Bạn đồng hành

Trạng thái
Thớt đang đóng

chocolate249

Xe đạp
Biển số
OF-181701
Ngày cấp bằng
22/2/13
Số km
12
Động cơ
336,020 Mã lực
Tôi nghiệp BH quá nhưng dù sao thì H cũng đã cho BH biết thế nào là yêu, thế nào là có thể làm tất cả vì ng mình yêu mặc dù biết những điều đó cực kỳ ngu xuẩn. Khi yêu 1 cách mù quáng mới là tình yêu đích thực. Chắc chắn về sau BH sẽ ko hối hận. Trc đây e thích KV nhất nhưng bây h e thích BH nhất :)
 

Sweet-heart

Xe tăng
Biển số
OF-178317
Ngày cấp bằng
24/1/13
Số km
1,629
Động cơ
354,751 Mã lực
Gu của mợ là cụ H chứ gì. Ạ mợ, lấy ng như H còn đau Tim hơn ạ.
Em không bao giờ lấy người như H mợ ạ, hì hì...yêu thì không tính toán thiệt hơn, nhưng đã lấy làm chồng là phải đặt lên bàn cân tiểu li để phân tích từng li từng tí 1....
hôm nay cá tháng 4, để có chút không khí thời sự em tặng các cụ các mợ nè
 

Song75

Xe buýt
Biển số
OF-145406
Ngày cấp bằng
11/6/12
Số km
643
Động cơ
367,759 Mã lực
Cụ chủ thớt, có cần thông tin của mợ Ngọt thì pm nhé.

Hế hế, thế Ngọt nhà ở khu Kx VH à, biết cần tinh con gì, biết tên gì, mà nhà khu đấy, một chồng, năm con (giống mẹ)...:)) thì chắc mai mời Ngọt qua quán bia đối diện làm vài cốc nhỉ...
Mới qua Lâm Gia có 5 năm mà khẩu khí đã giống người GL lắm.:-w
 
Chỉnh sửa cuối:

dungsaclyhl033

Đi bộ
Biển số
OF-87273
Ngày cấp bằng
3/3/11
Số km
6
Động cơ
408,260 Mã lực
Tuổi
40
Nơi ở
tp Hạ long-Quảng ninh
Đọc đến đây không thể không Cm , Đoạn đầu với KV câu chuyện thật , đến đoạn BH đã thấy truyện đc hư cấu , và đến đoạn này thì chuyển sang chuyện tiểu thuyết thật rồi , trên đời này chả có ai mật ngọt đc với vợ trước mặt kẻ nhân tình của vợ cả . Hàn Quốc quá nên mất đi cái tự nhiên
 

HoangX

Xe tăng
Biển số
OF-30807
Ngày cấp bằng
8/3/09
Số km
1,274
Động cơ
493,814 Mã lực
Đọc đến đây không thể không Cm , Đoạn đầu với KV câu chuyện thật , đến đoạn BH đã thấy truyện đc hư cấu , và đến đoạn này thì chuyển sang chuyện tiểu thuyết thật rồi , trên đời này chả có ai mật ngọt đc với vợ trước mặt kẻ nhân tình của vợ cả . Hàn Quốc quá nên mất đi cái tự nhiên
Từ đầu nó đã không thật rồi, cụ đừng đọc nữa
 

HoangX

Xe tăng
Biển số
OF-30807
Ngày cấp bằng
8/3/09
Số km
1,274
Động cơ
493,814 Mã lực



Chap 88


Cơ thể quyến rũ của Bảo Hân khiến tôi không thể cưỡng, cả đôi môi dịu ngọt của em nữa, nhưng trên hết vẫn là lời đề nghị của em. Tôi và em lại cuốn vào nhau như chưa bao giờ từng thế.

Chiếc salon dường như quá chật, chúng tôi phải nép sát vào nhau để ngủ. Bảo Hân mỉm cười âu yếm khi tôi khẽ đan trên những lọn tóc của em.

- Em luôn mong như thế này

Tôi mỉm cười khi em khẽ rúc sâu thêm vào ngực tôi.

Em vẫn càng ngày càng rúc sâu hơn. Mặt em như dính sát vào ngực tôi vậy. Để rồi tôi cảm nhận được cả bờ môi em mấp máy và hơi thở ấm thì thào.

- lúc nào cần em sẵn sàng buông anh, nhưng lúc này hãy là người yêu của em trọn vẹn. Anh nhé.

Tôi cố gắng cúi xuống hôn lên mái tóc em thay cho lời đồng ý. Chúng tôi ngủ một giấc ngủ ngắn để sáng còn dậy đi làm.

Mà đúng là không thể dậy nổi. Khi bình minh của tôi thì đã gần 9h sáng. Tôi thấy mình vẫn trên ghế salon nhưng bù lại có thêm cái chăn đắp ngang người.

Khẽ dụi dụi mắt cho tỉnh, người đầu tiên tôi thấy là Bảo Hân, em đang lúi húi trong bếp thì thấy tôi dậy nên mỉm cười.

- anh dậy rửa mặt rồi còn ăn sáng.
- Sao em không gọi anh dậy sớm đi làm.

Tôi bật dậy hốt hoảng. Bảo Hân thì cười tươi nhìn dáng vẻ của tôi. Em dịu dàng.

- Em xin phép rồi. Hôm nay em với anh cùng nghỉ. Anh mới ốm dậy chưa khỏe hẳn đầu. Nghỉ thêm hôm nữa cũng được ấy mà, cho khỏe hẳn đã.

Tôi thở phào tưởng mình chưa thông báo, may mà Bảo Hân dạ làm điều đó thay tôi rồi.

Từ phòng tắm bước ra tôi thấy mình khỏe hẳn. Hình như cái chuyện đó giúp con người ta thoát được nhiều mồ hôi, cũng có nghĩa là chất độc, từ đó giúp cho cơ thể khỏe hơn.

Tôi ngắm Bảo Hân trong duy nhất chiếc áo phông của tôi, nó cũng vừa đủ dài để che hết vòng ba của em. Y như lần đầu vậy, trông em thật quyến rũ.

Bảo Hân khẽ nắm lấy bàn tay tôi khi tôi ôm ngang bụng em từ phía sau.

- Em chỉ nấu được mì tôm thôi, tính đi chợ nhưng em cũng dậy muộn quá.
- Chỉ cần là em nấu thì món gì anh cũng thấy ngon, huống hồ đây lại là món ruột của anh.

Khẽ siết chặt bàn tay của tôi trên bụng em thêm chút nữa, tôi thấy hình như em đang mỉm cười hạnh phúc.

