Thực tế XH nó thế, cụ muốn nói tốt nó cũng chẳng tự tốt lên được đâuCụ nvh_hn "trao đổi cho biết thêm" mà xới cả thớt lên với đủ cả hỉ nộ ái ố
Thực tế XH nó thế, cụ muốn nói tốt nó cũng chẳng tự tốt lên được đâuCụ nvh_hn "trao đổi cho biết thêm" mà xới cả thớt lên với đủ cả hỉ nộ ái ố
vâng, nếu là trao đổi thì rất rất ok, chỉ ngại là dân mình hay chửi đổng mà chưa đi tìm hiểu vì sao, bên nào, rồi thằng cơ chế nữa. Vẫn phải nhắc lại là các bác hàng ngày vào bệnh viện xem đủ loại khóc than, chết chóc, với nhan viên y tế thì quá là bt nên mặt họ thản nhiên, chai sạn là hết sức bình thường, dân mình đòi hỏi y bác sỹ phải tươi cười như hoa là khó, rát khó. Em kể chuyện ngắn đẻ ở phụ sản hà nội lúc đi lấy hồ sơ (đẻ bảo hiểm), mới thấy nhân viên y tế vất vả, ngồi đọc số thú tự phát hồ sơ, vừa đọc vừa giải thích, vừa loa gọi đủ mọi thành phần, em ngồi chờ nghe còn điên tiết với dân mình nữa là nhân viên y tế.1. Có ai muốn bị bệnh đâu cụ, mà cũng đâu phải ai cũng biết để mà chọn? Em nghĩ đây là trao đổi cho biết thêm thôi, cũng đâu phải là chửi bới gì vì đây là Xã hội ta đang sống mà.
Như năm 2011 em cho gấu vào sinh trong Việt Pháp cũng phải ngâm cứu mãi & nhiều người gàn. Gấu em sinh bình thường nhưng như có trường hợp em gặp trong đó 1 sản phụ nằm đâu 2 ngày không sinh được, Việt Pháp nó lại phải chuyển sang Phụ sản chứ nó có xử lý được đâu.
Em không may (may) đã vào cấp cứu điều trị 1 lần bên Thái gần tuần rồi, em thấy mấy bệnh viện hàng đầu ở ta xách dép cho nó về khoản dịch vụ, điều trị dù em thấy VN toàn tự tôn vinh là hàng đầu.
2. Làm nghề nào ăn nghề đấy thôi, em cũng thấy bạn bè, em ún em làm nghề y có kêu ca gì đâu
Thực tế thì phải cả từ hai phía, cụ ạ. Bệnh nhân và người nhà bệnh nhân côn đồ, trong tâm thức đầy sẵn hằn học, thái độ bố đời, coi người khác như cỏ rác, phải cụ, cụ chịu đựng được bao nhiêu lâu?Thực tế XH nó thế, cụ muốn nói tốt nó cũng chẳng tự tốt lên được đâu
Như đã nói ở trên, em nghĩ chẳng ai vào viện để côn đồ đâu, đi khám chữa bệnh lo còn chẳng hết ai lo đi đánh nhau cụ. Ví dụ tháng rồi vì việc nhà em cũng vào Việt Đức mấy lần, cấp cứu (người nhà đi theo) thì đủ các thành phần rồi nhưng ai chẳng ngoan như con cún, đến bảo vệ ho cái là khép nép đứng đúng chỗThực tế thì phải cả từ hai phía, cụ ạ. Bệnh nhân và người nhà bệnh nhân côn đồ, trong tâm thức đầy sẵn hằn học, thái độ bố đời, coi người khác như cỏ rác, phải cụ, cụ chịu đựng được bao nhiêu lâu?
Nhân viên y tế họ phải chịu tải nặng, căng thẳng, tiếp xúc với đủ mọi loại người, họ làm cả đời nghề ấy, em đã cho là giỏi chịu đựng.
