- Biển số
- OF-555379
- Ngày cấp bằng
- 25/2/18
- Số km
- 188
- Động cơ
- 154,882 Mã lực
đẹp quá; cụ tai trâu có phải là mod bên vnav không ạ
Cám ơn cụ. Em đúng là bên VNAV đây ạ. Mà Mood miếc gì đâu cụ. E là tay quét chợ thoai.đẹp quá; cụ tai trâu có phải là mod bên vnav không ạ
K thấy cụ tả chuyện chị e gì cảCám ơn cụ. Em đúng là bên VNAV đây ạ. Mà Mood miếc gì đâu cụ. E là tay quét chợ thoai.
Đẹp quá. Cụ đến chỗ nào thế ạGóp vui với chủ thớt hình tớ chụp ở Nam Phi
Úi không đc cụ ơi. Mẹ em đã dặn là đi đâu cũng phải giữ mình. Hí hí.K thấy cụ tả chuyện chị e gì cả
E ứ tin đâuÚi không đc cụ ơi. Mẹ em đã dặn là đi đâu cũng phải giữ mình. Hí hí.
E là e chống cự quyết liệt ý chứ. Mình có thân mình phải giữ không để họ lợi dụng rồi rũ bỏ thì chết. .E ứ tin đâu
Thế e mí k tin.E là e chống cự quyết liệt ý chứ. Mình có thân mình phải giữ không để họ lợi dụng rồi rũ bỏ thì chết. .
hay quá hóng tiếpTheo lịch trình, em transit ở Nairobi trước rồi mới bay tiếp sang Douala (là thành phố big thứ 2 của Carmeroun). Rù rì mãi cũng hạ cánh, tò mò ngó nghiêng ở sân bay Nairobi thấy cũng hay hay. Cũng lắm kẹo xô cô nha, nhiều xóp lưu niệm, sân bay tươm. Em quyết định nghiến răng giải ngân 4$ làm ly cà phê rồi nhót lên máy bay sang típ cái anh Cameroun.
Và trong một buổi chiều se sắt, em hạ cánh xuống sân bay quốc tế Douala, Cameroun. À lú, có tí phấn khích rồi đấy. …
Ra khỏi máy bay em lọ mọ tìm hành lí, cơ mà không có biển bảng gì ở sân bay nên loay hoay mãi mếch tìm được cái Luggage belt nó ở chỗ nào. Đi tới đi lui thì nhòm thấy mấy cái hộp phát ba con sâu miễn phí, bụng bảo dạ “Hôm nào về quê mềnh sẽ găm ít cho mấy ông bạn già gọi là có tí quà ở bên về. Vừa lạ vừa đỡ tốn…”. Đành phải lân la đến 1 bàn có mấy chị chị người Phi phục phịch đang buôn chuyện rôm rả “Chị ời chỉ em chỗ nào lấy hành lí nhờ? Em quê ra nên có tí bỡ ngỡ đếch thấy cái băng chuyền đâu…”. Một chị chăm chú dòm em một tị rồi cười tươi “Móa, ở đây là giề có băng chuyền. Cứ thấy chỗ nào đông đông người thì nhao vào tìm, chắc hành lý mày ở đóa.”. Em bần thần mất 1 tị vì sân bay quốc tế nom cũng to (cơ mà cũ rích) mà lại không có chỗ lấy hành lý hay thông tin chỉ dẫn. Thấy 1 đám đông nhốn nhào em mới nhao vào, lòng hồi hộp khôn xiết vì sợ hành lí kiểu này rất dễ thất lạc. Mất phát là cởi chuồng (mà như các bác nói bên trên, nguy cơ bị hấp diêm là khá cao nếu ăn mặc hở hang…”. Em tìm thấy hành lí. Phew!