Tôi chén bát mì tôm ngon lành, uống thêm thuốc cho chắc chắn, ấy là em bắt tôi thế cho khỏi hẳn.

- mình làm gì bây giờ nhỉ? - tôi hỏi em khi chúng tôi nhâm nhi ly cà phê.
- Em thích xem phim nhưng ngoài Trời khá lạnh. Anh lại đang ốm nên em không muốn anh phải ra ngoài.

Hừm. Tôi nghĩ hình như em lo lắng hơi quá nhưng dù sao với vẻ mặt quan tâm của em thì tôi có nhất quyết đi thì cũng không còn vui nữa.

- Đợi anh một chút, có mấy bộ phim hay anh để trong laptop, mang ra ngoài này mình cùng xem nhé.
- Ừm – Bảo Hân mỉm cười.
Vậy là tôi chạy vô phòng rồi lấy laptop ra, sau đó hì hụi kết nối với cái màn hình LCD qua cổng AGV, rồi lại cắm loa vào, vậy là xong một rạp chiếu mini.

- Em thích xem film nào? – Tôi hỏi và bật cho em list film trên laptop.

Bảo Hân nhăm nhăm vào xem list film của tôi, cuối cùng em chọn bộ film “Life is beautiful”.

- Em thích film này – Bảo Hân mỉm cười rồi nhoẻn miệng chỉ vào.

Thú thật tôi chưa hề xem bộ film này bao giờ, nó có trong folder vì tôi copy một đống ở ngoài hàng về chứ chưa có thời gian xem. Tôi lăn tăn hỏi em.

- Film này có hay không em?
- Hay – Bảo Hân nhoẻn cười.
- Ừ! tại anh chưa xem bao giờ - Tôi trả lời
- Anh cứ xem đi rồi biết thôi
- Hừ! Hay là mình xem “Bản năng gốc nhé” – Tôi nhăn nhở.

Bảo Hân đập vào người tôi cái như nói “anh hư quá”, tôi cười cười rồi bật lên xem. Em nằm trong lòng tôi, dựa vào ngực tôi trên sanlon ngồi xem, chỉ tiếc không có bỏng ngô chứ nếu không cũng chẳng khác xem bên ngoài là mấy.

Phải nói bộ phim này tuyệt hay, Bảo Hân cười khúc khích mỗi khi nhìn thấy anh chàng Guido, vẻ mặt ngô nghê nhưng yêu đời của anh ta làm cho em như bừng sáng, rồi em lại thút thít khóc khi Guido bị dẫn đi...

Hết phim, Bảo Hân lau nước mắt, dựa vào lòng tôi. Tôi thở dài khẽ vuốt ve bàn tay em.

- Anh có tin là nếu em là Dora, em cũng sẽ vào trại tập trung như thế không? – Bảo Hân thì thầm.

Tôi vuốt nhẹ đôi bàn tay em, với em thì tôi nghĩ không điều gì là không thể, đôi mắt em luôn yếu đuối nhưng lúc cần cũng rất mạnh mẽ.

- Anh tin.

Bảo Hân ngước mắt lên nhìn tôi, đôi mắt long lanh có những hạt như chuẩn bị nhỏ xuống sáng như giọt châu.

- Thật không? – Em hỏi tôi âu yếm.
- Ừ! – Tôi khẽ đặt lên môi em một nụ hôn phớt nhẹ.

Bảo Hân lại lặng lẽ rúc rích vào lòng tôi, đôi mắt em nhắm lại, thật may mắn vì chắc những giọt châu kia chẳng chảy ra, tôi luôn bị tan chảy trong đó.

- Anh trông có vẻ buồn – Bảo Hân hỏi nhỏ, không ngẩng mặt lên nhìn tôi.

Tôi thở dài, tôi nhớ lại ngày đầu có một ngày, tưởng như tôi đã có Bún béo bên cạnh, tôi thích gọi nó là Bún, bởi vì tôi luôn mong là con gái, vậy mà nó chẳng thể ở bên tôi. Nhớ lại lúc này tôi cũng thấy mắt mình cay cay.

- Ừ! Anh luôn mong mình có một đứa trẻ như Giosua – Tôi lặng lẽ.
- Sao vậy?

Bảo Hân quay lên nhìn tôi, đôi mắt em đầy ắp sự cảm thông và chia sẻ. Tôi lặng lẽ ôm em vào trong lòng.

- Anh với P... Em luôn tự hỏi là anh với chị ấy... sao lại không.. – Bảo Hân ngập ngừng.
- Ừ cũng chả có gì – Tôi thở dài.

Đôi mắt xoe tròn của em ngẩng lên nhìn vào tôi, đôi bàn tay em khẽ nắm chặt lấy tay tôi.

- Kể cho em nghe được không?
- Ừm. – Tôi lại thở dài.

Trong mắt tôi lại nhớ lại cái ngày ấy, quá lâu rồi.

- Cách đây gần 2 năm thì anh với P lúc đó đã chuyển ra ở với nhau, thực ra lúc ấy anh và P chưa xác định cưới xin gì hết, thế rồi một lần P nói với anh là có.
- Vâng – Bảo Hân vẫn chăm chú.
- Sau đó anh đã rất vui, đến nằm mơ anh cũng nhìn thấy nó, anh gọi là Bún béo vì anh luôn linh cảm đó là con gái. Chuyện cưới xin cũng bàn từ lúc đó.
- Ừm
- Rồi một ngày P về nói với anh tỉnh bơ là bị sảy rồi, anh đã rất giận giữ
- Vậy sao, tội quá! – Bảo Hân trầm ngâm.
- Anh cũng không hiểu nữa, nhưng mà nó đến rất nhanh, anh thậm chí còn viết vài mẩu chuyện tưởng tượng giữa anh và Bún béo đăng lên blog – Tôi cười khổ.
- Chị P cũng tội mà.
- Anh cũng rất thương P, nhưng rồi sau đó anh thấy P dường như vui hơn thì phải, hay là tại anh nghĩ thế, nhưng mọi chuyện không được như trước nữa. Chúng anh cưới nhau nhưng cả anh và P dường như chưa hoàn toàn sẵn sàng.
- Thực ra anh yêu P và sẵn sàng làm nhiều điều vì cô ấy, kể cả việc cô ấy không muốn có con cũng được, anh sẵn lòng chờ cho đến khi cô ấy sẵn sàng – Tôi ngậm ngùi.
- Chị ấy không muốn có con sao? – Bảo Hân ngạc nhiên.
- Ừm. Có lẽ vậy. Anh có lần thấy status trên facebook của cô ấy nói là cô ấy chưa muốn làm mẹ và không hiểu tình mẫu tử là gì – Tôi chán nản.
- Lạ thật – Bảo Hân hơi suy tư
- Có gì khác đâu chứ, P luôn muốn mọi thứ phải theo ý cô ấy, anh chỉ là người chạy theo thôi – Tôi cười khổ.
- Ừm. Không sao.

