[Funland] Câu chuyện người tử tù đặc biệt

Cúc cù cu

Xe điện
Biển số
OF-162903
Ngày cấp bằng
24/10/12
Số km
2,471
Động cơ
370,614 Mã lực
Nơi ở
ngọn đa
CHAP 35

Sau khi buổi thi hoa hậu kết thúc, ít người để ý đến một người đàn ông đã đứng đằng sau hậu trường với một bó hoa đợi sẵn. Đấy là Kiên. Trong tất cả thời gian thi, Kiên để ý và quan sát đến mọt người con gái. Đấy là Thư. Thư có nét gì đó giống A Hoa. Người mà Kiên đã ân hận cho chính những việc mình làm. Cũng chính vì lẽ đó, những lúc Thư dự thi, không một lúc nào Kiên rời mắt. Cảm giác khi nhìn Thư làm Kiên nhớ đến A Hoa. Phải chăng đây là định mệnh của Kiên? Kiên thấy có gì đó trong Thư mà Kiên phải khám phá. Giống A Hoa quá. Quả thật tình cờ. Kiên cũng tiếp xúc với nhiều người, với nhiều phụ nữ nhưng với Thư thì Thư có nét nào đấy làm Kiên liên tưởng đến A Hoa. Kiên liền bí mật đợi sẵn ở hậu trường. Khi cuộc thi kết thúc, Thư đoạn giải á hậu và lọt vào tốp 10 người đẹp thi hoa hậu toàn quốc. Trong lúc mọi người xuống thay đồ, Kiên cũng âm thầm đợi bằng được Thư. Sau khi nhận giải và chào mọi người, Thư xuống hậu trường. Bỗng nhiên Thư nghe thấy:
- Chào Thư! Chúc mừng em đã đoạt giải nhé.
Thư giật mình vì có người gọi tên mình đằng sau. Quay lại cô nhìn thấy một người đàn ông lịch lãm cầm một bó hoa chúc mừng. Có lẽ cô quá quen với cảnh này vì với cô thì có rất nhiều đàn ông theo đuổi. Họ luôn chọn cách này để tiếp cận cô nên cô thường vui vẻ chào hỏi. Nhưng cô không bao giờ để cơ hội tiếp theo cho những người đàn ông khác tiếp cận mình. Có thể trong cô chưa bao giờ tìm thấy sự rung động từ đàn ông. Những người theo đuổi cô nhiều không đếm xuể. Doanh nhân có, quan chức có và cả những người bạn của cô nữa. Nhưng cô chưa thấy mình nên có điểm dừng ở đâu. Cũng vì vừa tốt nghiệp đại học Ngoại thương và cô đang công tác tại một đơn vị về Du lịch. Cô hoàn toàn bất ngờ về lời chúc mừng. Thường thì những người đàn ông theo đuổi cô luôn chọn cách đợi cô ngoài sảnh để tặng hoa. Nhưng người đàn ông này lại vào được trong hậu trường, nơi chỉ có những nhà tài trợ, những người có liên quan được vào.
- Vâng! Cám ơn anh. Chắc anh là nhà tài trợ cho cuộc thi nên với vào đây được ạ?
- Vâng! Tôi cũng bình thường thôi. Nhưng vì Thư giống một người bạn tôi quá nên tôi đợi Thư từ lúc Thư bắt đầu thi đến lúc này. Xin lỗi Thư vì sự đường đột này nhé. Nhưng người bạn đấy rất quan trọng với tôi. Cô ấy đã mất. Vì vậy khi tôi nhìn thấy Thư, tôi cảm thấy giống người bạn đấy quá. Thôi! Tôi vội đi có việc. Khi khác gặp lại Thư nhé.

Nói xong, người đàn ông đấy vội vàng đi luôn. Thư cũng cảm giác lạ. Thường thì họ sẽ tận dụng cơ hội này để tiếp cận cô chứ tặng hoa xong mà đã đi luôn thế này thì quả là lạ. Thư nhẹ nhàng cười thầm. Bó hoa đẹp quá. Người này cũng tinh tế ghê. Mùi hoa nhài. Sau lại có loại hoa này nhỉ? Thư rất thích mùi hoa này. Ơ! Sao người đàn ông này biết mình thích mùi hoa này? Thư vội chạy ra cửa và nhìn thấy người đàn ông đấy lên một xe ô tô và phóng đi.

Thư tự dưng cười thầm. Chả hiểu tại sao. Thường thì hoa mà Thư nhận được nhiều lắm. Những người hâm mộ cô không thiếu. Nhất là cô làm trong ngành du lịch nữa. Nhưng chưa ai biết và tặng hoa cho cô lại đúng loại hoa mà cô thích. Cũng ì họ cứ tưởng hoa hồng hay các loại hoa kiêu kỳ khác là sở thích chung của phụ nữ. Phải chăng người này đã quen mình từ trước mà biết được việc này? Mà kệ thôi. Đàn ông luôn như vậy. Họ reo rắc những mối tình để rồi đi lượm nhặt. Tất cả đàn ông đều thế. Có ai thực sự hiểu và cảm nhận phụ nữ một cách nghiêm túc đâu. Đã nhiều lần cô nghĩ tiêu cực như vậy. Mà cũng đúng thôi. Cái bản chất đàn ông là đi tìm cái đẹp. Khi họ tìm thấy cái đẹp và chinh phục được thì họ sẽ thường tự hào về điều đó. Rồi sau đấy, họ lại tiếp tục chinh phục những mối tình khác. Cứ thế, nó là một sự chinh phục không có điểm kết thúc. Chả tin đàn ông được. Cô cũng đã chứng kiến nhiều lần rồi. Nhiều người đàn ông không chịu được sự thử thách của cô mà đã phải tự rút lui. Chính vì lẽ đó, cô không muốn mình sai lầm khi lựa chọn. Cứ để đàn ông nào yêu cô thực sự thì sẽ chờ đợi và tìm được đến những gì cô đang cần. Vì lúc này cô là một bó hoa đẹp.

Hôm sau đến chỗ làm việc, Thư đang chuẩn bị cho một công việc đầu tuần thì có một bó hoa được gửi đến tận nơi cô làm. Cô giật mình. Liệu có ai đó đang trêu mình chăng? Những đồng nghiệp của cô thì trêu cô là có anh nào đang để ý rồi. Cô chỉ cười thầm. Đàn bà là vậy. Khi họ được chăm sóc, được nâng niu, được quan tâm thì họ luôn cảm thấy hạnh phúc. Cho dù đấy chỉ là sự ngụy tạo của đàn ông. Nhưng cuộc sống vốn vẫn thế. Đàn ông luôn chinh phục và đàn bà luôn bị chinh phục.

Ai tặng hoa mình nhỉ? Không có lời tựa và cũng không có gì ghi lại để chứng minh là có người tặng. Thư vui vẻ nhận bó hoa và mừng thầm vì có người tặng. Chỉ có điều bó hoa Thư được tặng có mùi hương hoa nhài. Mùi hoa mà Thư thích. Thư cười vì không hiểu ai trêu cô nên làm như vậy. Nhưng sự việc này đã làm Thư để ý. Ngày nào cũng vậy, cứ sáng đến là một bó hoa tặng Thư được gửi đến phòng làm việc của Thư. Không một lời nhắn gửi. Chỉ biết rằng bưu điện chuyển đến tận tay Thư. Đã lâu rồi, Thư không nhận được sự quan tâm một cách dai dẳng thế này. Ai nhỉ? Hay người đàn ông lạ mặt đã gặp cô hôm thi hoa hậu? Cũng mùi hương nhài này?

Thế là bắt đầu trong cô có một cái cảm giác lạ lắm. Cứ sáng đến cơ quan là cô nhận được một bó hoa. Mọi người trong cơ quan cũng phải ghen tỵ với cô. Không hiểu người đàn ông nào theo đuổi cô lại lãng mạn đến như vậy. Bó hoa nào cũng đẹp và không bó nào giống bó nào. Có lần sếp cô còn nhắc trêu:
- Lần sau chắc anh không dám tuyển nhân viên nào như em nữa. Cơ quan có thêm 5 em như em thì chắc anh chuyển nghề bán hoa mất!

Cô chỉ cười. Cũng chả biết thế nào. Mình có muốn thế đâu. Cũng chỉ tại.... Ấy vậy mà cô đã bắt đầu để ý đến những bó hoa. Thành một thói quen. Hôm này đến cơ quan cô đều cảm thấy vui mừng vì bó hoa đang để ở bàn. Cứ như lịch vậy. Cả phòng làm việc của cô được vui lây niềm vui của cô. Có ai ngờ rằng những quan tâm nhỏ đấy đã làm cô lay động. Lúc này cô lại tò mò muốn biết người đàn ông nào đã tặng cô bó hoa này vào mỗi sáng. Sang tháng thứ hai rồi, cô vẫn như mọi ngày. Cô bắt đầu sốt ruột về người đàn ông bí mật. Phải chăng họ đang trêu tức sự kiên nhẫn của cô. Mà kể cũng lạ. Thường thì cô luôn làm đàn ông tức giận và kiên nhẫn chờ đợi. Nhưng lần này thì khác. Người mất kiên nhẫn đấy là cô. Cô không hiểu tại sao ai lại có thời gian quan tâm đến những việc đó vậy.

Nhưng hôm nay lại khác. Cô không nhận được bó hoa nữa. Tự dưng thói quen đó lại cảm giác hụt hẫng đè nặng. Cô ngạc nhiên và thấy tò mò. Liệu người nào tặng hoa cô đã thôi không còn kiên nhẫn theo đuổi cô? Hay họ đã đi đâu? Người đấy là người nào? Đến ngay những người cùng làm với cô cũng thắc mắc thay cô. Đúng thật khi đã thành một thói quen thì tự nhiên đánh mất thói quen sẽ làm cho con người bị hụt hẫng. Cô là vậy và phụ nữ cũng gần như thế. Luôn bắt đàn ông chinh phục nhưng luôn bị động bởi tính kiên nhẫn của đàn ông. Lần này Thư đã rơi vào vòng xoáy của cuộc tình mà cô không hề biết.

Cả hôm làm việc đấy, cô gần như bồn chồn lo lắng. Có gì đó làm cô tò mò về những bó hoa bí ẩn kia. Phải chăng có một điều gì đó làm cô lay động? Người đó trong bóng tối. Còn cô thì ngoài ánh sáng. Lúc này cô chỉ cười với mọi người cho vui. Chứ thực chất trong thâm tâm mình, cô cảm giác như mong đợi người nào đã tặng bó hoa kia xuất hiện. Phải chăng đấy là định mệnh với cô?

Cuối giờ làm, mọi người ra về. Cô là người về muộn nhất. Sau khi ra khỏi cổng, cô đứng bắt tacxi để về nhà. Cũng vì hôm nay xe cô bị hỏng nên cô phải đi tacxi. Đang đợi tacxi thì có một ô tô đi đến gần chỗ cô. Bước xuống là một người đàn ông. Ồ! Cô nhận ra người đàn ông đấy rồi. Chính anh ta là người tặng cô bó hoa hôm cô thi hoa hậu. Cô vui vẻ mỉm cười khi nhận ra anh ta:
- Chào Thư! Giờ này Thư đã nghỉ chưa?
- Chào anh! Cám ơn anh vì bó hoa hôm nào nhé! Hôm đấy anh vội đi luôn nên tôi chưa kịp hỏi gì. Tôi đang chuẩn bị về nhà.
- À! mấy hôm vừa rồi tôi bận đi công tác. Hôm nay cũng không bận lắm. Hôm nay cho phép tôi mời Thư ăn tối được không? Cũng vì tôi nợ Thư nhiều thứ quá. Cô Hoà là trưỏng ban tổ chức giải thi Hoa hậu có nói với tôi về Thư rất nhiều. Có nhiều điểm tôi cần Thư giúp đỡ. Tôi là cháu của cô Hoà mà.

