- Biển số
- OF-110827
- Ngày cấp bằng
- 29/8/11
- Số km
- 15,586
- Động cơ
- 566,615 Mã lực
Lại chủ đề về covit.
Covit nó làm thay đổi cuộc sống của mọi người khá nhiều.
1. Câu chuyện thứ nhất:
Hôm qua đi đường e mới để ý.
Mấy anh choai choai, mấy em sành sứ đi ét hắt vẫn cái kiểu đầu không đội mũ bảo hiểm.
Cá biệt mấy bọn trẻ trâu phóng xe nẹt bô, còi inh ỏi, đánh võng, lạng lách, thậm trí bốc đầu.
Chuyện không có gì để nói tuy nhiên có điểm chung là các thành phần này vẫn biết bịt khẩu trang ra đường.
Công nhận con covit này kinh thật.
2. Câu chuyện thứ hai:
Ngồi nghĩ lại các đợt dịch em có cảm giác như con covit đó càng ngày càng gần mình hơn (khả năng mình bị nhiễm covit).
+ Đợt mới đầu dịch ở Vũ Hán em nghĩ nó cũng bình thường.
+ Rồi sau đó dịch bùng phát ở VN có anh phi công được chữa khỏi cũng vẫn thấy bình thường vì cuộc sống vẫn chưa bị thay đổi gì.
+ Một thời gian dài sau mới có đợt dịch tiếp và đợt dịch đó khu e ở bị phong tỏa (hàng xóm nhà em chưa có ai nhiễm cả mà chỉ vì phong tỏa diện rộng nên nhà em nằm trong đó) => Vẫn cảm thấy bình thường
+ Đợt dịch tiếp theo thì đến lượt KCN em làm việc bị phong tỏa và em phải nghỉ mất hơn tháng, đợt đó KCN bị lây nhiễm nh nên cũng khá lo lắng.
Đợt dịch này nổi lên cái phong trào lan can khi đi hát karaoke vì cái ổ dịch đó liên quan đến mấy em tiếp viên.
Một trong cái quán trong danh sách đó em cũng từng đến đó cách đấy một tháng (Tuy nhiên em không dùng lan can).
Đợt đó cũng lo một phần vì nó trùng vào gần tết âm, lúc đó tất niên của hội nhóm thì nhiều, công ty em phải làm một bản cam kết của tất cả mọi người là không đến những quán hát đó.
+ Đến đợt dịch lần này thì công ty em đã có f2, ngay sát hàng xóm nhà em cũng có f2 cách ly tại nhà, đặc biệt một trường hợp f0 em cũng biết (Tuy nhiên em không tiếp xúc).
Qua mỗi đợt và sâu chuỗi lại thì có lẽ covit đang ngày càng gần chúng ta hơn.
Covit nó làm thay đổi cuộc sống của mọi người khá nhiều.
1. Câu chuyện thứ nhất:
Hôm qua đi đường e mới để ý.
Mấy anh choai choai, mấy em sành sứ đi ét hắt vẫn cái kiểu đầu không đội mũ bảo hiểm.
Cá biệt mấy bọn trẻ trâu phóng xe nẹt bô, còi inh ỏi, đánh võng, lạng lách, thậm trí bốc đầu.
Chuyện không có gì để nói tuy nhiên có điểm chung là các thành phần này vẫn biết bịt khẩu trang ra đường.
Công nhận con covit này kinh thật.
2. Câu chuyện thứ hai:
Ngồi nghĩ lại các đợt dịch em có cảm giác như con covit đó càng ngày càng gần mình hơn (khả năng mình bị nhiễm covit).
+ Đợt mới đầu dịch ở Vũ Hán em nghĩ nó cũng bình thường.
+ Rồi sau đó dịch bùng phát ở VN có anh phi công được chữa khỏi cũng vẫn thấy bình thường vì cuộc sống vẫn chưa bị thay đổi gì.
+ Một thời gian dài sau mới có đợt dịch tiếp và đợt dịch đó khu e ở bị phong tỏa (hàng xóm nhà em chưa có ai nhiễm cả mà chỉ vì phong tỏa diện rộng nên nhà em nằm trong đó) => Vẫn cảm thấy bình thường
+ Đợt dịch tiếp theo thì đến lượt KCN em làm việc bị phong tỏa và em phải nghỉ mất hơn tháng, đợt đó KCN bị lây nhiễm nh nên cũng khá lo lắng.
Đợt dịch này nổi lên cái phong trào lan can khi đi hát karaoke vì cái ổ dịch đó liên quan đến mấy em tiếp viên.
Một trong cái quán trong danh sách đó em cũng từng đến đó cách đấy một tháng (Tuy nhiên em không dùng lan can).
Đợt đó cũng lo một phần vì nó trùng vào gần tết âm, lúc đó tất niên của hội nhóm thì nhiều, công ty em phải làm một bản cam kết của tất cả mọi người là không đến những quán hát đó.
+ Đến đợt dịch lần này thì công ty em đã có f2, ngay sát hàng xóm nhà em cũng có f2 cách ly tại nhà, đặc biệt một trường hợp f0 em cũng biết (Tuy nhiên em không tiếp xúc).
Qua mỗi đợt và sâu chuỗi lại thì có lẽ covit đang ngày càng gần chúng ta hơn.