Không phải string theory cụ ạ. String theory phát triển mạnh thời 1960-1970, với ý tưởng ban đầu thay thế "chất điểm" ("không chiều") bằng "dây 1 chiều", sau đó "mặt 2 chiều", hay "siêu mặt nhiều chiều", ứng dụng đầu tiên trong lý thuyết hạt nhân mô tả tương tác mạnh (gluons-quarks), không thành công lắm, so với "quantum chromodynamics" (sắc động học lượng tử). Tuy nhiên nó lại có được những ứng dụng khác rất tích cực trong lý thuyết vũ trụ, hay các môi trường đậm đặc, được dự đoán là ứng viên cho lượng tự hấp dẫn. Thời kỳ ban đầu là bosonic strings, sau này những năm 1980s phát triển thành superstring, với mong muốn thống nhất các loại tương tác, mô tả được tất cả các loại hạt và các loại tương tác giữa chúng. Tuy nhiên không thành công cho lắm. Những năm 1990s phát triển mạnh fermionic strings, một nhánh của superstrings. Có 5 mô hình superstring được phát triển những năm 1990s và đều hội tụ đến 1 mô hình gọi là M-theory, superstring theory trong 11 chiều không-thời gian. Người ta cũng phát hiện được mối tương quan vô cùng sâu sắc giữa lý thuyết dây và lý thuyết trường lượng tử (gọi là AdS/CFT correspondence hay gauge/gravity duality).
Tuy nhiên sau 2000s, superstring theory bị phê phán nặng nề vì không thể hiện được sự độc lập của nền (background independence), nên khó có thể phát triển trở thành phiên bản quantum relativity được. Chưa nói đến những khó khăn mang tính kỹ thuật chưa ai vượt qua được.
Những người mạnh nhất trong superstrings theory đã chuyển hướng. Tuy hiện nay nó ở mức thoái trào, nhưng có thể một vài chục năm nữa nó lại hồi sinh, chưa ai nói trước được.
Dù không thành công như mong đợi, nó cũng đem lại động lực nghiên cứu mới phát triển các lĩnh vực khác liên quan, đặc biệt trong Math. Witten một ngôi sao trong lý thuyết siêu dây, đã là người được nhận giải thưởng Field trong toán học 1990 (ông ta 39 tuổi).