À, Thư nhớ ra rồi! Cô Hoà là trưởng ban tổ chức giải. Người thân của Thư mà. Chắc cô Hoà đã nói cho nguời đàn ông này biết. Thảo nào, người đàn ông này biết được sở thích của cô. Nhất là hoa và hương hoa nhài. Cô vui vẻ trả lời:
- Có gì đâu anh! Bình thường mà. Nếu anh là người thân cô Hòa thì cũng là người quen rồi. Cô Hòa với Thư như người nhà. Thư mang ơn cô Hoà lắm. Cũng nhờ cô Hoà mà Thư làm việc ở đây.
- Thế thì ổn rồi! Chắc điều đó sẽ không ngại nếu Thư nhận lời mời của tôi nhé. Tôi tên là Kiên!
- Vâng. Chắc tôi không bận gì!

Cũng vì nể cô Hòa quá mà Thư nhận lời người đàn ông lạ mặt này. Cũng chả sao. Ông ta chắc cũng là người ở ban tổ chức giải nên không phải ngại. Nhất là nếu cô Hoà nói thế thì Thư khó có lời từ chối. Thư vui vẻ nhận lời và lên xe người đàn ông đấy. Cả hai cùng đến nhà hàng ở trên một con phố sầm uất ở Hà Nội.

Khi bưóc vào phòng đã được Kiên - người đàn ông đấy đặt sẵn, Thư cảm thấy vui vui. Đàn ông mời cô cũng nhiều nhưng ít khi cô nhận lời. Cũng vì cô ngại những sự nhận lời đấy sẽ làm cô khó xử sau này. Nhưng vì anh ta lại là người quen của ân nhân của mình nên cô không thể từ chối. Nhà hàng này theo phong cách Pháp nên rất đẹp. Đúng những gì mà cô mong muốn. Cô chưa bao giờ được vào đây cả.

Ngồi nói chuyện, Thư mới biết Kiên là nằm trong ban tổ chức. Cũng là một Doanh nghiệp làm từ thiện, tài trợ cho các tổ chức nhân đạo xã hội. Kiên có dáng vẻ lịch sự và hiểu biết. Từ cách nói chuyện đến tác phong trong giao tiếp với phụ nữ. Trong bữa cơm, Kiên hỏi:
- Thế hôm nay Thư không nhận được bó hoa à?

Thư giật mình. Sao người này lại biết? Hay là....Thư đang nghi ngờ thì anh ta nói tiếp:
- Xin lỗi Thư nhé! Kiên đã làm việc đấy! Thấy và biết Thư thích hoa nhài nên ngày nào Kiên cũng tặng Thư. Cũng là để thư để ý đến một việc đơn giản thôi. Chứ không có ý gì. Dù sao, Hoa là cuộc sống và cuộc sống không thể thiếu những loài hoa đẹp được.

Lúc này Thư mới biết Kiên chính là người đàn ông đã tặng hoa cho Thư mỗi ngày. Thư cảm thấy lâng lâng. Sao lại có sự việc này nhỉ? Anh ta có ý gì? Lúc này sự tò mò của Thư đối với Kiên bắt đầu xuất hiện. Thư thấy Kiên có một thứ gì đó lạ thường, không như những người đàn ông mà Thư đã gặp. Điềm đạm, vui vẻ, thông minh và có phần lãng mạn. Thư thích sự lãng mạn. Có lẽ trong tình yêu ai cũng vậy. Cũng cần một sự lãng mạn để tận hưởng những giá trị của nó.

Sau hôm đấy, Thư đã bắt đầu để ý đến Kiên. Không phải vì Kiên là một người làm về nhân đạo mà bởi Thư có linh cảm một cái gì đó đã đến với mình từ những sự quan tâm tuy chỉ là nhỏ nhưng rất cần cho Thư. Và như thường lệ, một tuần một lần, Kiên chỉ mời Thư được một lần vào tối thứ 7 để đi ăn. Lần nào cũng vào hôm đấy, Thư đều lo lắng. Trước khi đi cùng Kiên, Thư đều cẩn thận chọn lựa những bộ quần áo đẹp nhất mà mình có. Trang điểm gọn gàng và chờ đợi trong sự hồi hộp, Thấy tiếng xe của Kiên là Thư thở phào nhẹ nhõm. Cô đã yêu Kiên? Tình yêu đơn giản thế sao? Cô cũng không hiểu nữa. Chỉ có điều, lúc này thì mối quan tấm duy nhất của cô là Kiên.

Và những lúc nói chuyện bên Kiên, cô cảm thấy thoải mái và mãn nguyện. Có lẽ cô đã bắt đầu thấy Kiên cần cho cô. Một tuần chỉ một buổi. Nhiều lúc cô cảm thấy thiếu. Chờ đợi những lời mời của Kiên. Cô tự trói mình, từ chối những sự quan tâm cũng những người đàn ông khác. Luôn chờ dợi Kiên. Cô bắt đầu thay đổi. Lúc nào cũng vui vẻ, thoải mái. Một người yêu sẽ khác một người không yêu. Có lần nói chuyện với Kiên, cô để ý thấy Kiên có gì đó buồn buồn. Nhưng cũng không dám hỏi. Chỉ một lần duy nhất cô nói:
- Kiên đã yêu ai chưa? Chắc anh có nhiều phụ nữ theo đuổi rồi?

Kiên cười và nhìn cô rồi cúi đầu. Hình như cô thấy có giọt nước mắt ngân ngấn trên đôi mắt của Kiên. Kiên im lặng. Cô tự dưng thấy mình có lỗi. Phải chăng câu nói đấy của cô đụng đến điều gì đó đã làm Kiên xúc động? Cô nhẹ nhàng lấy khăn đưa cho Kiên. Kiên cười với cô. Một nụ cười mà trong đôi mắt của Kiên không giấu được những giọt nước mắt. Kiên nói:
- Kiên yêu cũng nhiều rồi Thư ạ. Chỉ có điều, khi con người nhận ra được tình yêu đích thực thì nó lại tuột khỏi tay Kiên. Cả đời, Kiên luôn đi tìm kiếm nó và luôn đánh mất nó. Có ai hiểu rằng khi mình muốn lương thiện trong tình yêu, nhưng xã hội bắt mình không thể trở thành một người lương thiện. Thư đã từng nghe nói về loài hoa mà Thư thích không? Hoa nhài ý?
- Không! Kiên nói cho Thư nghe xem nào!
- Ừ! Hoa nhài giúp con người cân bằng được chính mình. Cả về tâm hồn và thể xác. Mùi hương của nó giúp người ta luôn đạt được điều mình muốn. Nhất là trong tìn yêu. Nó làm hai người yêu nhau hơn khi ngửi mùi hoa nhài. Kiên đã đánh mất đi tình yêu của mình. Nên nhiều lúc tự ti với chính mình Thư ạ. Không muốn đánh mất nó nữa. Bây giờ, trong tình yêu, Kiên muốn mình là một người lương thiện.

Thư không hiểu ý câu nói đấy của Kiên. Chỉ có sau này Thư mới hiểu. Lúc này, Kiên không nhìn cô, Kiên nhìn ra cửa sổ. Nơi đấy có những dòng xe cứ thế đi theo dòng người đông đúc. Xã hội xoay vần theo nó. Có ai tự dừng nó được đâu. Chỉ có con người phải đợi thời gian theo mình mãi mãi. Thư cảm thấy Kiên có gì đó bí ẩn mà còngiấu cô. Nỗi buồn chăng? Nội tâm Kiên còn im lặng một điều gì đấy. Thư lúc này nhìn Kiên và cảm thấy mình như đã có tình cảm nào đấy với Kiên. Nước mắt đàn ông. Kiên hình như đang khóc khi cô nói về người yêu. Phải chăng Kiên cũng có nỗi khổ của chính mình? Cô biết khi đàn ông mà khóc sẽ không hề đơn giản. Họ thường mạnh mẽ trong cuộc sống. Nhưng giọt nước mắt của họ đều giá trị. Phải chăng Kiên đang cần một điều gì đó từ nơi cô?

Còn Kiên lúc này, khi nói chuyện với Thư, Kiên lại nhớ tới những gì anh đã làm với A Hoa. Giờ này, A Hoa có hiểu Kiên không? Tội lỗi Kiên gây cho A Hoa nên Kiên không thể từ bỏ nó. Kiên ân hận. Muốn nó mãi chôn vùi trong ký ức. Thế mà Kiên lại gặp Thư. Thư có nét gì đó giống A Hoa quá. Kiên muốn tìm lại chính hình bóng của A Hoa trong Thư. Và lúc này, Thư đang ngồi đối diện Kiên. Kiên cần có Thư như cần A Hoa vậy. Lúc ra về, Kiên lái xe. Kiên im lặng suốt quãng đường đưa Thư về nhà. Không hiểu tại sao Thư lại thấy cần Kiên như vậy. Kiên bình thường. Chỉ có điều Kiên luôn giữ một khoảng cách nhất định với Thư. Nhiều lúc, Thư chờ đợi một cái gì đấy từ Kiên, nụ hôn chăng? Nhiều lúc Thư cảm nhận điều đó khi đối diện với Kiên. Nhưng Kiên luôn tôn trọng sự riêng tư. Kiên tôn trọng Thư. Chính điều đó làm Thư càng cảm thấy tôn trọng Kiên hơn và cô đã bắt đầu yêu Kiên thực lòng.

------------------

Lại nói về Bằng. Từ khi Kiên trở lại Việt Nam, Bằng đều theo dõi cụ thể những việc Kiên làm và không để bất kỳ lọt qua một chi tiết nào. Nhưng sau gần 8 tháng, Bằng vẫn không phát hiện ra những gì mà Kiên đang làm. Kiên gần như dừng mọi hoạt động kinh doanh của mình để làm từ thiện. Kiên có âm mưu gì chăng? Hay một tính toán nào đấy? Còn những đầu mối xung quanh Kiên vẫn chưa phát hiện điều gì. Nhưng hôm nay Bằng vui mừng biết là một nguồn tin rõ ràng đã chuyển về cho Bằng. Bằng đã bí mật theo dõi người đàn ông Hoa kiều ở Hà Trung. Lúc này chính người đàn ông này đã bị lộ tung tích từ vụ chuyển tiền cho A Hoa và A Hoa bị bắn chết ở Móng Cái. Nhưng hôm nay trinh sát báo lên là phát hiện ra một đường dây chuyển tiền mới xuất phát từ Hà Trung. Chính người đàn ông Hoa kiều kia là đầu mối. Bằng vội vàng cùng đồng đội anh lập tức đến phố Hà Trung để thực hiện nốt công việc của chính mình. Một lệnh bắt khẩn cấp đối với người đàn ông Hoa kiều kia là A Lý đã được Viện Kiểm Sát ký. Mọi người đã biết rõ những gì mà A Lý đang thực hiện ở Việt Nam. Lúc này Bằng đã bắt A Lý và A Lý bắt đầu khai những thông tin về Kiên.

Việc bắt A Lý hoàn toàn bí mật. Và một lệnh bắt nữa đã thực hiện cấp tốc với Kiên sau những lời khai của A Lý. Nhưng việc này không thể giấu kín được. Người biết đầu tiên đấy là Nam. Nam vội thông tin cho đàn em của Kiên được biết nhưng không thấy Kiên. Hình như Kiên đang ở khách sạn Sophitel Metrophone. Nam sốt ruột. Kiên bị bắt sẽ lộ những gì thuộc về Nam. Kiên có một đặc tính không dùng điện thoại di động khi tiếp khách. Lúc này, Nam không thể liên lạc với Kiên. Còn Bằng, theo trinh sát báo Kiên đang ở khách sạn thì toàn bộ chuyên án đã cử người bí mật bám lấy khách sạn để bắt Kiên.

Và sự việc sẽ diễn ra như thế nào? Mọi việc có vẻ bắt đầu sáng tỏ. Các cụ tiếp tục đợi nhé.....
 

coolPC

Xe tải
Biển số
OF-23311
Ngày cấp bằng
1/11/08
Số km
306
Động cơ
496,180 Mã lực
Nơi ở
Văn Khê, Hà Đông, HN
Website
www.facebook.com
thôi e chờ cụ kết hết rồi e đọc chưong cuối 1 thể, sốt ruột lắm ạ
 

Cúc cù cu

Xe điện
Biển số
OF-162903
Ngày cấp bằng
24/10/12
Số km
2,471
Động cơ
370,614 Mã lực
Nơi ở
ngọn đa
CHAP 36

Trở lại quang cảnh khi Bằng cùng đồng đội bắt Kiên khi Kiên đi ăn cùng Thư ở khách sạn.

