Đây là câu chuyện muôn thuở ở mỗi gia đình. Biết cách dàn xếp thì vui vẻ, còn không suốt ngày "tranh luận" nhức hết cả đầu. Em cũng chẳng hy vọng nhận được lời khuyên nào tốt, phù hợp nhưng cũng viết ra để xả stress.
Ông bà nhà em đã ở lứa U90. Ông thì có chút bệnh về xương khớp nên đi lại có khó khăn (nhưng vẫn có thể đẩy xe đi lại trong nhà được), ăn uống thì bình thường, vẫn đọc báo xem TV, tai thì khó nghe. Nói chung bệnh tuổi già chứ ko có bệnh nền gì đáng ngại
Bà thì có bệnh HA, gần đây khám thì BS bảo tim có vấn đề nhưng nói chung vẫn ăn ngủ, tốt. Thậm chí ăn uống có khi còn tốt hơn cả bọn em. Ngoài bệnh HA và bệnh "lo nghĩ" thì chẳng có bệnh gì nghiêm trọng cả. Cách đây 40 năm có ông thầy phán sẽ đi gặp tổ tiên khi qua 40 nhưng hơn 40 năm rồi máy vẫn chạy bình thường
Ông bà có lương hưu (đâu cả hai khoảng 10tr gì đó), có sổ tiết kiệm khoảng hơn 3 tỷ. Nói chung ngoài tiền thuốc cần thiết phải uống định kỳ theo BS (do bà bỏ tiền mua) còn đâu cũng chẳng phải chi gì ngoài chuyện muốn ăn gì,mua gì thì bảo Osin đi mua. Mọi chi phí khác như nhà ở, điện nước, ăn uống trong gia đinh, tiền luong Osin .... đều do nhà em và cô em chi trả. So với các người thân trong gia đình như: em trai gái ruột, họ hàng của ông bà thì có lẽ chẳng ai bằng. Con cháu trưởng thành, có công ăn việc làm, có nhà cửa, tài sản,lo được cho bố mẹ ... Các ông bà em đều nhất trí cho rằng: Chị sướng nhất (vì có hai cô em cũng U80 và gần U80 vẫn hàng ngày đi chợ nẫu cho cả nhà, trợ cấp cho con cháu. Thậm chí làm lễ đén cả mấy trăm trẹo để cầu cho con cái làm ăn thuận lợi ....)
Tuy nhiên đời không chỉ là màu hồng. Bà em ngày xưa làm công nhân, rồi lên quản lý ở nhà máy (mấy chục người thôi) rồi nghỉ hưu. Xưa không có tiền,lo nghĩ tích cóp từng ly từng tý nên nó thành cái tính chi ly, tỉ mỉ, căn cơ đến từng miếng ăn hằng ngày, từng đồng bạc tiêu và không thể thay đổi dù cuộc sống đầy đủ hơn (các anh em trong nhà đã từng than vãn: Ngửa tay xin tiền bà chị còn dễ hơn vay tiền bà chị). Dù con cháu có nói,anh chị em trong nhà góp ý,ông già em cũng cáu vì tính đó nhưng tất cả đều chẳng có giá trị. Ăn không theo ý muốn là có chuyện. Nấu nhiều 1 chút thì kêu lãnh phí ko cần thiết. Ít đi 1 chút lại kêu nấu ít ko đủ ăn. Đồ nhà em mua về để trong tủ lạnh có đủ rau củ quả, thịt cá ... nhưng vẫn cứ chê, cần đồ tươi, ăn thay đổi đỡ nhàm chán. Ông già thích ăn gì nhưng ko vừa ý bà là lập tức có ý kiến đến mức ông phát cáu nhưng vì "nhịn vợ" quá nhiều rồi nên có cáu cũng chẳng giải quyết vấn đề gì cả.
