- Biển số
- OF-785750
- Ngày cấp bằng
- 27/7/21
- Số km
- 31
- Động cơ
- 28,870 Mã lực
AV là tài năng bơi lội của VN. Em nó chưa đạt đến tầm kỷ lục thế giới có nhiều nguyên nhân, trong đó có lỗi huấn luyện, và có thể quyết tâm cá nhân chưa ở mức cao nhất.
Mỗi người có cái nhìn riêng về sự việc cụ ạ.Em đã còm, không biết ở thớt này hay ở thớt nào là các vđv top đầu hiện tại có cuộc sống vật chất sung túc vì họ tham gia rất nhiều giải đấu và cũng có nhiều tiền thưởng.
Không thể cứ lấy cái nghèo cái khổ ra để biện minh cho sự sa sút thành tích như cái cụ gì dẫn cái lều báo bảo AV không đủ tiền ăn này nọ... những cái đó (nếu có) 1 chút thiệt thòi thì cũng hoàn toàn có thể tự khắc phục, vượt khó được, chứ nói như kiểu ăn không đủ no thì tôi không thi đấu hết sức, nghe rất là ngứa...
Thì đấy, trong rất nhiều topic em nói rõ vđ này, chiến lược sai lầm, tham bát bỏ mâm. Riêng vụ HLV riêng của AV là ko thể chấp nhận được (phũ ra là thày bám trò), tầm đỉnh cao TG sao lại dùng HLV VN trong cả quãng thời gian tận 7 năm tại Mỹ và giờ ở mịa nó Mỹ, vứt cmn AV ở VN tự tập thì phải . Ngoài ra lại còn lùm xùm vụ nợ 230 triệu của em Trang Trán.AV là quân của nhà nước, luyện tập nhiều môn là theo yêu cầu nhà nước.
Không trách AV đươc, mà nên trách cơ chế này
Chuẩn rồi. Muốn đạt kỷ lục thế giới thì phải thuê HLV huấn luyện cho Michael Phelps. HLV nội trong bơi lội thì dùng cho Seagame thôiThì đấy, trong rất nhiều topic em nói rõ vđ này, chiến lược sai lầm, tham bát bỏ mâm. Riêng vụ HLV riêng của AV là ko thể chấp nhận được (phũ ra là thày bám trò), tầm đỉnh cao TG sao lại dùng HLV VN trong cả quãng thời gian tận 7 năm tại Mỹ và giờ ở mịa nó Mỹ, vứt cmn AV ở VN tự tập thì phải . Ngoài ra lại còn lùm xùm vụ nợ 230 triệu của em Trang Trán.
Cụ nói chuẩn.Hôm trước có cụ còm rằng AV được 20 đại học Mỹ chấp nhận cho vào học và được miễn học phí . Em có hỏi các ĐH nào, nhưng không ai trả lời .
Tại sao AV lại không theo học một trong các trường ĐH nầy, thì có ai nghe AV nói lý do là gì không. Theo em thì có thể AV theo không nổi trình độ ĐH ở Mỹ .
AV được đi Mỹ để huấn luyện. Em cũng không nghe báo chí nói đến AV tập huấn ra sao, kết quả thế nào. Tuy nhiên, em nhớ có lần thấy trên báo AV ăn một bửa ăn, có rất nhiều món ngon trên bàn. Cho nên, em kết luận, AV có những tháng ngày ở Mỹ rất thoải mái. Điều đó đã may mắn hơn những người không có cơ hội đi Mỹ, nói chi ẻm đã được sống ở Mỹ suốt 4 năm dài .
Chúng ta hay có quan niệm cho rằng, những gì mình không có được là tốt nhất . Còn em thì thấy AV đã biết sức lực của em ấy limit như thế nào. Em không nghĩ em ấy thực sự hướng đến huy chương ở Olympic lần nầy .
Chưa chắc đâu, có thể có ràng buộc khác với quân đội đấy.Cụ nói chuẩn.
khả năng cao là AV không đủ trình để học ĐH Mỹ, nên chọn con đường an toàn là tiếp tục làm gà nòi cho CLB QĐ, và phải thi đấu theo ý CLB QĐ
Hoặc có thể AV biết sức của cô ấy, và muốn 1 con đường an toàn hơn.Chưa chắc đâu, có thể có ràng buộc khác với quân đội đấy.
