[Funland] Có cụ nào thích thiết kế của bác quách thái công không

Grand 2016

Xe tăng
Biển số
OF-477871
Ngày cấp bằng
19/12/16
Số km
1,573
Động cơ
212,927 Mã lực
Tuổi
47
có đội lái thớt này còn bảo TC là hiếm có ngay cả bên kia, cụ đọc lại thấy ngay; e nhắn mấy đứa bạn bển Đức nó còn cừoi sặc chết kia kìa;
chẳng lẽ mấy cái ks như Intercontinental, JW Mariot, Metropole, six senses vv ở VN họ mù mà k thuê a gay TC kia về thiết kế phòng ốc mà toàn đi thuê mấy ông tây về làm gì :))
Nổ vừa thôi chứ, đi chăn gà
Các khách sạn 5 sao chuẩn quốc tế, ngay chủ đầu tư cũng không được tự ý chọn Nhà tư vấn thiết kế nội thất theo ý thích, mà phải chọn trong danh sách ngắn do Cty quản lý khách sạn họ đưa ra. Vì các cty tư vấn thiết kế đó đạt tiêu chuẩn của cty khách sạn.
TC tuổi gì mà vào được.
 

Vision_X

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-327631
Ngày cấp bằng
18/7/14
Số km
357
Động cơ
288,480 Mã lực
Em gửi 1 góc nhìn của người trong nghề về thiết kế của thým Thái Cong (bài ở group Nhà dân).
...
ĐẮT TIỀN LÀ AUTO ĐẸP

Mấy hôm rồi báo chí PR rùm beng về ca sĩ Di Băng và nhà trang trí NT Thái Công. Mình gọi là PR vì trước đây chẳng biết Di Băng là ai nữa, có thể vì mình chẳng quan tâm đến giới sâu bít. Người làm nhà bình thường, kể cả siêu giàu, mấy ai phải gào ầm lên là tôi giàu quá nên phải thuê người tk thật đắt tiền! Khi mà phải gào lên thế thì 100% là muốn có tiếng, muốn quảng bá hình ảnh. Hai bên dựa vào nhau để cùng lên sóng mà thôi.

Con số 7,5 tỷ tk phí kia cũng chỉ có 2 người biết với nhau xem thực tế tới đâu. Có điều là cơ quan thuế cũng hóng được và tha hồ chém. Thuế thu nhập cá nhân ở VN cũng không nhẹ lắm đâu! Chỉ sợ là khi thuế tới làm việc thì thực tế lại có 1 con số khác. Nghề thiết kế muốn trốn thuế cũng rất khó vì chi phí nhân công chiếm tỷ trọng lớn, cỡ 50%. Tk cái villa giỏi lắm hết 6 tháng mà chi lương 3 tỷ cho dưới 10 nhân viên là rất đau đầu, mà thời gian đó còn phải tk vài cái khác nữa, lương cao thì thuế TNCN lại cao. Nếu bên TC hoàn toàn sạch về thuế thì họ cực kỳ yêu nước VN! Đã trót bô bô lên mạng là có HĐ TK 7,5 tỷ thì phải xác định là anh em thuế sẽ có mồi ngon!

Bạn Di Băng chém là thuê anh TC tk giống như là mua đồ hiệu. Có nghe tên là bạn bè phải “oao” vì TC tk là auto đẹp! Hi hi. Đúng là tư duy của người không có kiến thức về thẩm mỹ. Khi không có kiến thức thì mới phải lấy đồ hiệu đắp lên người để yên tâm là đẹp.

Gu thẩm mỹ không phải tự nhiên mà có được, phải qua học hành, tìm hiểu và trải nghiệm. Gu thẩm mỹ không có nhà thiết kế nào có thể dán lên người chúng ta, theo suốt cuộc đời ta được.

Như tâm sự của Di Băng, cô có gốc gác nghèo khó và bị coi thường. Như vậy là nhà giàu mới nổi, thường họ khao khát kiếm tiền (cũng tốt) và thích la toáng lên là mình đang có nhiều tiền. Giàu thì nhanh chứ sang thì lâu. Vì giàu nó là vật chất, mai trúng số là giàu, nhưng sang là khái niệm thuộc về tinh thần. Không bao giờ có chuyện thuê 1 người tk nhà cho có vẻ sang trọng thì thành người sang trọng được đâu. Khái niệm sang trọng nó bao gồm kiến thức nền, cách ứng xử, xã giao lịch sự, gu thẩm mỹ về nghệ thuật (phổ biến là nghệ thuật tạo hình và âm nhạc)... Nói trước luôn là chính bản thân người viết cũng không dám nhận là sang trọng gì hết dù kiến thức nền và hiểu biết nghệ thuật trên trung bình.

Ở VN, vì là 1 nước đang phát triển, người giàu xổi chiếm đa số, nên khái niệm sang trọng bị hiểu lệch lạc hết cả. Thường người ta hay vu cho những thứ nhiều tiền là sang trọng, bất kể thẩm mỹ của nó ở cấp độ nào. Đặc biệt là những thứ hào nhoáng, cổ điển, càng dễ bị vu cho là sang trọng. Có lẽ vì người ta coi những thứ đó ngày xưa được vua chúa sử dụng nên nó sang!?