Bảo Hân khẽ dựa vào ngực tôi, ôm chặt. Tôi cảm thấy ấm áp, cảm giác này đôi lúc tôi thấy giống bên Khả Vân, nhưng bên Khả Vân có lẽ tôi chính là mình hơn. Tự dưng tôi chợt nghĩ không biết giờ này Khả Vân đang làm gì nhỉ? Tôi lại thở dài.

Đôi mắt của Bảo Hân chợt ánh lên nhìn tôi khiến tôi giật mình, khẽ ôm em chặt hơn tôi ngước nhìn đồng hồ. Vậy là đã gần 12h rồi.

- Để em đi mua cái gì về nấu nhé

Bảo Hân khẽ cựa khỏi vòng tay tôi, em đi về phía tủ lạnh kiểm tra xem còn những thứ gì không. Tôi nhìn theo em, đúng là nếu cứ suốt ngày khen Bảo Hân đẹp thì hơi thừa.

Vẫn có vẻ trống trải trong lòng, tự suy diễn một số điều nhưng rồi tôi lại tự tặc lưỡi mà rủa thầm đến đâu thì đến. Bảo Hân lúi húi trong bếp một lúc rồi nói vọng ra.

- Chỉ còn thịt bò từ hôm trước thôi anh ạ
- Ừ thế cũng được, không thì mình ra ngoài ăn nhé. – Tôi gợi ý.
- Anh mệt phải ăn uống đầy đủ, đằng nào cũng cần mua thêm một số thứ nên em ra chợ bây giờ, anh ở nhà là phải ngoan – Đột nhiên Bảo Hân biết đùa nháy mắt tôi làm tôi bật cười.
- Ừm, anh ngoan được chưa. Mà em có biết nấu đâu – Tôi xoáy vào Bảo Hân.
- Không biết em sẽ tự tra cách nấu để biết, rồi sẽ biết hết – Bảo Hân cười.
- Ừ, vậy sắp lấy chồng được rồi đấy

Tôi cười trêu em, nhưng nụ cười của Bảo Hân bỗng tắt rất nhanh rồi lại hóa thành cười mỉm, đôi mắt em nhìn tôi nhẹ nhàng.

- Phải tùy xem có người chịu lấy không đã.

Tôi chột dạ, Bảo Hân đi vào phòng thay quần áo để đi chợ. Ngoài cửa chợt có tiếng chuông kêu. Tôi làu bàu không nghĩ ai lại đến nhà giờ này, nhưng rồi tôi chợt nhớ ra.

Hay thằng Bảo về nhỉ??
 

Song75

Xe buýt
Biển số
OF-145406
Ngày cấp bằng
11/6/12
Số km
643
Động cơ
367,759 Mã lực
Em thấy Cụ chủ đừng viết câu chuyện theo ý các fan nhé. Chẳng lẽ lại: "... BH ôm con đi nước ngoài làm SM, anh H cưới QT, có người tình là KV..." *-:)(... thi thoảng đi phượt với Sim, cafe với Ngọt, chém gió cùng BHof ...). Đôi lúc, em cảm giác, Cụ chủ hình như quên mất tiêu đề của câu truyện: Bạn đồng hành!
 

HoangX

Xe tăng
Biển số
OF-30807
Ngày cấp bằng
8/3/09
Số km
1,274
Động cơ
493,814 Mã lực
Em thấy Cụ chủ đừng viết câu chuyện theo ý các fan nhé. Chẳng lẽ lại: "... BH ôm con đi nước ngoài làm SM, anh H cưới QT, có người tình là KV..." *-:)(... thi thoảng đi phượt với Sim, cafe với Ngọt, chém gió cùng BHof ...). Đôi lúc, em cảm giác, Cụ chủ hình như quên mất tiêu đề của câu truyện: Bạn đồng hành!
Em chẳng bao giờ quên vì nó có hết trong đầu rồi. Tuỳ cảm xúc có lúc viết hay viết dở, cảm xúc của mọi người em cũng lường hết rùi. Hehe
Nên cụ cứ yên tâm :)
 

HoangX

Xe tăng
Biển số
OF-30807
Ngày cấp bằng
8/3/09
Số km
1,274
Động cơ
493,814 Mã lực




Chap 89

Tôi ra mở cửa. Đúng y như tôi dự đoán, thằng Bảo đang đứng ngoài cửa với vẻ mặt phờ phạc vì mệt mỏi.

- Mày hôm nay không đi làm à mà còn ở nhà? – Nó hỏi
- Ừ, vào nhà đi – Tôi giúp nó cầm ít đồ.

Thằng Bảo không hỏi thêm mỏi mệt theo tôi vào nhà, thấy vậy Bảo Hân quay ra nhoẻn cười.

- Anh Bảo.

Thằng Bảo ngỡ ngàng nhìn Bảo Hân, trông Bảo Hân xúng xính trong bộ quần áo vừa thay ra nó nhìn em chăm chăm không nói nên lời. Tôi cũng ái ngại nhưng may sao Bảo Hân đã đỡ lời.

- Anh vào nhà nghỉ đi rồi ra ăn cơm, chờ chút em đi ra ngoài mua mấy thứ về đã.
- Ừ.

Nó đáp gọn lọn rồi mang bộ mặt không sắc thái đó vào trong phòng, ngả người trên giường nó nhìn trân trân lên trần nhà.
- Ông già không sao chứ? – Tôi hỏi thăm
- Không sao, có Quỳnh Thy chăm sóc rồi – Nó trả lời.
- Ừ! đợi cuối tuần tao với mày về thăm luôn nhé
- Ừ

Nó gọn lọn trông có vẻ không hứng thú tiếp chuyện. Tôi cũng chẳng muốn hỏi thêm nó điều gì nữa, nhìn nó một lúc tôi khép cửa lại.

- Lúc nào ăn cơm tao gọi mày ra.

Bữa cơm nhanh chóng được Bảo Hân chuẩn bị, căn bản vì em cũng không biết nấu lắm nên trước khi đi em chọn những thứ đơn giản để làm, dù sao thì cũng ăn được, tôi và Bảo không quan trọng lắm mấy cái việc ăn uống này.

- Anh không biết hôm qua anh H ốm nặng lắm – Bảo Hân mở lời.
- Vậy à? – Thằng Bảo quay sang nhìn tôi, tôi không trả lời mà lặng im và cơm.
- Vâng, anh ấy sốt khéo đến 39 độ, may mà em đến kịp – Bảo Hân cười nhìn tôi.
- Và em ở đây từ hôm qua
- Em...