Còn ĐH Mỹ thì rất nhiều ngôi sao thể thao đầu đất hơn AV cũng học được. AV nếu muốn học thì cần đạt mức tối thiểu Toefl 85 và SAT 1100 là học được.
Bài này hay và suy ngầm.. tuy nhiên có cho mỹ đi học chắc AV cũng không học đc vì AVHôm nay đọc bài này mới lờ mờ hiểu “chương trình tập huấn” với chi phí 200k USD/năm của AV là như thế nào.
“…7 năm trước, ở Thế vận hội trẻ tại Nam Kinh, Ánh Viên giành HCV 200m bơi hỗn hợp nữ. Người về sau Viên là một VĐV Hongkong, trẻ hơn Viên 1 tuổi. Về thứ ba là một VĐV Mỹ, trẻ hơn Viên 2 tuổi.
Hôm qua, VĐV Hongkong ấy giành tấm huy chương Bạc 200m tự do nữ ở Olympic. Cô gái này tên Siobhan Haughey.
Cả Haughey cùng với Ánh Viên đều lựa chọn Mỹ làm con đường để phát triển sự nghiệp. Nhưng rất khác nhau. Haughey trở thành một sinh viên, nhận học bổng và đầu quân cho Đại học Michigan - nơi có một đội bơi lừng danh trong hệ thống NCAA của Mỹ. Còn Ánh Viên cùng với thày của mình trôi nổi trong cái gọi là "những năm tháng tập huấn ở Mỹ".
Gọi là tập huấn, nhưng giới phóng viên theo dõi thể thao Việt Nam vẫn nói rằng nó là một chương trình bơi ké, tập ké, với chế độ dinh dưỡng và cả các bài tập Việt thuần tuý vì hoàn toàn do thày ruột người Việt của Ánh Viên soạn, rồi thày cũng tự đi chợ nấu ăn và kiêm cả nhiệm vụ gia sư dạy văn hoá.
Ai ở Mỹ có thể biết, bể bơi công cộng ở Mỹ nhiều, chỉ cần có thẻ cư trú tạm thời là cũng có thể bơi miễn phí. Còn những cuộc tranh tài thường xuyên của hệ thống NCAA chỉ dành cho sinh viên, cho các đội tuyển trường.
Cũng giới phóng viên thể thao Việt Nam từng nói, việc tập huấn của Ánh Viên nhiều khi bí hiểm tới mức ngành thể thao còn chẳng biết được giáo án và thành tích của cô gái quê Cần Thơ ấy thế nào.
Nếu như Haughey tốt nghiệp đại học Mỹ ngành Tâm lý, giành tấm HCB Olympic lịch sử ở Tokyo cho Hongkong, thì Ánh Viên từ năm ngoái đã trở về Việt Nam và trải qua một giai đoạn không thể nói là lý tưởng: Không HLV, thành tích sa sút.
Bù đắp cho Ánh Viên, cho hàng chục tấm HCV mà Viên giành được qua các kỳ SEA Games, cho hàng loạt kỷ lục tự lập rồi tự phá, là những khoản tiền hàng chục, hàng trăm triệu, là căn hộ mà các mạnh thường quân trao tặng. Và những lần lên lon, thăng cấp hiếm có với một quân nhân: Ánh Viên hơn 20 tuổi đã mang quân hàm Thiếu tá.
Nói về sự đủ đầy về vật chất hiện tại, có lẽ cũng không phải lăn tăn gì cả. Nhưng về cuộc đời của một con người, thì sao?
Sự khác biệt của con đường mà Haughey và Ánh Viên 2 VĐV từng là những tài năng trẻ kiệt xuất của bơi lội châu Á giờ mới đi qua. Nhưng nó là sự trải nghiệm hàng thập kỷ giữa hai hệ thống: Đông Âu với Liên Xô là đầu tàu và phương Tây dẫn dắt bởi Mỹ, Tây Đức...
Khi Liên Xô suy yếu, Trung Quốc đã dần vươn lên thay thế với một công thức không thay đổi là mấy: Săn lùng các tiềm năng, đưa những đứa trẻ nhỏ đến các ngôi trường năng khiếu sống tập trung xa gia đình biền biệt khi mới vài tuổi, tập với chế độ khắc nghiệt với một mục tiêu: Đầu tiên là đánh bại những đứa trẻ Trung Quốc khác, rồi sau đó đi ra thế giới để chinh phục huy chương, nuôi mộng đưa Trung Quốc trở thành cường quốc số 1 thể thao.
