấy Thuật đang giữ Dự Châu + dưới trướng là Tôn Sách giữ Dương Châu, giờ xưng Đế là có cớ để Tôn Sách hoàn toàn quy phục mình + liên minh với Từ Châu của Đào Khiêm là địa bàn đã to như nước Sở ngày xưa rồi. So với Viên thiệu (cùng cha nhưng khác mẹ Thiệu con của người thiếp) thì Thuật có tính chính danh hơn nhiều, so với Tào Tháo (con Hoạn quan) thì Thuật lại càng hơn, lúc ấy không ai xứng lên ngôi như Thuật cả.

Tôi đang phân tích suy nghĩ, chiến lược của Thuật lúc ấy nhé, còn chiến thuật tốt hay không tốt, phù hợp hay không phù hợp đã có kết quả xác nhận rồi.
 

Chauthanh11

Xe điện
Biển số
OF-739910
Ngày cấp bằng
19/8/20
Số km
4,217
Động cơ
120,911 Mã lực
Nơi ở
Hậu Giang
Vấn đề Viên Thuật, thực ra Thuật cũng có suy tính riêng, lúc ấy Thuật đang giữ Dự Châu + dưới trướng là Tôn Sách giữ Dương Châu, giờ xưng Đế là có cớ để Tôn Sách hoàn toàn quy phục mình + liên minh với Từ Châu của Đào Khiêm là địa bàn đã to như nước Sở ngày xưa rồi. So với Viên thiệu (cùng cha nhưng khác mẹ Thiệu con của người thiếp) thì Thuật có tính chính danh hơn nhiều, so với Tào Tháo (con Hoạn quan) thì Thuật lại càng hơn, lúc ấy không ai xứng lên ngôi như Thuật cả.

Tôi đang phân tích suy nghĩ, chiến lược của Thuật lúc ấy nhé, còn chiến thuật tốt hay không tốt, phù hợp hay không phù hợp đã có kết quả xác nhận rồi.
Cụ có đùa không đấy ?
Thuật xưng đế thì Tôn Sách trở mặt ngay lập tức , vì ngọc tỷ là của Tôn Sách đem cầm cho Viên Thuật nhé .
Đào Khiêm là người trung thành với nhà Hán cùng phe với Lưu Bị thì càng không có chuyện liên minh với Thuật cả .
Lúc này vua Hán Hiến Đề trên danh nghĩa vẫn còn , xưng đế khác gì làm phản .
Đây là cái việc làm có phần khá dốt của Viên Thuật vì hoàn toàn không cần thiết . Nó chỉ làm cho Thuật chết nhanh hơn mà thôi
 

kimthanlahan

Xe tăng
Biển số
OF-95598
Ngày cấp bằng
17/5/11
Số km
1,418
Động cơ
408,783 Mã lực
Giả Hủ trí tuệ rất ghê ghớm, khả năng đọc vị người khác gần như đi guốc trong bụng người.

Đánh trường trận, chiến lược trị quốc, ...có thể không bằng Quách Gia, Tuân Úc, Gia Cát.
Nhưng quyết mưu táo bạo, đọc vị tình huống, chi phối triều nội, lôi kéo đồng liêu, đọc vị lãnh tụ, đề xuất là trúng ý, đọc ý quân vương mà lựa lái theo ý mình thì có lẽ Giả Hủ là số 1, khả năng xuất sắc nhất của Giả Hủ có lẽ đặc biệt ở đọc vị tình huống:
1- Giả Hủ quyết mưu cho nhóm Lý Thôi, Quách Dĩ thay vì lo sợ bỏ trốn vụ Đổng Trác bị giết, đã lật ngược thế cờ, chiếm được Tràng An;
2- Giả Hủ phục vụ Trương Tế, Trương Tú, quyết mưu toàn lúc bước ngoặt, đặc biệt vụ Trương Tú thay vì hàng Thiệu (đang mạnh) lại sang hàng Tào- đi hàng kẻ tử thù của mình, đây là nước cờ quyền thuật cực kỳ xuất chúng;
3- Giả Hủ phục vụ Tào Tháo, quyết mưu vụ Hứa Du hàng Tào, trong các mưu sĩ, chỉ có Hủ đọc vị Du và thực sự tin lời Du, nên mới dám triển binh cắt đường lương thảo của Thiệu;
4- Trần Đồng Quan, vụ phản gián xoá thư lừa Hàn Toại, ly gián Mã Siêu - Hàn Toại cũng là quyết mưu của Giả Hủ;
5- Vụ cố vấn chính trị chính cho Tào Phi kế nghiệp trong tranh chấp ngôi báu với Tào Thực;
6- Vụ cố vấn đường lối trị vì của Tào Phi kiểu "thao quang dưỡng hỗi, náu mình chờ thời" giúp cho Tào Nguỵ có thời gian tương đối thái bình, yên ổn, phát triển bồi đắp nguồn lực vượt trội so với Thục, Ngô

"Năm 197, Trương Tú đóng quân ở Uyển thành (thành phố Nam Dương, Hà Nam ngày nay) đầu hàng Tào Tháo. Tào Tháo không đổ máu đã giành được thắng lợi, tránh sao khỏi có chút phiêu diêu tự mãn, hành vi thiếu kiểm soát, hành động không cân nhắc. Tào Tháo đã cưỡng ép, bắt người thím của Trương Tú (vợ của Trương Tế) làm thiếp, khiến Trương Tú cảm thấy nhục nhã; còn cho người lôi kéo Hồ Xa Nhi, bộ tướng bên cạnh Trương Tú, làm Trương Tú thay mình bị uy hiếp. Thế rồi Trương Tú liền dùng kế của mưu sĩ Giả Hủ, đột nhiên phản kích, Tào Tháo không kịp phòng bị, bị đánh một trận tơi bời khói lửa. Tào Ngang là con cả (người nối dõi, Tào Tháo ưng ý nhất), Điển Vi mãnh tướng (đội trưởng tân binh, Tào Tháo quan tâm nhất) và một người cháu là Tào An Dân đều bị chết trận. Bản thân Tào Tháo cũng bị trúng tên. Trước sự thảm bại lần này, Tào Tháo không hề trách cứ người khác, càng không truy cứu người có chủ trương để Trương Tú đầu hàng, Tào Tháo tự nhận mọi trách nhiệm. Tháo nói với các tướng, ta đã biết sai lầm của ta là ở đâu, từ nay sẽ không bao giờ sai lầm như lần này(1). Năm 207, Tào Tháo bắc chinh Ô Hoàn, giành được toàn thắng. Đại quân trên đường về, lúc đến ký Châu, trời đông rét buốt, không một bóng người, hành quân liên tục hàng trăm dặm mà không có một giọt nước, quân lương cũng không còn “phải giết hàng ngàn con ngựa làm lương, đào sâu chừng ba mươi trượng mới có nước”. Sau khi về đến Nghiệp thành, Tào Tháo hạ lệnh tra xem những ai là người can gián không muốn mình tiến đánh Ô Hoàn, rồi từng người từng người đều được phong thưởng. Tào Tháo nói, thắng lợi lần này hoàn toàn là do may mắn. Lời khuyên của các vị mới là kế sách vẹn toàn. Vì vậy ta phải cảm tạ các vị, mong từ nay các vị muốn nói gì thì cứ nói, muốn chỉ dạỵ điều gì xin cứ chỉ dạy. Và cũng vào năm đó, Tào Tháo ban bố “Phong công thần lệnh” nói, từ khi ta khởi binh, diệt trừ bạo loạn, trải qua mười chín năm, đánh là thắng, công là vỡ, lẽ nào đấy đều là công lao của ta? Chính là nhờ vào sức lực các vị hiền sĩ đại phu! Lúc bại trận thì tự kiểm điểm bản thân (dù là kiểm điểm chưa hết, chưa tìm được nguyên nhân thất bại). Khi thắng trận lại cảm tạ người khác, còn cảm tạ cả số người khuyên mình không nên đánh trận này. Tấm lòng và tình cảm đó, thực khác hẳn với Viên Thiệu, thắng trận thì nhận công về mình, bại trận thì giết cả những người khuyên mình không nên manh động. Đó chính là khí độ phi phàm, nhận thức hơn người, giúp Tào Tháo thắng hết kẻ thù này đến đối thủ khác, giúp Tào Tháo ngưng tụ được hết dũng tướng này đến mưu thần khác, ngay cả Trương Tú đã mấy lần bội phản Tào Tháo, thì năm 199 lại đến xin hàng Tào Tháo. Lần thứ hai Trương Tú đến hàng, cũng là chủ ý của Giả Hủ. Giả Hủ tự Văn Hoà, người Võ Uy, nghe nói cũng kỳ tài như Trương Lương và Trần Bình. Viên Thiệu cho người đến chiêu nạp Trương Tú, Giả Hủ lại chủ trương đến đầu hàng Tào Tháo(2). Giả Hủ có mấy lý do: Thứ nhất, Tào Tháo phụng thiên tử để lệnh thiên hạ, là có ưu thế về mặt chính trị, dựa vào Tào Tháo là danh chính ngôn thuận, như vậy là có lý. Thứ hai, Viên Thiệu người nhiều thế lắm, Tào Tháo người ít thế yếu, chúng ta chỉ có một ít quân, đến với Thiệu thì chẳng thấm vào đâu, đối với Tào Tháo thì đó là “tặng than trong tuyết”(3), hẳn sẽ được xem trọng, như vậy là có lợi. Thứ ba, phàm là những người có chí bá vương, nhất định sẽ không so đo tới ân oán cá nhân, ngược lại họ sẽ coi chúng ta là tấm gương, để bộc bạch với thiên hạ tấm lòng khoan dung độ lượng, lấy đức báo oán của họ, như vậy là an toàn. Vì vậy, dù Viên Thiệu lớn mạnh, Tào Tháo nhỏ yếu và còn có hiềm khích với chúng ta, chúng ta vẫn nên cự tuyệt Viên Thiệu, đến hàng Tào Tháo. Mọi tính toán của Giả Hủ là hoàn toàn đúng. Trương Tú vừa đến, Tào Tháo đã mừng rỡ, nắm tay Trương Tú, rồi thết tiệc tẩy trần và lập tức bổ nhiệm Trương Tú là Dương Võ tướng quân, phong làm Liệt hầu. Để tỏ rõ thành ý của mình hơn nữa, Tào Tháo liền cho con của mình là Tào Quân lấy con gái Trương Tú, hai nhà trở thành thông gia, giống năm đó, Lưu Bang tiếp đón Hạng Bá, trước Hồng Môn yến, dốc hết tài mua chuộc. Còn như ân ân oán oán năm nào, đương nhiên là không nhắc tới, từ đó, Trương Tú trở thành chiến tướng dũng mãnh của Tào Tháo, Giả Hủ trở thành mưu thần quan trọng ở bên Tào Tháo. Tào Tháo và Giả Hủ đều là những người thông hiểu về chính trị. Họ đều rõ một đạo lý: Việc tranh giành thiên hạ quỵ kết lại vẫn là sự tranh giành lòng người. Được lòng người là được thiên hạ, mất lòng người là mất thiên hạ. Muốn được lòng người phải biết khoan dung độ lượng và phải có chính sách không tra xét những sai lầm cũ, dù là vờ nhưng phải vờ như thật. Muốn làm được như vậy cần phải có những điển hình, những khuôn mẫu, những tấm gương. Bởi sức mạnh của tấm gương là vô cùng, hơn hẳn những lời nói hay, nói đẹp. Vừa khéo, Trương Tú là tấm gương, là điển hình tốt nhất. Trương Tú đã mấy lần bắt tay với Táo Tháo và lần nào Tào Tháo cũng phải bỏ chạy vì bị đánh cho tơi bời khói lửa. Trương Tú có thù sâu oán nặng với Tào Tháo và là kẻ hàng đấy, phản đấy. Tào Tháo có thể khoan dung với một kẻ như vậy, thì liệu còn ai, Tào Tháo không thể dung? Tào Tháo có thể tin tưởng một kẻ như vậy, liệu còn ai Tào Tháo không thể tín nhiệm? Còn Viên Thiệu, có thể mong người thiên hạ quy thuận theo về chăng, khi mà không thể tín nhiệm ngay cả em mình?

