Hôm qua có người bảo AK sau này học M16 cái này cái kia, sau khi được giảng giải thì đã thông, tuy nhiên cần nói thêm dòng súng M27 IAR sắp thay thế M249, M16A4 và M4A1 cũng được xem học hỏi 1 dòng súng liên quan tới AK đó là RPK, có thể nói Mỹ đã học hỏi kinh nghiệm của LX cách đây hơn 50 năm
View attachment 5451182
Mỹ đi sau Liên Xô (Nga) về phát triển súng bộ binh, khi Nga đã bỏ RPD từ lâu, còn Mỹ giờ mới quyết định bỏ M249 để thay bằng một thứ như RPK. M249 và RPD đều có nhước điểm chung là bắn thiếu chính xác, ưu điểm là mật độ hỏa lực cao bị lu mờ trước việc cả tiểu đội được trang bị súng có chế độ bắn liên thanh. Ngược lại RPK, M27 IAR và NGSW-AR có độ chính xác bắn cao nhờ bắn ở khóa nòng đóng ở chế độ phát một, có câu tạo đơn giản và nhẹ, tuy không tạo ra mật độ hỏa lực lớn bằng súng bắn dây đạn, nhưng chúng có thể vừa đóng vai trò là DMR vừa là trung liên.
Ưu điểm của RPK-16 hiện đại so với M27 đó là có khả năng thay nòng, cho phép xạ thủ lựa chọn độ dài nòng phù hợp, cải tiến này phù hợp cho các lực lượng đặc nhiệm, cũng là phù hợp cho Vệ binh quốc gia Nga và thậm chí là đặc nhiệm quân đội Nga.
Theo học thuyết quân sự về chiến thuật tiểu đội bộ binh có phần khá cổ điển và lạc hậu. Quan điểm của họ là biên chế chủ yếu là người lính bộ binh mang súng trường, sử dụng bắn phát một , có thể cả tiểu đội trang bị chỉ có súng trường và carbine, chế độ bắn liên thanh của súng trường không bao giờ được coi trọng. Sau này tới thời hiện đại thì biên chế thành tổ hỏa lực, 1 tiểu đội 2 tổ, mỗi tổ xoay quanh việc phục vụ 1 khẩu súng máy nạp dây đạn, của tổ hỏa lực đó, hỏa lực súng trường chỉ là phụ. Chính vì vậy, M16 và M4 từng có thời điểm chỉ có chế độ phát 1 và loạt ngắn 3 viên, và tới ngày nay vẫn dùng nòng sử khoan và cắt khương tuyến truyền thống, nòng mỏng, nhanh nóng, nhanh hỏng hơn nòng gia công bằng công nghệ rèn nguội với búa thủy lực. Quan điểm bảo thủ của Mỹ đã buộc NATO chậm đưa vào sử dụng đạn súng trường cỡ trung, mà sử dụng 7,62x51 làm đạn tiêu chuẩn trong nhiều năm. Hiện tại, Mỹ lại phát triển đạn 6,8mm mới, với yêu cầu bắn xa ra tận 1000m.
View attachment 5451183
Trong khi đó, Liên Xô sau thế chiến thứ 2 thấy được giá trị của mật độ hỏa lực dày đặc của 1 tiểu đội trang bị hoàn toàn bằng súng liên thanh. Chính vì vậy, Liên Xô đưa ra khái niệm vũ khí mới học theo Machinenkarbiner của Đức, chính là khái niệm автомат: được định nghĩa là Автоматический карабин, Avtomatich Karabin, dịch nghĩa đen là súng Carabine Tự động, hay súng trường nhỏ nhẹ ngắn có chế độ liên thanh. Khẩu Avtomat đầu tiên được đưa vào trang bị quân đội Liên Xô là Avtomat Kalshnikova, hay Súng Carabine tự động của Kalashnikov. Ban đầu, chương trình phát triển đạn M43 bao gồm 4 loại súng gồm, súng carabine lên đạn bằng tay giống Mosin, súng carabine nạp đạn tự động được chọn ra là SKS, Carabine tự động được chọn ra là AK và súng trung liên là RPD. Tuy nhiên súng lên đạn bằng tay nhanh chóng bị bỏ đi, SKS nhanh chóng dừng lại ở trang bị tuyến sau. Sau đó RPD thì cũng bị bỏ đi do thực tế chỉ ra rằng, mật độ hỏa lực của cả 1 tiểu đội trang bị AK vượt trội hơn RPD, nên vai trò súng trung liên cho tiểu đổi không cần thiết phải là súng có dân đạn, và nếu cần thì dùng cỡ đạn lớn hơn cho tầm bắn xa hơn.
View attachment 5451188
Như vậy, chúng ta đã thấy khác biệt của Mỹ/NATO và Nga. Một bên coi súng trường là súng phát một, sau này tối giản thành vũ khí hỗ trợ cho trung liên, phát một là chế độ bắn chính của súng trường, liên thanh bị coi là phụ. Một bên coi chế độ liên thanh là chế độ chính còn phát một là phụ, thay vì các thành viên tiểu đội xoay quanh tay súng trung liên, thì cả tiểu đội có khả năng tạo ra hỏa lực dầy đặc.