Nhiều KTS, người thiết kế, nắm bắt được thứ thị hiếu rởm đời và lệch lạc đó nên khi thuyết phục khách hàng nhiều tiền thì luôn mồm nói đến từ sang trọng và kèm theo đó là giá tiền phải thật là cao. Vì cứ cái gì giá cao và bị dán nhãn sang trọng là giới nhà giàu mới nổi sẽ lao vào nhu thiêu thân.

Trong clip của TC, mình thấy nhà bố trí NT và cô khách hàng mới giàu, cần nổi tiếng để khuếch trương tên tuổi tung hứng lẫn nhau 1 quan điểm khá là lệch lạc. Đại ý họ cho rằng người tk phải sống trong giàu sang mới tk được cho nhà giàu! Anh TC dùng cách đó để dìm hàng người khác, ý là chỉ có mình là giàu nhất nên mới tk được cho những người giàu nhất. Từ bao giờ 1 thiết kế tốt và đẹp lại được đo bằng tiền và rất nhiều tiền? Đúng là muốn đẹp và tốt thì cần tốn tiền, nhưng tốn nhiều tiền không đồng nghĩa với có sản phẩm đẹp và tốt. Đây người ta lại đi bịp nhau bằng cách đó.

Cách nói của TC là suy từ bản thân mình, là 1 người tk tay ngang. Anh khoả lấp sự thiếu bài bản về kiến thức tk nội thất bằng trải nghiệm bản thân. Tức là học tk từ thực tế cuộc sống của chính mình. Kiểu này cũng gặp nhiều với cả các nghề khác, người ta hành nghề theo kinh nghiệm, như anh nông dân đi cày bằng trâu, nhưng nếu đổi con trâu thành con bò hay máy kéo là khó, vì anh không có trải nghiệm và cũng không được học. Chính thế nên tk của TC chỉ có 1 bài duy nhất và thiên về an toàn, dễ chơi dễ trúng, vì nó quen mắt, chả ai chê làm gì. Có lẽ do trải nghiệm của anh chỉ có thế, lệch sóng cái là xuống hố ngay.

Về nguyên tắc, giáo dục và sách vở chính là biện pháp lấp đầy sự thiếu sót về trải nghiệm. 200 năm trước lượng kiến thức được dạy trong lớp học ở VN không hề có các môn khoa học kỹ thuật, chỉ thiên về các môn xã hội. Muốn có kiến thức về khoa học thì tự trải nghiệm đi. Bây giờ, thay vì tự mình phải thực nghiệm như Edison, Einstein hay De Vinci, chúng ta cần vài năm để có kiến thức về mỹ thuật, cơ học, điện và vật lý hạt nhân. Muốn hiểu và nghiên cứu về nguyên tử là lại thử bom nguyên tử!? Lao động quá khứ đã được tận dụng để đưa vào sách vở rồi, đâu cần phát minh lại cái bánh xe nữa.

Với nghề thiết kế cũng vậy, hiện tại có vài chục phong cách/trường phái thiết kế khác nhau đang được sử dụng. Nếu dùng trải nghiệm bản thân thì giỏi lắm học được 1-2 kiểu. Chả nhẽ muốn tk được kiểu tối giản lại phải sống tối giản dăm năm trong cuộc đời. Rồi muốn tk kiểu cổ điển thì lại phải mua cái lâu đài về ở!? Muốn tk toilet nữ lại phải học cách đái ngồi 1 thời gian?!

Những thứ mà KTS cần tk là rất đa dạng nhưng trải nghiệm cá nhân luôn là hữu hạn và ít hơn rất nhiều. Người ta cần tk sân bay, sân vận động, nhà máy, vũ trường...để tk những thứ đó thì cái cần thiết nhất là tài liệu và tiêu chuẩn thiết kế chứ không phải là trải nghiệm bản thân tới mức phải ăn ngủ trong đó 1 thời gian dài. Chả nhẽ phải là cầu thủ hay HLV mới tk được sân vận động sao? KTS chỉ cần tư liệu và đến tham quan công trình thực là đủ rồi. Vì vậy, nói là cần sống trong sang chảnh mới tk được sang chảnh là rất nguỵ biện, để bịp khách hàng mà thôi.

Thùy link: https://m.facebook.com/groups/1277132556016033/permalink/1310510116011610/
Bố KTS nào viết ra cái này đúng là loại vớ vẩn!
 

Vision_X

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-327631
Ngày cấp bằng
18/7/14
Số km
357
Động cơ
288,480 Mã lực
Cụ tích phưn cho chúng em hóng thế nào là vớ vẩn với ạ?
Bài viết nhầm cơ bản giữa thiết kế cho đại chúng và thiết kế cho một đối tượng cụ thể. Mà đối tượng cụ thể này lại không nằm trong nhóm đại chúng nói chung.
 

nhuataiche

Xe container
Biển số
OF-570365
Ngày cấp bằng
22/5/18
Số km
7,569
Động cơ
246,091 Mã lực
Tuổi
50
Bài viết nhầm cơ bản giữa thiết kế cho đại chúng và thiết kế cho một đối tượng cụ thể. Mà đối tượng cụ thể này lại không nằm trong nhóm đại chúng nói chung.
Thiết kế cho đại chúng nghĩa là sao vậy bác, em ko hiểu ?
 