Lời của thằng Bảo làm cho Bảo Hân và tôi nghèn nghẹn, hạt cơm hình như cứ mắc ở trong họng không chịu trôi, nó thản nhiên ngồi và cơm, ánh mắt không đổi và có vẻ không quan tâm đến điều gì hết.

Bảo Hân lặng im nhìn tôi, tôi nháy mắt nói em cứ ăn cơm đi. Bữa cơm nặng nề với ba người với vài câu hỏi thăm nhạt nhẽo rồi cũng qua.

- Thôi tao đưa Bảo Hân về, mày nghỉ ngơi đi nhé.

Tôi đóng cánh cửa lại, thằng Bảo vẫn nằm im trong phòng, hy vọng rằng nó sẽ bớt mệt hơn sau khi nghỉ ngơi.

Bảo Hân ngồi bên ghế phụ tôi không nói gì. Em lặng im nhìn ra phía đường, mọi người đã bắt đầu mặc những bộ áo ấm, trời trở lạnh vào đông rồi.

- Thằng Bảo đang buồn – Tôi tự dưng mở lời
- Em hiểu – Bảo Hân thở dài
- Anh không biết sao nữa – Tôi cũng thở dài theo em.
- Ừm – Không khí đột nhiên trở nên nặng trĩu.
- Bảo có tình cảm rất lớn đối với em.
- Nhưng em không yêu anh ấy, với em anh ấy chỉ như người anh trai thôi – Bảo Hân trả lời nhanh
- Ừ... mà ơ.. – Có điều gì đó tôi không nhớ rõ nhưng hiện ra trong đầu.

Bảo Hân quay sang nhìn tôi, rồi em thủng thẳng.

- Tình cảm với anh, không có với anh Bảo em cũng đã nói hết với anh ấy rồi. Tình yêu không phải là thứ tình cảm như của anh ấy.

Tôi thở dài ngao ngán, thừa nhận là Bảo Hân nói đúng. Nói về tình yêu thì có nhiều thứ tình lắm, nhưng cái thứ tình cảm của thằng Bảo dành cho Bảo Hân tôi cứ thấy nó làm sao ấy, nó như là người từ dưới nhìn lên chứ chẳng phải là trên cùng một con đường hướng tới nhau. Nếu vậy kể cả Bảo có được Bảo Hân thì sau này cũng sẽ rất khổ, còn Bảo Hân chắc chẳng bao giờ có nổi tình cảm với Bảo đâu. Nhiều lúc tôi thấy thương thằng Bảo, nhưng biết đâu chuyện tôi và Bảo Hân sẽ làm nó tỉnh ra đôi chút, đấy là tôi tự an ủi mình vậy thôi.

- Có lẽ đợt tới anh sẽ chuyển ra khỏi nhà Bảo.
- Ừm – Tự dưng tôi cảm thấy mắt của Bảo Hân ánh lên niềm vui.
- Nhưng không thể ngay lập tức được, có lẽ phải vài hôm, ở nhà nó thế nhiều khi anh thấy không tiện.
- Vậy để em tìm giúp cho anh nhé.

Bảo Hân tươi cười cùng tôi bàn chuyện thuê nhà, những nơi em muốn tôi đến sau cùng cũng chỉ loanh quanh nơi em sống, Bảo Hân thực sự muốn tôi ở gần cô ấy. Chắc em vui vẻ với viễn cảnh có thể gặp tôi suốt ngày ấy, điều đó tự nhiên làm tôi thấy vui vui, mỉm cười.

Mấy ngày sau đó Bảo Hân hạn chế đến thăm tôi, nhà cũng tìm nhưng chưa tìm được. Thằng Bảo thì cứ hết giờ nó phi thẳng về nhà là ngủ luôn, hoặc đi đâu đó đến tận đêm. Nó lại như tôi đợt trước, tuy cùng một nhà mà thật khó gặp nhau, nó cứ như con người hoàn toàn khác vậy. Đến với tôi nó đôi khi cũng lạnh lùng và muốn tránh mặt, không nói nhiều.

Một buổi tối, khi nó về sớm và tôi gặp nó ở nhà, tôi đang hí húi nấu cơm cố gắng cười một nụ cười thật tươi với nó.

- Hôm nay về sớm vậy à?
- Ừ! – Nó lạnh nhạt.
- Mày ăn cơm chưa ăn luôn cùng tao nhé – Tôi mời gọi
- Mày cứ ăn trước, tao chút nữa ăn sau

Nó vứt cái áo khoác lên ghế rồi ngả người trên salon giọng lạnh lùng. Tôi thở dài bật nhỏ lửa rồi đến bên ngồi cạnh nó.

- Mày nhìn thấy cái gì chưa? – Tôi hất hảm chỉ về phía góc nhà.
- Ờ! Đ.M – Nó quay ra nhìn rồi đột nhiên phì cười chửi bậy.
- Đấy, từng ấy chắc đủ chứ - Tôi cũng cười hì hì
- Can 5L, định giết nhau à? – Nó trợn mắt nhìn tôi.
- Ờ! San lùng đấy nhé, rượu quê tao nên chất đừng hỏi, mua tại bản chứ không phải ở chợ đâu mà lo – Tôi giở giọng tinh vi.
- Nặng bỏ mẹ ra – Nó nhăn nhó.
- Kệ mẹ! Say đã, đồ nhắm tao chuẩn bị hết rồi

Tôi và nó ngồi xuống mâm rượu. Nó cầm miếng nem tai lên bỏ tọt vào mồm rồi rót rượu.

- Sao biết hôm nay tao về sớm.
- Nghe lỏm thôi, thấy mọi người nói mày hết rủ người này đến người kia đi nhậu, rồi đến lúc cũng *** ai muốn uống cùng mày ngoài tao. – Tôi cười.
- Đ.M thằng khốn – Nó cười.
- Ừ.

Tôi nhấc chén rượu lên với nó, cạch với nó một cái rồi nói.

- Chén này trước hết là vì tao và mày, dù có chuyện gì đi nữa thì tao với mày cũng vẫn là bạn, điều đó *** bao giờ thay đổi được – Tôi giở giọng như ông tướng đĩnh đạc.
- Ờ! cạn.

Tôi khẽ lau rượu còn dính ở mép mình, rót chén tiếp theo, thằng Bảo nhìn tôi lăm lăm rồi đột nhiên hỏi nhỏ.