Trương Tú đến thật đúng lúc, lúc này Tào Tháo đang “ép thiên tử để lệnh chư hầu” mới được ba năm, những người không phục trong thiên hạ nhiều vô kể. Danh vọng của Tào Tháo trong xã hội cũng chưa thật tốt. Về sau, Trần Lâm thay mặt Viên Thiệu, khỏi thảo tờ hịch đánh Tào Tháo, Tào Tháo bị mắng chửi thậm tệ, nào là không có đạo đức, có tài nhưng tàn bạo, thậm chí còn nói, “đọc hết sử sách xưa nay thì thấy Tào Tháo là vị quan ác độc tàn bạo vào loại số một”, đúng là một tên lưu manh, một kẻ xấu xa bậc nhất. Muốn gán tội cho người ta thì lo gì không có cớ, trong đó tất phải có chỗ là vu khống, nhưng cũng có một số việc, không có lửa làm sao có khói, Tào Tháo khó lòng làm rõ. Vì vậy, Tào Tháo mong muốn có dịp để bộc bạch tấm lòng rộng lượng và những tình cảm cao thượng của mình; mong muốn có điển hình để chứng minh khả năng khoan dung và trái tim nhân ái của mình. Lúc này Trương Tú đến, Tào Tháo vui mừng khôn xiết. Vì vậy Tào Tháo không chỉ quên hết mọi hiềm khích cũ, còn đặc biệt tín nhiệm Trương Tú, mọi thứ phong thưởng đều cao hơn các tướng lĩnh khác. Đối với Giả Hủ, Tào Tháo vừa cảm kích vừa tán thưởng - cảm kích vì “tặng than hồng trong tuyết”, tán thưởng vì mưu lược hơn người, vì vậy thường mật bàn kế hoạch với Giả Hủ(4). Đấy không còn là lấy đức để phục người, mà là chân thành lôi kéo người tri kỷ. Nếu nói, trí của mưu thần trước hết là “lựa chọn được chủ” (có thể thận trọng và chính xác tìm được đối tượng để phục vụ)(5), vậy minh của quân chủ trước hết sẽ là “biết người và giỏi dùng người. thái nói là, Tào Tháo và Giá Hú rất thành công về điểm này. Sự hợp tác của hai người được coi là một ví dụ thành công trong lịch sử chính trị Trung Quốc. Giả Hủ phục vụ cho hai đời tập đoàn Tào thị, là thái uý ở triều Văn đế Tào Phi, qua đời năm bảy mươi bảy tuổi, thuỵ là Tiêu hầu, có một kết cục đẹp so với một số người từng hợp tác với Tào Tháo." -
Dịch Trung Thiên.
Theo em, anh Minh và anh Hủ là hai mưu sỹ kiệt xuất nhất trong truyện Tam Quốc. Một là hoa sỹ, một là độc sỹ. Nhân sinh quan có thể khác nhau nhưng khả năng đọc vị tình huống, thấu lòng người, mưu sâu, kế hiểm luôn là xuất sắc nhất. Chắc chỉ có anh Ý là pha trộn được tinh tuý của hai anh này. Dẫu rằng ở từng khía cạnh vẫn kém hơn anh Lượng và anh Hủ một bậc nhưng tổng thể thì hơn.
 

Hoàng tử đỏ

Xe container
Biển số
OF-384004
Ngày cấp bằng
23/9/15
Số km
8,114
Động cơ
329,783 Mã lực
Tuổi
33
Theo em, anh Minh và anh Hủ là hai mưu sỹ kiệt xuất nhất trong truyện Tam Quốc. Một là hoa sỹ, một là độc sỹ. Nhân sinh quan có thể khác nhau nhưng khả năng đọc vị tình huống, thấu lòng người, mưu sâu, kế hiểm luôn là xuất sắc nhất. Chắc chỉ có anh Ý là pha trộn được tinh tuý của hai anh này. Dẫu rằng ở từng khía cạnh vẫn kém hơn anh Lượng và anh Hủ một bậc nhưng tổng thể thì hơn.
Bác nói dư này thì cụ Chauthanh11 k đồng ý đâu ạ.
 

Lah

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-98893
Ngày cấp bằng
6/6/11
Số km
5,711
Động cơ
473,031 Mã lực
Vấn đề Viên Thuật, thực ra Thuật cũng có suy tính riêng, lúc ấy Thuật đang giữ Dự Châu + dưới trướng là Tôn Sách giữ Dương Châu, giờ xưng Đế là có cớ để Tôn Sách hoàn toàn quy phục mình + liên minh với Từ Châu của Đào Khiêm là địa bàn đã to như nước Sở ngày xưa rồi. So với Viên thiệu (cùng cha nhưng khác mẹ Thiệu con của người thiếp) thì Thuật có tính chính danh hơn nhiều, so với Tào Tháo (con Hoạn quan) thì Thuật lại càng hơn, lúc ấy không ai xứng lên ngôi như Thuật cả.