dpl

Xe lăn
Biển số
OF-85127
Ngày cấp bằng
14/2/11
Số km
12,194
Động cơ
408,308 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
E đang hóng xem 1 số mẫu nhà mà Công Công đã thiết kế xem nó ra răng. E cũng đang xây gần đc cái móng rồi. Thiết kế nội thất làm e đau đầu chưa biết thuê bên nào đây
Cụ thuê e rồi e thuê thái công ăn ít % =))
Đùa đấy, cụ vào youtube xem kênh thái công có đủ các nhà ạ
 

Messi33

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-767444
Ngày cấp bằng
18/3/21
Số km
357
Động cơ
45,261 Mã lực
Tuổi
37
Bác TC ờ nước ngoài nhiều năm thì nói tiếng Đức, tiếng Anh chắc là tốt rồi. Giờ bác tư vấn cho khách em thấy hầu như đều có “đạo cụ” là những quyển sách tiếng nước ngoài khá dày. Nhà có khách đến chơi mà người ta hỏi quyển sách ấy tên là gì, viết về đề tài gì thì em mù tịt. Ngu ý của em là dịch ra tiếng Việt những quyển sách ấy, giữ nguyên kích thước & thiết kế trang bìa cũng như các trang có ảnh bên trong cho nó đẳng cấp luôn, mà người xem cũng dễ đọc & hiểu.
9841C741-F850-45E9-8C8E-6924B6536E24.jpeg
D634A875-4E24-43AD-8582-A254FCF7F85F.jpeg
B1F71314-4E08-45DE-B2CE-8485218921DC.jpeg

cụ TC cập nhật khách bày mấy quyển này cho nó sang

 

Roman

Xe điện
Biển số
OF-68849
Ngày cấp bằng
21/7/10
Số km
2,784
Động cơ
1,354,467 Mã lực
Nơi ở
Đâu đó Hà Nội phố.
Việt nam vẫn dễ kiếm tiền nhất. Cứ hết vị ở Tây lông là về việt nam vẫn hốt tốt. :(
 

tungLam.nwl

Xe tăng
Biển số
OF-316505
Ngày cấp bằng
19/4/14
Số km
1,446
Động cơ
247,235 Mã lực
Em thấy chả sao, trừ phi cụ chủ muốn Thái công không như bên Đức mà phải trả tiền để lên bài.
 

harman_kardon

Xe điện
Biển số
OF-39292
Ngày cấp bằng
27/6/09
Số km
2,077
Động cơ
492,352 Mã lực
Em thấy giống mấy quyển trên máy bay, nhưng trên máy bay nó là song ngữ nên dễ đọc hiểu. Còn mấy quyển của bác TC thì ko biết nói về cái gì vì em trình a bê xê dắt dê đi hát karaoke thôi. Vậy nên em mới nêu đề xuất bác TC yêu cầu hãng sản xuất nội thất nào bên tây nó làm các quyển catalogue bản tiếng Việt để khách hàng là người Việt nhưng ko giỏi ngoại ngữ có thể xem được. Giá cả 1 quyển ấy bao nhiêu tiền cũng được vì khách của TC ko thiếu tiền. Thế mới là đẳng cấp chứ phải ko cụ?
Trừ khi mỗi tháng đặt cả nghìn đầu sách mỗi hãng. Ko thì đừng bh mơ có cả. Sách này khác nhiều với thứ cụ thấy trên các chuyến bay
 

kduc

Xe container
Biển số
OF-5541
Ngày cấp bằng
14/6/07
Số km
9,135
Động cơ
1,605,978 Mã lực
không có nổi 1 cá tính về gu thẩm mỹ của bản thân nên phải bỏ tiền sống trong gu của của người khác đã thấy chán rồi. Em không bàn về xấu đẹp vì thẩm mỹ nó vô cùng vô tận, nhưng nói cho cùng việc gì phải bỏ tiền ra xây 1 cái nhà theo sở thích của thằng khác.
Đặc biệt đúng.
Nhân tiện post hầu các cụ mẩu truyện vui:
Bộ quần áo mới của Hoàng Đế (hay truyện ông vua truổng cời :)) )