Đỉnh điểm,Tết mấy năm trước em đưa đi thăm người thân ở Chung cư. Thấy tiện cho việc đi lại trên một mặt bằng nên cũng có ý định chuyển lên CC. Nhân có dịp thuận lợi nên VC em quyết định mua 1 căn CC hơn 100m2 để chuyển ông bà lên ở (nhà trước kia 3 tầng lên xuống cầu thang ngày càng khó). Tưởng lên thì thuận lợi nhưng với tính khí khó chiều, hay xung đột với con cái và Osin nên lại muốn quay về nhà cũ với lý do ở CC buồn không giao tiếp gặp gỡ mọi người (dù bà chưa bao giờ tự đi thang máy lên xuống sân để đi dạo hay giao tiếp dù đã được hướng dẫn và thực hành). Nhưng ko nói trực tiếp với bọn em mà than vãn qua ông để ông truyền đạt (và nhiều điều khác cũng vậy). Tại sao lại ko nói trực tiếp ? Em ko rõ nhưng có lẽ tính bà từ trước tới nay chưa bao giờ tỏ thái độ trực tiếp với người trong nhà mà toàn bắn tin: nói bâng quâ trong bữa ăn, nói qua người khác hoặc để con cháu phải tự đoán nhu cầu để mà đáp ứng. Nhà em (cả hai VC, cô em, osin) đều yêu cầu bà thích ăn gì, mua gì cứ viết ra giấy sẽ được đáp ứng đầy đủ nhưng cũng chỉ 1 -2 lần còn sau mặc kệ. Ngày nào cũng tranh luận với Osin về ăn uống nhiều ít, mặn nhạt, rồi kinh nghiệm trước kia thế nọ thế chai khiến osin nó cũng vặc lại "bà quá đáng quá, sống thế này chẳng ai ở cùng được". Nhà em cứ phải động viên Osin vì cô ấy làm được việc, không đòi hỏi. Nhưng tính bà coi Osin là GV nên phải "im lặng " nghe lời, ko được cãi (thực tế chưa có cô GV nào sau khi rời đi mà có nhận xét vui vẻ về bà,mà toàn bảo khó tính, thậm chí còn cay nghiệt). Vợ em lúc đầu cũng bực vì khó chiều được, sau thì cũng bỏ qua, ông bà thích gì thì phục vụ... Nhưng nhiều lúc cứ nghe mãi "lời ca" than vãn ... nên cũng bực. Mấy hôm trước còn được bà cho rằng ăn nói chợ búa khi tranh luận về việc ăn uống, đi chợ ở nhà
Tính em thì ko hợp ông bà từ bé, có lẽ do ảnh hưởng của những trận roi vọt do mải chơi, bị đuổi khỏi nhà khi trời rét dù lỗi của mình chẳng đến mức nguy hiểm như bọn hàng xóm. Hàng năm em vẫn học lên lớp, đạt HS tiên tiên (hồi đó giỏi hơi khó), rồi vào ĐH, ra trường có công việc đàng hoàng. Vì tính ông bà quá cứng nhắc, nguyên tắc, hay tập hợp con cháu để răn dạy thế này thế kia .... kể cả sau này con cái đã có gia đình, có con. Đâm ra bình thường em ngồi nghe, ko có ý kiến. Nhưng sau này em nói luôn: con từng này tuổi, có gia đình, có công việc không cần ông bà chỉ bảo như cũ được.
Sáng nay em lại thấy cãi nhau với Osin quanh việc đếm còn mấy khúc cá kho ... Em cũng ko muốn làm căng nên chỉ nhắc lại: bà cần ăn gì viết ra để bọn con biết mua về. Bà dù U90 nhưng có lẽ thời gian chăm sóc các cụ (nội ngoại) trước đây có lẽ đếm trên đầu bàn tay được, chưa từng sống chung với mẹ chồng để biết thực chất quan hệ mẹ chồng-nàng dâu nhưng lại hay phán. Nếu bà thích về nhà cũ thì họp gia đình, con sẵn sàng đưa bà về để vui vẻ và CC thì giải tán.
Mệt mỏi quá các cụ ạ. Ra ở riêng thì dễ nhưng phận con cháu ko thể làm thế được.
Chút tâm sự cùng các cụ/mợ
View attachment 6880055