Thể thao Việt Nam vốn dĩ mỏng về thể thao quần chúng, yếu về thể thao học đường, cũng đi theo mô hình đó. Chúng ta nuôi gà nòi. Ánh Viên cũng là gà nòi, rồi sau đó may mắn có biệt danh mỹ miều: Tiểu tiên cá...
Những chú gà nòi của thể thao Việt Nam không có những năm tháng tuổi thơ bình thường, thiệt thòi tuổi thanh xuân, và thiếu sự phát triển đồng điệu giữa học vấn với sự nghiệp thể thao.
Những thiệt thòi ấy được khoả lấp bởi những tấm HCV, những huân huy chương, những lời khen tặng khi trở về từ đấu trường SEA Games hay hiếm hoi từ châu lục.
Nhưng Olympic thì không. Nó chỉ làm những tổn thất về tinh thần nếu có thêm đau đớn.
Nên mấy chục năm qua, mấy khi chúng ta thấy thể thao Việt Nam có những câu chuyện bố mẹ là VĐV sau lại cho con theo nghiệp VĐV”
Em vừa đọc, mỗi năm đốt xấp xỉ 4 tỏi bên Mỹ, kinh thật.Thằng hlv này mới là thằng ăn trên xương máu , mồ hồi của AV này cụ, hình như TTVN có qui định hlv đc thưởng mức 50% của vdv nên nó cho AV thi đấu dàn trải, miễn sao có thành tích tầm VN hay si gêm , mịa rồi sau đó sang Mẽo tập ké, trộm của các đội bên đó, ở đc vài năm đủ đk xin thẻ cái là nó lấy greencard rồi té, ôm thêm mớ tướng tiền thưởng hc với tiền tập huấn( qua Mẽo là phải tính theo kiểu Mẽo, 1 mớ to đấy ah) , còn AV thì các cụ nhìn thấy rồi, em ý đáng thương, đáng tiếc chứ ko hề đáng trách
Học đại học ở Mẽo không quá khó đâu cụ.Bài này hay và suy ngầm.. tuy nhiên có cho mỹ đi học chắc AV cũng không học đc vì AV
đâu biết Tiếng Anh như cô bế Hồng Kong kia… tóm lại bế tắc
Thất bại tại đấu trường OLP là điều hiển nhiên vì trình của AV thậm chí ko đạt chuẩn OLP . Vấn đề là sự thụt lùi của AV so với chính bản thân VDV này mặc dù nhận dc sự ưu đãi lớn chưa từng có , và những bất cập trong chính sách đào tạo VDV nước nhà !Thất bại là bình thường. Đến chú Schooling của Sin cũng bị loại từ vòng loại mà.
Chuyện AV được 20 trường ĐH ở Mỹ mời chào cấp học bổng nọ kia có lẽ là tam sao thất bản kiểu nghe nói; thấy bảo thôi. AV giờ đang muốn sang Mỹ kìa.Hôm trước có cụ còm rằng AV được 20 đại học Mỹ chấp nhận cho vào học và được miễn học phí . Em có hỏi các ĐH nào, nhưng không ai trả lời .
Tại sao AV lại không theo học một trong các trường ĐH nầy, thì có ai nghe AV nói lý do là gì không. Theo em thì có thể AV theo không nổi trình độ ĐH ở Mỹ .
AV được đi Mỹ để huấn luyện. Em cũng không nghe báo chí nói đến AV tập huấn ra sao, kết quả thế nào. Tuy nhiên, em nhớ có lần thấy trên báo AV ăn một bửa ăn, có rất nhiều món ngon trên bàn. Cho nên, em kết luận, AV có những tháng ngày ở Mỹ rất thoải mái. Điều đó đã may mắn hơn những người không có cơ hội đi Mỹ, nói chi ẻm đã được sống ở Mỹ suốt 4 năm dài .
Chúng ta hay có quan niệm cho rằng, những gì mình không có được là tốt nhất . Còn em thì thấy AV đã biết sức lực của em ấy limit như thế nào. Em không nghĩ em ấy thực sự hướng đến huy chương ở Olympic lần nầy .
Lệch thằng đứng đầu hơn 30 giây… kiểu như
em không hiểu ý cụ .. quay lại câu chuyện chính .. là Tiền đâu ra mà đầu tư ? Làm cách nào có tiền đầu tư.. ? và cái quan trọng nhất sau khi đầu tư thì lấy cái gì ra để duy trì cái mình đầu từ ( chí phí thường xuyên, duy tu, bảo dướng ) ?