Ngày xưa, có một vị hoàng đế thích quần áo đẹp đến nỗi ngài sẵn sàng chi không tiếc tay cho việc ăn mặc. Vị hoàng đế ấy chẳng ngó ngàng gì đến việc triều chính, cũng chẳng màng đến những thú vui khác. Mỗi giờ, ngài lại thay một bộ quần áo mới. Người ta thường nói “Hoàng đế đang lâm triều”, nhưng đối với vị vua này thì phải nói là:“Hoàng đế đang trong tủ áo”.
Kinh thành nơi đức vua sinh sống rất nguy nga, tráng lệ. Ngày nào cũng có đông đảo du khách ghé qua.
Một ngày kia, hai kẻ lạ mặt xuất hiện. Chúng tự xưng là thợ dệt, có thể dệt ra một thứ vải tuyệt đẹp. Quần áo được may bằng thứ vải đó có đặc tính kỳ lạ là người nào không làm tròn bổn phận hoặc ngu xuẩn thì không thể nhìn thấy nó, dù đứng rất gần.
“Đó sẽ là bộ quần áo tuyệt vời!”, Hoàng đế thầm nghĩ , “Mặc nó, ta sẽ biết được trong đám quần thần của ta, kẻ nào không làm tròn bổn phận. Ta sẽ phân biệt được đâu là người tài giỏi và đâu là kẻ ngốc nghếch! Đúng vậy, ta cần có bộ quần áo như vậy ngay lập tức!”. Vị vua ban thưởng cho hai tên thợ dệt rất nhiều vàng bạc, châu báu và yêu cầu chúng bắt tay ngay vào công việc. Chúng bày ra hai khung cửi rồi ngồi vào ra vẻ như đang dệt vải, nhưng tuyệt nhiên chẳng có bất cứ thứ gì trên khung cửi. Chúng đòi bằng được loại tơ đẹp nhất, thứ vàng quý nhất. Có được rồi, chúng nhét tất cả vào túi riêng và giả vờ làm việc bên khung cửi cho đến tận khuya.
Đức vua nóng lòng muốn biết công việc của hai tên thợ dệt đến đâu, nhưng khi nhớ đến đặc tính kỳ lạ của tấm vải, tự nhiên ngài đâm ngại. Ngài bèn phái thừa tướng đến xem trước. “Ông ta có thể đánh giá chính xác tấm vải trông như thế nào vì ông là người thông minh và không ai đảm đương chức vụ giỏi hơn ông ta!”, Đức vua thầm nghĩ.
Vị thừa tướng ngây thơ được cử đến gian phòng lớn – nơi hai tên thợ dệt đang làm việc. “Lạy Chúa!”, lão giương to đôi mắt, tự nhủ, “Ta chẳng thấy gì cả!”. Nhưng may mà lão kìm lại được, không thốt thành lời. Hai kẻ lừa đảo mời vị quan đến gần, chỉ vào khung cửi trống không và hỏi xem ngài thấy hoa văn, màu sắc trên tấm vải có đẹp hay không. Lão thừa tướng đáng thương cứ giương to cặp mắt mà không thấy gì. Lão thầm nghĩ: “Trời ơi, chẳng lẽ ta lại là một kẻ xuẩn ngốc? Hay ta không có năng lực đảm đương chức vụ của mình? Không! Tốt nhất ta không nên thú nhận là ta chẳng thấy tấm vải đó!”. – À, ngài không có nhận xét gì sao? – Một trong hai tên thợ dệt lên tiếng hỏi.
– Ồ, nó đẹp lắm, đường nét rất tinh tế! – Lão thừa tướng vội trả lời, vờ ngắm nghía qua cặp kính. – Hoa văn và màu sắc mới đẹp làm sao! Đúng vậy, ta sẽ về tâu với Đức vua là ta rất hài lòng!
– Chúng tôi rất vui khi nghe ngài nói thế! – Hai tên trả lời rồi huyên thuyên mô tả đủ loại màu sắc và hoa văn có trên đời được dệt trên tấm vải. Lão thừa tướng lắng nghe như nuốt từng lời để còn về thuật lại cho Hoàng đế. Lợi dụng cơ hội, hai tên thợ dệt lại xin thêm tiền, vàng, tơ sợi để chi phí vào việc dệt vải. Sau đó, chúng vờ tiếp tục say sưa làm việc bên khung cửi. Chẳng bao lâu sau, nhà vua lại cử một viên đại thần khác đến xem vải được dệt như thế nào, và khi nào thì xong. Giống như vị thừa tướng, viên đại thần ngắm nghía, nhưng ông ta cũng chẳng thấy gì ngoài khung cửi trống không.
– Thưa, tấm vải đẹp không ạ? – Hai tên thợ chỉ vào tấm vải, giải thích từng đường chỉ, từng hoa văn rằng nó mềm mại như thế nào và tinh tế ra sao. “Ta đâu có ngu dốt đâu!”, viên đại thần hoang mang nghĩ, “Như vậy chắc ta không có năng lực xử lý công việc rồi. Nhưng dù sao cũng không nên để lộ điều này”. Nghĩ vậy, hắn bèn hết lời ca tụng tấm vải trong tưởng tượng và quả quyết rằng rất thích màu sắc cùng những hoa văn trên đó. Trở về gặp Hoàng đế, viên quan kính cẩn tâu: – Muôn tâu bệ hạ, quả thật không gì sánh bằng! Khắp kinh thành xôn xao bàn tán về tấm vải diệu kỳ. Không dằn lòng được, Đức vua muốn đích thân đến ngắm tấm vải khi nó vẫn còn trên khung cửi. Cùng với đoàn tùy tùng và các cận thần được tuyển chọn, trong đó có cả quan thừa tướng và viên đại thần, ngài đến thăm hai kẻ mạo danh quỷ quyệt đang ra vẻ mải mê dệt với tốc độ khẩn trương mà không có sợi chỉ nào trên khung.
