Kính thưa các cụ, các mợ!
Chuyện này xảy ra cách đây khoảng nửa tháng rồi, vì rất bức xúc và cũng chưa có thời gian nên hôm nay sau khi đã bình tâm trở lại, xâu chuỗi lại các sự việc nên em viết bài muốn chia sẻ và xin ý kiến các các cụ về chuyện em bị bắn tốc độ tại Thị trấn Phú Lộc - Thừa Thiên Huế và bài học đắng về lòng tin.
Chuyện của em thế này!
Sau khi kết thúc kỳ công tác kết hợp nghỉ mát tại Đà Nẵng, đoàn em 02 xe tạm biệt TP biển Đà Nẵng xinh đẹp về Hà Nội trong một ngày nắng đẹp nhưng rất nóng (đang đỉnh điểm nắng nóng). Xe bon bon qua hầm đèo Hải Vân rồi đến Lăng Cô, qua Hầm đèo Phước Tượng tiến vào thị trấn Phú Lộc, Thừa Thiên Huế.
Với tinh thần luôn phải phải đảm bảo an toàn cho mọi người và gia đình mình nên chúng em luôn chấp hành đúng các quy định luật GTĐB trong quá trình lái xe tuy nhiên nhiều lúc sự việc xảy ra lại không theo cách mà mình mong muốn hoặc không tưởng tượng ra. Hai xe chúng em luôn đi gần sát nhau, đảm bảo khoảng cách an toàn.
Thị trấn Phú Lộc được khoanh đỏ trên bản đồ.
Còn đây là hình ảnh xe vào đến thị trấn Phú Lộc - Thừa Thiên Huế. Tốc độ cho phép 60km/h với đường có dải phân cách cứng và chia 02 làn ô tô trở lên. (Ai lx cũng hiểu).
Sau khi xe ra khỏi thị trấn Phú Lộc - Thừa Thiên Huế. Tốc độ cho phép 90km/h với đường có dải phân cách cứng và chia 02 làn ô tô trở lên. (Ai lx cũng hiểu)
Còn đây là em bị mời vào kiểm tra. Cách chỗ biển hết khu đông dân cư khoảng 3 -4 km.
Các xxx thông báo em vượt quá tốc độ 71/60, yêu cầu trình giấy tờ, em hỏi xem hình ảnh thì thấy ảnh sau xe em và có số 71 to tướng phía bên dưới, xxx ngồi bàn sau khi xem giấy tờ và rất nhanh tiến hành lập BB. Trong lúc ngồi chờ lập BB, em nghĩ tại sao mình có thể vi phạm quá tốc độ được nhỉ, hay là lúc không để ý chắc vượt xe nào đó nên vượt quá quá tốc độ. Trên xe đoàn em lúc đó có camera hành trình, vài ba cái máy tính xách tay (vì đi công tác) em hoàn toàn có thể kiểm tra lại hành trình qua T.T Phú Lộc, nhưng với tâm trạng đang bối rối, thời tiết nắng nóng, vợ cả và F1 rồi cả đoàn cũng phải chậm lại, chặng đường về nhà còn xa xôi (chưa qua TP Huế) nên em đã quyết định không xem lại và đây cũng là quyết định sai lầm khi niềm tin của em bị đặt nhầm chỗ và phải trả giá cho việc này.
Sau khi lập BB xong, xxx đưa em ký, trả em đăng ký xe và bằng lái chỉ thu Giấy đăng kiểm và hướng dẫn nộp phạt qua bưu điện bây giờ rất nhanh gọn. Em hỏi lỗi này phạt bao nhiêu xxx bảo 2,5tr, đoàn em lại lục tục lên xe ra về cho kịp hành trình nghỉ tối ở TP Vinh. Vợ cả em cũng không có ý kiến gì, vi phạm thì nộp phạt thôi nhưng em cũng tự trách mình đã không tập trung khi lái. Đầu thì đã hai thứ tóc, tuy không phải lx chuyên nghiệp nhưng vì công việc và thích trải nghiệm nên em cũng tự mình chạy nhiều lần đi các tỉnh miền trong.
Hai hôm sau em đi ra nộp phạt ở bưu điện thì một chuyện thật tình cờ và bất ngờ xảy ra. Trong lúc chị bưu điện thực hiện thủ tục chuyển tiền thì có một em vào đứng cạnh và bảo: Chị ơi, cho em nộp phạt, chị bưu điện xem BB xong bảo em: Cô này nộp phạt giống anh. Em ngạc nhiên hỏi em vừa đến, em bị phạt ở đâu, em ý bảo ở Phú Lộc - Thừa Thiên Huế, tốc độ bao nhiêu 71/60. Thôi xong, sao có sự trùng hợp ngẫu nhiên thế nhỉ. Em ý còn đọc cho em tên địa chỉ nơi chuyển tiền và gửi BB đến Bưu điện trong ấy. Nộp phạt thế là xong, 2,5tr + 2 trăm tiền công + tiền chuyển tiền và giấy tờ hơn 60 ng, bây giờ chờ họ chuyển giấy tờ ra thôi. Em về nhà mà thấy nghi ngờ quá, nên tối hôm ấy em xem lại đoạn hành trình qua TT Phú Lộc thì thấy mình chả chạy quá tốc độ tí nào cả. (Em mang 02 thẻ nên sau khi lập BB xong lên xe, em thay thẻ để đề phòng ghi đè).
Sáng hôm sau em cho mấy ông đồng nghiệp đi cùng xem lại, bọn nó bảo lúc anh bị chỉ vào, bọn em đi chậm lại và táp vào lề đường thì có một cậu đi xe máy kèm theo phía sau giơ điện thoại chụp ảnh xe nên bọn em phải rẽ vào cây xăng bên trái gần đấy và hình ảnh này cũng có trong camera hành trình của em.
Nộp phạt thì em đã nộp rồi, giấy tờ thì đã nhận được rồi, những bức xúc theo thời gian rồi cũng nguội dần. Mấy ông đồng nghiệp thì đóng góp chia sẻ vì anh em phải chia sẻ ngọt bùi mỗi ông chịu một ít, em không nhận nhưng bắt phải lấy, không có thì lần sau đừng đi cùng đội nữa.
Em buồn vì nhân tình thế thái, lòng tin bị nhạt phai. Chặng đường xa xôi chứ gần gũi gì đâu, hãy làm những điều phúc đức chứ đừng làm điều gì không phải để rồi mà để lại đại họa cho người thân hưởng sau này.
Em xin hết câu chuyện của em. Xin ý kiến các Cụ!