Các cụ có thể cho em lời khuyên được ko ? Hiện tại e đang thấy rất chán chường.
Chuyện là ntn, e sẽ kể cho các cụ nghe từ đầu...Mong các cụ bớt chút thời gian theo dõi và cho e lời khuyên ạ
Em và vợ em yêu nhau từ hồi học ĐH, năm 2010 2vc em ra trường xin ở lại trường và được đi học cao học ở nước ngoài...Đầu năm 2013 trong thời gian làm luận văn 2vc em về nước tổ chức lễ cưới xong rồi tiếp tục sang để hoàn thiện nốt chương trình học. Sau đó tháng 5/2013 2vc e về nc và đi làm.
Chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói và có vẻ sẽ rất ổn đúng ko các cụ, nhưng bọn e ko thể ngờ được là khi về nhà lại nhiều chuyện đau đầu như vậy ập đến.
Gia đình nhà vợ em, trc đây khi bọn e ở nhà thì kinh doanh nhà nghỉ bình dân, nhưng trong thời gian bọn e đi học thì vì tham tiền nên chơi trò đi vay lãi rồi đập chỗ nọ chỗ kia ăn chênh lệch + thêm lô đề nữa dẫn tới phá sản, bán sạch nhà cửa. Mà việc này chủ yếu bà mẹ vợ e làm, ông bố vợ nghiện rượu nặng nên ở nhà chỉ lo chuyện nhà cửa, ko tham gia, ông anh vợ em thì làm công an đi suốt nên càng ko biết những việc bà ấy làm.
Trong thời gian bọn e đi học cũng đôi ba lần gọi sang bảo gửi tiền về cho bme vay mua ô tô đi (thực chất là vay để lô đề + cho vay lãi ngoài), vợ e cũng thương bố mẹ nên gửi về cũng nhiều, tầm hơn 100tr.
Khi bọn e về thì nhà của, đất đai, xe cộ đã bán sạch, bìa đỏ các thứ ngân hàng giữ
...
Năm 2014 ông bố vợ e vì nghiện rượu lâu năm lại sức khoẻ yếu + với việc bà mẹ vợ thường xuyên bỏ đi trốn nợ ko ai chăm sóc nên mất vì bệnh hiểm nghèo.
Và sau biến cố đó thì hàng loạt vấn đề ập đến
Đầu tiên e xin nói qua về bà mẹ vợ, Năm nay 53 tuổi, bà mẹ vợ e thì với con cái trong nhà thì đối xử rất tốt ko có j để chê cả nếu vừa ý bà ấy
. Nhưng ra ngoài xã hội bà ấy cũng thuộc dạng có máu mặt về chuyện lô đề, cho vay nặng lãi, lươn lẹo...
Còn về ông anh vợ em, mặc dù là con trai cả nhưng e đánh giá là vô trách nhiệm, chỉ đùn đẩy trách nhiệm, mọi việc sang cho 2vc em. Trc đây sau khi bố vợ em mất thì bà ấy cũng ra nhà ông a vợ em ở 1 thời gian xong rồi xích mích với vợ của ông ấy, giờ thì chị kia + gia đình chị ấy cũng ko chịu nổi bà ấy + thói lăng nhăng của ông a vợ e nữa nên đã lôi nhau ra toà và giải quyết xong xuôi hết rồi, e sợ e và vợ e cũng sẽ như thế nếu cứ ntn và ko tỉnh tảo được.
Sau khi ông bố vợ em mất, vì thương mẹ nên vợ em nhiều lần năn nỉ ỉ ôi e đưa tiền để giúp bà ấy trả nợ một phần, e nhắm mắt liều tiếp tục đưa thêm tiếp hơn 150tr cho bà ấy đi trả nợ. Ông anh trai vợ em cũng xoay sở để đưa cho bà ấy hơn 200tr đi trả nợ. Xong việc rồi bà ấy hứa lên hứa xuống là sẽ ko bgio để các con phải lo cho mẹ nữa...