Kiên lầm lũi cùng Bằng và đồng đội của anh về cơ quan an ninh điều tra. Lúc này Thư lặng im không nói được điều gì. Cái mà Thư tưởng chừng đạt được là tìm được tình yêu của chính mình thì đã như một định mệnh rời bỏ cô. Nụ hôn cuối cùng của cô và Kiên cũng đã chấm dứt những hoài bão của cô. Cô yêu Kiên mãnh liệt. Không hề biết Kiên là một tội phạm nguy hiểm. Cô đến với Kiên như một lời từ biệt. Cái cảm giác lúc này trong cô như nén lại và sắp vỡ tung. Phải chăng cô có lỗi? Hay cô là người không may mắn? Nhìn ánh mắt của Kiên nhìn cô mà cô nuốt từng gịọt nước mắt. Cô chạy theo hình Kiên từ từ lên xe đợi sẵn ở ngoài sảnh khách sạn. Kiên không bị còng tay như đúng những gì mà Bằng đã hứa. Còn bom quấn quanh người Kiên đã được tháo ra ngay tại đấy.

Lúc đấy cô mới biết rõ hơn sự việc. Cô gục xuống và khóc. Cũng chỉ có nước mắt mới làm cô khuây khỏa được những gì mà cô vừa chứng kiến. Trong những thời gian Kiên tìm hiểu cô, cô nhận thấy Kiên rất thông minh và đáng yêu. Có bao giờ Kiên đã đi quá giới hạn của mình đâu. Nhiều lúc, cô muốn đón nhận Kiên trong vòng tay âu yếm của mình mà Kiên luôn muốn giữ cho cô đến phút cuối. Ngay cả khi nhận lời Kiên đến đây, nhìn thấy bó hoa mà Kiên tặng cô thì cô đã mừng rõ biết nhường nào. Đúng là số phận. Con người không thể vượt qua được chính số phận của chính mình. Trong cuộc đời, cô đã bao lần từ chối những lời tỏ tình của nhiều người. Họ cũng đến với cô thật lòng. Ấy vậy mà số phận run rủn đã đưa cô đến với Kiên một cách tình cờ. Phải chăng cuộc sống đang thử thách cô? Cô có lỗi gì đâu? Sao ông trời lại lấy đi người mà cô yêu quý.

Nhìn bóng chiếc xe chở Kiên lao đi và khuất sau bóng người trên phố, Thư khuỵ xuống. Cái váy mà cô ngắm nghía bao lâu cũng vô giá trị. Ngay cả son phấn trên khuôn mặt cô cũng chả có nghĩa gì nữa. Nó đã nhạt nhòa bởi những giọt nước mắt cứ rơi trên khuôn mặt của cô mà không thể dừng lại. Một người nhân viên khách sạn đã phải ra rìu cô vào khi cô không thể đứng dậy.

Việc Kiên bị bắt đã đến tai Nam. Chuyên án hậu Năm Cam về mối liên quan đến một đường dây chuyển tiền bất hợp pháp đã được gói lại. Lúc này, người lo lắng nhất có lẽ là Nam. Nam cảm thấy không yên khi Kiên bị bắt. Liệu Kiên có khai ra những gì có liên quan đến mình không? Nhiều câu hỏi mà không thể tìm được câu trả lời cứ dồn dập đến với Nam. Nam điện thoại cho Nga hỏi cụ thể tình hình. Những đã muộn. Ngay sau khi bắt Kiên thì cũng là lúc một nhóm đã xuống Nam Định để đọc lệnh bắt Nga vì Nga làm việc cho công ty của Kiên. Thế là Nam cảm giác mình như suy sụp. Kiên bị bắt và Nga cũng bị bắt theo. Sự nghiệp của Nam đang lên như diều nhưng vướng chuyện này liệu nó còn yên ổn? Thậm trí, Nam còn có thể mất sự nghiệp về những gì có liên quan đến Kiên. Nhưng bản chất bình tĩnh trong côg việc của Nam không đánh mất đi khi có biến cố, Nam nghĩ: Khó nhất là mình đang phụ trách mảng cảnh sát. Mà cơ quan bắt Kiên lại là bên an ninh điều tra. Do vậy, mình không thể tác động gì đến những người bên chuyên án đấy.

Nam cũng quá hiểu điều đó là khó và không tiện trong lúc này. Nếu chỉ cần một tác động nhỏ sẽ làm lộ danh tính của Nam ngay. Nam đã từng tiếp xúc với nhiều vụ án lớn nên Nam không lạ gì những cái đang diễn ra. Gần 30 làm trong ngành cảnh sát, cảm giác và độ bình tĩnh đấy đã giúp Nam phần nào. Lúc này Nam suy nghĩ duy nhất là đối phó với những gì đang diễn ra. Cách tốt nhất bây giờ có hai cách. Kiên phải chết hoặc Kiên phải trốn thoát. Suy nghĩ một hồi, Nam tính đến phương án: phải cho Kiên trốn thoát. Nhưng liệu bằng cách nào? Cơ quan an ninh điều tra đang giam giữ Nam ở một nơi khác biệt lập mà đến ngay như Nam không có liên quan cũng không thể biết được. Những nguyên tắc đấy phần nào đã hạn chế những yếu tố tác động bên ngoài. Có một cách. Nam chợt nhận ra điều đó.

Sau khi tìm hiểu thì Nam đã tác động một số vào những người có liên quan. Dù sao Nam cũng đang phụ trách khâu hậu của những gì liên quan đến Năm Cam. Do lần trước Kiên đã thoát sang Lào Chính vì lẽ đó, Nam đã kiến nghị với cấp trên để đảm bảo an toàn cho Kiên, Bộ Công An đã chuyển tử tù đặc biệt này về Thanh Hóa. Đấy chính là trại giam Thanh Phong, Thanh Lâm, Thanh Hóa. Trại 5 thuộc Tổng cục 8 mà việc này là do Nam phụ trách.

Lúc này, Bằng cũng không thể làm khác được. Đấy là lệnh của cấp trên. Khi nghe tin Kiên sẽ điều về biệt giam tại Trại giam số 5, Bằng cũng không hiểu tại sao. Nếu đang ở biệt giam này để giữ Kiên sẽ tiện lợi cho việc khai thác những gì thuộc về Kiên thì Bằng được lệnh phải điều động Kiên về Trại 5 ở Thanh Phong để đảm bảo an toàn tính mạng cho Kiên. Do ở đấy tiếp xúc với nhiều đối tượng có liên quan đến Năm Cam. Nên những thông tin bí mật về Kiên dễ bị tiết lộ. Cũng phải nói hơn là sau khi bắt Kiên lần này thì những gì về thông tin của chuyên án đều phải công khai trong lãnh đạo Bộ. Do vậy, hằng ngày theo những thời gian quy định, ngoài báo cáo lãnh đạo Bộ, Bằng còn phải báo cáo Nam về những gì chuyên án đang khai thác Kiên. Chính vì lẽ đó, điều này đã làm phần nào Bằng cảm thấy e dè khi nói chuyện với Nam. Không phải vì bằng ngại mà vì Bằng sợ rằng những gì anh báo cáo nếu Nam có dính dáng sẽ là một cơ hội tốt để Kiên né tội. Nhưng lúc này đấy là nguyên tắc bắt buộc. Bằng không còn cách nào khác. Nam đã kiến nghị trong khối chuyên án về Năm Cam là chuyển Kiên về Thanh Hóa để đảm bảo an toàn và bí mật. Cũng là vì Kiên đã thoát một lần mà Bằng đã để Kiên thoát. Nên để đảm bảo hơn cho Kiên, Nam kiến nghị như vậy.

Kiến nghị của Nam cũng được chấp thuận. Bằng cũng không nghi ngờ điều gì về những kế hoạch mà Nam đang ngấm ngầm thực hiện. Theo đúng lịch thì còn hai ngày nữa, một nhóm người sẽ đưa Kiên chuyển đến trại tạm giam ở Thanh Hóa. Lúc này, lịch trình chuyến di dời không được phép tiết lộ. Lần này, để cẩn thận hơn Bằng cử người của anh theo chuyến xe định mệnh đấy. Lúc này, tự dưng cảm giác trong Bằng bắt đầu lo lắng. Liệu còn gì xảy ra nữa không? Kiên ở Thanh Hóa thì quá tốt. Trại giam đấy quá an toàn cho những gì anh đang cần khai thác. Nhưng tại sao lại có điều này? Mặc dù lãnh đạo đều nhất trí việc này nhưng anh vẫn thấy lo lắng. Cũng là tăng tính an toàn cho bị can là Kiên. Có cái gì đó không ổn, nên Bằng vội vàng đến Thanh Hóa trước để tìm hiểu nơi sẽ giam giữ Kiên.

Sau khi đến Thanh Phong, Bằng vào gặp ngay đồng chí trại trưởng. Nói chuyện một hồi, đồng chí đưa Bằng đến căn phòng biệt giam và là nơi Bằng sẽ làm việc ở đấy cùng Kiên và những cộng sự của anh trong suốt quá trình khai thác Kiên. Căn phòng khá ổn và cách ly hoàn toàn với khu vực xung quanh. Nhất là nằm ngay trong những vòng an ninh cẩm mật của tại giam. Điều này quá tốt cho những gì Bằng muốn. Mọi biện pháp tăng cường cho nơi giam giữ Kiên đã hoàn tất. Lúc này Bằng đang ở Thanh Hóa và đợi chuyến xe chở Kiên đến Thanh Phong

Đúng 9h tối hôm sau, Chuyến xe đặc biệt chở Kiên được bí mật rời khỏi nơi tạm giam của cơ quan an ninh điều tra để đến Thanh Phong. Lúc này trên xe có 4 người áp tải Kiên, cùng với một lái xe. Tất cả có 5 người. Mọi sự việc có liên quan đến chuyến xe đấy không một ai được biết và tiết lộ cả. Kiên là một tội phạm đặc biệt nên chính vì lẽ đó những biện pháp an toàn nhất được bằng tăng cường tối đa. Xe đi theo đường Hồ Chí Minh để đến trại Thanh Phong. Lúc này đã qua địa phận Ninh Bình. Trên con đường vắng vẻ. Xe đi vào lúc tối nên không ai biết. Đang đi bỗng nhiên đồng chí lái xe nhìn thấy phía trước có vụ tai nạn xe máy. Một nạn nhân là một người đàn ông, máu me be bét đang nằm cạnh một cái xe máy nát tương. Một xe tải nhỏ húc phải. Mấy người trong xe đang xuống vẫn những xe đi qua để chở người bị nạn đi bệnh viện. Không còn cách nào khác. Đồng chí lái xe đã phải dừng xe xuống để xem tình hình như thế nào do vụ ai nạn đã chắn hoàn toàn đường đang đi. Buổi tối, đường Hồ Chí Minh cũng vắng vẻ nên hầu như không có ai cả.

Lái xe bước xuống xe và tiến về phía trước. Bỗng nhiên, một tiếng rít lên trong đêm và..... vậy sự kiện gì đã xảy ra cho chuyến xe chở Kiên? Tại sao chuyến xe đặc biệt này không một ai biết mà? Vụ tai nạn kia là như thế nào? Các cụ đợi xem tiếp chap tiếp theo nhé.
 