- Mày với Bảo Hân đến đâu rồi?
- Thì như mày thấy đấy – Tôi thừa nhận.
- Vậy là chính thức rồi hả?
- Ừ, chẳng phải mày muốn thế sao? – Tôi tự rót xong uống luôn, thằng Bảo thấy vậy cũng cạn nốt chén của nó mà chẳng cần cạch.
- Ừ - Nó lặng lẽ.

Tôi nhìn thẳng vào mắt nó, đôi mắt nó có gì đó u uẩn. Bạn bè với nhau tôi nghĩ có lẽ mình nên nói thẳng.

- Tao đã ngủ với Bảo Hân rồi
- Ừ - Nó nhạt tênh, nhưng có gì đó trong đó lặng lẽ.
- Tao với Bảo Hân, có lẽ nên thế nhỉ.
- Ừ
- Mày nghĩ nếu mày là tao thì mày làm thế nào? – Tôi hỏi

Thằng Bảo uống hết chén này đến chén khác. Rượu San lùng không phải là nhẹ, từng giọt nào xuống cổ là biết giọt ấy, vậy mà nó uống cứ như là tu chai pepsi. Tôi mặc kệ nó uống, cuối cùng nó thủng thẳng.

- Tao chẳng phải là mày nên không biết, nhưng mày đ” yêu Bảo Hân nên tao nghĩ nếu mày cứ thế mà bên Bảo Hân thì mày là một thằng tồi.
- Đàn ông nào mà chằng là thằng tồi, thằng đểu – Tôi thản nhiên.

Xém chút nữa thì thằng Bảo ném cái chén vào mặt tôi, nhưng rồi ánh mắt nó trở nên đôi chút khinh bỉ, nó lại cứ thế mà uống.

- Nhưng mày có người khác rồi, còn làm tội em nó làm gì.
- Tự em nó muốn đấy chứ, với lại...
- Mày đúng là thằng khốn... haha – Thằng Bảo tự nhiên bật cười khô khốc

Tôi nhâm nhi rượu nhìn nó, lại châm điếu thuốc ra phả một hơi điệu nghệ. Chắc thằng như tôi thì trông đểu thật, nhất là bộ dạng thế này.

- Tao không can dự vào chuyện của mày và Bảo Hân nữa – Giọng nó lạnh lẽo.
- Ừ! – Tôi đột nhiên thở dài.

Nó nhìn tôi, ánh mắt vẫn khinh bỉ.

- Vậy với cô bé Khả Vân thì sao?
- Chả sao cả - Tôi ngao ngán ngồi ngâm rượu.

Tôi với thằng Bảo lặng im một lúc, hai thằng từ chén đầu ra thì chưa cạch với nhau thêm phát nào nữa. Hai thằng cứ lặng yên nhìn nhau mà uống thôi.

- Mày lạ quá – Hai thằng tự nhiên đồng thanh nói.

Thoáng chốc tôi và nó lại phá lên cười vui vẻ. Có lẽ tụi tôi chơi với nhau lâu nên quá hiểu nhau rồi, cái cách nói chuyện như vừa rồi chẳng phải của tụi tôi mà là của một ai đó khác như thế.

- Tao vẫn có cảm giác mày có tình cảm với Bảo Hân – Thằng Bảo tự nhiên trầm ngâm.
- Hừ! Vì thế mày mới đặt tay tao vào tay em nó chứ gì! thằng khốn – Tôi nheo mắt nhìn nó.
- Ừ! Nhưng mày nói mày có người yêu rồi, tao tưởng mày nói chơi hóa ra là cô bé Khả Vân đó thật à? – Nó quay sang hỏi.
- Ừ! mà cũng chẳng phải.
- Vậy là sao? – Nó trố mắt nhìn tôi.
- Tao cũng không rõ nữa, giờ tao đang rất lung tung, tôi bóp trán ra vẻ bất lực.
- Hừ! mày kể chi tiết vụ Khả Vân xem nào.

Vậy là tôi tường thuật cho nó về Khả Vân, từ chuyến đi cho đến việc gặp lại em, rồi cả cái vụ tôi ác độc với em nó nữa.

- Hừm! Nếu thế thì mày quá ác độc với em nó, mày đúng chỉ là một thằng khốn – Thằng Bảo thở dài.
- Lúc đó tao như bị điên ấy, nhưng rồi về tao suy nghĩ lại mới thấy không phải. – Tôi cũng thở dài theo.
- Ừm! Vậy mày vẫn yêu được.
- Nhưng không phủ nhận được rằng tao rất nhớ em ấy, ngay cả lúc này – Tôi mím môi tưởng tượng rằng mâm rượu này có thêm Khả Vân thì tuyệt biết bao.
- Còn Bảo Hân? – Thằng Bảo nói nhỏ
- Cảm giác bên Bảo Hân nó khác, khi em nó ở bên thì tao thấy rất thoải mái, nhưng tao cũng chẳng nghĩ gì cả, tao với Bảo Hân, chắc chỉ tự nhiên mà đến với nhau.
- Hừ

Thằng Bảo hừ mũi nhẹ rồi suy nghĩ, những thứ tôi nó rất mông lung, đến tôi còn chẳng hiểu thì không rõ thằng Bảo hiểu được không nữa.

- Bảo Hân biết chuyện Khả Vân chứ? – Nó nheo mắt nhìn tôi.
- Biết – Tôi cụt lủn
- Thì em ấy nói em ấy sẽ rời xa tao khi nào tao gặp được Khả Vân
- Ơ! Thế Khả Vân mày không biết à?
- Ừ! Từ lúc đó tao không liên lạc được nữa, tao đến tận nhà em ấy rồi nhưng không gặp được – Tôi ôm đầu rầu rĩ.

Thằng Bảo đột nhiên nhìn tôi chăm chú, đôi mắt nó tự nhiên lóe lên một tia sáng lạ.

- Liệu có khi nào em ấy đang ở chỗ Minh hay cụ Dìn không nhỉ?

Ừ nhỉ! Vậy mà tôi không nghĩ ra. Liệu có khi nào không nhỉ? tôi chợt sáng ra. Tự dưng trong tôi tràn trề hy vọng, mắt tôi sáng rực lên vì niềm tin tưởng như vụt tắt thì bỗng chốc sống lại mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Thằng Bảo nhìn thấy vẻ mặt tôi thế thì cầm chén rượu lên lẩm bẩm.

- Thằng điên.
 

