Em nghe thằng Lóng nói hình như sau vụ bị bắn ông có đi trả thù.
- Uh, ông bám theo thằng đại ca lên tận biên giới rồi giết nó vứt xuống sông Kalong, công an hai nước đều làm ngơ, nhưng đám đại ca còn lại thì biết ai là thủ phạm, nhưng cũng không dám làm tới, chẳng ai muốn bị H “ma” ám cả, nên cho người nhắn đến ông :” Em làm sòng nhỏ cũng không ảnh hưởng tới bọn anh, nhưng em ở đây mà không theo về ai, bọn anh không yên tâm, nay gửi em “hồng bao” để tiễn em 1 đoạn “. Hồng bao tiễn một đoạn nghĩa là hoặc ông H cầm tiền tiễn chân đi nơi khác, hoặc đó là tiền viếng ông ấy. Thấy mình thân cô thế cô, ông H chọn đi nơi khác. Rồi ông cùng 2 đồng đội bên Cam ngày xưa là ông Kính và ông Lân đi đào đá đỏ, đào vàng khắp nơi, cuối cùng nhận ra mỏ nhỏ mỏ lớn gì thì cũng chỉ thằng cầm trịch được ăn, nên mấy ông vào tận rừng Pù Hu bình định các đội khác rồi lập lên cái trại vàng đó. Sau đó, khi vững mạnh rồi mới kéo cả bà Mập, ông Sinh ông Cần vào cùng làm, xây dựng như một vương quốc riêng.
- Từ lúc đó chắc ông ấy ít về thăm anh nhỉ?
- Uh, năm chỉ đôi lần thôi, nhưng sau đó có điện thoại rồi, ông hay gọi về cho tao lắm. Ông nuôi tao đến tận khi ra trường, rồi tao về huyện nhà làm bác sĩ, ông còn chạy cho lên trưởng khoa có mấy năm. Tao chẳng thiết lắm, chỉ để lấy Morphine mang vào rừng cho ông thôi.
Ngừng lại một lúc để tu rượu, tay bác sĩ cười cười bảo tôi :
- Tao lan man quá, giờ chắc mới là cái mày quan tâm này.
Tôi tỉnh cả ngủ, vốn *** quan tâm cái chuyện tuổi thơ bất hạnh của tay bác sĩ lắm, nay mới được gãi vào đúng chỗ ngứa. Hắn lại quay lại cái giọng truyền cảm ban đầu :
- Từ hồi ông H cầm trịch cái bãi vàng đó, dân trong giới đào vàng đều xôn xao, vì cách điều hành ăn chia xông xênh của ông H với công nhân, chúng đều nghĩ, hẳn cái bãi vàng đó trữ lượng phải lớn cỡ nào thì ông H mới thoáng tay như vậy. Thế là từ Sông Mã kéo về, từ Nghệ An kéo lên, các đội lớn thì muốn cướp bãi của ông H, đội nhỏ thì cướp của công nhân. Ông H rơi vào tình thế khó xử, không cứng thì mất bãi, đánh lớn loạn một vùng lên thì công an biên phòng cũng không để yên. Nhưng chúng cũng chưa dám manh động ngay, mà bắt đầu tập trung ở thị trấn Quan Hóa, móc nối liên kết với nhau để hợp tác và ăn chia. Có cầu thì tự khắc có cung, các dịch vụ ăn nhậu, gái gú tự nhiên ở đâu mọc lên phục vụ đám này. Các em gái cave xinh đẹp bắt cặp được ngay với các anh đại ca nhiều tiền, các em nghiện hết date là nơi xả cho đám tiểu yêu ít tiền. Nhưng tiền của đám đại ca chẳng thể nhiều như của ông H, mọi lời thủ thỉ tâm sự của đám đại ca về chuyện đời, chuyện nhà trong lúc mặn nồng với người đẹp, mọi thông tin trên giấy tờ tùy thân đều bằng cách nào đó đến tay ông H. Và một ngày đẹp trời, tên đại ca nhận được cuộc gọi của con trai mình : Bố ơi, bác H mang quà bố tặng sinh nhật con đến rồi, bác bảo con gọi cám ơn bố. Hoặc : Con ơi, anh H cùng đội của con đến thăm nhà còn cho tiền mẹ nữa, quý hóa quá. Hoặc : Mình ơi, em đây, mình mua điện thoại di động cho em ah, anh H mang đến bảo gọi ngay cho mình mừng. Bóng ma ông H ở khắp mọi nơi, đám đại ca lạnh gáy, biết hậu quả nếu cứ cố đấm ăn xôi, nên lặng lẽ rút dần, không kèn không trống. Còn đám lưu manh máu mặt thì không được tặng quà như thế, thằng thì bị công an lên tróc nã, thằng thì bị chủ nợ lên siết cổ, thằng thì bị bồ lên đánh ghen… Trong vòng vài tuần, Quan Hóa trở lại vẻ yên ả như cũ. Nhưng ông H không phải là không có đối thủ, mọi chuyện tưởng êm đẹp, đang mở rộng trại đón thêm công nhân, thì 1 đêm ông H ông Kính ông Lân đang ngồi họp thì bị ném lựu đạn, ba ông là lính đã từng chiến đấu cùng nhau nên phản xạ kịp thời mỗi ông lăn 1 góc nên chỉ bị thương nhẹ. Tuy nhiên ba ông giả vờ như sắp chết, cho lính cáng ngay ra ngoài thị trấn trong đêm, ra khỏi trại 1 lúc thì tụt xuống quay lại, thấy bọn cướp trại đang úy lạo công nhân bèn giết sạch. Từ đó công nhân đến làm đều phải thẩm tra lai lịch kỹ càng, ông H cũng không ở trong trại cùng công nhân nữa.