Cúc cù cu

Xe điện
Biển số
OF-162903
Ngày cấp bằng
24/10/12
Số km
2,471
Động cơ
370,614 Mã lực
Nơi ở
ngọn đa
CHAP 37

Một tiếng rít trong đêm. Người lái xe gục xuống ngay tại nơi xảy ra tại nạn. Còn trên xe, toàn bộ những người trên xe bị gục xuống bởi hít vào một loại khí nào đấy. Một nhóm người bịt mặt vội vàng đến phá khóa phía sau xe và đưa Kiên lên chiếc xe tải đang chờ sẵn. Lúc này Kiên không biết tại sao. Nhưng cũng ngờ ngợ ra sự việc nên Kiên theo lên xe tải và đi theo nhóm người này. Họ không nói gì và áp tải Kiên đi. Trên xe thỉnh thoảng có tiếng hỏi chuyện nhau. Theo như Kiên nhận ra thì họ là người Lào. Bởi Kiên đã từng ở Lào gần một năm nên tiếng Lào với Kiên không xa lạ gì nhau cả. Đúng là người Lào. Nhưng ai đã làm việc này? Tại sao lại cứu Kiên? Mà tại sao họ biết được Kiên? Kiên thắc mắc nhưng Kiên cũng đủ bình tĩnh và yên tâm là họ không thể hại Kiên vì nếu hại Kiên và giết Kiên thì họ đã làm ngay, chứ không phải đợi đến lúc này. Cũng có thể người cứu Kiên là người biết khá rõ về lịch trình di chuyển của chuyến đi này. Cũng vì thế mà họ biết trước cung đường của chuyến xé. Chứng tỏ họ đã được theo dõi ngay từ khi xe bắt đầu từ phòng biệt giam của Kiên ở cơ quan an ninh điều tra.

Quả thật, người cứu Kiên không ai khác chính là Nam. Lúc này, Nam biết được Kiên sẽ chuyển đến trại Thanh Phong ở Thanh hóa nên đã cử người liên hệ với một nhóm tội phạm Bắc Lào để thực hiện công việc này. Một thiết bị bí mật đã được cài ngay trên xe áp tải Kiên từ cơ quan điều tra. Như vậy dễ dàng nhóm người mà Nam liên hệ tiếp cận và biết lịch trình của chuyến đi đang áp tải Kiên. Sau đấy theo những gì mà Nam chỉ đạo là phải đưa Kiên được sang địa phận Lào. Sau đấy, ở đấy có thể trừ khử Kiên cũng không muộn. Tuyệt đối không trừ khủ Kiên ở phần đất thuộc Việt Nam quản lý. Những việc này đã được Nam giao cho người của mình thực hiện một cách bí mật. Với quyền hạn của mình thì Nam thừa sức có thể làm được những điều như vậy. Do đó, xe đã áp tải Kiên sẽ đưa Kiên sang bên Lào để chứng minh Kiên còn sống đã.

Lúc này trên xe, Kiên không nói gì nhiều. Chỉ có điều Kiên luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn sắp đến với mình. Liệu những người này là do ai phái đến? Tại sao lại cứu Kiên? Có phải người của Nam không? Hay người của nhóm quân đội bên Lào? Họ biết việc Kiên bị bắt nên sợ lộ mơí cho người sang cứu Kiên để từ đấy có thể bị đầu mối? Khả năng bịt đầu mối không thể xảy ra vì nếu như vậy thì họ đã bắn Kiên tại đấy chứ không cần đưa Kiên về tận Lào để bắn. Nghĩ thế nên Kiên không hành động gì mà vui vẻ nói chuyện và bắt chuyện. Họ ngạc nhiên khi Kiên nói được tiếng Lào và nói chuyện với Kiên. Kiên hỏi họ là ai những chỉ nhận được sự im lặng.

Gần đến cửa khẩu Lao Bảo ở Nghệ An, nhóm người này xuống và bí mật dẫn Kiên theo con một lối mòn bí mật mà bọn buôn lậu hay vận chuyển hàng lậu từ Lào về Việt Nam. Sau gần năm tiếng đồng hồ, Kiên đã ở trên đất Lào. Cõ lẽ đây là một thị trấn nhỏ giáp biên với Việt Nam ở tỉnh Xiêm Khoảng, Lào. Lúc này, Kiên đã suy nghĩ đến một việc phải làm. Đợi mọi người ổn định, Kiên giả vờ thay quần áo. Nhưng bất giác, Kiên vội vàng lấy khẩu súng của một người áp tải mình và bắn sối xả về phía 4 người đấy. Sau một loạt đạn đầu tiên, Kiên đã hạ sát toàn bộ 4 người Lào. Lúc này Kiên nghĩ thà giết nhầm còn hơn để tự mình bị động khi lọt vào tay ai đấy. Chính vì Kiên đã từng ở Lào gần một năm nên Kiên không lạ gì những hoạt động bên Lào cả. Kiên cũng có người quen nên không lo ngại mình bỡ ngỡ gì ở đây cả. Nên việc giết những người đi theo Kiên theo cách nghĩ của Kiên là để đảm bảo an toàn nhất cho chính mình. Giết nhầm còn hơn là để mình phải bị bắt. Sau đấy, Kiên vội lấy một số thứ đào và chôn luôn 4 người Lào ở một góc rừng và khi xog việc thì Kiên tìm hướng đi về thị trấn Na Pe của Lào. Nơi đấy có những người mà trước đây đã làm ăn với Kiên.

Sau gần 5 tiếng đồng hồ đi xe, Kiên đến một thị trấn Na Pe. Sau khi vào nhà trọ, Kiên liên hệ với đám đàn em của mình ở đây. Rạng sáng hôm sau, đàn em của Kiên đã đến để xem Kiên như thế nào. Lúc này Kiên mới hoàn hồn. Cũng không biết là phía Lào giúp mình hay sự giúp đỡ từ Nam. Kiên nói với một thằng đàn em:
- Mày kiếm cho anh một chỗ ở tốt vào. Tốt nhất là ở trong rừng, chứ đừng ở thị trấn đông người. Sau đó, lo cho anh hộ chiếu để anh sang Macau. Nhất là mày tìm người chuẩn bị về Việt Nam để đón mẹ anh. Anh đang bị truy nã ở Việt Nam nên không về được đâu. Điều đấy quá nguy hiểm.
- Vâng! Em sẽ lo việc này cho. Anh cứ nghỉ đi. Còn việc đón mẹ anh em sẽ lo liệu. Nhưng nên cẩn thận. Vì nếu anh vừa thoát xong thì công an Việt Nam chắc đã nắm tình hình ở nhà anh rồi. Chưa chắc đã tiếp cận được mẹ anh lúc này đâu. Nên theo em, anh nên nghỉ lại Lào một thời gian đã. Để cho nguôi việc này. Trong thời gian em lo hộ chiếu cho anh sang Macau ổn rồi anh sang trước. Sau đó, anh cho người về Việt Nam đón mẹ anh cũng không muộn. Chứ lúc này làm luôn em e là không ổn đâu.
- Ừ, mày nói có lý! Thế cứ tiến hành như thế nhé. Một đằng mày cho đàn em tìm hiểu xem có phải phía Lào đã cứu tao hay phía Việt Nam. Nhưng phải cẩn thận mồm mép. Ở Lào, an ninh Việt Nam còn nhiều hơn ở Việt Nam. Chúng mày phải nhớ điều đấy.
- Vâng! Chúng em sẽ cẩn thận anh ạ!

Sau khi thống nhất với đàn em của mình, Kiên bí mật vào một ngôi nhà ở trong rừng. Nơi này cũng là nơi mà Kiên làm trụ sở cho những chuyên buôn lậu vũ khí của mình từ Lào về Việt Nam. Ở bên Lào, Kiên cảm giác an toàn hơn. Có lẽ ở đây Lào thưa người và ít ai để ý đến những gì Kiên làm. Đàn em của Kiên cũng khéo léo bố trí phục vụ cho Kiên một cô gái người Lào. Tên cô ta là Bumi. Bumi xinh xắn và dễ nhìn. Quê của cô ở ngay đấy. Cô hay buôn hàng Thái Lan về Việt Nam qua cửa khẩu Lao Bảo nên cô cũng biết đôi chút tiếng Việt Nam. Cũng vì buôn bán nên cô hay làm việc với nhóm của Kiên. Chính vì lẽ đó, theo lời đề nghị của đàn em Kiên, cô đến giúp Kiên, cơm nước, giặt giũ quần áo. Năm nay cô mới 25 tuổi. Có lẽ Kiên có cảm giác cô là người Việt Nam thì đúng hơn. Vì những khẩu vị, cách thức xưng hô thì không khác gì người Việt Nam cả. Kiên cũng cảm thấy vui và đỡ nhớ nhà hơn khi có người nói tiếng Việt với mình.

Thế là chính thức Kiên ở đấy để đợi đám đàn em làm thủ tục cho mình chuẩn bị sang Macau. Cũng gần tháng rồi, thông tin về gia đình Kiên vẫn bặt vô âm tín. Hôm nay, Kiên được đám đàn em báo lại là an ninh Việt Nam phong tỏa nhà Kiên kinh lắm. Công ty của Kiên nữa. Những người có liên quan với Kiên đều kiểm tra ngặt ngèo. Kiên thì không điện thoại về nha vì biết rằng chỉ cần một cú điện thoại hỏi thăm mẹ mình, Kiên sẽ bị lộ ngay. Lúc này, Kiên lại như một đứa trẻ. Anh ta cảm thấy lo lắng cho mẹ mình. Người thân với Kiên chỉ còn mình mẹ Kiên. Kiên làm gì đi chăng nữa cũng không vì thế mà bỏ mẹ mình. Đối với Kiên, mẹ Kiên là người mà Kiên yêu quý và quan trọng nhất. Mỗi lần đi đâu về, Kiên luôn tìm cách nói chuyện với mẹ mình. Được nghe tiếng mẹ, Kiên cảm thấy cuộc sống yên ổn hơn. Cũng vì điều đó, Kiên đã lo chu đáo cho hai em gái của mình yên ổn làm ăn ở Nam Định. Còn mẹ, Kiên muốn mình đi đâu rồi sẽ đưa mẹ đi theo. Trong những lần làm ăn, có những lúc Kiên cảm thấy mình nên dừng lại, để tự ngẫm về chính mình. Làm mãi, Tiền., có giúp ích được gì đâu. Nếu Kiên dính vào lao lý thì mẹ Kiên sẽ như thế nào? Những điều đó nhiều lúc đã làm Kiên phải suy nghĩ. Phải chăng mình đã quên mất rằng phải lo cho người mẹ mình?

Suy nghĩ và lo lắng, Kiên cảm thấy không yên. Không còn ai nói chuyện. Lúc này chỉ còn mỗi Bunmi. Kiên liền bắt chuyện với Bunmi để đỡ nhớ nhà. Cô cũng vui vẻ tiếp chuyện Kiên. Nhìn kỹ, Kiên cảm thấy Bunmi rất dễ gần. Vì là người Lào nên` cô có nước da rán nắng, rắn rỏi. Người dong dỏng cao. Càng nói chuyện, Kiên càng có cảm tình với Bunmi. Cũng đúng thôi. Gần một tháng chỉ có Kiên và Bunmi thì những cảm giác, những bộc lộ của con người Kiên cũng chỉ biết nói chuyện với Bunmi. Không ai có thể chia sẻ được với Kiên điều đấy. Nhưng hôm nay thì khác. Kiên lo lắng, Bunmi cũng nhận ra điều gì đó ở Kiên. Gần một tháng tiếp xúc với Kiên, cô cũng có cảm tình với người đàn ông Việt Nam này. Nghe nói anh ta là thủ lĩnh của nhóm buôn lậu thì cô nghĩ phải ghê gớm lắm. Nhưng tiếp xúc với Kiên, cô lại nghĩ khác. Kiên thông minh, hóm hỉnh và nói chuyện rất có duyên. Nhất là luôn tôn trọng phụ nữ. Cái điều đấy không phải người đàn ông nào cũng có được.

Dần dần, trong cô xuất hiện tình cảm với Kiên. Cô cảm thấy Kiên tội nghiệp và có gì đó đáng yêu. Và rồi trong cô hình thành một thứ tình cảm lạ lắm. Nó đốt cháy cô khi gần Kiên. Mỗi lần thấy Kiên khó ngủ, ho, mệt mỏi thì cô lại lo lắng. Bản chất là vậy. Phụ nữ hay yếu mềm ở sự chân thật của đàn ông. Và rồi, có lẽ cô đã bắt đầu yêu Kiên? Cô cũng không biết nữa. Chỉ có điều, cô quan tâm đến Kiên hơn. Mỗi lần đi đâu về, việc đầu tiên là cô gặp Kiên nói chuyện và hỏi tình hình công việc. Đêm đến, nghe tiếng Kiên thở khi ngủ, cô lại thấy bồi hồi. Tại sao mình lại như vậy? Kiên là một ông trùm XHĐ. Mình cũng chỉ là người làm ăn với Kiên chứ có gì đâu mà lo ngại. Cứ thế và cứ thế, Bunmi không biết rằng cô đã thầm yêu Kiên từ lúc nào mà mình không biết.