Sweet-heart

Xe tăng
Biển số
OF-178317
Ngày cấp bằng
24/1/13
Số km
1,629
Động cơ
354,751 Mã lực
E hèm, tặng cụ H mấy câu này, chắc là đúng, em thấy em cũng đúng luôn
 

HoangX

Xe tăng
Biển số
OF-30807
Ngày cấp bằng
8/3/09
Số km
1,274
Động cơ
493,814 Mã lực
E hèm, tặng cụ H mấy câu này, chắc là đúng, em thấy em cũng đúng luôn
http://sphotos-d.ak.fb

cdn.net/hphotos-ak-prn1/s480x480/564658_460817227329177_1429213825_n.jpg
Chưa chắc đâu mợ ơi ;))
 

Sup3r_Chick3n

Xe đạp
Biển số
OF-181680
Ngày cấp bằng
22/2/13
Số km
16
Động cơ
336,060 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
Hai thằng bạn thân, hai thằng đàn ông mới có thể nói với nhau được từng ấy những thứ mà tưởng chừng như chỉ sau này một thời gian rất dài nữa mới có thể ngồi lại bên nhau khi tuổi đã xế chiều.
Một ly ta chưa say, rồi vài ly ta quay quay. Chuyện ngày xưa ùa về...
 

HoangX

Xe tăng
Biển số
OF-30807
Ngày cấp bằng
8/3/09
Số km
1,274
Động cơ
493,814 Mã lực




Chap 90

Mặc kệ thằng Bảo dở người nhìn tôi lom lom, tôi vẫn sung sướng mà cầm lấy chén chúc nó tới tấp. Nó nhìn vẻ vui sướng của tôi rồi đột nhiên thở dài.

- Mày vui tới như vậy cơ à?
- Còn sao nữa – Tôi vẫn tu ực chén rượu mà chẳng để ý tới thái độ của nó.

Tôi giục nó uống, nó thở dài ngả người ra nốc cạn, rồi tự dưng nó hỏi:

- Vậy Bảo Hân mày tính sao?

Tôi giật mình. Ừ nhỉ! Bảo Hân mình tính sao đây, cứ mỗi khi nhìn vào em tôi lại biết mình có lỗi, nhưng tôi lại chẳng thể mạnh mẽ mà đẩy ra em ra xa. Chuyện này... nếu xét về lý thì tôi chẳng có lỗi gì hết, nhưng nếu..

- Tao không biết – Tôi thở dài.
- Hân nói gì với mày vậy? – Thằng Bảo đắn đo.
- Chẳng có gì, vẫn là thỏa thuận mà thôi.

Thằng Bảo giơ chén rượu lên sau đó lại đặt xuống, vẻ mặt nó có vẻ băn khoăn

- H này! – Nó nhìn tôi
- Ừ! – Tôi trả lời
- Tao có việc cần nhờ mày được không?
- Ừ! – Tôi nhìn nó tò mò

Nó lại đắn đo nhìn tôi như kiểu không biết có định nói ra hay không, tôi nhìn cái vẻ mặt ngập ngừng của nó mà sốt ruột.

- Mày có gì thì nói lẹ lên
- Ừ. Tao biết là mày không thích Bảo Hân, nhưng mày có thể bên em ấy, làm cho em ấy hạnh phúc trong những ngày sắp tới được không
- Mày...

Tôi nhìn nó ngỡ ngàng, thằng bạn tôi, người nó coi như là nữ thần giờ lại dâng cho tôi không chút vụ lợi được ư? Tôi chẳng thể ngờ. Lần trước có thể do nó say, nhưng lần này thì nó dường như dồn cả tình cảm vào đó. Thằng Bảo hâm nói xong nó chậm rãi uống nốt chén rượu, nét mặt không chút biểu cảm hơi nhăn lại.

- Mày nói thật? – Tôi ngạc nhiên.
- Ừ! – Nó trả lời ráo hoảnh
- Này Bảo! – Tôi quay sang nó
- Ừ - Nó vẫn trả lời lãnh đạm.
- Tao hỏi thật mày nhé? Mày đang rất yêu Bảo Hân
- Ừ!
- Vậy sao mày lại giao Bảo Hân cho tao? – Tôi hỏi, đoạn cuối giọng nhỏ lại.
- Mày muốn biết à?
- Ừ? – Tôi quay ra nó quan tâm
- Thật chứ? – Nó nhếch mép.

Tôi không trả lời mà nhìn vào mặt nó chờ đợi. Nó đặt chén rượu xuống bàn sau khi uống cạn xong rồi thủng thẳng, pha chút thở dài.

- Tao rất thích Bảo Hân, ngay từ đầu, chắc mày biết.
- Ừ! – Tôi trả lời, vẫn nhìn nó chăm chú
- Thú thực với mày là tao chưa bao giờ có cảm giác với một người con gái nào như Bảo Hân, Bảo Hân với tao là nữ thần, tao nói thật.
- Ừ!
- Nhưng còn hơn thế, Bảo Hân vừa gần lại vừa xa. Với tao chắc chẳng bao giờ tao có được tình cảm của em ấy, tao, con người như tao không bao giờ có thể chạm được vào em.. Nhìn Bảo Hân, không như mày tao chưa bao giờ có chút nhục dục – Nó thở dài lại cầm thêm ly rượu.
- Ừ.. – Giọng tôi ứ ứ trong cổ.
- Khi tao nhìn vào mắt Bảo Hân, tao luôn mong những điều tốt đẹp nhất dành cho em ấy, vì thế nếu em ấy ở bên mày được ngày nào thì em ấy sẽ được hạnh phúc thêm ngày đó, vậy thôi.
- Mày điên vừa thôi.

Tôi vứt toẹt chén rượu xuống bàn, trợn mắt nhìn thằng Bảo mặt đó gay, trái lại nó bình thản cầm chén rượu lên mà uống. Từ nãy tới giờ cả tôi và nó uống cũng phải cỡ hai chục chén mà giờ hai thằng chưa cảm thấy gì cả.

- Mày có nghĩ rằng như thế thì Bảo Hân càng đau khổ không, tao không yêu Bảo Hân, người tao yêu là người khác. Mày biết điều đó mà vẫn khuyên tao vậy à? – Tôi gào lên với nó.
- Hừ - Nó nhếch mép
- Hừ cái con mẹ mày – Tôi cáu

Nó vẫn chậm rãi uống nốt chén của mình, quay sang nhìn tôi, xoáy thẳng vào mắt tôi khiến tôi bị chói mà quay đi.

- H này! Có phải có lần mày nói người trong cuộc thì thường là không biết mình làm gì đúng không?
- Hừ! Thì sao nào – Tôi hậm hực
- Tao thì nhận thấy hình như mày có yêu Bảo Hân đấy chứ. Hì hì – Nó cười
- Yêu cái con khỉ ấy – Tôi cáu tiết.

Nó bình thản đặt chén rượu xuống.