Tôi đang phân tích suy nghĩ, chiến lược của Thuật lúc ấy nhé, còn chiến thuật tốt hay không tốt, phù hợp hay không phù hợp đã có kết quả xác nhận rồi.
Thuật có vẹo gì so với ông anh Thiệu còn kém hơn cả quân, lực tướng mưu sĩ :D Thuật có tướng nào không, Kỷ Linh là cùng :D sau bị chết thì phải, xưng hay không cũng chả có tuổi tác gì.
Còn Tôn Sách là con hổ Giang Đông đừng nói Thuật chứ Tháo, Bố có là đại ca có cơ hội cũng té ngay :D tay này không phải đơn giản về mặt chí khí.
 

tomtomchát

Xe container
Biển số
OF-394561
Ngày cấp bằng
30/11/15
Số km
6,365
Động cơ
255,350 Mã lực
Tuổi
48
Nơi ở
Phủ Khai Thông
Thuật có vẹo gì so với ông anh Thiệu còn kém hơn cả quân, lực tướng mưu sĩ :D Thuật có tướng nào không, Kỷ Linh là cùng :D sau bị chết thì phải, xưng hay không cũng chả có tuổi tác gì.
Còn Tôn Sách là con hổ Giang Đông đừng nói Thuật chứ Tháo, Bố có là đại ca có cơ hội cũng té ngay :D tay này không phải đơn giản về mặt chí khí.
Kỷ Linh là a Vũ chém thì phải ạ.
Kiên bố của Book mới là con hổ Giang đông (chính Tháo gọi)
 

Tlbooks

Xe buýt
Biển số
OF-68488
Ngày cấp bằng
16/7/10
Số km
890
Động cơ
477,708 Mã lực
Nhân bàn về Giả Hủ:
"Theo ý của Giả Hủ, lần thứ hai Trương Tú xin hàng Tào Tháo. Theo Tam quốc chí. Giả Hủ truyện, bấy giờ Viên Thiệu và Tào Tháo đang quyết đấu một trận sống mái, cả hai đều đang tranh thủ lực lượng trung gian. Viên Thiệu cho người đến chiêu nạp Trương Tú, Giả Hủ khuyên nên sang hàng Tào Tháo. Giả Hủ tự ý nói với sứ giả của Viên Thiệu, phiền túc hạ về nói lại với Viên Bản Sơ, là anh em mà họ chẳng thể dung được nhau, lại dung được quốc sĩ thiên hạ sao? Tại trận, Trương Tú nghe mấy lời đó đã kinh hoàng thất sắc, hỏi lại “sao ngài nói vậy? Nhưng điều cần nói Giả Hủ đã nói và đó là sự thực. Thế là Trương Tú liền hỏi nhỏ Giã Hủ, ngài chẳng nể nang gì cả, đã để sứ giả của Viên Thiệu đi mất, chúng ta phải làm gì đây? Giả Hủ nói dễ thôi, chúng ta sang chỗ Tào Tháo. Trương Tú nói, Viên Thiệu lớn mạnh, Tào Tháo nhỏ yếu, lại hận chúng ta, vì sao vẫn phải sang với Tào Tháo? Giả Hủ nói, chính vì thế mà nên sang với Tào Tháo. Thứ nhất, Tào Tháo “Phụng thiên tử để lệnh thiên hạ” (chú ý, Già Hủ nói là “Phụng thiên tử” không phải là “Ép thiên tử”) nên có ưu thế về chính trị, sang với Tào Tháo mới là danh chính ngôn thuận. Thứ hai, Viên Thiệu người đông thế mạnh, Tào Tháo người ít thế yếu, chúng ta đến với Viên Thiệu thì chẳng thấm vào đâu, nhưng đến với Tào Tháo thì khác gì lúc đói bụng được một miếng cơm, chúng ta sẽ được coi trọng, sẽ có lợi. Thứ ba, phàm những người có chí bá vương sẽ không mấy để ý tới ân oán cá nhân, ngược lại chúng ta sẽ là tấm gương để họ nói với thiên hạ, lòng khoan dung độ lượng của Tào Tháo, biết lấy đức báo oán, chúng ta mới được an toàn. Vậy, xin tướng quân cứ yên tâm.

Giả Hủ tính toán rất đúng. Trương Tú vừa đến, Tào Tháo đã ra đón và vui mừng kéo tay Tú (cầm tay Tu), bày tiệc để Tú tẩy trần (vui vẻ thết yến) và lập tức bổ nhiệm Trương Tú là Dương Võ tướng quân, phong Liệt hầu. Hơn nửa đế biểu lộ thành ý của mình, Tào Tháo để con là Tào Quân cưới con gái của Trương Tú làm vợ, hai người trở thành thông gia, giống như năm nào Lưu Bang đối đãi với Hạng Bá, trước Hồng Môn Yến. Còn như ân ân oán oán thì một chữ cũng không nhắc tới, Từ đó, Trương Tú trở thành chiến tướng võ dũng dưới trướng Tào Tháo, và Giả Hủ trở thành mưu thần quan trọng luôn ở bên Tào Tháo. Tiếp đó, hai người đã lập công lớn trong trận chiến Quan Độ. Tam quốc chí. Trương Tú truyện nói, “Trong chiến dịch Quan Độ, Tú chiến đấu lập công”. Sau này chúng ta sẽ nói tới những công hiến của Giả Hủ. Thực tình, Trương Tú chỉ đến hàng chứ có biết gì đâu. Còn Tào Tháo và Giả Hủ thì lòng dạ sáng như gương, biết mà không nói. Hai người này rất hiểu về chính trị. Họ đều hiểu rõ một đạo lý: cái mà thiên hạ tranh giành chính là lòng người. Được lòng người thì được thiên hạ, mất lòng người thì mất thiên hạ. Và muốn giành được thiên hạ thì phải biết khoan dung đại lượng, phải có chính sách không nhắc lại chuyện cũ, dù là vờ thì cũng phải vờ cho khéo. Điều đó phải có điển hình, có mẫu. Sức mạnh của mẫu là vô cùng, nó tốt hơn những lời nói khéo rất nhiều. Vừa hay Trương Tú là tài liệu tốt nhất để thành điển hình, thành mẫu. Trương Tú đã bị đánh tơi bời, phải tháo chạy. Trương Tú có hận thù với Tào Tháo và là người đã đầu hàng lại phản bội. Một người như vậy mà Tào Tháo còn dung thì liệu ai là người Tào Tháo không dung? Tào Tháo tin tưởng một người như vậy thì liệu còn ai Tào Tháo không tin tưởng?

Ngược lại, Viên Thiệu ngay cả em mình cũng không tin thì mong gì được người thiên hạ quy thuận, theo về? Trương Tú đến rất đúng lúc. Lúc này Tào Tháo “Phụng thiên tử để lệnh kẻ chưa thần phục” đã ba năm, còn nhiều người trong thiên hạ chưa phục. Tiếng tăm Tào Tháo cũng chưa thật tốt. Về sau Trần Lâm thay mặt Viên Thiệu khởi thảo hịch văn đánh Tào, đã mắng chửi Tào Tháo đến tối tăm mặt mũi, coi là một con người không hề biết đến đạo đức, chỉ giỏi như vuốt của con chim ưng, thậm chí còn nói “Xem trong sách vở xưa nay những kẻ tham tàn bạo ngược vô đạo cũng chưa bằng Tào Tháo”, đúng là lưu manh số một, tồi tệ nhất trên đời. Xưa nay lời lẽ vạch trần tội ác đến thế là cùng, trong đó không khỏi có chỗ chưa thực, vu khống, nhưng không có lửa thì làm sao có khói, nên có những việc, Tào Tháo không nói rõ ràng, không biện giải được. Như việc giết Biên Nhượng, chém giết cả thành Từ châu là nỗi nhục không sao rửa sạch được. Mùa thu năm Sơ Bình thứ IV (năm 193) thời Hán Hiến đế, Tào Tháo thân dẫn đại quân xông thẳng đến Từ châu để trả thù cho cha là Tào Tung em là Tào Đức bị Trương Khải là bộ tướng của Từ châu mục Đào Khiêm cướp bóc và giết chết. Đào Khiêm chạy về Đàm Thành (nay là huyện Đàm Thành, Sơn Đông), Tào Tháo liền trút giận lên đầu nhân dân Từ châu, cho quân càn quét, lạm sát người vô tội, bên sông Tứ Thuỷ “hàng mấy vạn nam nữ bị giết”, trên sông Tứ Thuỷ ngập đầy xác chết, dòng nước ngừng chảy. Nhiều thành trì trong khu vực Từ châu “mất cả hình lẫn dáng”, không chỉ không có bóng người mà gà chó cũng bị giết sạch, một thảm cảnh nơi trần thế. Vì vậy sau này lúc Tào Tháo dự định sẽ đánh Từ châu một lần nữa, Tuân Úc nói thẳng, nhất định quân dân Từ châu sẻ chống cự cho đến chết, quyết không đầu hàng, vì lần trước đã bị giết quá nhiều người. Đúng, lần trước Tào Tháo đã báo thù quá mức. Dù tội ác của Đào Khiêm là quá lớn, nhưng nhiều nhất cũng chỉ nên giết Đào Khiêm hoặc một số người, liên quan gì đến trăm họ? Lạm sát người vô tội như vậy, lẽ nào không phải là bệnh cuồng, tán tận lương tâm? Vì vậy Tào Tháo rất mong có cơ hội để thể hiện tình cảm cao thượng và tấm lòng rộng mở của mình; rất cần có điển hình để chứng minh sức dung người và trái tim nhân ái của mình. Trương Tú đến đúng lúc, Tào Tháo vui mừng khôn xiết. Vì vậy, Tào Tháo không chỉ bỏ qua mọi hiềm khích mà trước sau như một ra mặt tin tưởng Trương Tú, phong thưởng hậu hĩnh hơn các tướng lĩnh khác. Lần cuối cùng Trương Tú được phong tới hai ngàn hộ, những người khác không quá một ngàn hộ. Đương nhiên, tấm biển mà Tào Tháo dựng nên, về sau có thể đã bị báo thù.