Lơ ngơ đi, thì em bất thình lình được 1 chị beo béo (hình như chị nào ở đây cũng beo béo) tóm lại "Này em zai, lại đây chị tiêm cho nhát nào". Sau khi nghe chị ý giải thích thì e lờ mờ hiểu là phải tiêm ngừa sốt vàng da, sốt gì đó, gì đó. Nộp 15$, chị ý đưa em 1 tờ hóa đơn rồi nói "Ok rồi zai, hơm cần phải tiêm ở đây, vồ thành phố zai cứ tìm clinic nào đó rồi nhao vào tiêm là đc oài". Em hớn hở tếch đi bụng bảo dạ "Méo phải tiềm là mình ưng rồi". Không ngờ đây là 1 sai lầm mà em lẽ ra không nên mắc phải. Đoạn sau em sẽ trình bày.
Bây giờ em đi làm Visa tại sân bay….
Tìm mãi không thấy biển báo cái văn phòng anh Bô Lít chỗ nào để làm Visa tại sân bay, em lại tóm 1 bác giai (tất nhiên là ngăm ngăm đen..), được chỉ dẫn đại lại kiểu “Bác đi thẳng, rẽ trái, rẽ trái, rẽ trái, à quên rẽ phải, rồi đi thẳng, rồi sẽ phải tiếp, rồi thấy chỗ nào người đứng ngồi lố nhố thì có thể là nó”. Cơ mà sau đó bạn ý nói thêm “Thế em giúp bác, bác không có gì cho em à?”. Em ngẩn như ngỗng ị rồi mới thẽ thọt ”Úi, bác chả nói sớm để em chuẩn bị quà cáp..”, rồi em tếch trong ánh mắt thèm muốn của bác giai nọ. Mất một lúc em thấy 1 văn phòng nằm rất khuất nẻo trong sân bay. Lao vào điền form, nộp tiền, abcdefghik…xong thì được thông báo ngồi đợi. Thì đợi, mình là người Việt nam, mình yêu nhân loại mà. Sau 30p, người vào càng đông, nhưng chưa thấy có ai xong Visa…
Sau 1 tiếng, người vào càng đông, nhưng chưa thấy có ai xong Visa…
Sau 1 tiếng 30p, người vào càng đông, nhưng chưa thấy có ai xong Visa…
Sau 2 tiếng, người vào đông nghịt, bắt đầu có Visa…
Sau 2 tiếng 30 phút, em xong cái Visa. Người oánh dấu mí lại kí tên là 1 bác bô lít trẻ, đường như đại úy, mặt đỏ gay đầy mùi bia. Em phun ra 1 câu Phú Lãng Sa “Mẹc Xi Bố cu” (Cameroun nói tiếng Pháp, không chơi Inh lích các bác nhé). Lòng thư thái ra khỏi sân bay. Leo lên chiếc xe được thuê sẵn về khách sạn mà lòng thấy vui. Ai bảo mình không đi được châu Phi nào?
(Còn típ, nếu em có chút bị apple, các cụ thông cảm).
Con gì họ cũng ăn trừ những con họ không nuôi được cụ ơi. Thực ra thú rừng cũng bị săn nhưng ko nhiều và phổ biến như mình mà chủ yếu phục vụ mấy vụ sừng xiếc ngà ngiếc. Thịt thà em có hỏi thì có 1 số bộ tộc có săn bắn nhưng đủ ăn thì thôi, ko có nhà hàng phục vụ món này.Em thấy con chó; con voi, con trâu rừng, con chim bồ câu giống y nhu ở việt nam; mà cụ cho e hỏi bên đó có ăn thịt thú rừng như bên mình không ạ
Cám ơn cụ nhiều. Số e là số la cà cụ ạThớt Phi châu hay quá mà giờ em mới được đọc. Cám ơn cụ chủ
Ahihi. Bác Vũng Tàu đây hử. Thèm gặp các bác quá mà bận như điên.Ồ, thì ra bác Tai-trau bên VNAV!
Em là em ngưỡng mộ phong cách của bác bên đó lắm cơ!
Em mới mò vô bên này nên còn lơ ngơ chưa biết gì...