Hôm nay, khi biết tin về gia đình, Kiên cảm thấy lo lắng hơn bình thường. Bunmi nhận ra điều đó qua cử chỉ và ánh mắt Kiên. Cô hỏi:
- Kiên có việc gì lo lắng ở nhà phải không?
- Ừ! Mẹ Kiên đang không được tốt. Anh đang tính đón bà sang đây để đến Macau. Nếu không có mẹ Kiên, chắc Kiên không thể đi đâu được.
- Nhưng khó khăn gì mà Kiên không đón được?
- Ừ! Thì lúc này an ninh Việt Nam đang theo dõi ở nhà Kiên. Nếu Kiên về thì lộ ngay. Mà cho người về thì không tiếp cận được. Đám này chỉ biết đánh đấm và buôn lậu chứ về Việt Nam lớ ngớ là bị bắt ngay. Nhất là nhập cảnh vào Việt Nam đã có thể bị phát hiện rồi. Chính vì thế nên Kiên lo lắng hơn thôi Bunmi ạ. Làm con mà không lo được cho mẹ mình thì còn gì là con nữa. Kiên không muốn sống nữa.

Nói đến đây, Bunmi thấy tội cho Kiên. Bỗng cô nảy ra ý định. Cô nói:
- Hay để em về Việt Nam cho. Em thì không ai biết em là ai cả. Để về nhà anh cũng đơn giản. Nhất là phụ nữ thì dễ qua mắt an ninh hơn. Em cũng không phải đối tượng nào liên quan đến phạm pháp nên không ai biết em. Hay để em về Việt Nam rồi bí mật đưa bà theo đường bộ đến cửa khẩu. Sau đó từ cửa khẩu này sang Lào thì dễ dàng hơn mà. Anh Kiên thấy thế nào?

Kiên nghe đến đây cảm thấy có lý. Không ngờ Kiên lại gặp được Bunmi. Thường thì những lúc như thế này, tình người đã làm Kiên phải mang nợ. Mang nợ cho mình và mang nợ cho người đã giúp mình. Bản lĩnh của đàn ông và bản lĩnh của một trùm tội phạm không còn ngự trị trong Kiên nữa. Kiên mềm yếu và như vớ được cọc khi nghe những lời Bunmi nói. Kiên vui vẻ nắm lấy tay Bunmi và cám ơn. Còn Bunmi thì cảm thấy giúp Kiên là giúp chính mình. Vì Bunmi đã yêu Kiên. Trong giấy phút đấy, bên ngọn lửa le lói của ngôi nhà. Kiên đã không kìm được chính bản thân mình vì sự chân thành của Bunmi. Kiên ôm Bunmi vào lòng. Còn Bunmi, khi Kiên ôm mình vào lòng thì cô cảm thấy như hơi thở Kiên đã làm cô mất lý trí. Cô đã yêu Kiên. Cô chờ đợi giây phút này đến với mình. Cảm giác hạnh phúc trong cô dâng trào. Và cô đón nhận nụ hôn của Kiên một cách hạnh phúc. Tình yêu là thế. Nó không chỉ là một giác mơ đối với cô. Nó đang là sự thực. Một sự thực mà về sau cô phải trả giá suốt đời.

Vậy Kiên đã làm gì Bunmi? Liệu Bunmi có về được Nam Định để đưa mẹ Kiên sang đấy không? Mọi diễn biến của câu chuyện đang bắt đầu gay cấn. Các cụ chịu khó đợi nhé.....
 

Cúc cù cu

Xe điện
Biển số
OF-162903
Ngày cấp bằng
24/10/12
Số km
2,471
Động cơ
370,614 Mã lực
Nơi ở
ngọn đa
CHAP 38

Cô ngả người vào Kiên. Hôn đắm đuối Kiên. Đã lâu rồi Kiên không được đón nhận những nụ hôn từ đàn bà. Phải chăng Kiên và đàn bà đã là một định mệnh. Trong cuộc đời của chính mình, đàn bà luôn là một thứ gì đấy đến với Kiên trong những lúc khó khăn nhất, Định mệnh, Chỉ có thể giải thích được điều đấy. Trong ánh lửa le lói. Kiên ôm chặt Bunmi và không để cô rời mình. Kiên khác khao dục vọng và Bunmi cũng vậy. Cả hai quấn lấy nhau nằm trong nền nhà sàn. Ánh lửa từ xa phải lại chỉ thấy hình hai người in đậm trên vách nhà. Kiên cảm giác dễ chịu khi bên cạnh Bunmi. Đây là lần đầu tiên Bunmi ôm một người đàn ông. Lần đầu tiên và sau này cô sẽ không còn con gái nữa. Cái quý giá nhất cô trao cho Kiên như định mệnh của mình. Bản năng phụ nữ giúp cô khỏa lấp những gì mà Kiên đang thiếu. Cả hai quấn lấy nhau không dời. Vội vã, hồi hộp và đam mê. Nụ hôn Kiên dành cho cô như muốn nuốt lấy cơ thể cô, như muốn tìm đến nhũng nơi trên thể xác của cô, như muốn cô phải nín thở để được tận hưởng cuộc sống.

Có lẽ ai rơi vào trường hợp này đều sẽ cảm giác như Bunmi. Cô kêu lên đau đớn khi mình không còn là con gái nữa. Lúc đấy cô ghì lấy cổ Kiên, không muốn Kiên xa cô tý nào. Vừa ôm, vừa hôn Kiên cô thì thầm:
- Liệu Kiên có thật lòng với Bunmi không? Bunmi thường không bao giờ nói dối về iệc này. Chỉ có điều, Bunmi cảm thấy cần Kiên. Bunmi sẽ làm tất cả vì Kiên.

Nói xong, cô nhìn thấy Kiên cười nhẹ nhàng rồi môi Kiên lại không cho cô nói nữa. Cứ thế tình yêu và dục vọng giữa hai người đã làm ấm lại căn phòng. Nó làm mất cái giảm giác lạnh lẽo của mùa đông. Tiếng thổn thức làm mọi vật trở nên sống động. Cơ thể Bunmi gần như hoàn hảo. Kiên mơ hồ không hiểu tại sao Kiên lại đến với Bunmi. Kiên đến với Bunmi vì nghĩa hay vì tình yêu? Lúc này Kiên không thể biết được. Một điều duy nhất Kiên biết là Kiên đang được ôm Bunmi vào lòng như một người tình. Một người tình đích thực. Kiên cảm thấy mang ơn Bunmi. Nhưng chính những điều Bunmi nói đã làm Kiên suy nghĩ. Chính vì Kiên mà A Hoa đã chết. Kiên ân hận vì điều đó. Nhưng cũng vì ham mê đồng tiền và quyền lực. Kiên đã lóa mắt để mất đi A Hoa. Cả Thư nữa. Có lẽ Kiên sẽ không bao giờ về được Viẹt Nam để gặp lại Thư. Kiên có lỗi nhiều với Thư. Chính Kiên đã từng nghĩ sẽ lấy Thư làm vợ nếu không có chuyện vừa rồi xảy ra. Nhưng việc đó đã như định mệnh vậy. Cuộc sống cướp mất Thư trong tay Kiên, trong giờ phút quan trọng nhất. Và rồi lúc này, cuộc sống lại mang Bunmi đến cho Kiên. Lần này, Kiên suy nghĩ sẽ không để mất Bunmi nữa. Nếu Bunmi mang được mẹ Kiên về đây, Kiên sẽ lo cho cả 2 người cùng sang Maocau sinh sống. Kiên nghĩ, lúc này Bunmi là người mà Kiên cảm thấy yên tâm nhất. Kiên cần có Bunmi ở cả hai nghĩ của cuộc sống.

Hôm sau, thống nhất với đám đàn em, Kiên từ biệt Bunmi để Bunmi sang Việt Nam và làm việc mà Bunmi đã nói với Kiên. Đàn em của Kiên đã lo cho Bunmi đủ thủ tục về Việt Nam ngay trong ngày hôm đấy.

------------------------------------------------

Quay trở lại hiện trường nơi xảy ra vụ án mạng giúp Kiên trốn thoát.

Bằng nghe điện thoại từ công an Ninh Bình gọi về thông báo chuyến xe đấy đã bị cướp đi. Một người lái xe đã chết. Những người ngồi sau xe đều đã tỉnh lại. Họ bị đánh thuốc mê bằng một loại thuốc mê của một bộ tộc Lào. Tất cả đều không biết gì và không rõ tại sao. Còn Kiên, Kiên đã trốn thoát ngay sau đấy. Bằng sững người trong im lặng. Trong cuộc đời truy bắt tội phạm của anh, Bằng chưa bao giờ gặp phải trường hợp liều lĩnh như thế này. Những vụ cướp tù trắng trợn như thế này rất khó xảy ra ở Việt Nam. Nhất là những gì về thông tin chuyến áp tải về trại Thanh Phong, Bằng hoàn toàn bí mật, bí mật đến phút cuối cùng. Nhất là để cho an toàn thì Bằng đã phải áp dụng biện pháp vận chuyển về đêm để tránh sự để ý của nhiều người. Ấy vậy mà lại có chuyện này xảy ra.

Sau khi nghe điện thoại của CA Ninh Bình thì Bằng vội vàng đến luôn nơi xảy ra vụ án đấy. Thấy mọi người trên xe vẫn ổn, Bằng cũng yên tâm. Còn người lái xe đã chết, Bằng chỉ còn cách liên hệ về cơ quan để cho người đến tiếp nhận. Lúc này cảm giác trong anh buồn bã. Có gì đó đang như chơi trò chơi với anh. Luôn trong bóng tối để nhìn ra ngoài. Liệu họ có biết những việc gì anh đang làm không? Trong cuộc sống, việc phải đối mặt với kẻ thù còn đơn giản hơn đối mặt với chính những đồng nghiệp của mình. Liệu thông tin này rò rỉ ở đâu? Nam có biết không? Những tại sao lại biết rõ đường đi thế? Vượt qua tất cả những cái mà Bằng tính toán. Bằng thẫn thờ không biết nghĩ gì đành điện thoại thằng cho đồng chí thủ trưởng của mình..
- Kiên đã thoát rồi anh ạ! Có một nhóm người đã cứu Kiên. Hiện không biết rõ ở đâu. Để em về trực tiếp Hà Nội rồi trao đổi cụ thể với anh.
- Ừ! Về đây nói cụ thể anh xem nào!
- Em về luôn trong sáng nay anh ạ. Đúng 9h sáng em có mặt ở cơ quan.

Bằng nói với thủ trưởng của mình xong cùng xe về thằng Hà Nội. Trên xe Bằng suy nghĩ:
- Liệu Kiên được ai cứu? Ai có thể cứu đuợc Kiên lúc này? Nếu thế chứng tỏ Kiên cực kỳ quan trọng để có thể giải cứu Kiên. Còn người cứu đã biết rõ về hành trình như vậy điều này chứng tỏ bị lộ từ nội bộ. Thôi! Mình cứ báo cáo đã. Sau đó sẽ tính toán phương án đối phó.

Bằng nghĩ thế vào không vội vàng thông báo cụ thể cho những gì liên quan đến Kiên. Trước khi về Hà Nội, Bằng cũng đã thông báo cho công an Thanh Hóa và Ninh Bình về những tính toán của mình. Tuyệt đối mọi thông tin liên quan đến việc Kiên bị vượt ngục, phải tuyệt đối giữ bí mật.