Sau đó tám năm, Trương Tú theo chân Tào Tháo đi đánh Ô Hoàn, giữa đường không rõ vì sao đã chết. Ngụy lược nói, chết vì sợ Tào Phi. Để lấy lòng Tào Phi, nhiều lần Trương Tú đã mời Tào Phi tụ tập chơi bời, nào ngờ Tào Phi đã phẫn nộ nói, người giết anh ta, sao còn dám mặt dày mày dạn đến gặp ta! Trương Tú “thấy sợ và tự sát”. Án thực đáng ngờ, nhưng không bàn tiếp. Nhưng việc con của Trương Tú là Trương Tuyền bị giết là sự thực. Trương Tuyền liên quan tới án mưu phản của Ngụy Phúng nên bị giết. Nghe nói vụ án “có đến mấy ngàn người liên quan bị giết”, lúc đó là năm Kiến An thứ XXIV (năm 219), hai mươi năm sau khi Trương Tú đầu hàng. Đây là lần thanh lọc cuối cùng khi Tào Tháo còn sống và Tào Phi là người ra tay. Lúc này cũng chẳng có cách gì để xét rõ vì sao Trương Tuyền lại bị cuốn vào vụ án đó. Nguyên nhân thứ nhất, có thể vì Tào Phi đã bức chết cha mình, nên vì lòng hận thù hoặc vì khiếp sợ, Trương Tuyền tham gia phản đảng của Ngụy Phúng. Nguyên nhân thứ hai, có thể bị nghi đã gián tiếp mưu hại Trương Tú, Tào Phi lo sợ Trương Tuyền báo thù, nên bức Tuyền mưu phản, rồi giết Tuyền diệt khẩu. Nguyên nhân thứ ba có thể là Tào Phi không bức chết Trương Tú, nhưng cũng hiểu rằng, Tào Tháo mua chuộc Trương Tú hoàn toàn là do nhu cầu chính trị, chứ đâu có quên được mối thù giết con, muốn trả thù nhưng không thể nhằm vào Trương Tú, nên phải đem Trương Tuyền ra thế mạng. Tóm lại, Trương Tuyền chết có nhiều khả năng là án oan hoặc bị bức lên Lương Sơn.

Sự thực thì lòng dạ báo thù của Tào Tháo rất nặng nề. Và mỗi khi báo thù thì không hề run tay. Có ai đó đã nói rằng Tào Tháo không biết báo thù thì xin nói là đã nhầm rồi. Có điều, đã nhẫn nhịn suốt hai mươi năm rồi mới báo thù thì không hố là “gian hùng”.

Nhưng Tào Tháo lẫn Tào Phi đều rất tốt với Giả Hủ. Vì qua việc này, người được lợi nhất vẫn là Tào Tháo. Trương Tú chẳng qua là tìm được lối thoát, Giả Hủ như người tìm được nhà, còn Tào Tháo mới là người thu được vốn liếng chính trị rất lớn. Vì vậy, thái độ Tào Tháo đối với Giả Hủ và Trương Tú là khác nhau. Với Trương Tú là lôi kéo và đề phòng, nhưng vờ như không đề phòng; với Giả Hủ thì vừa cảm kích vừa tán thưởng, và cảm kích thực sự, tán thưởng thật sự. Lúc Trương Tú đến đầu hàng, Tào Tháo đã cảm kích cầm tay Giả Hủ nói, ngài đã để người thiên hạ tin tưởng ta. Đó là lời chân thực không phải khách sáo. Tào Tháo như người chết đuối vớ được cọc nên đã cảm kích thực sự, Tào Tháo tán thưởng sự mưu lược hơn người của Giả Hủ. Từ đó, ngay cả đại kế lập tự cũng bàn riêng với Giả Hủ. Đây hoàn toàn không phải lấy đức để khuất phục người khác mà chân thành coi người khác là tri kỷ. Giả Hủ có thể là người thông minh nhất thời Tam Quốc.

Nhiều người trong số mưu sĩ danh nhân thời Tam Quốc đều có kết cục không hay. Nói ngay như những người bên Tào Tháo, có người chết yểu (như Quách Gia), có người phản lại (như Mao Giới), có người chết một cách thần bí (như Tuân Úc), có người chết oan (như Hứa Du). Giả Hủ thì an nhàn vô lo, sống đến trọn đời. Giả Hủ phục vụ hai đời tập đoàn Tào thị, là Thái uý dưới thời Văn đế Tào Phi, qua đời lúc 77 tuổi, ích là Tiêu hầu, kết cục tốt đẹp hon nhiều người khác. Giả Hủ là người thông minh, giỏi biết tính người, nhìn thấu tâm tư người khác. Theo Tam quốc chí. Giả Hủ truyện, sau khi đưa được hai con “sói Tây Bắc” là Lý Thôi và Quách Dĩ vào Tràng An, Giả Hủ không cùng đường với họ nữa, tìm cơ hội rời xa họ. Ra khỏi Tràng An, Giả Hủ đến với Đoạn Uy, về sau lại đến với Trương Tú. Lúc rời khỏi Đoạn Uy có người hỏi, Đoạn Uy tốt với ngài như vậy, sao ngài bỏ đi? Giả Hủ nói, đặc điểm con người Đoạn Uy là đa nghi. Ông ta khách khí với tôi là có ý đề phòng, sợ tôi thay thế, như vậy, sẽ có một ngày ông ta giết tôi. Lúc này tôi rời ông ta, hy vọng có được ngoại viện, ông ta tất sẽ hậu đãi người nhà của tôi. Trương Tú chưa có mưu sĩ, hy vọng tôi có thể đi. Như vậy, tôi và gia đình tôi đều được yên. Về sau, đúng như Giả Hủ đã dự đoán Trương Tú luôn nghe theo Giả Hủ, Đoạn Uy đối với gia đình Giả Hủ cũng tốt hơn. Xuất mưu như thần, bí mật là ở chỗ này.

Rất nhiều người đã bị Tam quốc diễn nghĩa lừa, cho rằng ở đời này đúng là có “cẩm nang diệu kế”, thực ra thì làm gì có? Người liệu việc như thần là người hiểu người như thần. Vì vậy, suy tính về cơ mưu không mấy tác dụng mà nên suy nghĩ về nhân tính đã! Người biết người cũng tự biết mình. Sau khi đầu hàng Tào Tháo, Giả Hủ hiểu rõ thân phận địa vị của mình, hiểu rõ một người đa mưu nhiều kế như mình thì luôn là đối tượng để mọi vị quân chủ lợi dụng và đồng thời cũng là nhân vật nguy hiểm, huống chi mình còn là loại “phản đồ”? Vì vậy, thái độ đối nhân xử thế phải hết sức dè dặt, Giả Hủ bắt đầu trầm tư ít nói, rất ít xuất mưu vạch kế, không mấy giao du bạn bè, ngay cả việc hôn nhân của con gái cũng không dám kết thân với hào môn vọng tộc (Hủ thấy mình không phải cựu thần của Thái tổ, mà mưu sâu kế xa, sợ bị nghi ngờ, nên đóng cửa nhà, không giao kết bạn bè, nam nữ kết hôn, cũng không đến với cao môn).

Giả Hủ khép mình rất chặt thực sự là thông minh. Bây giờ nhìn lại mới thấy sự kiện xuất sắc nhất trong đời một người thông minh như Giả Hủ là đã thúc đẩy Trương Tú đến với Tào Tháo. Một việc như được quỷ sai thần khiến, và Trương Tú đã đến hàng Tào Tháo cũng thật đúng lúc." - Dịch Trung Thiên
 
Chỉnh sửa cuối:

Tlbooks

Xe buýt
Biển số
OF-68488
Ngày cấp bằng
16/7/10
Số km
890
Động cơ
477,708 Mã lực
Vấn đề Viên Thuật, thực ra Thuật cũng có suy tính riêng, lúc ấy Thuật đang giữ Dự Châu + dưới trướng là Tôn Sách giữ Dương Châu, giờ xưng Đế là có cớ để Tôn Sách hoàn toàn quy phục mình + liên minh với Từ Châu của Đào Khiêm là địa bàn đã to như nước Sở ngày xưa rồi. So với Viên thiệu (cùng cha nhưng khác mẹ Thiệu con của người thiếp) thì Thuật có tính chính danh hơn nhiều, so với Tào Tháo (con Hoạn quan) thì Thuật lại càng hơn, lúc ấy không ai xứng lên ngôi như Thuật cả.