như cụ uman nói phải xem thực tế từ hai phía, khép nép là đúng k phải vì mình nhờ người ta chữa mà mình khép nép, mà dùng từ khép nép nghe k hợp lắm, vì là bệnh viện có quy định cả, ra vào có giờ giấc liên quan đến vệ sinh, an toàn,...chữa bệnh nó khác. Muốn biết ý thức dân ta ra làm sao cứ ra bệnh viện là biết.Như đã nói ở trên, em nghĩ chẳng ai vào viện để côn đồ đâu, đi khám chữa bệnh lo còn chẳng hết ai lo đi đánh nhau cụ. Ví dụ tháng rồi vì việc nhà em cũng vào Việt Đức mấy lần, cấp cứu (người nhà đi theo) thì đủ các thành phần rồi nhưng ai chẳng ngoan như con cún, đến bảo vệ ho cái là khép nép đứng đúng chỗ
Vâng, vào viện là khổ rồi, chả ai vào đấy côn đồ, nhưng cổng bệnh viện hiện chưa có thiết bị sàng lọc người nhà bệnh nhân mang gene máu chó có khả năng hóa thú bất cứ lúc nào. Nên bác sĩ bây giờ phải chịu thêm 1 loại áp lực nữa.Như đã nói ở trên, em nghĩ chẳng ai vào viện để côn đồ đâu, đi khám chữa bệnh lo còn chẳng hết ai lo đi đánh nhau cụ. Ví dụ tháng rồi vì việc nhà em cũng vào Việt Đức mấy lần, cấp cứu (người nhà đi theo) thì đủ các thành phần rồi nhưng ai chẳng ngoan như con cún, đến bảo vệ ho cái là khép nép đứng đúng chỗ
Bệnh đến mức ấy thì nói làm gì, đi khám thường đi lại phăm phăm mà một người bệnh 4,5 người nhà đi theo mới nói chứ cụ.Cụ có vẻ nóng trong, chắc cụ trong ngành???
Em nghĩ trao đổi vui vẻ đúng tiêu chí box là fun thôi. Chẳng ai rảnh để kéo 1 lô 1 lốc vào viện làm gì đâu, vì hoàn cảnh xô đấy thôi cụ: vào viện (dù ốm) tự người nhà đi đẩy cáng, bê cáng, tiêm truyền gì tự đi mà mua thuốc.v.v..., thế nên không có người thì đang nằm cáng dậy mà làm hả cụ?
Em nghĩ sự việc không chỉ 1 chiều như thế, chả có lý do gì để họ phải làm như vậy nếu không có mâu thuẫn hay có khúc mắc gì với nhau!TS.Võ Tường Kha – Giám đốc Bệnh viện Thể thao Việt Nam xác nhận 2 đối tượng côn đồ xông vào bệnh viện hành hung một bác sĩ, thậm chí còn bắt bác sĩ quỳ gối xin lỗi.
http://danviet.vn/tin-tuc/hn-bac-si-bi-con-do-hanh-hung-bat-quy-goi-xin-loi-780224.html
Em sợ nhất vào viện, mất tiền mà cứ như đi ăn xin
Sau vụ này chắc BV TT sẽ có thay đổi đáng kể...không làm được chắc chuyển tuyến khẩn trương ........Vào khám bệnh viện Thể thao vài lần, khám thì lớt pha lớt phớt, chẳng ra đâu vào đâu. Có lần đưa người nhà ngã gãy tay, bắt xét nghiệm chiếu chụp rõ nhiều rõ lâu, rồi kết luận: ở đây không dám bó bột, chuyển lên Việt Đức. Ức chế không chịu được!
Vang phát! Kéo đau líu chệu đượcTrước tiên Em kể về chuyện vui mà Em đã từng kể về Bác sĩ nhé, sau đó kể chuyện thật:
Có 1 bênh nhân nam nốc rượi nhiều, bị gan bụng to đùng nôn ra máu, người nhà đưa võng tòng
ten đến trạm xá Xã:
Đến Xã Bác sĩ trạm trưởng ko có đó, cô nhân viên trực liền gọi điện cho sếp về... alo Sếp ơi có bệnh nhân nguy hiểm lắm.
- Bác Trạm trưởng đang ngáp ngủ mắt nhắm, mắt mở: nguy to rồi lôn ra máu là nguy hiểm cực kỳ đấy... chuyển tuyến trên và ghi bệnh án là: Lôn ra máu!
Người nhà cũng lo lắng, lại cáng bệnh nhân bằng võng tòng teng lên tuyến huyện, vừa khênh võng vừa an ủi, mắng yêu: mả cha mày chỉ làm khổ gia đình thôi... thiêng thì nhớ về báo mộng cho con lô nhá!
- Trung Tâm y tá huyện:
+ Giám đốc trung tâm: cấp cứu giờ éo nào ko cấp cứu, cứ lúc sướng tí thì cấp cứu... đưa bệnh nhân vào đây. Các Y tá lon ton đưa bệnh nhân cùng giấy chuyển viện dưới trạm lên... đây ạ!
Vừa đọc được vài dòng Bác sĩ, giám đốc trung tâm liền tỉnh ngủ và mắng rất to... mả cha cái bọn Trạm chứ, học vừa ngu vừa dốt... có cái dấu huyền mà nó còn viết thiếu. Bệnh án thành ra " LÔN\ RA MÁU" chuyển tuyến TW khẩn cấp, nguy hiểm quá, chửa to thế mà cứ để Lôn Huyền ra máu, dễ tử vong cả mẹ lẫn con đấy, người nhà kém hiểu biết quá... thôi chuyển gấp đi.