Cũng là do công việc phải tha phương cầu thực cụ ơi.Cụ đi nhiều nơi thích thế
Giọng văn cụ hay quá xáTiếp:
.......Loanh quanh một tuần thì thời gian ở Cameroun của em cũng cạn dần, công việc cũng hòm hòm nên em chuẩn bị lượn về Kenya. Quay lại sân bay yêu dấu, em lại chếch in, mọi thứ went well, em tự thấy hài lòng với tâm trạng “công việc xong, tứ đại khoái xong, chếch in cũng xong…” nên hăm hở vào phòng chờ. Boarding pass ghi là gate 21A, ừ thì tìm 21A, cơ mà tìm 1 tị không thấy vì thiếu bảng chỉ dẫn. Em mới mon men đến 2 anh giai xích cu ra tê (security) đang ngồi vắt vẻo trên cái lan can lối đi hỏi nhờ chỉ đường với giọng khá xu nịnh. Một tay hất hàm “Cho tao xem thẻ lên tàu”, ừ thì thẻ lên tàu, e sâu ra luôn. Anh ý cầm ngó nghiêng, hất hàm típ “Mày có tiền USD ở đó không?”, á à, thằng nào hỏi tiền của ông là ông cảnh giác à nha, cơ mà em vẫn thẽ thọt “Dạ em có”.
- Bao nhiêu?
- Dạ em ếu nhớ!
- Ớ, mày phải biết mày còn nhiêu tiền chứ !
- Dạ, em chạ đếm, mí lại cũng chả liên quan gì đến hai anh. Giả em cái thẻ em lượn.
Em lấy lại cái thẻ, tếch luôn (mồm làu bàu “Phắc kiu”) với thái độ khá bực bội. Đi 1 đoạn cũng ra được cái gate 21A bọ mệ nọ. Em ngồi xuống. Liếc ngang liệc dọc, ngắm các chị da đen răng trắng vòng ba to của nước bạn. Thấy máy bay lên lên xuống xuống vui mắt, lại đứng dậy lấy con điện thoại đời vua Hùng dựng nước ra chụp chụp nọ kia. Bỗng dưng lại có 1 anh xích cu ra tê vỗ vai “Hầy za, mày không có được chộp hình máy bay ở đây. Bô lít nó thấy nó phát 200 đô đó”. Hự, em thật, em đi cũng gần 30 nước rồi cơ mà chưa kinh qua cái vụ cấm chụp tự sướng bi giờ nên có tí ngạc nhiên “Rìa lí? Tao có thấy biển cấm hay là thông báo cấm đâu nhờ?”.
- Không có biển cấm hay thông báo thì mày vẫn bị cấm chụp. 200$ tiền phạt đấy.
- (Đậu má rau xanh – bằng tiếng Việt), Mày nói bun xịt gì thế. Có muốn nhìn hộ chiếu tao không? Tao lượn kha khá rồi nên đừng nghĩ tao méo biết gì mà bắt nạt người lương thiện nhóe.
Em bực, em xổ ra 1 tràng Inh Lích vào mặt cu cậu. Dân châu Phi vốn lắm lời nên cũng hùa vào chửi thằng kia. Cậu ta có vẻ đuối nên cố vớt “Ô kê, tao giúp mày tránh cảnh sát, mày có quà gì cho tao không?”. Em mới bảo “Lần sau mày i-meo cho tao là mày thích gì để tao mang sang nhé, chứ bất ngờ như này thì lấy đâu ra quà!”. Hí hí.
Cuối cùng em cũng lên máy bay, lúc đó mới quên lấy ba con sâu về tặng mấy lão cao bồi già. Yên ả đặt mông trong máy bay, bụng bảo dạ “Ai bảo em đi châu phi là khó nào, thường thôi….”.
Rồi vài tiếng sau, em lại thấy cái mông của em xuất hiện ở sân bay Nairobi. Chỗ này nom tươm hơn Cameroun nhiều. (Quê Obama nó phải hơn quê Roger Milla chứ các cụ nhề). Em thấy chỗ làm Visa tại sân bay có biển đề “Làm Visa không quá 3 phút nhóe”. Thấy ưng cái bụng quá, nhào vào làm, 2 phút sau có Visa đóng uỵch vào hộ chiếu, nộp 50$, tung tăng đôi giày đểu để nhập cảnh vào Kenya. Cơ mà…
(Cơ mà em lại táo…., Hí hí, còn típ).