Tôi đang phân tích suy nghĩ, chiến lược của Thuật lúc ấy nhé, còn chiến thuật tốt hay không tốt, phù hợp hay không phù hợp đã có kết quả xác nhận rồi.
Viên Thuật vỗn dĩ nhân duyên, tố chất chính trị, nhân tài, quân sư, thực lực quân sự đều kém cỏi. Thực ra trong các sứ quân, Viên Thuật tuy xuất thân danh gia vọng tộc, nhưng có lẽ là gã ngu xuẩn nhất trong cuộc tranh bá đồ vương này, không những ngu mà còn ác, hoang dâm, xa xỉ vô độ, áp bức dân chúng:

"Viên Thuật khinh bi và căm ghét người anh của mình. Viên Thiệu, Viên Thuật có thể là anh em họ cũng có thể đều là con của Viên Phùng. Viên Thiệu lớn tuổi là anh, nhưng là “dòng thứ”. Viên Thuật ít tuổi là em và là “dòng chính”. Hai người đó là anh em ruột hay là anh em họ, mỗi nơi nói một phách. Nhưng đều có thể khẳng định là Viên Thiệu thuộc dòng thứ, Viên Thuật thuộc dòng chính. Con của vợ cả là dòng chính, con của thiếp hoặc tì thiếp là thứ. Với tình hình lúc đó, địa vị của chính và thứ cao thấp khác hẳn nhau. Nói chung, địa vị và đãi ngộ đối với dòng chính cao hơn hẳn dòng thứ, thậm chí về tố chất cũng tốt hơn nhiều. Ngay như (Hồng Lâu Mộng) cũng không thể bỏ qua lệ này - Bảo Ngọc thuộc dòng chính thì cao quý nhường ấy, Giả Hoàn thuộc dòng thứ thì xấu xa thậm tệ. Nhưng điều đó thực phi lý.

Thực tế, Viên Thiệu là dòng thứ, có thể là con của tì nữ, nhưng về các mặt tố chất, uy vọng, nhân duyên đều tốt hơn, cao hơn hẳn Viên Thuật là dòng chính. Vì vậy, Viên Thuật đã căm hận, nghiến răng nghiến lợi, quyết một trận sống mái, phân biệt thắng thua, cao thấp, với người anh của mình. Lúc này, có thể những người ủng hộ Viên Thiệu là đông hơn, Hậu Hán thư. Viên Thiệu truyện nói, “Hào kiệt phần lớn theo Thiệu”. Thế là Viên Thuật mắng ầm lên, lũ tiểu tử thối không theo ta, lại theo kẻ nô tài nhà họ Viên chúng ta (không theo ta lại theo tên nô tài nhà ta)! Còn viết thư gửi Công Tôn Toản, nói Viên Thiệu không phải là giống nhà họ Viên (nói Thiệu không phải là con Viên thị). Điều đó không chỉ làm Viên Thiệu tức giận mà còn tạo ra một ảnh hưởng xấu, là nguyên nhân tiềm ẩn để Viên Thiệu luôn luôn phải thất bại.

Thực ra thì Viên Thuật chẳng cần phải xem thường Viên Thiệu, hai anh em họ, kẻ tám lạng người nửa cân, họ có chung một đặc điểm, mình xuất thân cao quý, nên tự cho là phi phàm, nhưng lại ngu xuẩn cực kỳ, một người ngu, một người xuẩn. Chí ít, họ cũng ngu hơn Tào Tháo, xuẩn hơn Tào Tháo. Viên Thiệu ngu hơn Tào Tháo, xuẩn hơn Tào Tháo, Viên Thuật lại ngu hơn Viên Thiệu, xuẩn hơn Viên Thiệu. Viên Thiệu cho mình là phi phàm nhất cũng là ngu xuẩn nhất. Nhận được thư của Viên Thiệu (đề nghị ủng hộ Viên Thiệu đánh Đổng Trác, lập hoàng đế mới), Viên Thuật cười nhạt, không ngờ bà dì bé đã nuôi dưỡng một kẻ chẳng ra gì, dám có những ý nghĩ bậy bạ! Lập hoàng đế khác? Muốn lập thì đi mà lập một mình! Từ lâu, họ Viên chúng ta đã là “tứ thế tam công”, ngươi “có công lập đế” thì dù có chết cũng từ “tứ thế tam công” biên thành “ngũ thế tam công”, có gì là ghê gớm? Từ ngoài nhìn vào thì Viên Thuật phản đối là chính đáng. Hậu Hán thư. Viên Thuật truyện nói, “xét vì công vì nghĩa mà không theo”. Chú dẫn Ngô thư của Bùi Tùng Chi trong Tam quốc chí. Viên Thuật truyện nói cụ thể hơn: “chỉ muốn diệt Trác không nghĩ đến truyện khác”.

Thực ra thì Viên Thuật đâu có đi đánh Đổng Trác! Nói cho cùng thì việc Viên Thuật không tán thành Viên Thiệu là còn có tính toán khác. Tính toán gì? Tự mình muốn làm hoàng đế. Biện pháp của Viên Thuật là tự lập. Viên Thuật muốn làm hoàng đế, luôn luôn mơ làm hoàng đế. Logic của Viên Thuật là thế này: 1 - Vương triều Đại Hán sắp hết, họ Lưu đã như mặt trời về tây, cấn có người thay thế. 2 - Họ Viên có đủ tư cách để thay họ Lưu, vì họ Viên là “tứ thế tam công”, không ai sánh kịp. 3 - Trong họ Viên người có tư cách nhất là Viên Thuật, là dòng chính; Viên Thiệu là dòng thứ, đâu có chuyện con của vợ bé lên làm hoàng đế? Có điều, Viên Thiệu thế lực mạnh, nhân duyên tốt, không thể xem thường. Vì vậy, Viên Thuật luôn coi Viên Thiệu là đối thủ cạnh tranh, phải loại bò để tránh hậu họa. Suy nghĩ của Viên Thuật không phải hoàn toàn không có căn cứ. Trong tay Viên Thuật còn có ngọc tỉ truyền ngôi. Vào năm Trung Bình thứ VI (năm 189) thời Hán Linh đế, trong lúc bọn thái giám Trương Nhượng nổi loạn đã làm rơi ngọc tỉ. về sau Tôn Kiên có được miếng ngọc tỉ này, nhưng rồi lại bị Viên Thuật cưỡng ép đoạt lại từ tay Tôn Kiên phu nhân. Việc này có ghi trong Hậu Hán thư. Viên Thuật truyện. Chuột già bên hông có súng đã nghĩ ngay tới việc đánh mèo. Viên Thuật đã có bảo bối lại nghe nhầm một số lời đồn trong dân gian, liền cảm thấy hoàng đế Trung Quốc kì tới nhất định phải là mình.

Tới mùa xuân năm Kiến An thứ II (năm 197) thời Hán Hiến đế, Viên Thuật không chờ được nữa chính thức xưng đế. Viên Thuật bị nhiều người phản đối. Tôn Sách, người có quan hệ tốt nhất với Viên Thuật, nghe tin Viên Thuật muốn xưng đế, đã từ Giang Đông gửi thư phản đối, tuyệt giao. Viên Thuật như người va vào tường ở khắp nơi. Viên Thuật đi tìm Lã Bố, muốn kết thân với Lã Bố, gả con cho nhau. Kết quả, Lã Bố cho bắt sứ giả, rồi áp giải về Hứa huyện (bấy giờ Tào Tháo đã rời đô về Hứa huyện). Viên Thuật nổi giận cho quân đi đánh Lã Bố, nhưng lại bị Lã Bố đánh cho tơi bời. Viên Thuật lúc này bị chúng phản thân ly, đâu đâu cũng vẳng tiếng ca ai oán. Thực ra, trước khi xưng đế. Viên Thuật có trưng cầu ý kiến. Từ mùa đông năm Hưng Bình thứ II (năm 195). Viên Thuật mở hội nghị nói, ta nghĩ: “Hợp trời thuận dân” chư vị thấy thế nào? Bộ hạ của Viên Thuật là Diêm Tượng nói luôn, năm đó Chu Văn vương “có hai phần ba thiên hạ” mà vẫn thần phục nhà Ân. Minh công không bằng Chu Văn vương, Hán Hiến đế cũng không phải Ân Trụ vương thì làm sao có thể lấy mà thay được? Viên Thuật không chịu, lại hỏi sang Tương Phạm. Tương Phạm kêu ốm, để em là Tương Thừa trả lời thay. Tương Thừa nói, có thể lấy được thiên hạ hay không là “nhờ đức không nhờ đông”. Nếu số đông về theo, thiên hạ ủng hộ, thì một kẻ thất phu cũng có thể thành vương đạo bá nghiệp. Ý muốn nói, có làm được hoàng đế hay không, chẳng liên quan đến con nhà quyền quý cao sang.