Cụ thử đưa ra ý tưởng tiền đâu ra.. nếu chính xác em nghĩ ngay lập tức Ttg mời cụ về làm Trưởng ban tư vấn đấy
Cụ nói là huy động nguồn ( mới chỉ là đầu tư ban đầu chưa tính duy trì thường xuyên ) = cách “ Xong thuê ông coach (VĐV hết tuổi thi đấu và có đam mê và chuyên môn) và ông này sẽ kêu gọi các nguồn, chủ yếu là phụ huynh tài trợ bể bơi và sửa chữa Gymnasium của trường” Cụ có nghĩ đây là một ý tưởng mới trong khi hàng vạn trường học trên 63 tỉnh thành không một ông nào nghĩ ra không ? Xin lỗi cụ ý tưởng của cụ là bất khả thi vì không một ông VDV về hưu đủ khả năng làm chuyện tốt cho xã hội vận động nổi một mạnh thường quân bỏ vài tỷ đi xây bể bơi… nếu ông ta làm được thì ông ta cũng trả làm HLV già về hưu đâu.. và cũng không có phụ huynh ( kể cả giầu ) nào vì học sinh tương lai đóng tiền cho bể bơi nhé cụ. Ý tưởng đó tạm thời đúng về lý thuyết còn về thực tế là không tưởng hay còn gọi tưởng tượng….chẳng nhẽ hàng nghìn hiệu trưởng trên toàn quốc họ bì mù họ không nhận ra… họ không nhận ra vì họ biết chắc chả có ai mà đóng.. vớ vẩn lại lên báo “ thu sai quy định “ do phụ huynh kiện. Thu có thêm vài trăm nghìn đê tăng cường cơ sở vật chất còn bị kiên lên kiệm suống thì mơ gì thu tiền phụ huỵn xây bể bơi.
Em lấy một ví dụ trường tư hản hoi cho học sinh vẽ tranh rồi bán đấu giá .. người giả cao nhất 5 triệu… vậy ngồi đấy mà mơ phụ huynh trường công đóng tiền xây bê bơi đi khônh có chuyện đó đâu. Tiền của họ xe lại tập chung cho con cái học thêm A,B,C còn hơn đóng vào một quỹ nào đó xây bể bơi mà không biết con họ có được bơi không.
Ps: cụ lấy báo giá đâu cho em xin để xây một bể bơi chuẩn 25m x 50 m = “ Bể bơi đó (vài chục ngàn $ chứ mấy)”
Cụ biết bây giờ giá xây dựng một bể bơi tiêu chuẩn bao nhiêu 1 m2 không .. mấy trăm triệu mới chỉ xây xong mấy cái phòng tắm phòng thay dồ thôi.
Em cứ ngở Av chỉ sinh sống ở Mỹ 4 năm, không ngờ là 7 năm, một quảng thời gian quá dài. Có cơ hội để theo học bậc đại học ở Mỹ, nhưng không làm được thì tiếc thật .Với ngân sách được cấp, điều kiện ăn uống tập luyện ở Mỹ tất nhiên là tốt hơn ở VN. Vừa rồi AV nói rằng muốn sang Mỹ tập huấn để thi đấu tốt giành nhiều huy chương tại Seagames tới này và có thể thi đấu tốt ở Asiat. Bỏ 1 đống tiền ra chỉ để thi đấu tốt ở ao làng thôi sao???
1 dự án cho cả 1 hệ thống ăn.theo. Ai cũng muốn chấm mút..Thất bại thì mình vdv chịu, thành công có thưởng thì danh sách góp công dài như sớ. Chán.Hôm nay đọc bài này mới lờ mờ hiểu “chương trình tập huấn” với chi phí 200k USD/năm của AV là như thế nào.
“…7 năm trước, ở Thế vận hội trẻ tại Nam Kinh, Ánh Viên giành HCV 200m bơi hỗn hợp nữ. Người về sau Viên là một VĐV Hongkong, trẻ hơn Viên 1 tuổi. Về thứ ba là một VĐV Mỹ, trẻ hơn Viên 2 tuổi.
Hôm qua, VĐV Hongkong ấy giành tấm huy chương Bạc 200m tự do nữ ở Olympic. Cô gái này tên Siobhan Haughey.