– Tấm vải thật tuyệt phải không ạ? – Hai đại quan ngây thơ lên tiếng. – Bệ hạ nhìn xem này, hoa văn và màu sắc… tất cả đều lộng lẫy làm sao! – Họ chỉ vào khung cửi rỗng và tưởng tượng như mọi người đều nhìn thấy. “Quái, thế là thế nào? Ta chẳng thấy gì cả!”, Hoàng đế kinh ngạc, thầm nghĩ, “Chẳng lẽ ta lại là một vị vua ngu xuẩn ư? Hay ta không có tài đức để làm bậc minh quân? Nếu đúng như vậy thì thật khủng khiếp!”.
Nhưng rất nhanh, nhà vua đáp:
– Ồ, đẹp! Đẹp lắm! Thật là chuẩn mực! Rồi ngài gật gù ra vẻ hài lòng, ngắm nghía khung cửi mà không dám thú nhận sự thật. Cả đoàn tùy tùng xúm lại xem, dù chẳng thấy gì nhưng họ vẫn xuýt xoa, phụ họa: “Ồ, thật là tuyệt!”. Đám nịnh thần khuyên nhà vua nên mặc bộ quần áo mới được may bằng thứ vải lộng lẫy này trong ngày lễ rước thần sắp tới. “Thật xuất sắc! Thật tuyệt vời! Thật lộng lẫy!”, những lời tán dương như thế được truyền từ miệng người này sang người khác. Ai cũng ra vẻ cực kỳ hài lòng. Nhà vua liền ban cho hai tên thợ dệt danh hiệu “Hiệp sĩ dệt vải”. Suốt đêm, trước ngày lễ rước thần, người ta thấy hai tên thợ dệt lăng xăng cắt may, khâu đính để hoàn tất bộ quần áo mới cho nhà vua. Họ vờ đỡ tấm vải ra khỏi khung cửi, dùng kéo lớn cắt vào không khí, khâu bằng những cây kim không xỏ chỉ… Cuối cùng, họ tuyên bố:
– Nhìn này, bộ quần áo đã may xong!
Hoàng đế cùng các quan đại thần đến, ai cũng có vẻ mặt oai nghiêm, cung cách chững chạc. Hai tên lừa bịp vờ giơ tay lên không như đang nâng đỡ bộ quần áo, kính cẩn nghiêng mình tâu:
– Muôn tâu bệ hạ, đây là quần ống túm. Đây là áo. Còn đây là chiếc áo choàng! Bộ quần áo này nhẹ như tơ! Bệ hạ mặc vào sẽ có cảm giác như không có gì trên người, nhưng đó cũng là một trong những đặc tính quý giá của tấm vải!
– Đúng đấy ạ! – Các đại quan cùng xướng họa, tuy họ chẳng thấy gì, mà thật ra cũng chẳng có gì để thấy.
– Muôn tâu Hoàng thượng, cúi xin ngài cởi quần áo và đứng trước gương lớn để chúng thần mặc quần áo mới cho ngài! Hoàng đế cởi hết long bào, hai kẻ lừa đảo làm bộ như mặc từng cái cho ngài, rồi vòng tay quanh thân ngài như đang thắt đai lưng. Hoàng đế xoay người ngắm nghía
trước gương.
– Hoàng thượng vạn tuế! Bộ quần áo mới vừa vặn với bệ hạ làm sao! Nó rất hợp với bệ hạ! – Bọn nịnh thần đồng thanh tâu lớn. – Hoa văn thật tinh tế, màu sắc thật tuyệt vời! Đúng là bộ quần áo quý giá!
– Muôn tâu bệ hạ, long tán đã đến. Các đại thần đang chờ Hoàng thượng bên ngoài để cùng đi rước thần. – Quan trưởng lễ báo tin.
– Ta đã sẵn sàng! – Đức vua đáp. Trước khi đi ra, ngài không quên hỏi lại:
– Các khanh xem nó có vừa với ta không?.
Đoạn, ngài xoay thêm một vòng trước gương, như thể đang ngắm một bộ quần áo lộng lẫy.
Các quan thị vệ khom người, với tay sát đất, làm như đang nâng đuôi áo choàng, rồi vừa đi vừa đỡ vật vô hình đó lên, chẳng để lộ cho ai biết là mình không nhìn thấy gì!
Hoàng đế bước đi trong buổi lễ, dưới long tán lộng lẫy. Thần dân đứng dọc hai bên đường, bên bậu cửa sổ, trầm trồ khen ngợi:
– Hoàng thượng vạn tuế! Bộ quần áo mới thật lộng lẫy! Nhìn đuôi áo choàng kìa, mới đẹp làm sao! Bệ hạ mặc vừa vặn quá! Không ai tỏ vẻ mình không nhìn thấy gì. Họ sợ bị người khác xem là bất tài, ngu xuẩn. Chưa có bộ quần áo mới nào của nhà vua được mọi người tán tụng nhiều đến
vậy. Nhưng rồi, từ một góc nào đó, một đứa bé thốt lên:

– Nhìn kìa, đức vua trần truồng!
Đám đông im bặt. Sau đó, bắt đầu có những tiếng xầm xì nhỏ to:
– Hoàng thượng không mặc gì hết! Có một thằng bé nói như vậy!
“Hoàng thượng không mặc gì hết! Hoàng thượng không mặc gì hết!…”, lời bàn tán mỗi lúc một lớn.
Hoàng đế chợt rùng mình, choáng váng vì ngài thấy hình như họ nói đúng. Nhưng ngài nghĩ: “Ta phải tiến hành cho xong nghi thức của buổi lễ đã”. Vì vậy, nhà vua tiếp tục rảo bước, khuôn mặt thậm chí càng cố lộ vẻ tự hào. Đám tùy tùng theo sau không biểu lộ một chút cảm xúc, tay vẫn nâng đuôi chiếc áo choàng tưởng tượng.
 

nhuataiche

Xe container
Biển số
OF-570365
Ngày cấp bằng
22/5/18
Số km
7,569
Động cơ
246,091 Mã lực
Tuổi
50
Đặc biệt đúng.
Nhân tiện post hầu các cụ mẩu truyện vui:
Bộ quần áo mới của Hoàng Đế (hay truyện ông vua truổng cời :)) )

Ngày xưa, có một vị hoàng đế thích quần áo đẹp đến nỗi ngài sẵn sàng chi không tiếc tay cho việc ăn mặc. Vị hoàng đế ấy chẳng ngó ngàng gì đến việc triều chính, cũng chẳng màng đến những thú vui khác. Mỗi giờ, ngài lại thay một bộ quần áo mới. Người ta thường nói “Hoàng đế đang lâm triều”, nhưng đối với vị vua này thì phải nói là:“Hoàng đế đang trong tủ áo”.
Kinh thành nơi đức vua sinh sống rất nguy nga, tráng lệ. Ngày nào cũng có đông đảo du khách ghé qua.
Một ngày kia, hai kẻ lạ mặt xuất hiện. Chúng tự xưng là thợ dệt, có thể dệt ra một thứ vải tuyệt đẹp. Quần áo được may bằng thứ vải đó có đặc tính kỳ lạ là người nào không làm tròn bổn phận hoặc ngu xuẩn thì không thể nhìn thấy nó, dù đứng rất gần.
“Đó sẽ là bộ quần áo tuyệt vời!”, Hoàng đế thầm nghĩ , “Mặc nó, ta sẽ biết được trong đám quần thần của ta, kẻ nào không làm tròn bổn phận. Ta sẽ phân biệt được đâu là người tài giỏi và đâu là kẻ ngốc nghếch! Đúng vậy, ta cần có bộ quần áo như vậy ngay lập tức!”. Vị vua ban thưởng cho hai tên thợ dệt rất nhiều vàng bạc, châu báu và yêu cầu chúng bắt tay ngay vào công việc. Chúng bày ra hai khung cửi rồi ngồi vào ra vẻ như đang dệt vải, nhưng tuyệt nhiên chẳng có bất cứ thứ gì trên khung cửi. Chúng đòi bằng được loại tơ đẹp nhất, thứ vàng quý nhất. Có được rồi, chúng nhét tất cả vào túi riêng và giả vờ làm việc bên khung cửi cho đến tận khuya.
Đức vua nóng lòng muốn biết công việc của hai tên thợ dệt đến đâu, nhưng khi nhớ đến đặc tính kỳ lạ của tấm vải, tự nhiên ngài đâm ngại. Ngài bèn phái thừa tướng đến xem trước. “Ông ta có thể đánh giá chính xác tấm vải trông như thế nào vì ông là người thông minh và không ai đảm đương chức vụ giỏi hơn ông ta!”, Đức vua thầm nghĩ.
Vị thừa tướng ngây thơ được cử đến gian phòng lớn – nơi hai tên thợ dệt đang làm việc. “Lạy Chúa!”, lão giương to đôi mắt, tự nhủ, “Ta chẳng thấy gì cả!”. Nhưng may mà lão kìm lại được, không thốt thành lời. Hai kẻ lừa đảo mời vị quan đến gần, chỉ vào khung cửi trống không và hỏi xem ngài thấy hoa văn, màu sắc trên tấm vải có đẹp hay không. Lão thừa tướng đáng thương cứ giương to cặp mắt mà không thấy gì. Lão thầm nghĩ: “Trời ơi, chẳng lẽ ta lại là một kẻ xuẩn ngốc? Hay ta không có năng lực đảm đương chức vụ của mình? Không! Tốt nhất ta không nên thú nhận là ta chẳng thấy tấm vải đó!”. – À, ngài không có nhận xét gì sao? – Một trong hai tên thợ dệt lên tiếng hỏi.
– Ồ, nó đẹp lắm, đường nét rất tinh tế! – Lão thừa tướng vội trả lời, vờ ngắm nghía qua cặp kính. – Hoa văn và màu sắc mới đẹp làm sao! Đúng vậy, ta sẽ về tâu với Đức vua là ta rất hài lòng!
– Chúng tôi rất vui khi nghe ngài nói thế! – Hai tên trả lời rồi huyên thuyên mô tả đủ loại màu sắc và hoa văn có trên đời được dệt trên tấm vải. Lão thừa tướng lắng nghe như nuốt từng lời để còn về thuật lại cho Hoàng đế. Lợi dụng cơ hội, hai tên thợ dệt lại xin thêm tiền, vàng, tơ sợi để chi phí vào việc dệt vải. Sau đó, chúng vờ tiếp tục say sưa làm việc bên khung cửi. Chẳng bao lâu sau, nhà vua lại cử một viên đại thần khác đến xem vải được dệt như thế nào, và khi nào thì xong. Giống như vị thừa tướng, viên đại thần ngắm nghía, nhưng ông ta cũng chẳng thấy gì ngoài khung cửi trống không.