Rất tiếc lời nói đúng thì khó nghe, Viên Thuật bỏ ngoài tai tất cả. Viên Thuật gần như đã mê muội. Thế là Tào Tháo phải ra tay. Vào năm Kiến An thứ II (năm 197), Tào Tháo đã khác hẳn. Năm trước, Tào Tháo đã đón được Hán Hiến đế về căn cứ địa của mình là Hứa huyện, có thế “Phụng thiên tử lệnh kẻ chưa thần phục” hoặc “Ép thiên tử để lệnh chư hầu”. Là người cầm quân thực sự của vương triều Đại Hán, lại luôn chủ trương thống nhất đất nước, phản đối việc chia cắt, sao có thể làm ngơ để Viên Thuật giở trò? Cần loại bỏ kẻ xấu xa này “đem quân đến đánh”. Theo Hậu Hán thư. Viên Thuật truyện Viên Thuật hay tin sợ đến mất mật (Thuật nghe sợ quá), quay đầu chạy luôn (vượt sông Hoài), toàn bộ quân lương của Viên Thuật được viên thừa tướng Thư Trọng Ứng phân phát hết cho dân chạy nạn. Viên Thuật hỏi vì sao lại làm như vậy. Thư Trọng Ứng nói, chúng ta chỉ còn đường chết, sao lại không đem cái mạng này cứu lấy mạng sống của trăm họ? Viên Thuật gượng cười nói, sao các hạ lại hưởng tiếng thơm một mình, không để ta cùng hưởng với? Xem ra Viên Thuật cũng rất hiểu, từ khi đi sai nước cờ thối, Viên Thuật chỉ là con chuột già qua đường, khó mà quẩn quanh trong giới giang hổ. Có điểu Viên Thuật vẫn còn chèo chống được vài năm.

Vào mùa hạ năm Kiến An thứ IV (năm 199), Viên Thuật đã cùng đường, thấy mình không thể làm được hoàng đế, mới quyết định đưa ngọc tỉ truyền quốc cho Viên Thiệu, dù gì thì Thiệu vẫn là người nhà họ Viên. Điều đó thực hợp với ý Viên Thiệu, vì Viên Thiệu cũng rất muốn làm hoàng đế. Theo Tam quốc chí. Viên Thiệu truyện và lời chú dẫn Điển lược của Bùi Tùng Chi thì vào niên hiệu Kiến An năm đầu (công nguyên năm 196), Viên Thiệu đánh bại Công Tôn Toản ở Dịch Kinh (phía tây bắc huyện Hùng, Hà Bắc ngày nay), “thêm quân đó vào”, thế lực lớn hơn và dã tâm của Viên Thiệu bắt đầu bành trướng, không chỉ với thiên tử “cống ngự rất ít” (cung phụng rất ít, hết sức vô lễ), còn lệnh riêng cho viên chủ bạ là Cảnh Bao phải báo với mình là, xích đức đã hết, hoàng thiên đang dựng, cần phải thuận theo ý trời. “Xích đức” chỉ Lưu Hán; Hoàng thiên” là họ Viên. Viên Thiệu đưa bản mật báo của Cảnh Bao cho mọi người xem, không ngờ dư luận trờ nên ầm ỹ, đều cho rằng Cảnh Bao nói lời yêu ma mê hoặc. Viên Thiệu hết cách, đành cho giết Cảnh Bao, hòng “tự giải thoát”. Nhưng người vẫn còn đó, dã tâm chưa hết, vẫn muốn làm hoàng đế. Vì vậy, khi Viên Thuật quyết định “quy đế hiệu sang cho Thiệu”, Thiệu lấy làm sung sướng, theo Tam quốc chí là “âm thầm theo kế”. Nhưng ngay như ý nghĩ đó, Viên Thuật cũng không được như nguyện, vì Tào Tháo đã phái Lưu Bị đến Hạ Phì (nay là huyện Tuy Ninh, Giang Tô) chặn đánh, chờ Viên Thuật đến nộp mạng. Chẳng còn cách nào khác, Thuật phải quay đầu chạy về Hoài Nam. Lúc đến Giang Đình cách Thọ Xuân (nay là huyện Thọ, An Huy) tám mươi dặm, Viên Thuật lâm bệnh, nằm liệt rồi chết, chỉ làm hoàng đế được ba năm rưỡi, tất nhiên là giả, vì không ai thừa nhận.

Nghe nói, Viên Thuật chết rất thảm. Theo chú dẫn Ngô thư của Bùi Tùng Chi trong Tam quốc chí. Viên Thuật truyện, lúc Viên Thuật chết, bên cạnh không còn chút lương thực nào. Hỏi nhà bếp thì được trả lời là còn ba mươi hồ mạch vụn (10 đấu là 1 hồ). Đầu bếp nấu xong mạch vụn đem lên, Viên Thuật vẫn không sao nuốt được. Bấy giờ là tháng sáu, khí trời oi bức đến khó chịu. Viên Thuật muốn uống chút mật ong cũng không có. Viên Thuật ngồi một mình trên giường thở dài hồi lâu rồi đột nhiên kêu lên rất thảm: Sao Viên Thuật ta lại rơi vào cảnh ngộ thế này! Kêu xong thì gục xuống giường và nôn ra cả đống máu mà chết.

Viên Thuật có tội nên bị báo ứng. Khi muốn uống mật ong mà không có, liệu Viên Thuật có nhớ những lúc mình kiêu xa dâm dật, những lúc hoành hành bạo ngược với trăm họ không. Tam quốc chí nói, lúc Viên Thuật khởi binh đã “cướp bóc, xa xỉ, hoang dâm, vô độ”, trăm họ thậm khổ”. Hậu Hán thư cũng nói, “không lo phép tắc, vơ vét cướp bóc, kiêu xa vô độ”. Sau khi xưng đế, càng thêm “xa xỉ hoang phí, hậu cung hàng trăm mĩ nữ tơ lụa lượt là, sơn hào hải vị thừa mứa, quân sĩ thì đói rét, cả vùng Giang Hoài xơ xác, trăm họ ăn thịt lẫn nhau”. Dưới sự cai trị của Viên Thuật, nhân dân sống những ngày nước sôi lửa bỏng, “Vùng Giang Hoài dân chúng ăn thịt lẫn nhau”. Còn Viên Thuật ngày ngày sơn hào hải vị, binh sĩ dưới quyền chết đói chết rét. Loại người như vậy không bại mói là lạ ! Đương nhiên, Viên Thuật thất bại không hoàn toàn là trách nhiệm cá nhân.

Con người Viên Thuật còn có một ít ưu điểm, một ít bản lĩnh. Hậu Hán thư nói Viên Thuật “thời trai trẻ nổi tiếng nghĩa hiệp”. Tam quốc chí nói “đỗ hiếu liêm, ngoài chức lang trung, còn nhận chức trong ngoài triều”, lúc Đổng Trác chuyên chính còn là Hậu tướng quân, lẽ nào lại là cái thùng rỗng? Thực tế, vì cái địa vị chí tôn, quyền lực tối cao của hoàng đế đã làm mờ mắt Viên Thuật. Viên Thuật là vật hi sinh của chế độ hoàng quyền. Nói như vậy, sự việc đã hết sức rõ ràng. Xét về góc độ chính trị, điểm ngu xuẩn nhất của Viên Thuật là dám làm con chim lộ đầu quá sớm, trong khi ai cũng muốn làm hoàng đế nhưng không ai dám đứng lên hàng đầu. Nên nhớ rằng, chiếc đòn tay lộ ra ngoài thì bao giờ cũng mục nát trước. Nhất là lúc quần hùng cát cứ, thế lực tương đương thì mọi mũi tên sẽ nhắm thẳng vào ai dám đứng lên hàng đầu. Bọn Viên Thiệu hiểu như vậy, nên lòng dạ tuy rất khó chịu nhưng vẫn phải nhẫn nhịn. Tào Tháo thì lòng dạ rất sáng. Lúc được Tôn Quyền khuyên nên xưng đế, Tháo đã nhìn thấu quỷ kế của Tôn Quyền, nói, thằng bé này muốn bỏ ta lên chảo lửa đây. Viên Thuật thì không hiểu. Thuật nghĩ rằng, mình lên trước, chiếm thế thượng phong, sẽ chẳng có ai dám làm gì? Chẳng ngờ xưng hiệu hoàng đế không phải là thượng sách, kết quả của việc lên trước, khác gì chơi với lửa." - Dịch Trung Thiên
 

Hoàng tử đỏ

Xe container
Biển số
OF-384004
Ngày cấp bằng
23/9/15
Số km
8,114
Động cơ
329,783 Mã lực
Tuổi
33
Viên Thuật vỗn dĩ nhân duyên, tố chất chính trị, nhân tài, quân sư, thực lực quân sự đều kém cỏi. Thực ra trong các sứ quân, Viên Thuật tuy xuất thân danh gia vọng tộc, nhưng có lẽ là gã ngu xuẩn nhất trong cuộc tranh bá đồ vương này, không những ngu mà còn ác, hoang dâm, xa xỉ vô độ, áp bức dân chúng:

"Viên Thuật khinh bi và căm ghét người anh của mình. Viên Thiệu, Viên Thuật có thể là anh em họ cũng có thể đều là con của Viên Phùng. Viên Thiệu lớn tuổi là anh, nhưng là “dòng thứ”. Viên Thuật ít tuổi là em và là “dòng chính”. Hai người đó là anh em ruột hay là anh em họ, mỗi nơi nói một phách. Nhưng đều có thể khẳng định là Viên Thiệu thuộc dòng thứ, Viên Thuật thuộc dòng chính. Con của vợ cả là dòng chính, con của thiếp hoặc tì thiếp là thứ. Với tình hình lúc đó, địa vị của chính và thứ cao thấp khác hẳn nhau. Nói chung, địa vị và đãi ngộ đối với dòng chính cao hơn hẳn dòng thứ, thậm chí về tố chất cũng tốt hơn nhiều. Ngay như (Hồng Lâu Mộng) cũng không thể bỏ qua lệ này - Bảo Ngọc thuộc dòng chính thì cao quý nhường ấy, Giả Hoàn thuộc dòng thứ thì xấu xa thậm tệ. Nhưng điều đó thực phi lý.