Cả Haughey cùng với Ánh Viên đều lựa chọn Mỹ làm con đường để phát triển sự nghiệp. Nhưng rất khác nhau. Haughey trở thành một sinh viên, nhận học bổng và đầu quân cho Đại học Michigan - nơi có một đội bơi lừng danh trong hệ thống NCAA của Mỹ. Còn Ánh Viên cùng với thày của mình trôi nổi trong cái gọi là "những năm tháng tập huấn ở Mỹ".
Gọi là tập huấn, nhưng giới phóng viên theo dõi thể thao Việt Nam vẫn nói rằng nó là một chương trình bơi ké, tập ké, với chế độ dinh dưỡng và cả các bài tập Việt thuần tuý vì hoàn toàn do thày ruột người Việt của Ánh Viên soạn, rồi thày cũng tự đi chợ nấu ăn và kiêm cả nhiệm vụ gia sư dạy văn hoá.
Ai ở Mỹ có thể biết, bể bơi công cộng ở Mỹ nhiều, chỉ cần có thẻ cư trú tạm thời là cũng có thể bơi miễn phí. Còn những cuộc tranh tài thường xuyên của hệ thống NCAA chỉ dành cho sinh viên, cho các đội tuyển trường.
Cũng giới phóng viên thể thao Việt Nam từng nói, việc tập huấn của Ánh Viên nhiều khi bí hiểm tới mức ngành thể thao còn chẳng biết được giáo án và thành tích của cô gái quê Cần Thơ ấy thế nào.
Nếu như Haughey tốt nghiệp đại học Mỹ ngành Tâm lý, giành tấm HCB Olympic lịch sử ở Tokyo cho Hongkong, thì Ánh Viên từ năm ngoái đã trở về Việt Nam và trải qua một giai đoạn không thể nói là lý tưởng: Không HLV, thành tích sa sút.
Bù đắp cho Ánh Viên, cho hàng chục tấm HCV mà Viên giành được qua các kỳ SEA Games, cho hàng loạt kỷ lục tự lập rồi tự phá, là những khoản tiền hàng chục, hàng trăm triệu, là căn hộ mà các mạnh thường quân trao tặng. Và những lần lên lon, thăng cấp hiếm có với một quân nhân: Ánh Viên hơn 20 tuổi đã mang quân hàm Thiếu tá.
Nói về sự đủ đầy về vật chất hiện tại, có lẽ cũng không phải lăn tăn gì cả. Nhưng về cuộc đời của một con người, thì sao?
Sự khác biệt của con đường mà Haughey và Ánh Viên 2 VĐV từng là những tài năng trẻ kiệt xuất của bơi lội châu Á giờ mới đi qua. Nhưng nó là sự trải nghiệm hàng thập kỷ giữa hai hệ thống: Đông Âu với Liên Xô là đầu tàu và phương Tây dẫn dắt bởi Mỹ, Tây Đức...
Khi Liên Xô suy yếu, Trung Quốc đã dần vươn lên thay thế với một công thức không thay đổi là mấy: Săn lùng các tiềm năng, đưa những đứa trẻ nhỏ đến các ngôi trường năng khiếu sống tập trung xa gia đình biền biệt khi mới vài tuổi, tập với chế độ khắc nghiệt với một mục tiêu: Đầu tiên là đánh bại những đứa trẻ Trung Quốc khác, rồi sau đó đi ra thế giới để chinh phục huy chương, nuôi mộng đưa Trung Quốc trở thành cường quốc số 1 thể thao.
Thể thao Việt Nam vốn dĩ mỏng về thể thao quần chúng, yếu về thể thao học đường, cũng đi theo mô hình đó. Chúng ta nuôi gà nòi. Ánh Viên cũng là gà nòi, rồi sau đó may mắn có biệt danh mỹ miều: Tiểu tiên cá...
Những chú gà nòi của thể thao Việt Nam không có những năm tháng tuổi thơ bình thường, thiệt thòi tuổi thanh xuân, và thiếu sự phát triển đồng điệu giữa học vấn với sự nghiệp thể thao.
Những thiệt thòi ấy được khoả lấp bởi những tấm HCV, những huân huy chương, những lời khen tặng khi trở về từ đấu trường SEA Games hay hiếm hoi từ châu lục.
Nhưng Olympic thì không. Nó chỉ làm những tổn thất về tinh thần nếu có thêm đau đớn.
Nên mấy chục năm qua, mấy khi chúng ta thấy thể thao Việt Nam có những câu chuyện bố mẹ là VĐV sau lại cho con theo nghiệp VĐV”