Đúng 9h sang, Kiên vội vàng đến luôn phòng lãnh đạo. Ở đây mọi người đều đang nóng lòng đợi Bằng báo cáo. Sau khi nghe Bằng báo cáo sự việc, mọi người đều im lặng suy nghĩ. Không biết thông tin nội bộ ai đã đưa ra ngoài. Thực chất việc Kiên chuyển đi chỉ có một số lãnh đạo được biết và tuyệt đối bí mật. Hay là Nam? Mọi người đều không chắc chắn. Vì không dại gì Nam lại liều lĩnh để cho người giúp Kiên được. Lúc đấy sẽ lộ tẩy dễ hơn. Vả lại không có vết máu nào của Kiên ở hiện trường. Liệu Kiên có bị thủ tiêu không? Hay bị ai bắt đi? Mọi người đều lo lắng suy nghĩ. Cuối cùng đồng chí Bộ trưỏng nói:

- Việc này nên cất nhắc cụ thể Bằng ạ. Anh thấy mấy nguyên nhân không ổn. Có thể Kiên vẫn còn sống thì chưa chắc đã còn ở Việt Nam. Nếu nhóm kia giải cứu Kiên sẽ phải sang địa phận nước bạn. Mà ở đấy chỉ sang Lào là nhanh nhất qua đường ở Lao Bảo. Còn quay lại sang Trung Quốc thì hơi khó. Vì thế phải tính phương án Kiên còn sống sẽ vượt sang Lào. Nếu đúng thế, Bằng liên hệ với anh ninh nào để được hỗ trợ. Nếu cần gì, khó gì, anh sẽ chỉ đạo. Còn nếu Kiên chết thì khó đấy. Cái này chấp nhận phải may rủi thôi. Chúng nó dám cưóp thì không phải dạng ngô nghê để lại dấu vết. Do vậy, cũng phải đối phó với việc Kiên bị thủ tiêu để bịt đầu mối nhé. Bằng phải tính cả hai phương án này đi. Nhất là lúc này không nên công khai việc Kiên đã vượt ngục để cho mọi người không biết chuyện gì. Nếu Nam có tham gia sự việc này ông ta sẽ có cách tìm hiểu và như vậy, những kẻ tham gia vụ này sẽ lộ diện. Anh tin ở em cách giải quyết. Em về lên phương án tiếp theo rồi báo cáo anh nhé.

Mọi người nghe đồng chí Bộ trưởng nói và cùng thống nhất sự việc như vậy. Lúc này Bằng thả lỏng người để tạm đỡ căng thẳng. Mọi sự việc diễn ra quá nhanh để anh có thể định hình được chính mình. Anh cảm thấy như có gì đó đè nặng trong anh. Nếu Kiên chết thì sao? Lúc đấy mọi việc gần như đã không còn gì vói Bằng nữa. Lúc đấy càng khó khăn hơn cho Bằng trong công việc tiếp theo. Lúc này, trong Bằng may rủi là điều mà Bằng nghĩ. Hy vọng Kiên vẫn còn sống. Bằng vội về tổ chuyên án để họp phương cách đối phó với tình hình.

Tất cả đều có mặt. Để tiếp tục những gì tiếp theo, lần này rút kinh nghiệp cho những lần trước, Bằng yêu cầu tất cả đều không sử dụng điện thoại trong công việc liên lạc với nhau. Chỉ có hình thức báo cáo hoặc gọi điện qua đường dây đã được đảm bảo anh toàn. Tất cả đều ký cam kết về bản mật thông tin. Chỉ báo cáo duy nhất cho Bằng. Sau đó Bằng lên kế hoạch:
- Cử một nhóm về Nam Định nơi mà Kiên sinh sống. Bằng tính toán cho dù thế nào đi nữa thì cũng sẽ liên hệ với gia đình như bố mẹ, hai em gái. Nhất là Kiên là môt con người hiếu thảo. Điều đó cũng thuận lợi cho Bằng. Ngoài ra luôn cử người mật phục bí mật ở gần khu vực nhà của Kiên và công ty của Kiên. Điều này đề phòng những gì có liên hệ với Kiên sẽ quay về tìm kiên.
- Cử một nhóm bí mật trực tiếp theo dõi Nam. Thứ trưởng. Điều này đã được Bằng xin ý kiến của Bộ trưởng. Lúc này Nam là tình nghi số một và là người duy nhất có mối liên hệ công việc với Kiên. Tuy nhiên để theo dõi Nam không đơn giản vì Nam cũng là lãnh đạo anh. Nhất là đã có thâm niên công tác. Nên không dễ dàng chút nào. Những người theo dõi Nam phải đảm bảo bí mật và không bao giờ tiếp xúc với Nam, tránh bị lộ tung tích.
- Cử một nhóm sang nưóc bạn Lào để liên hệ tìm tung tích Kiên. Ngoài ra liên hệ với đặc tình của mình ở bên Lào để rà soát khoanh vùng khu vực bên Lào. Nơi Kiên có thể ẩn náu nếu trốn sang Lào.
- Một nhóm tìm hiểu tung tích, các mối quán hệ xã hội của Kiên ở Việt Nam, khoanh vùng những đối tượng cần thiết.

Tất cả đều thông báo cho Bằng thông qua đường dây nóng. Không liên hệ với nhau. Toàn bộ phương án và mọi vật dụng của mọi người bắt đầu từ lúc này dều được kiểm tra gắt gao. Mọi người bắt đầu tiến hành công việc thầm lặng. Bằng nín thở theo dõi từng này. Những gì mang lại cho Bằng vẫn chưa có thông tin gì cả. Thế mà đã gần một tháng trôi qua mà mọi thông tin gần như không có gì là mới mẻ. Những thông tin bên Lào nói về thì Kiên không xuất hiện ở những nơi mà trước đây Kiên đã có mặt. Kiểm tra thông tin từ Hải quan thì không hề có ai giống Kiên đã sử dụng hộ chiếu để đi sáng nước khác cả. Mọi thông tin từ Nam Định cũng vậy. Đều chỉ là con số không. Nhưng riêng đối với những nguồn tin từ Nam thì chỉ có điều hơi lạ là Nam luôn né tránh những gì, những ai đó đến nhà chơi, hay nói chuyện trong công việc. Mọi thông tin điện thoại về Nam luôn được kiểm duyệt chặt chẽ cũng không phát hiện điều gì. Nam đã quá hiểu những gì đã thực hiện ở an ninh Việt Nam. Nên không dại gì Nam để lộ ra điểm yếu của mình. Những điều đó càng làm Bằng sốt ruột. Hay Kiên đã bị thủ tiêu bí mật? Nhiều lúc Bằng nghĩ vậy. Nhưng trong sâu thẳm anh vẫn còn một tia hy vọng về Kiên. Kiên vẫn còn sống.

Đối với Nam, sau khi thực hiện xong công việc không thấy thông tin gì về Kiên đuợc báo lại. Cảm giác Nam bắt đầu lo lắng. Những nguồn tin về việc Kiên vượt ngục thì người của Nam đã kiểm tra và xác minh là có. Tuy nhiên đến giờ này, những người thực hiện vẫn không có tín hiệu gì với Nam cả. Liệu Kiên đã chết chưa hay đang bí mật lẩn trốn ở Lào? Tuy nhiên, với kinh nghiệm của mình, Nam tin là Kiên vẫn còn sống. Nam cũng không phải không để ý những gì xung quanh mình để đề phòng. Biết đâu, ai đó đã biết về Nam về mói quan hệ của Nam và Kiên. Chính vì lẽ đó, Nam không bao giờ để lộ về mình với mọi người xung quanh. Luôn vui vẻ và coi như không có chuyện gì xảy ra cả. Càng như vậy, Bằng càng cảm giác Nam có gì đó bí ẩn. Không phải ngẫu nhiên Nam lại không tiếp xúc và hạn chế tiếp xúc với mọi người. Có điều gì đó chăng?

Đã gần một tháng trôi qua, Bằng như ngồi lửa. Mọi thông tin từ những nơi mà Bằng muốn đều không có tín hiệu gì. Liệu Bằng tin ở việc Kiên đã chết hay còn sống không? Hôm nay do quá căng thẳng, Bănh vội vàng gọi một tách cafe để thư giãn cho chính mình. Trong gần một tháng, anh không về nhà. Chỉ ở nơi có đường dây nóng để chờ thông tin. Vợ anh cũng lo lắng cho anh, nhưng biết làm sao được. Công việc là thế. Anh cũng không ân hận về những gì mình đã làm. Nhiều lúc áp lực công việc làm Bằng chùn bước. Liệu anh làm gì nữa? Khi chính những đồng đội của mình lại hại chính mình? Trong lực lượng cảnh sát cũng không phải là thuận buồn xuôi gió. Cũng có những cuộc ganh đua, đấu đá. Có ai đã từng nghĩ cho cái chung mà không có toan tính iêng? Chính vì điều đó, Bằng càng cảm thấy phải tìm được Kiên, để có thể lấy dược những gì mà Kiên đang giữ trong mình làm bí mật.

Đang ngồi suy tư thì điện thoại reo lên. Bằng như một cái máy lao đến bên điện thoại và nghe:
- Alo. Có thông tin gì không?
- Có anh ạ! Gần đây có một người phụ nữ người Lào cứ lảng vảng gần nhà Kiên. Cô ta thuê một ngôi nhà gần đấy thì phải. Có hành vi lạ lắm anh ạ. Anh cho ý kiến em với!
- Khả năng người của Kiên. Kiên còn sống. Nếu là người Lào thì khẳng định chắc chắn hơn. Em cho anh em thức đêm, chia ca không ngủ nhé để theo dõi. Tuyệt đối không để ai biết chuyện gì. Có thể Kiên cho người về đón mẹ cũng nên. Nếu đúng thế, để anh đến ngay Nam Định xem như thế nào!

Bằng mừng thầm vì đã có một manh mối duy nhất. Nhưng tại sao là phụ nữ? Nếu phụ nữ thì chưa chắc đã làm người của Kiên. Kiên lõi đời, cũng không dại gì để một phụ nữ về đưa mẹ mình đi. Mà người phụ nữ này qua đường sân bay đến Việt Nam nên cũng khó có thể mang bà cụ theo đường này. Nhưng đây là đầu mối duy nhất để biết Kiên ở đâu. Không thể bỏ qua được điều đấy. Bằng mừng rỡ vội cùng đồng đội mình về ngay Nam Định để xem tình hình. Bằng cũng không quên thông báo với nhóm bên Lào tản ra các cửa khẩu giáp danh với Việt Nam để theo dõi tình hình. Đặc biệt là những tuyến mà bọn buôn lậu hay đi. Chính ở đây rất dễ thoát nếu người ta muốn vượt biên sang đấy.

Sau khi gặp đồng đội đang mật phục quanh nhà Kiên, Bằng được thông báo là người phụ nữ đấy rất khả nghi. Dò hỏi nhà Kiên và có vào nhà nói chuyện với mẹ Kiên vài lần. Sau đó người đấy thuê một nhà ở gần đấy. Liệu có gì uẩn khúc chăng? Bằng lệnh cho đồng đội tuyệt đối không được làm lộ sự việc. Để từ người đàn bà tình nghi này liệu có thể có thông tin liên quan đến Kiên?

Đúng như bằng dự đoán, người phụ nữ đấy không ai khác là Bunmi. BunmN sang Việt nam luôn và tìm đến địa chỉ nhà Kiên. Để cận thận, Bunmi giả vờ là người đi thu mua đồ phế phẩm về kim loại. Sau đó, Bunmi thuê một nhà ở gần đấy cho thuận tiện công việc. Thời gian Bunmi ở đây cũng gần một tuần rồi. Mọi người thấy mấy lần Bunmi có vào nhà Kiên nói chuyện vui vẻ nhưng không có biểu hiện gì ngoài việc nói chuyện cả. Mọi người đều im lặng mật phục 24h/24h. Theo nhận định của Bằng thì nếu là người của Kiên về đón mẹ thì chắc chắn sẽ đi ban đêm. Còn ban ngày rất khó vì Kiên cũng biết việc này. Ở Việt Nam chỉ cần bước qua cánh cổng làng thì an ninh đã biết chứ chưa cần ra khỏi địa phương. Do vậy, Bằng thống nhất với anh em là khả năng đối phương sẽ tận dụng đêm xuống để đi. Nếu đúng thế thì mọi người phải chia nhau ca ra theo dõi.

Đúng như dự đoán, đêm hôm đấy, khi mọi người đã đi ngủ hết, khoảng gần 12h đêm, một bóng đen xuất hiện ở nhà Kiên. Sau đó, xuất hiện hai bóng đen đi ra về phía cổng làng. Mọi người im lặng theo dõi. Đúng rồi, đấy chính là người phụ nữ đấy và người còn lại không ai khác là mẹ Kiên. Bằng vội cắt cử mọi người bí mật theo dõi và tuyệt đối không để lộ. Sau đấy hai người phụ nữ lên một chếc xe ô tô. Người phụ nữ kia lái xe và hướng về quốc lộ 1.