Thực tế, Viên Thiệu là dòng thứ, có thể là con của tì nữ, nhưng về các mặt tố chất, uy vọng, nhân duyên đều tốt hơn, cao hơn hẳn Viên Thuật là dòng chính. Vì vậy, Viên Thuật đã căm hận, nghiến răng nghiến lợi, quyết một trận sống mái, phân biệt thắng thua, cao thấp, với người anh của mình. Lúc này, có thể những người ủng hộ Viên Thiệu là đông hơn, Hậu Hán thư. Viên Thiệu truyện nói, “Hào kiệt phần lớn theo Thiệu”. Thế là Viên Thuật mắng ầm lên, lũ tiểu tử thối không theo ta, lại theo kẻ nô tài nhà họ Viên chúng ta (không theo ta lại theo tên nô tài nhà ta)! Còn viết thư gửi Công Tôn Toản, nói Viên Thiệu không phải là giống nhà họ Viên (nói Thiệu không phải là con Viên thị). Điều đó không chỉ làm Viên Thiệu tức giận mà còn tạo ra một ảnh hưởng xấu, là nguyên nhân tiềm ẩn để Viên Thiệu luôn luôn phải thất bại.

Thực ra thì Viên Thuật chẳng cần phải xem thường Viên Thiệu, hai anh em họ, kẻ tám lạng người nửa cân, họ có chung một đặc điểm, mình xuất thân cao quý, nên tự cho là phi phàm, nhưng lại ngu xuẩn cực kỳ, một người ngu, một người xuẩn. Chí ít, họ cũng ngu hơn Tào Tháo, xuẩn hơn Tào Tháo. Viên Thiệu ngu hơn Tào Tháo, xuẩn hơn Tào Tháo, Viên Thuật lại ngu hơn Viên Thiệu, xuẩn hơn Viên Thiệu. Viên Thiệu cho mình là phi phàm nhất cũng là ngu xuẩn nhất. Nhận được thư của Viên Thiệu (đề nghị ủng hộ Viên Thiệu đánh Đổng Trác, lập hoàng đế mới), Viên Thuật cười nhạt, không ngờ bà dì bé đã nuôi dưỡng một kẻ chẳng ra gì, dám có những ý nghĩ bậy bạ! Lập hoàng đế khác? Muốn lập thì đi mà lập một mình! Từ lâu, họ Viên chúng ta đã là “tứ thế tam công”, ngươi “có công lập đế” thì dù có chết cũng từ “tứ thế tam công” biên thành “ngũ thế tam công”, có gì là ghê gớm? Từ ngoài nhìn vào thì Viên Thuật phản đối là chính đáng. Hậu Hán thư. Viên Thuật truyện nói, “xét vì công vì nghĩa mà không theo”. Chú dẫn Ngô thư của Bùi Tùng Chi trong Tam quốc chí. Viên Thuật truyện nói cụ thể hơn: “chỉ muốn diệt Trác không nghĩ đến truyện khác”.

Thực ra thì Viên Thuật đâu có đi đánh Đổng Trác! Nói cho cùng thì việc Viên Thuật không tán thành Viên Thiệu là còn có tính toán khác. Tính toán gì? Tự mình muốn làm hoàng đế. Biện pháp của Viên Thuật là tự lập. Viên Thuật muốn làm hoàng đế, luôn luôn mơ làm hoàng đế. Logic của Viên Thuật là thế này: 1 - Vương triều Đại Hán sắp hết, họ Lưu đã như mặt trời về tây, cấn có người thay thế. 2 - Họ Viên có đủ tư cách để thay họ Lưu, vì họ Viên là “tứ thế tam công”, không ai sánh kịp. 3 - Trong họ Viên người có tư cách nhất là Viên Thuật, là dòng chính; Viên Thiệu là dòng thứ, đâu có chuyện con của vợ bé lên làm hoàng đế? Có điều, Viên Thiệu thế lực mạnh, nhân duyên tốt, không thể xem thường. Vì vậy, Viên Thuật luôn coi Viên Thiệu là đối thủ cạnh tranh, phải loại bò để tránh hậu họa. Suy nghĩ của Viên Thuật không phải hoàn toàn không có căn cứ. Trong tay Viên Thuật còn có ngọc tỉ truyền ngôi. Vào năm Trung Bình thứ VI (năm 189) thời Hán Linh đế, trong lúc bọn thái giám Trương Nhượng nổi loạn đã làm rơi ngọc tỉ. về sau Tôn Kiên có được miếng ngọc tỉ này, nhưng rồi lại bị Viên Thuật cưỡng ép đoạt lại từ tay Tôn Kiên phu nhân. Việc này có ghi trong Hậu Hán thư. Viên Thuật truyện. Chuột già bên hông có súng đã nghĩ ngay tới việc đánh mèo. Viên Thuật đã có bảo bối lại nghe nhầm một số lời đồn trong dân gian, liền cảm thấy hoàng đế Trung Quốc kì tới nhất định phải là mình.

Tới mùa xuân năm Kiến An thứ II (năm 197) thời Hán Hiến đế, Viên Thuật không chờ được nữa chính thức xưng đế. Viên Thuật bị nhiều người phản đối. Tôn Sách, người có quan hệ tốt nhất với Viên Thuật, nghe tin Viên Thuật muốn xưng đế, đã từ Giang Đông gửi thư phản đối, tuyệt giao. Viên Thuật như người va vào tường ở khắp nơi. Viên Thuật đi tìm Lã Bố, muốn kết thân với Lã Bố, gả con cho nhau. Kết quả, Lã Bố cho bắt sứ giả, rồi áp giải về Hứa huyện (bấy giờ Tào Tháo đã rời đô về Hứa huyện). Viên Thuật nổi giận cho quân đi đánh Lã Bố, nhưng lại bị Lã Bố đánh cho tơi bời. Viên Thuật lúc này bị chúng phản thân ly, đâu đâu cũng vẳng tiếng ca ai oán. Thực ra, trước khi xưng đế. Viên Thuật có trưng cầu ý kiến. Từ mùa đông năm Hưng Bình thứ II (năm 195). Viên Thuật mở hội nghị nói, ta nghĩ: “Hợp trời thuận dân” chư vị thấy thế nào? Bộ hạ của Viên Thuật là Diêm Tượng nói luôn, năm đó Chu Văn vương “có hai phần ba thiên hạ” mà vẫn thần phục nhà Ân. Minh công không bằng Chu Văn vương, Hán Hiến đế cũng không phải Ân Trụ vương thì làm sao có thể lấy mà thay được? Viên Thuật không chịu, lại hỏi sang Tương Phạm. Tương Phạm kêu ốm, để em là Tương Thừa trả lời thay. Tương Thừa nói, có thể lấy được thiên hạ hay không là “nhờ đức không nhờ đông”. Nếu số đông về theo, thiên hạ ủng hộ, thì một kẻ thất phu cũng có thể thành vương đạo bá nghiệp. Ý muốn nói, có làm được hoàng đế hay không, chẳng liên quan đến con nhà quyền quý cao sang.

Rất tiếc lời nói đúng thì khó nghe, Viên Thuật bỏ ngoài tai tất cả. Viên Thuật gần như đã mê muội. Thế là Tào Tháo phải ra tay. Vào năm Kiến An thứ II (năm 197), Tào Tháo đã khác hẳn. Năm trước, Tào Tháo đã đón được Hán Hiến đế về căn cứ địa của mình là Hứa huyện, có thế “Phụng thiên tử lệnh kẻ chưa thần phục” hoặc “Ép thiên tử để lệnh chư hầu”. Là người cầm quân thực sự của vương triều Đại Hán, lại luôn chủ trương thống nhất đất nước, phản đối việc chia cắt, sao có thể làm ngơ để Viên Thuật giở trò? Cần loại bỏ kẻ xấu xa này “đem quân đến đánh”. Theo Hậu Hán thư. Viên Thuật truyện Viên Thuật hay tin sợ đến mất mật (Thuật nghe sợ quá), quay đầu chạy luôn (vượt sông Hoài), toàn bộ quân lương của Viên Thuật được viên thừa tướng Thư Trọng Ứng phân phát hết cho dân chạy nạn. Viên Thuật hỏi vì sao lại làm như vậy. Thư Trọng Ứng nói, chúng ta chỉ còn đường chết, sao lại không đem cái mạng này cứu lấy mạng sống của trăm họ? Viên Thuật gượng cười nói, sao các hạ lại hưởng tiếng thơm một mình, không để ta cùng hưởng với? Xem ra Viên Thuật cũng rất hiểu, từ khi đi sai nước cờ thối, Viên Thuật chỉ là con chuột già qua đường, khó mà quẩn quanh trong giới giang hổ. Có điểu Viên Thuật vẫn còn chèo chống được vài năm.