– Thưa, tấm vải đẹp không ạ? – Hai tên thợ chỉ vào tấm vải, giải thích từng đường chỉ, từng hoa văn rằng nó mềm mại như thế nào và tinh tế ra sao. “Ta đâu có ngu dốt đâu!”, viên đại thần hoang mang nghĩ, “Như vậy chắc ta không có năng lực xử lý công việc rồi. Nhưng dù sao cũng không nên để lộ điều này”. Nghĩ vậy, hắn bèn hết lời ca tụng tấm vải trong tưởng tượng và quả quyết rằng rất thích màu sắc cùng những hoa văn trên đó. Trở về gặp Hoàng đế, viên quan kính cẩn tâu: – Muôn tâu bệ hạ, quả thật không gì sánh bằng! Khắp kinh thành xôn xao bàn tán về tấm vải diệu kỳ. Không dằn lòng được, Đức vua muốn đích thân đến ngắm tấm vải khi nó vẫn còn trên khung cửi. Cùng với đoàn tùy tùng và các cận thần được tuyển chọn, trong đó có cả quan thừa tướng và viên đại thần, ngài đến thăm hai kẻ mạo danh quỷ quyệt đang ra vẻ mải mê dệt với tốc độ khẩn trương mà không có sợi chỉ nào trên khung.
– Tấm vải thật tuyệt phải không ạ? – Hai đại quan ngây thơ lên tiếng. – Bệ hạ nhìn xem này, hoa văn và màu sắc… tất cả đều lộng lẫy làm sao! – Họ chỉ vào khung cửi rỗng và tưởng tượng như mọi người đều nhìn thấy. “Quái, thế là thế nào? Ta chẳng thấy gì cả!”, Hoàng đế kinh ngạc, thầm nghĩ, “Chẳng lẽ ta lại là một vị vua ngu xuẩn ư? Hay ta không có tài đức để làm bậc minh quân? Nếu đúng như vậy thì thật khủng khiếp!”.
Nhưng rất nhanh, nhà vua đáp:
– Ồ, đẹp! Đẹp lắm! Thật là chuẩn mực! Rồi ngài gật gù ra vẻ hài lòng, ngắm nghía khung cửi mà không dám thú nhận sự thật. Cả đoàn tùy tùng xúm lại xem, dù chẳng thấy gì nhưng họ vẫn xuýt xoa, phụ họa: “Ồ, thật là tuyệt!”. Đám nịnh thần khuyên nhà vua nên mặc bộ quần áo mới được may bằng thứ vải lộng lẫy này trong ngày lễ rước thần sắp tới. “Thật xuất sắc! Thật tuyệt vời! Thật lộng lẫy!”, những lời tán dương như thế được truyền từ miệng người này sang người khác. Ai cũng ra vẻ cực kỳ hài lòng. Nhà vua liền ban cho hai tên thợ dệt danh hiệu “Hiệp sĩ dệt vải”. Suốt đêm, trước ngày lễ rước thần, người ta thấy hai tên thợ dệt lăng xăng cắt may, khâu đính để hoàn tất bộ quần áo mới cho nhà vua. Họ vờ đỡ tấm vải ra khỏi khung cửi, dùng kéo lớn cắt vào không khí, khâu bằng những cây kim không xỏ chỉ… Cuối cùng, họ tuyên bố:
– Nhìn này, bộ quần áo đã may xong!
Hoàng đế cùng các quan đại thần đến, ai cũng có vẻ mặt oai nghiêm, cung cách chững chạc. Hai tên lừa bịp vờ giơ tay lên không như đang nâng đỡ bộ quần áo, kính cẩn nghiêng mình tâu:
– Muôn tâu bệ hạ, đây là quần ống túm. Đây là áo. Còn đây là chiếc áo choàng! Bộ quần áo này nhẹ như tơ! Bệ hạ mặc vào sẽ có cảm giác như không có gì trên người, nhưng đó cũng là một trong những đặc tính quý giá của tấm vải!
– Đúng đấy ạ! – Các đại quan cùng xướng họa, tuy họ chẳng thấy gì, mà thật ra cũng chẳng có gì để thấy.
– Muôn tâu Hoàng thượng, cúi xin ngài cởi quần áo và đứng trước gương lớn để chúng thần mặc quần áo mới cho ngài! Hoàng đế cởi hết long bào, hai kẻ lừa đảo làm bộ như mặc từng cái cho ngài, rồi vòng tay quanh thân ngài như đang thắt đai lưng. Hoàng đế xoay người ngắm nghía
trước gương.
– Hoàng thượng vạn tuế! Bộ quần áo mới vừa vặn với bệ hạ làm sao! Nó rất hợp với bệ hạ! – Bọn nịnh thần đồng thanh tâu lớn. – Hoa văn thật tinh tế, màu sắc thật tuyệt vời! Đúng là bộ quần áo quý giá!
– Muôn tâu bệ hạ, long tán đã đến. Các đại thần đang chờ Hoàng thượng bên ngoài để cùng đi rước thần. – Quan trưởng lễ báo tin.
– Ta đã sẵn sàng! – Đức vua đáp. Trước khi đi ra, ngài không quên hỏi lại:
– Các khanh xem nó có vừa với ta không?.
Đoạn, ngài xoay thêm một vòng trước gương, như thể đang ngắm một bộ quần áo lộng lẫy.
Các quan thị vệ khom người, với tay sát đất, làm như đang nâng đuôi áo choàng, rồi vừa đi vừa đỡ vật vô hình đó lên, chẳng để lộ cho ai biết là mình không nhìn thấy gì!
Hoàng đế bước đi trong buổi lễ, dưới long tán lộng lẫy. Thần dân đứng dọc hai bên đường, bên bậu cửa sổ, trầm trồ khen ngợi:
– Hoàng thượng vạn tuế! Bộ quần áo mới thật lộng lẫy! Nhìn đuôi áo choàng kìa, mới đẹp làm sao! Bệ hạ mặc vừa vặn quá! Không ai tỏ vẻ mình không nhìn thấy gì. Họ sợ bị người khác xem là bất tài, ngu xuẩn. Chưa có bộ quần áo mới nào của nhà vua được mọi người tán tụng nhiều đến
vậy. Nhưng rồi, từ một góc nào đó, một đứa bé thốt lên:

– Nhìn kìa, đức vua trần truồng!
Đám đông im bặt. Sau đó, bắt đầu có những tiếng xầm xì nhỏ to:
– Hoàng thượng không mặc gì hết! Có một thằng bé nói như vậy!
“Hoàng thượng không mặc gì hết! Hoàng thượng không mặc gì hết!…”, lời bàn tán mỗi lúc một lớn.
Hoàng đế chợt rùng mình, choáng váng vì ngài thấy hình như họ nói đúng. Nhưng ngài nghĩ: “Ta phải tiến hành cho xong nghi thức của buổi lễ đã”. Vì vậy, nhà vua tiếp tục rảo bước, khuôn mặt thậm chí càng cố lộ vẻ tự hào. Đám tùy tùng theo sau không biểu lộ một chút cảm xúc, tay vẫn nâng đuôi chiếc áo choàng tưởng tượng.
Chuyện này xưa lắm rồi bác !

Nhưng vẫn có nhiều người ko hiểu nổi câu chuyện này !
 

Visser III

Xe tăng
Biển số
OF-613353
Ngày cấp bằng
2/2/19
Số km
1,380
Động cơ
194,409 Mã lực
Tuổi
43
Bố KTS nào viết ra cái này đúng là loại vớ vẩn!
Cụ tích phưn cho chúng em hóng thế nào là vớ vẩn với ạ?
Bài viết nói về thiết kế của TC mà phân nửa xoáy vào cô ca sĩ Di Băng thì đúng là vớ vẩn thật chứ còn gì.cô ấy cũng không dấu xuất thân nghèo khó,không có kiến thức về thiết kế nội thất nên mới tìm đến TC.cái này em thấy cô ấy không sai.chả lẽ lại đi tìm mấy cụ thiết kế lâu đài,nội thất Đồng Kỵ à.
 

Ca phê thôi

Xe tăng
Biển số
OF-719778
Ngày cấp bằng
11/3/20
Số km
1,284
Động cơ
712,400 Mã lực
Tuổi
36
Bài viết nói về thiết kế của TC mà phân nửa xoáy vào cô ca sĩ Di Băng thì đúng là vớ vẩn thật chứ còn gì.cô ấy cũng không dấu xuất thân nghèo khó,không có kiến thức về thiết kế nội thất nên mới tìm đến TC.cái này em thấy cô ấy không sai.chả lẽ lại đi tìm mấy cụ thiết kế lâu đài,nội thất Đồng Kỵ à.
Không nói về bài viết trên nhưng mình nghĩ là trong vụ này cả người bán và người mua đều có mục đích của họ ngoài việc 2 bên mua và bán sp tk. Một ví dụ điển hình cho việc trên là em NT gì đấy, bình thường có thể chỉ 1000$/sh, tuy nhiên khi khoe thêm có túi xách mấy tỉ, đồng hồ, xe cộ mấy tỉ, ăn uống, du lịch sang chảnh... thì giá sẽ lên 30k - 50k$/sh và lúc đó đại gia nào mua cũng sẽ về oang oang lên cho bạn bè, đối tác là vừa rùng mình với em ý mấy chục k $. Lúc đó cả người mua và bán đều đạt được các mục đích của mình.
 

Visser III

Xe tăng
Biển số
OF-613353
Ngày cấp bằng
2/2/19
Số km
1,380
Động cơ
194,409 Mã lực
Tuổi
43
Không nói về bài viết trên nhưng mình nghĩ là trong vụ này cả người bán và người mua đều có mục đích của họ ngoài việc 2 bên mua và bán sp tk. Một ví dụ điển hình cho việc trên là em NT gì đấy, bình thường có thể chỉ 1000$/sh, tuy nhiên khi khoe thêm có túi xách mấy tỉ, đồng hồ, xe cộ mấy tỉ, ăn uống, du lịch sang chảnh... thì giá sẽ lên 30k - 50k$/sh và lúc đó đại gia nào mua cũng sẽ về oang oang lên cho bạn bè, đối tác là vừa rùng mình với em ý mấy chục k $. Lúc đó cả người mua và bán đều đạt được các mục đích của mình.
E tán thành với cụ.đó cũng là một chiêu MKT.
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top