Cũng chính vì vậy, Liên Xô đã đưa vào sử dụng trung liên RPK, có thể coi là DMR đầu tiên. Khác với các trung liên trước đó, chương trình phát triển súng của Liên Xô trong thập niên 50 mà kết quả là RPK và AKM có yêu cầu cụ thể là súng trung liên phải dùng chung thiết kế với súng Avtomat, dùng chung hộp tiếp đạn, và tầm bắn phải vượt xa Avtomat. Yêu cầu về mật độ hỏa lực của súng trung liên mới không được nhấn mạnh bằng khả năng cơ động, tầm bắn xa và đồng bộ hóa với súng Avtomat. Tầm bắn vượt trội đạt được qua việc độ chính xác bắn của trung liên phải cao hơn Avtomat. RPK giải quyết vấn đề này bằng việc có thiết kế không khác AKM là mấy, có khoảng cách giữa thước ngắm và đầu ruồi hơn AKM rất nhiều và có nòng dày hơn. Mật độ hỏa lực của RPK cao hơn AKM đạt được là nhờ sử dụng hộp tiếp đạn lớn hơn là hộp 40 viên và hộp tròn 75 viên.
So với NATO cùng thời điểm, thì cách biên chế của Liên Xô lúc bấy giờ cơ động và hiệu quả hơn nhiều.
View attachment 5451184
Thủy quân lục chiến Mỹ trong thập niên 90 cũng đã nhận ra ưu việt của mật độ hỏa lực của cả tiểu đội so với cách biên chế tổ hỏa lực trang bị trung liên dây đạn. Tuy nhiên như đã nói, M16 và M4 không đáp ứng được cách đánh này do. M4 thiết kế với nòng mỏng, nòng khắt khương tuyến thông thường, được USSOCOM tự sửa thành súng liên thanh biên chế cho cả tiểu đội, dùng mật độ hỏa lực để chế áp địch, thay vì mang theo súng máy dây đạn to nặng, thì liên tục bị nổ nòng, khóa nòng bị xé, bệ khóa nòng nứt. Các vấn đề của M4 được khắc phục ở M4A1 khi sử dụng nòng dày hơn, có sẵn chế độ liên thanh không phải chế cháo. Tuy nhiên nòng vẫn là khoan cắt khương tuyến thông thường.
Để đạt được việc biên chế mới thì USMC không thể sử dụng M16A4 và M4A1. Tuy nhiên lục quân Mỹ không cho phép USMC tự ý phát triển và mua một súng trường tiêu chuẩn mới vì lo ngại các binh chủng không sử dụng súng tương thích lẫn nhau. Chính vì vậy USMC phải lập ra chương trình IAR, Infantry Automatic Rifle để thay thế M249 thay vì thay M4A1. Tuy nhiên, mục tiêu chính của IAR, là USMC tạo ra một khẩu súng bộ binh theo yêu cầu của riêng họ, loại bỏ nòng khoan cắt khương tuyến kiểu truyền thống. Để tránh lằng nhằng, họ cũng giữ mô hình tổ hỏa lực để trang bị IAR và M4A1 song song.
Sản phẩm là M27 IAR chính là bản sao của RPK và học thuyết sử dụng cũng gần tương tự. Điểm khác biệt lớn nhất giữa M27 IAR với M16A4 và M4A1 là nòng của M27 là nòng rèn nguội, không phải là nòng khoan cắt khương tuyến truyền thống. Các nghiên cứu của USMC cũng chỉ ra rằng, một tiểu đội trang bị M4A1 và M27IAR có mật độ hỏa lực cao hơn mô hình tổ hỏa lực M249 cũ. M27 có độ chính xác bắn ưu việt so với M4A1, nên lính USMC cũng đã sử dụng nó làm nhiệm vụ DMR, điều này dẫn đến USMC đưa ra phiên bản DMR cụ thể là M38 DMR, là một khẩu M27 thay ACOG bằng kính ngắm bắn tỉa. Trong tương lai, USMC sẽ đạt mục tiêu cả tiêu đội trang bị M27 IAR và M38 DMR cũng khá giống với tiểu đội Liên Xô trang bị AKM và RPK xưa kia, đó là cả tiểu đội trang bị súng có nhiệm vụ chính là liên thanh, trong đó 1 vài khẩu có tầm bắn vượt trội hơn chính designated marksman.
Nguyên nhân là vì cách tổ chức quá bảo thủ và lằng nhằng, USMC bắt buộc phải chọn đường vòng để thay đổi súng trường tiêu chuẩn và học thuyết quân sự. Nhiều người lại có cái nhìn lệch lạc rằng USMC làm vậy là để tránh lợi ích nhóm, để cho súng siêu việt thượng đẳng của H và K vào trang bị quân đội Mỹ. Thế USMC o bế cho H và K thì không phải là lợi ích nhóm à.
Sau USMC, thì Luc quân Mỹ cũng nhìn thấy cái học thuyết súng trường và carbine chủ yếu chỉ bắn phát một đã khá là lỗi thời. Vì vậy họ lập chương trình NGSW với mục tiêu ban đầu là thay M249, nhưng sau đó nhanh chóng tách chương trình ra làm AR- Automatic Rifle để thay M249 và R-Rifle để thay M4A1. Tuy có một số hướng đi đúng như 2 súng dùng chung hộp tiếp đạn và chia sẻ thiết kế, tuy nhiên chương trình này chưa thực sự nhấn mạnh vào việc phát huy mật độ hỏa lực của tiểu đội, mà lại yêu cầu đạn có áp suất nòng ngang pháo tăng 120mm( sau này hạ xuống cho thực tế hơn) và bắn ra 1000m, cũng như các nguyên mẫu của chương trình vẫn có quá nhiều nguyên mẫu AR là súng sử dụng dây đạn. Chỉ ngoại trừ nguyên mẫu của GD là cả 2 súng đều dùng hộp tiếp đạn.
View attachment 5451186