- Vậy mày cứ đồng ý với tao đi, qua ở với Bảo Hân một tuần rồi chứng minh là tao sai.
- Thằng điên – Tôi rủa.
- Hì hì.

Nó vẫn trêu ngươi tôi bằng điệu cười thỏa mãn pha lẫn chua xót ấy. Tôi lặng im nhìn nó rồi cũng thở dài.

- Tao không thể
- Vậy là sao? – Nó ngước mắt lên nhìn tôi.
- Tao sẽ gọi cho cụ Dìn cũng như Minh, tao hy vọng sẽ thấy được Khả Vân, tao cần tìm gặp em ấy.

Thằng Bảo cười ruồi với tôi một tiếng rùi vứt cho tôi cái điện thoại.

- Đây gọi đi.

Tôi dè dặt vào phòng lấy quyển sổ tay của tôi ra, những số điện thoại quan trọng tôi lưu hết vào trong này nên ngày trước tôi vứt cả điện thoại đi cũng không tiếc lắm.

“tút tút” rồi tiếng cụ Dìn vang lên. Sau vài câu chửi rủa tôi không chịu gọi điện cho cụ thì cụ cũng khá lo lắng khi thấy tôi hỏi về Khả Vân, thậm chí lại còn dọa tôi nếu không tìm được Khả Vân thì cụ sẽ xử lý tôi. Vậy là người đầu tiên cũng thất bại.

“Tút tút” Tiếng của Minh lạnh lùng vang lên trong máy, tôi hơi ái ngại với anh chàng này nhưng khi tôi vừa mới khai tên và số mới thì anh ta đã mắng tôi té tát, nói gọi cho tôi hàng trăm lần mà không được. Rút cục anh ta cũng đang đi tìm Khả Vân y như tôi vậy.

Chán nản, thất vọng tôi vứt điện thoại xuống. Thằng Bảo nhìn tôi thỏa mãn, nó khẽ kéo dài khóe miệng lên một tí rồi thủng thẳng.

- Tao đã bảo mà.
- Hừ.

Tôi chua xót thừa nhận hình như mình đã để mất Khả Vân mất rồi, em đã rời bỏ tôi thật sự ư? Điều này đối với tôi thật chua xót, chẳng nhẽ những gì đã diễn ra trên Hà Giang chỉ là một giấc mơ và tôi đã phá hỏng tất cả chỉ vì một hành vi đớn hèn.

- Có lẽ mày nói đúng – Tôi thở dài.
- Vậy thì đến đi.
- Đến đâu? – Tôi ngạc nhiên
- Nhà Bảo Hân. – Nó cụt lủn, cẩm chính ly rượu lên ngắt lời mình.

------------------------------------------*****----------------------------------------------------

Tiếng chuông cửa vang lên như từng tiếng nhạc buồn.

Bảo Hân khẽ hé cửa nhìn ra ngoài. Thấy tôi em chợt vội vàng tới mức gạt mãi cái khóa bảo vệ mà không ra. Cuối cùng cánh cửa cũng đã mở, em nhào vào lòng tôi nức nở. Tôi mỉm cười ôm em vào lòng, khẽ lau đi vài giọt trên mắt em

- Làm sao mà phải khóc.
- Em đang nhớ anh – Bảo Hân lại nhào vào lòng tôi.
- Ngoan nào, mọi người thấy bây giờ.. – Tôi vỗ lưng Bảo Hân nhẹ nhàng

Ngồi ở ghế salon tôi chờ Bảo Hân mang cho tôi ly cafe. Ngắm nhìn em trong chiếc váy ngủ ở nhà mà tôi cũng phải tự thừa nhận ra mình thật may mắn mới được em để ý, tất cả vẻ đẹp của em từ trong ra ngoài thật hoàn hảo.

Bảo Hân đặt ly cafe trước mặt tôi và em cũng có riêng một cốc. Nhào vào ngồi cạnh tôi, em khẽ ôm lấy cánh tay, khuôn mặt không dấu nổi vẻ hạnh phúc.

- Sao hôm nay anh lại đến đây thế? – Em mỉm cười dựa vào vai tôi.
- Vậy anh đi về nhé – Tôi nhấp chút cafe và mỉm cười trêu
- Hì! Thế anh ở đây luôn nhé – Em âu yếm vân vê cái cổ áo của tôi.
- Đến lúc nào anh tìm được nhà mới thôi – Tôi cười.
- Hừ! Đáng ghét

Khẽ nâng mặt em lên, tôi đặt lên môi em một nụ hôn đượm mùi cafe, Bảo Hân tự nhiên đón nhận, hai tay em ôm chặt lấy cổ tôi. Chết tiệt, tôi lại thấy tim mình đập nhanh hơn.

- Cứ ở bên em anh nhé – Bảo Hân nói như hơi thở.
- Ừm

Tôi lại chìm đắm vào trong nụ hôn của em, ngọt ngào. Hình bóng của Khả Vân dần dần mờ ảo như một giấc mơ nhạt nhòa và đẹp đẽ.

Những tháng ngày sau đó tôi lao vào công việc như một thú đam mê duy nhất của mình, sếp Tiến Anh cuối cùng cũng chẳng còn cách nào khác là phải cổ phần hóa công ty, tôi hơi bất ngờ trước sự xuống nước của sếp nhưng cũng không hỏi nhiều, dù sao thì đây cũng là phương án khả dĩ nhất, các sếp trên bộ cũng duyệt rất nhanh và tôi được giao nhiệm vụ kiểm soát toàn bộ quá trình này, từ định giá cho đến thủ tục hành chính giấy tờ.

Bảo Hân thì vẫn chăm sóc tôi như một người vợ hiền, có lúc tưởng như em là người vợ hiền của tôi ngày nào, mọi thứ em đều tự học và đảm đang dần lên, tôi luôn biết ơn sự chăm chỉ và nỗ lực của em. Có những lúc tôi nghĩ đến chuyện công khai mối quan hệ của chúng tôi ra ngoài tôi, Bảo và Quỳnh Thy nhưng rồi tự gạt mình đi, có lẽ khi nào tôi chín chắn và nghĩ đến việc giải quyết hoàn toàn với P xong thì tính.

Sáng sáng chiều chiều tôi vẫn cùng Bảo Hân đi về, cuối tuần hai đứa đi chơi đâu đó, sang nhà Bảo hoặc đi xem film, từ dạo đó tôi và em hay xem những bộ phim kinh điển, thả hồn vào đó và cảm nhận cuộc sống, để thấy rằng cuộc sống của tôi vẫn còn là điều đáng mơ ước, vẫn là sự hoàn hảo nếu ta biết mình đang ở đâu. Những lúc thế tôi thường đặt lên môi Bảo Hân một nụ hôn ngọt, cảm nhận em yếu đuối và mềm mại trong vòng tay tôi.