Đúng rồi! Họ đến đón mẹ Kiên. Bằng mừng rõ. Đầu mối đây rồi. Không còn thời gian nữa. Tất cả các mối quan sát theo dõi bí mật bám sát theo ô tô đấy. Tuyệt đối Bằng bảo mọi người không được để lộ mình. Tất cả cùng hướng về hướng Nghệ An. Xe ô tô đi vun vút trong đêm. Còn Bằng theo dõi cũng không muốn lộ nên cung đường xe này đến đâu, Bằng yêu cầu mọi người ở từng nơi theo dõi thông báo. Theo những gì Bằng phán đoán, khả năng xe đang đi về phía cửa khẩu Lao Bảo, Nghệ An

Bằng đã đúng, Xe đang đi về phía lào ở Nghệ An. Lúc này Bằng điện thoại trực tiếp cho nhóm anh bên lào chuẩn bị mt phục theo dõi, Bằng cũng liên h với nhóm XNC ở cửa Khẩu tạo điều kiện cho hai người mà Bằng thông báo dể thông quan, Không được phép lộ diện. Như đúng những gì bằng tính, hai người phụ nữ đã đến cửa khẩu Lao bảo và thông quan ở đây. Lúc này ở cửa khẩu đã rạng sáng, mọi người làm việc thưa thớt. Theo đúng sắp đặt Bunmi và bà mẹ Kiên được thông quan sang bên lào. lúc này, người ca mình bên lào đã nhận diện ra hai người phụ nữ này và bí mật theo dõi. Cả hai không ngờ rằng, bằng đã cử người theo dõi mà không để ai biết cả.

Khoảng mấy tiếng đồng hồ sau, ô tô đến một khu vực vắng vẻ. Lúc này xuống xe là Bunmi và bà mẹ Kiên. Cả hai dừng xe và điện thoại cho ai đó. Khoảng 15 phút sau có một người Lào ra đón cả hai đi vào phía trong khu rừng. Mọi nguời bí mật theo dõi sau đấy. Thấy xa xa là một ngôi nhà. Lúc này Bằng cũng đang ở Lào. Không một ai trong nhóm lộ ra mình đang làm gì. Từ ngôi nhà mở cửa là một người đàn ông. Kiên! Đúng rồi. Bằng mừng thầm. Không ngờ Kiên vẫn còn sống và đang lẩn trốn ở một nơi mà không thể ngờ tới.

Kiên mừng rõ khi nhìn thấy mẹ mình. Kiên không kìm được nước mắt nữa. Nhưng chưa kịp nói câu nào thì có tiếng nói đằng sau:

- Anh Kiên đứng im. Anh đã bị bắt!


Kiên không kịp định hình thì người của Bằng đã đến bắt Kiên và đưa bà mẹ của Kiên theo xe về Việt Nam. Còn Bunmi thì không thể theo Kiên được. Phía mình cũng không thể bắt Bunmi do Bunmi là người Lào. Bằng không còn cách nào khác chỉ có thể bắt được Kiên và đưa mẹ Kiên về cùng. Lần này, Kiên lại bị bắt trở lại. Và liệu về Việt Nam lần này Kiên có thoát nữa không? Những mảng ngầm phía sau Kiên có bị lộ diện không? Cháp cuối cùng của cuốn truyện sẽ giải đáp tất cả cho các cụ ạ :D
 
Chỉnh sửa cuối:

Cúc cù cu

Xe điện
Biển số
OF-162903
Ngày cấp bằng
24/10/12
Số km
2,471
Động cơ
370,614 Mã lực
Nơi ở
ngọn đa
CHAP 39

Lúc này ngồi đối diện Kiên là Hoàng (người luật sư bào chữa cho Kiên) và tôi. Cái cảm giác khi nói được tất cả những điều mình nó đã trút lại gánh nặng phần nào những gì mà Kiên im lặng. Kiên cảm thấy tội lỗi cho những việc mình làm. Những người phụ nữ đã từng yêu Kiên cũng phải vì Kiên mà đánh mất đi những cái giá trị nhất của cuộc sống. Tình yêu. Giá trị của tình yêu nó là một thứ không thể biết, không thể định hình. Lúc này Kiên mới thấy số phận mình gần như là một định mệnh. Cuộc sống của Kiên gắn liền với đàn bà. Nó được xuất phát từ đàn bà và cũng vì đàn bà mà Kiên gục ngã trước những sự cám dỗ của đồng tiền và ham mê quyền lực. Tôi ngồi nghe Kiên nói cũng lặng người. Kiên khóc nức nở. Những giọt nước mắt đàn ông là thế. Nó mặt đắng của hương vị cuộc sống. Có phải ai cũng hiểu cho Kiên? Con người cũng chỉ là một công cụ vô hình của đồng tiền. Nó không đứng vững trước những cơn sóng gió. Ai bảo là mình không cần tiền? Tiền mua được tất cả. Hạnh phúc, quyền lực và những vui thú của cuộc sống. Nhưng chính định mệnh và cái chết thì tiền lại bất lực. Kiên còn một ước nguyện với chính mình mà vẫn chưa làm được. Đấy là mua cho mẹ Kiên một mảnh đất để ở vui vẻ với con cháu trong những năm cuối cuộc đời. Cả việc Kiên muốn chuyển ngôi mộ của bố mình về nơi mà Kiên đã mua đất ở quê. Những điều đó Kiên vẫn chưa làm được. Lúc này, Kiên ân hận. Ân hận vì mình đã không hiểu những gi người bố mà Kiên hằng yêu quý nói trước khi mất. Trong Kiên thầm kêu lên tiếng: Bố. Con người là vậy. Trong những thời khắc quyết định của cuộc sống thì mình lại trở lại chính mình. Kiên nói với vị luật sư:

- Có gì tôi nhờ anh giúp tôi gửi nén hương cuối cùng tới mộ bố tôi. Tôi là một kẻ có lỗi. Một đứa con tội lỗi. Nhưng với gia đình, tôi luôn chỉ là con trẻ,vẫn bị mắng, vẫn bị đánh đòn. Mẹ tôi không hề biết những việc tôi làm đến khi tôi bị bắt. Trước đấy, nhiều lúc tôi cũng muốn làm cho mẹ tôi cáu giận để được bà mắng mỏ, được bà lấy cái gậy mà bà vẫn đánh tôi hồi nào để vụt tôi. Tôi hạnh phúc vì được tìm lại thời trẻ. Để được sống lại chính mình khi hạnh phúc chỉ là một cái mơ hồ hơn những gì mình nghĩ. Cho đến dù lúc này thì đã hết. Cái chết đang đến với tôi từng ngày. Nó gặm nhấm linh hồn tôi, đè nặng đến tư tưởng tôi. Nhưng điều đó không làm tôi cảm thấy lo sợ bằng sự im lặng. Có lẽ lâu rồi tôi mới nói cười và khóc thoải mái như thế này. Và quan trọng hơn, tôi được trở lại chính tôi. Giờ tôi hiểu, cuộc sống tồn tại đã khó. Nhưng để cuộc sống có ý nghĩ nó khó hơn rất nhiều. Cái mà tôi đánh mất sẽ chẳng bao giờ tôi còn có cơ hội để lấy lại được. Tôi chỉ mong những điều mà tôi chưa làm được, anh có thể nói giúp lại cho tôi. Còn khi tôi tử hình, tôi không muốn mẹ tôi chứng kiến. Có lẽ bà sẽ không chịu được. bà đã mất đi người chồng trong hòa bình. Và lúc này bà chứng kiến đứa con trai cũng mất khi đất nước đã hết chiến tranh. Điều đấy tôi biết, bà không thể chịu được. Chỉ còn hai em gái tôi may ra nó biết và thay tôi chăm sóc mẹ tôi. Còn một điều nữa là đứa con tôi mà Hằng đang nuôi. Vì tôi mà Hằng đã hy sinh hạnh phúc của chính mình để nuôi dưỡng đứa con duy nhất của tôi. Thế mà tôi đã làm Hằng phải khổ. Tôi muốn lúc này nhìn thấy mặt đứa con tôi. Nhưng nghĩ lại, tôi lại im lặng. Hãy để khi nó lớn lên nó hiểu rằng bố nó đã chết vì bệnh tật còn hơn bố nó đã chết vì phạm tội. Tôi ngàn lần có lỗi với Hằng. Tôi cũng mong anh giúp tôi bảo lại Hằng như vậy và bảo Hằng cho con tôi về gặp bà nội nó. Đấy cũng là may mắn cuối cùng của tôi. Tôi cám ơn cuộc đời đã cho tôi sự sống. Nhưng cũng căm thù cuộc đời này. Vì nó, vì sự sinh tồn mà tôi phải chia tay những hạnh phúc của chính mình.

Tôi và người luật sư lặng im. Con người trước lúc chết thật thà quá. Họ cần cuộc sống hơn. Lúc này, giá để đánh đổi tất cả thì họ cũng sẽ làm nếu được để được sống. Kiên không xin kháng án lên Chủ tịch nước để ân xá. Có lẽ Kiên biết rằng làm điều đó cũng chỉ duy trì cuộc sống thêm một thời gian ngắn nữa. Nhưng không thể thay đổi được định mệnh. Kiên đã gây ra tội lỗi quá nhiều. Kiên không cần điều đó. Lúc này, Kiên muốn mình thật nhanh tìm đến cái chết. Để có thể tìm thấy linh hồn của người bố mà Kiên yêu quý. Ngồi im lặng, tôi nhìn thấy nước mắt Kiên cứ rơi. Ánh mắt Kiên không nhìn thằng chúng tôi., Anh ta nhìn ra phía cửa sổ nhỏ le lói. Ở đấy có ánh sáng tự do. ở đấy có cái mà kiên cần hơn. Không cầm được nước mắt, cả tôi và người luật sư đều khóc. Không ai nói ai. Lúc này, con người đồng cảm với nhau. Giá mà Kiên biết điểm dừng thì đã không phải đánh đổi như vậy. Nhưng ai biết được, lòng tham con người đã cuốn Kiên vào một vòng xoáy vô hình. Khi con người ta nằm trong một mắc xích của một guồng máy, họ không thể tự mình tách ra mà phaỉ bắt buộc cùng cái guồng máy đấy chạy theo những gì đã có. Nam cũng thế, cái guồng máy quyền lực đã làm Nam mờ mắt và biến mình thành một con người như lúc này. Nam đã tiếp tay cho tội phạm và đã đánh mất tất cả những phấn đấu, công sức cống hiến. Những thứ anh đã đạt được cũng rời bỏ anh. Vợ anh cũng từ bỏ anh và con cái anh cũng vì anh mà đau khổ. Cũng tất cả vì đồng tiền.

Ngồi cũng lâu, đồng chí quản giáo đã nhắc nhở chúng tôi là hết giờ. Không còn cách nào khác chúng tôi phải chia tay Kiên. Chắc đây cũng là lần cuối Kiên được gặp chúng tôi. Tôi vội nói:
-Anh yên tâm. Những gì tôi hứa với anh tôi sẽ làm. Không phải chỉ vì lời hứa mà vì con ngươì với con người. Tôi cũng là một người con, người bố, người chồng. Xã hội không cho không ai cái gì anh Kiên ạ. Mình nhiều lúc phải chấp nhận số phận như nó vốn có. Nhiều lúc tôi cũng rơi vào tình trạng như anh. Cũng bị cuốn theo đồng tiền và cám dỗ của nó. Nhưng tôi chỉ hơn anh một điểm là tôi yếu đuối hơn anh khi cảm nhận sức hút của đồng tiền. Nên tôi còn tồn tại. Vả lại cuộc sống của tôi không giống anh ở hoàn cảnh. Nên tôi còn tồn tại đến bây giờ. Những gì anh nói tôi sẽ thực hiện theo đúng nguyện vọng của anh. Còn anh! Anh haỹ yên tâm. Cho dù lần này tôi và anh chỉ gặp nhau là lần cuối cùng. Nhưng hay coi đây là một lời sám hối muộn màng anh ạ. Xã hội không bao giờ có sự công bằng tuyệt đối. Con người tạo ra sự công bằng và cũng chính con người phá bỏ nó. Thế nên có những điều anh không nói tôi cũng hiểu. Đừng ân hận quá mà đánh mất chính mình. Cái chết sẽ đến, nhưng sự sống lại hồi sinh khi anh còn đứa con. Tôi cũng đã từng rơi vào tình trạng của anh nên tôi biết và thông cảm. Tôi sẽ đến gặp Hằng và đưa đứa con anh được gặp mẹ anh. Hằng chắc đang mong tin anh lắm. Tôi cũng chỉ làm người bình thường. Được tiếp xúc với anh qua anh Hoàng nên không thể hiểu hết tất cả. Thế nhé! Anh hãy yên tâm. Cuộc sống vẫn còn tiếp tục mà. ĐIều đấy là điều mà tôi mong muốn cho những gì tốt đẹp đến với anh.