Gần đây bà mẹ vợ em lại về nhà vợ chồng em và ông anh vợ bảo vẫn còn 1 món nợ nữa khoảng 300tr và kể lể than khóc kiểu mẹ ko biết phải làm ntn bây giờ, hay là mẹ ra sông tự tử nhé các con vì mẹ ko muốn phiền đến các con một lần nữa. Vợ e lại mủi lòng, nhưng e kiên quyết ko đồng ý đưa thêm dù chỉ 1 đồng, 2vc e giận dỗi cãi nhau khá là to nhưng cuối cùng cũng ok vì e phân tích cho vợ e hiểu ko thể như thế mãi được.
Mẹ vợ em biết ko thể moi thêm được nhiều như thế nữa nên giờ chơi bài ở lì ở nhà em. Nhà em có con nhỏ, phải thuê giúp việc trông nên vợ e bàn với em cho bác giúp việc nghỉ để bà ngoại trông, tiền trả cho giúp việc thì coi như biếu mẹ, em OK vì dù gì bà ngoại vẫn hơn người ngoài.
Nhưng nào ngờ bà ấy trông cháu mình mà còn thua xa cả người giúp việc, ko biết cho ăn cho uống, trông non cháu mà suốt ngày tay bấm điện thoại, mắt xem tivi mặc kệ cháu khóc, cháu đói... nói chung là ko làm đc j cả lại suốt ngày quát mắng con e là ngu là hư ko biết nghe lời...Rồi mẹ bế con mày cả ngày mẹ đau tay, đau lưng các kiểu xong lại xin tiền vợ em đi khám, mỗi lần như thế là đi cả ngày luôn báo hại 2vc e thay nhau nghỉ việc ở nhà trông con. Cuối cùng sau 1 tháng để bà ấy trông, 2vc em lại phải đi tìm thuê người giúp việc mới vì bác giúp việc cũ đi làm chỗ khác mất rồi...
Rồi bọn e bàn nhau kiếm cho bà ý 1 công việc để gom góp tự trả nợ. Bọn e đi thuê nhà, thuê cửa hàng, mua đồ đạc cho bà ấy mở hàng ăn, hàng nước...nhưng chưa lần nào bà ấy làm được quá 1 tháng, đủ mọi lý do, mẹ làm 1 mình vất vả, mẹ thấy ko có khách...v.v.v.v...chung quy lại là lười lao động, ko muốn làm việc vất vả vì trc đây chỉ ngồi 1 chỗ là có người mang tiền đến cho vay rồi (nguyên văn lời bà ấy)...
Bây giờ bà mẹ vợ em coi cái nhà của e như cái nhà trọ ko hơn ko kém, sáng 7h,8h bà ấy vác xe đi lượn đường, ko ai biết đi đâu làm gì, trưa 11h30 về ăn cơm xong vứt bát đĩa các thứ, quần áo cho bác giúp việc làm rồi ngủ trưa hoặc xem phim rồi 2h chiều lại lượn, 6h về ăn tối rồi xem phim đến 1,2h đêm...ngày nào cũng vậy ko giúp vc e đc j cả kể cả bế cháu. Rồi thi thoảng ko thấy mặt e là lại kể lể than vãn rồi xin tiền vợ em vài chục vài trăm. Mà em ko hiểu bà ấy làm gì mà lúc nào cũng cần tiền, mặc dù ăn uống ngủ nghỉ ở nhà em cả mỗi tháng 2vc em và anh trai vợ em biếu thêm bà ấy 3-4tr để tiêu vặt rồi.
Bây giờ ở nhà mình mà nhiều lúc 2vc e còn ko dám mua sắm đồ, ko dám cho con đi du lịch, mua bán j cũng cất cất giấu giấu vì mỗi lần ko xin được tiền thì bà mẹ vợ e lại nói giọng kiểu chúng mày có tiền đi chơi, có tiền mua abc đấy thôi. Em đến chết mất các cụ ạ.
Mong các cụ cho e xin lời khuyên bây giờ, chứ cứ ntn mãi chắc em phải bán nhà để về nhà nội em ở thôi...may ra thì bà ấy ko dám qua nữa.