Tôi trở lại là một người bình lặng, có khác chăng chỉ là tiếng nói của tôi được coi trọng hơn, cuộc sống vẫn cứ thế trôi êm đềm, nếu không có một ngày...
 

mango

Xe tăng
Biển số
OF-31562
Ngày cấp bằng
17/3/09
Số km
1,497
Động cơ
499,591 Mã lực
Nói thật với các cụ mợ, e thấy chuyện càng ngày càng vớ vỉn.

1. Nhân vật H chẳng có gì đặc sắc, kể chuyện xoay quanh mình như là nhân vật luôn chịu thiệt thòi.
2. Nhân dịp vợ đi vắng, chán đời đi phượt, gặp 1 em ... chén luôn. Mô tả như mình gặp ng tình trăm năm, vợ éo ra gì, nên chuyện chén em kia như là duyên số
3. Về thì nhân dịp tìm ra những lỗi lầm em kia, và đưa thêm vài tình tiết để đổ hết lỗi cho vợ, chuyện mình lăng nhăng vài e khác là chuyện đương nhiên. Và coi đó là số đào hoa của mình.
4. Mình là siêu sao trong cv, mặc dù ngành nghề éo liên quan gì. Gái theo là chuyện đương nhiên. Chén gái là chuyện tại gái theo, chứ chả phải do bản thân.

Em đọc các chap sau này, càng thấy khó chịu và đọc lướt đi.
Chỉ vài điều chia sẻ cụ chủ và các cụ đang theo dõi.
Nói chung, càng kể em thấy càng vớ vỉn với việc xây dựng nhân vật H này.
 
Chỉnh sửa cuối:

250cc

Xe tăng
Biển số
OF-79930
Ngày cấp bằng
12/12/10
Số km
1,945
Động cơ
443,996 Mã lực
Đọc mấy cái lời thoại của ông H mấy chap mới này e thấy chả khác gì sở khanh. Coi đàn bà như chỗ vui chơi, chơi xong ko thấy áy náy hay tội lỗi gì cả. Thế mà vẫn nhiều e thích và có 1 thèng bạn thân đến mức này. Lạ thật!
 

HoangX

Xe tăng
Biển số
OF-30807
Ngày cấp bằng
8/3/09
Số km
1,274
Động cơ
493,814 Mã lực
Đọc mấy cái lời thoại của ông H mấy chap mới này e thấy chả khác gì sở khanh. Coi đàn bà như chỗ vui chơi, chơi xong ko thấy áy náy hay tội lỗi gì cả. Thế mà vẫn nhiều e thích và có 1 thèng bạn thân đến mức này. Lạ thật!
Sở Khanh thì mới nhiều em thích chứ ngoan thì chả có ma nào đâu. Ở đời em toàn thấy thế :))

Các cụ không thấy thế à?
 

gago69

Xe lăn
Biển số
OF-1969
Ngày cấp bằng
16/10/06
Số km
11,008
Động cơ
-69 Mã lực
Nơi ở
Hàng Chiếu
Em cũng công nhận là các tình huống tác giả đưa ra trong câu chuyện này là hoàn toàn bình thường, em cũng gặp nhiều rồi.

Nhưng chỉ có một số tiểu tiết xung quanh các nhân vật đã được tác giả chỉnh sửa thêm cho tăng phần hấp dẫn và kịch tính hơn thôi, ví dụ như hoàn cảnh của nhân vật, bối cảnh và thân thế các nhân vật ....

Còn với cách sống và ứng xử của nhân vật chính thì em thấy hoàn toàn hợp lý, là em thì em cũng để "cuốn theo" vây thôi, nhưng em dám chắc là mình ứ ứng xử được như NV chính này, nhất là trong việc đối nhân ấy ạ, còn thì em chả thấy có vấn đề gì quá trong đạo đức lối sống cả, hay ... em cũng là một thằng đại đểu nhỉ !
 

Sweet-heart

Xe tăng
Biển số
OF-178317
Ngày cấp bằng
24/1/13
Số km
1,629
Động cơ
354,751 Mã lực
Nói thật với các cụ mợ, e thấy chuyện càng ngày càng viws vỉn.

1. Nhân vật H chẳng có gì đặc sắc, kể chuyện xoay quanh mình như là nhân vật luôn chịu thiệt thòi.
2. Nhân dịp vợ đi vắng, chán đời đi phượt, gặp 1 em ... chén luôn. Mô tả như mình gặp ng tình trăm năm, vợ éo ra gì, nên chuyện chén em kia như là duyên số
3. Về thì nhân dịp tìm ra những lỗi lầm em kia, và đưa thêm vài tình tiết để đổ hết lỗi cho vợ, chuyện mình lăng nhăng vài e khác là chuyện đương nhiên. Và coi đó là số đào hoa của mình.
4. Mình là siêu sao trong cv, mặc dù ngành nghề éo luên quan gì. Gái theo là chuyện đương nhiên. Chén gái là chuyện tại gái theo, chứ chả phải do bản thân.

Em đọc các chap sau này, càng thấy khó chịu và đọc lướt đi.
Chỉ vài điều chia sẻ cụ chủ và các cụ đang theo dõi.
Nói chung, càng kể em thấy càng vớ vỉn với việc xây dựng nhân vật H này.
Èo, cái com GATO nhất từ trước tới giờ mà em đọc đc trong thớt Bạn đồng hành. Phải chăng cụ tức tối vì ông H có nhiều gái theo, như đc sinh ra có sẵn 1 cái thìa bạc đặt trong miệng.
Mạng là ảo, nhưng con người là thật. Cụ nói thế này, chủ thớt sẽ buồn lắm đây. Mỗi tác phẩm nghệ thuật giống như đứa con ruột thịt của mình...với lại, truyện vẫn đang tiếp diễn, có cao trào và có những khoảng lặng...
Nói thật, mấy ai mà chịu khó ngồi cặm cụi viết ra những cháp mang nhiều tâm huyết như cụ H trên OF này cho các cụ các mợ đọc. Thử đặt mình vào vị trí của người ta xem sao.
 

transporterVN

Xe tăng
Biển số
OF-58585
Ngày cấp bằng
8/3/10
Số km
1,834
Động cơ
462,427 Mã lực
Có mấy kiểu ảnh em mới đi Xín Mần, Hoàng Su Phì về tặng bác chủ và các bác đam mê đi phượt













 
Trạng thái
Thớt đang đóng
Thông tin thớt
Đang tải
Top