Nói đến đây Kiên im lặng và nắm lấy tay tôi như thầm cám ơn. Dáng người kiên đã gầy đi nhiều. Những ngày trong phòng biệt giam làm Kiên suy nghĩ và gầy đi. Kiên nhìn tôi không nói mà chỉ biết cúi đầu để giấu đi những giọt nước mắt của chính mình. Đôi tay giá lạnh của Kiên làm tôi nhớ mãi. Đến lúc này khi ngồi viết những dòng chữ kể về cuộc đời của Kiên tôi lại cảm thấy mình cần sống hơn. Cuộc sống có giá trị khi con người biết tận hưởng nó. Đâu phải ai cũng hiểu điều này. Chỉ có khi đối diện với cái chết đang kề cận từng ngày, từng giờ thì chính con người mới thấy mình cần sống.

Tiếng cửa căn phòng, người quản giáo và đồng chí công an áp tải Kiên về phòng biệt giam. Vừa đi, Kiên vừa vui vẻ nở nụ cười nhìn chúng tôi. Chính nụ cười đấy đã làm tôi nhớ mãi về một con người, một kẻ tội phạm đặc biệt. Nụ cười mà trong đấy đầy nước mắt và hy vọng.

Tôi và Hoàng ra về. Lúc này đêm đã khuya, ngôi ngồi đọc lại những gì mà Kiên nhờ tôi viết lại hộ. Biết nói điều gì đây. Cuộc sống con người quá nhỏ bé để có thể viết thành truyện. Một cuộc sống mà phải trả giá bằng chính tính mạng của mình. Mỗi một con người trong cuốn truyện gần như là một số phận đã định sẵn vậy. Tôi tiếc cho Kiên. Với những gì Kiên đã làm và bản chất của Kiên. Kiên quá thông minh để làm được những điều mình nói. Không phải một tên tội phạm nào cũng có thể làm được điều đấy. Chỉ có điều, xã hội lại không thể chấp nhận họ và những gì họ đã làm. Phải chăng điều gì đó sẽ làm thay đổi cuộc sống này? Một xã hội muôn thủa luôn tồn tại hai thái cực Tốt và Xấu. Khi cái tốt lấn át cái xấu thì con người lại làm ngược lại những quy luật. Còn khi cái Xấu thắng thế thì con người lại đánh đổi những gì con người đang tạo ra. Vì vậy, cuộc sống luôn cân bằng giữa hai thái cực này. Nó tồn tại song song và không bao giờ mất đi. Cứ thế, vòng xoáy cuộc đời chỉ là một cái bánh xe trên một con đường dài vô tận. Nó bị tuột xích khi nó không còn tác dụng cho cái bánh xe nữa. Những người như Nam hay những ai đứng đại diện cho pháp luật sẽ vẫn còn ẩn mình sau những bộ quân phục, sau những giá trị đạo đức để lại tiếp tục tồn tại. Còn những người như Kiên lại bắt đầu hình thành. Kiên này mất đi sẽ có Kiên khác lại thay vào đấy để bánh xe đấy hoạt động. Tôi cũng là một hạt cát trong một biển cát vô tận. Vậy ai sẽ là tôi sau khi tôi mất đi. và những con người mà Kiên đã làm họ khổ sẽ lại hình thành như vốn dĩ cuộc sống nó đến. Tôi lại là tôi và đi tìm tôi trên cuộc đời này.

1, Nam: Do Kiên không khai ra những gì Kiên đã hợp tác với Nam và tòa cũng không có bằng chứng cụ thể, Nam chuyển công tác khác. Việc này cũng như sự trả ơn của Kiên đối với những gì Nam đã giúp cho Kiên. Chính vì điều mà Kiên lo lắng không phải là Nam mà là Nga. Lúc này Nga có thai với Nam. Kiên cũng biết trước mình sẽ chết nên toàn bộ trách nhiệm cũng như những lời khai có liên quan, Kiên đều không nói gì về Nam.
2, Đối với Chi: Do Chi đã tiết lộ cho việc Kiên trốn khỏi Việt Nam nên toà kết án 6 tháng tù cho hưởng án treo.
4, Nga: Do Nga là kế toán trong công ty của Kiên và cũng giúp Kiên nhiều việc. Tuy nhiên trong phiên tòa, mọi lỗi lầm của Nga, Kiên đều nhận hết về mình. Tòa xử Nga 3 năm tù, cho hưởng án treo vì Nga đang có thai nên Nga được tại ngoại và về địa phương quản thúc.
4, Hằng: Sau khi Hằng và Mạnh chia tay sau khi Mạnh biết việc của Hằng và Kiên. Hằng nuôi đưa con của Kiên. Còn Mạnh thì chuyển công tác khác, không làm ở Ngân Hàng Nhà nước nữa. Những gì Kiên đã làm với Mạnh, Kiên không khai trong phiên tòa. Cũng là một phần Kiên muốn Mạnh không rơi vào vòng lao lý. Những tài sản của Mạnh được tồn tại và điều quan trọng là Kiên tính đến cho Hằng. Hằng nuôi con của Kiên. Còn hai đứa con của Mạnh được gia đình Mạnh nuôi. Sau đó, Hằng không làm ở đơn vị XNK đấy nữa và xin từ bỏ công tác để về kinh doanh ở nhà. Cũng một phần Hằng không muốn tiếp tục công việc mà đã liên quan đến Mạnh nữa.
5, Bunmi: Sau khi biết tin Kiên bị bắt, Bunmi đã tự tử ở nhà.
6, Thư: Thư sau khi biết việc Kiên là tội phạm nguy hiểm, cô đã thực hiện lời hứa của mình với Kiên khi vào thăm Kiên ở trại. Thư quay về Nam Định, gặp mẹ Kiên và đưa mẹ Kiên đến nhà Hằng để gặp cháu nội của mình. Sau đấy, Thư đã đón con trai Kiên về nhà nhận làm con nuôi. Điều này Thư đã chứng mình một điều với Kiên về tình cảm của mình.
7, Kiên: Kiên kết án tử hình về tội giết người là Cường và A Hoa, tổ chức đánh bạc và buôn lậu vũ khí, tổ chức vượt ngục, chống lại người thi hành công vụ. Án cuối cùng Kiên nhận là tử hình.

------------------------------------------------------------------

Đến lúc này cũng là lúc câu chuyện của em đã hết. Em cám ơn các cụ/mơ đã đọc câu chuyện của em. Em không phải nhà văn nhưng dù sao cũng cảm nhận cuộc sống theo một cách riêng. Một cách mà không ai giống ai. Chỉ có điều, em không phải là Kiên. Còn Kiên là ai trong xã hội này thì để xã hội và thời gian sẽ trả lời. Cái tốt và cái xấu lại hình thành và tạo thành những thứ mà mình không thể biết.

HẾT

 
Chỉnh sửa cuối:

pdlong92

Xe lăn
Biển số
OF-207092
Ngày cấp bằng
22/8/13
Số km
12,149
Động cơ
439,360 Mã lực
Tuổi
32
Nơi ở
Đoán xem
oánh dấu mai đọc giờ mà đọc là ngủ trên bàn phím ngay !!! tks bác
 

w 650

Xe buýt
Biển số
OF-99650
Ngày cấp bằng
11/6/11
Số km
904
Động cơ
406,413 Mã lực
Cảm ơn cụ.
 

jinyo89lie

Xe tăng
Biển số
OF-86150
Ngày cấp bằng
22/2/11
Số km
1,280
Động cơ
421,805 Mã lực
Nơi ở
Từ Liêm-Hà Nội
ối ối, hàng về hàng về. Các cụ xê ra cho em đọc với :))
 

Cúc cù cu

Xe điện
Biển số
OF-162903
Ngày cấp bằng
24/10/12
Số km
2,471
Động cơ
370,614 Mã lực
Nơi ở
ngọn đa
Cũng xin lỗi các cụ vì sự chậm chễ khi post phần cuối. Cũng vì thấy có một số thông tin khá hay có thể viến thành những câu truyện trinh thám, nên mấy hôm vừa rồi em ngồi hóng cho kỹ. Sau câu truyện này em sẽ tặng các cụ một câu truyện ly kỳ hơn với tiêu đề : Bản danh sách tuyệt mật.
- Cũng vì cái này mà em phải hóng mãi mới có. Câu truyện nói về một thành công của ngành tình báo Việt Nam. Có điều trên google các cụ sẽ không thể tìm được. Lát nữa em sẽ lập thớt truyện đấy hầu các cụ cho vui :D
 

Luna2009

Xe tải
Biển số
OF-38461
Ngày cấp bằng
17/6/09
Số km
380
Động cơ
474,310 Mã lực
Mong cụ Cu sớm ra lò 1 chuyện nữa:)
 
Biển số
OF-142249
Ngày cấp bằng
17/5/12
Số km
250
Động cơ
366,450 Mã lực
Đọc hết truyện của cụ 3C cái vèo rồi. Thỏa lòng chờ đợi :).
Ngó xuống duới thấy nhiều cụ cũng đang nhòm màn hình giống em. Em dự là thớt hot nhất tối hôm nay.
Cảm ơn cụ 3C đã tỉ mỉ gõ những dòng chữ này cho bọn em hóng. Em chờ truyện mới của cụ (b).
 

jinyo89lie

Xe tăng
Biển số
OF-86150
Ngày cấp bằng
22/2/11
Số km
1,280
Động cơ
421,805 Mã lực
Nơi ở
Từ Liêm-Hà Nội
mấy chap cuối cụ CU đẩy nhịp độ câu chuyện lên nhanh quá. Đáng lẽ cụ cứ câu giờ thêm vài chap nữa thì hay hơn :))
 

Cúc cù cu

Xe điện
Biển số
OF-162903
Ngày cấp bằng
24/10/12
Số km
2,471
Động cơ
370,614 Mã lực
Nơi ở
ngọn đa
Đọc hết truyện của cụ 3C cái vèo rồi. Thỏa lòng chờ đợi :).
Ngó xuống duới thấy nhiều cụ cũng đang nhòm màn hình giống em. Em dự là thớt hot nhất tối hôm nay.
Cảm ơn cụ 3C đã tỉ mỉ gõ những dòng chữ này cho bọn em hóng. Em chờ truyện mới của cụ (b).
sau đấy em lập thớt truyện đấy luôn mà :D
 

Greeno

Xe lăn
Biển số
OF-22422
Ngày cấp bằng
14/10/08
Số km
12,591
Động cơ
619,608 Mã lực
Nơi ở
www.bodetam.vn
Website
www.bodetam.vn
Tiếp cụ ơi
 

Bourne

Xe tải
Biển số
OF-22830
Ngày cấp bằng
23/10/08
Số km
248
Động cơ
496,668 Mã lực
Mặc dù kết cục biết trước nhưng truyện vẫn rất hấp dẫn. Em tưởng hết từ đoạn Kiên bị bắt khi đang ngồi với Thư.
Cám ơn và mời rượu cụ 3C
 

Greeno

Xe lăn
Biển số
OF-22422
Ngày cấp bằng
14/10/08
Số km
12,591
Động cơ
619,608 Mã lực
Nơi ở
www.bodetam.vn
Website
www.bodetam.vn
Xong rồi, toét hết mắt vì đọc trên đt. Chúc cụ ngon giấc
 
Thông tin thớt
Đang tải
Top