Vào mùa hạ năm Kiến An thứ IV (năm 199), Viên Thuật đã cùng đường, thấy mình không thể làm được hoàng đế, mới quyết định đưa ngọc tỉ truyền quốc cho Viên Thiệu, dù gì thì Thiệu vẫn là người nhà họ Viên. Điều đó thực hợp với ý Viên Thiệu, vì Viên Thiệu cũng rất muốn làm hoàng đế. Theo Tam quốc chí. Viên Thiệu truyện và lời chú dẫn Điển lược của Bùi Tùng Chi thì vào niên hiệu Kiến An năm đầu (công nguyên năm 196), Viên Thiệu đánh bại Công Tôn Toản ở Dịch Kinh (phía tây bắc huyện Hùng, Hà Bắc ngày nay), “thêm quân đó vào”, thế lực lớn hơn và dã tâm của Viên Thiệu bắt đầu bành trướng, không chỉ với thiên tử “cống ngự rất ít” (cung phụng rất ít, hết sức vô lễ), còn lệnh riêng cho viên chủ bạ là Cảnh Bao phải báo với mình là, xích đức đã hết, hoàng thiên đang dựng, cần phải thuận theo ý trời. “Xích đức” chỉ Lưu Hán; Hoàng thiên” là họ Viên. Viên Thiệu đưa bản mật báo của Cảnh Bao cho mọi người xem, không ngờ dư luận trờ nên ầm ỹ, đều cho rằng Cảnh Bao nói lời yêu ma mê hoặc. Viên Thiệu hết cách, đành cho giết Cảnh Bao, hòng “tự giải thoát”. Nhưng người vẫn còn đó, dã tâm chưa hết, vẫn muốn làm hoàng đế. Vì vậy, khi Viên Thuật quyết định “quy đế hiệu sang cho Thiệu”, Thiệu lấy làm sung sướng, theo Tam quốc chí là “âm thầm theo kế”. Nhưng ngay như ý nghĩ đó, Viên Thuật cũng không được như nguyện, vì Tào Tháo đã phái Lưu Bị đến Hạ Phì (nay là huyện Tuy Ninh, Giang Tô) chặn đánh, chờ Viên Thuật đến nộp mạng. Chẳng còn cách nào khác, Thuật phải quay đầu chạy về Hoài Nam. Lúc đến Giang Đình cách Thọ Xuân (nay là huyện Thọ, An Huy) tám mươi dặm, Viên Thuật lâm bệnh, nằm liệt rồi chết, chỉ làm hoàng đế được ba năm rưỡi, tất nhiên là giả, vì không ai thừa nhận.

Nghe nói, Viên Thuật chết rất thảm. Theo chú dẫn Ngô thư của Bùi Tùng Chi trong Tam quốc chí. Viên Thuật truyện, lúc Viên Thuật chết, bên cạnh không còn chút lương thực nào. Hỏi nhà bếp thì được trả lời là còn ba mươi hồ mạch vụn (10 đấu là 1 hồ). Đầu bếp nấu xong mạch vụn đem lên, Viên Thuật vẫn không sao nuốt được. Bấy giờ là tháng sáu, khí trời oi bức đến khó chịu. Viên Thuật muốn uống chút mật ong cũng không có. Viên Thuật ngồi một mình trên giường thở dài hồi lâu rồi đột nhiên kêu lên rất thảm: Sao Viên Thuật ta lại rơi vào cảnh ngộ thế này! Kêu xong thì gục xuống giường và nôn ra cả đống máu mà chết.

Viên Thuật có tội nên bị báo ứng. Khi muốn uống mật ong mà không có, liệu Viên Thuật có nhớ những lúc mình kiêu xa dâm dật, những lúc hoành hành bạo ngược với trăm họ không. Tam quốc chí nói, lúc Viên Thuật khởi binh đã “cướp bóc, xa xỉ, hoang dâm, vô độ”, trăm họ thậm khổ”. Hậu Hán thư cũng nói, “không lo phép tắc, vơ vét cướp bóc, kiêu xa vô độ”. Sau khi xưng đế, càng thêm “xa xỉ hoang phí, hậu cung hàng trăm mĩ nữ tơ lụa lượt là, sơn hào hải vị thừa mứa, quân sĩ thì đói rét, cả vùng Giang Hoài xơ xác, trăm họ ăn thịt lẫn nhau”. Dưới sự cai trị của Viên Thuật, nhân dân sống những ngày nước sôi lửa bỏng, “Vùng Giang Hoài dân chúng ăn thịt lẫn nhau”. Còn Viên Thuật ngày ngày sơn hào hải vị, binh sĩ dưới quyền chết đói chết rét. Loại người như vậy không bại mói là lạ ! Đương nhiên, Viên Thuật thất bại không hoàn toàn là trách nhiệm cá nhân.

Con người Viên Thuật còn có một ít ưu điểm, một ít bản lĩnh. Hậu Hán thư nói Viên Thuật “thời trai trẻ nổi tiếng nghĩa hiệp”. Tam quốc chí nói “đỗ hiếu liêm, ngoài chức lang trung, còn nhận chức trong ngoài triều”, lúc Đổng Trác chuyên chính còn là Hậu tướng quân, lẽ nào lại là cái thùng rỗng? Thực tế, vì cái địa vị chí tôn, quyền lực tối cao của hoàng đế đã làm mờ mắt Viên Thuật. Viên Thuật là vật hi sinh của chế độ hoàng quyền. Nói như vậy, sự việc đã hết sức rõ ràng. Xét về góc độ chính trị, điểm ngu xuẩn nhất của Viên Thuật là dám làm con chim lộ đầu quá sớm, trong khi ai cũng muốn làm hoàng đế nhưng không ai dám đứng lên hàng đầu. Nên nhớ rằng, chiếc đòn tay lộ ra ngoài thì bao giờ cũng mục nát trước. Nhất là lúc quần hùng cát cứ, thế lực tương đương thì mọi mũi tên sẽ nhắm thẳng vào ai dám đứng lên hàng đầu. Bọn Viên Thiệu hiểu như vậy, nên lòng dạ tuy rất khó chịu nhưng vẫn phải nhẫn nhịn. Tào Tháo thì lòng dạ rất sáng. Lúc được Tôn Quyền khuyên nên xưng đế, Tháo đã nhìn thấu quỷ kế của Tôn Quyền, nói, thằng bé này muốn bỏ ta lên chảo lửa đây. Viên Thuật thì không hiểu. Thuật nghĩ rằng, mình lên trước, chiếm thế thượng phong, sẽ chẳng có ai dám làm gì? Chẳng ngờ xưng hiệu hoàng đế không phải là thượng sách, kết quả của việc lên trước, khác gì chơi với lửa." - Dịch Trung Thiên
Có lẽ cụ chuẩn.
 

Xedap4banh2

Xe tăng
Biển số
OF-547103
Ngày cấp bằng
23/12/17
Số km
1,435
Động cơ
244,849 Mã lực
Các cụ phân tích cuốn quá, cháu lôi lên để bóng bàn tiếp ạ
 

TONGIA

Máy Bay
Biển số
OF-9339
Ngày cấp bằng
9/9/07
Số km
48,026
Động cơ
874,887 Mã lực
Nơi ở
Shadow Brothers.
Vậy bác có thấy lãng phí không? Tất nhiên ở tuổi bác thì có thể là phù hợp. Như tôi thấy tiếc....bới nghe dễ gây buồn ngủ,thậm chí không cảm nhận được tác phẩm như mình đọc trực tiếp...vì nghe là thụ động,mình tập trung nghe mà,thế nên sẽ không tưởng tượng,hình dung ra bối cảnh...
Thời trẻ em cũng có đọc qua trên chục lượt

Nhưng vì các cụ dạy “ Già ko đọc Tam Quốc “
Nên già em bật lên nghe cho an giấc
 

manhanoi

Xe tăng
Biển số
OF-343571
Ngày cấp bằng
20/11/14
Số km
1,619
Động cơ
283,417 Mã lực
Em còn 2 quyển, chuyển nhà nhiều rơi rụng dần, bộ hậu tam quốc đọc chán 🙂
 
Biển số
OF-855367
Ngày cấp bằng
18/3/24
Số km
228
Động cơ
7,505 Mã lực
Tuổi
39
Nơi ở
Hà Nội - Hai Bà Trưng
Em có đủ bộ Tam Quốc:
1. Tam Quốc Chí của Trần Thọ
2. Tam Quốc chí thông tục diễn nghĩa của La Quán Trung.
3. Tam Quốc diễn nghĩa của La Quán Trung, được Mao Tôn Cương biên tập, chỉnh sửa lại.
4. Tam Quốc diễn nghĩa liên hoàn họa
4. Hậu Tam Quốc.
20240219_195651.jpg
Cụ có đủ bộ TQDN quá , xưa e đọc có mỗi bản của La tiên sinh 😅 ...
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top