Người nhà lại vác võng đung đưa bệnh nhân lên bệnh viện C, giữa trời đầy sao và giăng... bệnh nhân vẫn gáy đều, khóe mồm vẫn còn tí tương ớt chấm mực sau buổi nhậu!
Lên tuyến TW, người nhà: Bác sĩ ơi, gấp lắm cứu Em với...
- BS mắt nhắm mắt mở: chết chưa mà gào um lên thế?
+ người nhà: chắc sắp chết rồi ạ!
- Sắp chết rồi thì thôi, cứ gào um làm người khác mất ngủ. Cứu là cứu người sống chứ chết rồi còn cứu cái giề.
+ Người nhà: Dạ, sắp chứ đã chết đâu ạ, bác sĩ cứu Em với...
- BS: Uh dư này nhá, chết hay sống ko quan trọng... đây là số đt cầm lấy đi, có gì gọi, bảo chỗ bác sĩ x là ok, họ lo đầy đủ.
+ người nhà bệnh nhân: Vâng, đây là bác sĩ trực tiếp điều trị ạ?
- ko đây là dịch vụ ma chay do tôi đầu tư nên giá rẻ, hiểu chửa.
+ NNBN: mả cha mày, bố đến để chữa bệnh mà mày quảng cáo dịch vụ ma chay chọn gói...
- Bs: bình tĩnh đi, đưa bệnh án xem nào
Bs: Thôi bỏ mẹ rồi, y tá đâu ko cần hội chẩn gì hết... lôn huyền ra máu là chửa ngoài tử cung rồi... đưa lên bàn mổ... y tá đâu... nhanh nhanh
- Y tá: sau khi vạch váy bệnh nhân lên thì thấy có cái gì đó lạ lạ liền báo cáo.
- YT: Báo cáo bác sĩ bệnh nhân đẻ ngược ạ, Em nhìn thấy tay của cháu bé
- BS: Thế thì kéo nhanh ra đi kẻo ngộp thở, làm nghề mười mấy năm mà chậm thế à!
Y tá đang loay hoay, chân đạp vào giường, tay tóm chặt tay Em bé của bệnh nhân để rút ra... thì bệnh nhân đau quá tỉnh dậy... mày làm định làm đứt cái cc của bố mày à? Mày ko biệt được đâu là cái tay, đâu là cái căng củ cọt à... ối zời ơi!
Mợ Pain nóng quá, dạo này khỏe ko Mợ ơi?Vang phát! Kéo đau líu chệu được
Lịt mợ ở nước ngoài mà côn đồ như thằng ấy nó đưa vào Blacklist nó méo phục vụ trên toàn quốc luôn ấy. Lúc ấy hết húng nhá!Như đã nói ở trên, em nghĩ chẳng ai vào viện để côn đồ đâu, đi khám chữa bệnh lo còn chẳng hết ai lo đi đánh nhau cụ. Ví dụ tháng rồi vì việc nhà em cũng vào Việt Đức mấy lần, cấp cứu (người nhà đi theo) thì đủ các thành phần rồi nhưng ai chẳng ngoan như con cún, đến bảo vệ ho cái là khép nép đứng đúng chỗ
Mướp nên đao là phải dồi nhaVang phát! Kéo đau líu chệu được
Tôi khỏe hay yếu thì nhà anh thích gièMợ Pain nóng quá, dạo này khỏe ko Mợ ơi?
Em kể tiếp chuyện thực tế Em gặp nhé. Ở bệnh viện bưu điện ạ:
Đợt đó Ông Cụ vào mổ sỏi thận của đ/c Chung trưởng khoa Thận tiết niệu gì đó. Lúc đó đồng chí Oai giám đốc mới bị truy tố. Em nhớ lúc vào để được mổ sớm đã phải gặp Anh Chung nhé, Anh nói luôn giá mổ sớm và được Anh ý mổ thì dư lào, hoặc vào viện tư của Anh ấy là tốt nhất. Em thì Em cứ luôn tâm niệm chữa bệnh là cần thiết nên mọi khoản ABC thì Em ok luôn. Nhưng khi vào phòng bệnh thì Em lại nhận thêm 1 tin nữa là trước khi mổ phải phong bì cho đội gây mê, gây tê gì đó rồi mổ xong phải tiếp tục gửi thư lần 2 cho A Chung. Em cũng bảo mọi người cùng phòng: làm thế là hư bác sĩ... mình đóng đủ, tốt thì thưởng thêm. Cả phòng chỉ ngay sang ông cán bộ cao cấp về hưu của bưu điện:
- Đấy, cậy trong ngành ko thư từ gì nên đi lại mấy lần rồi đấy
- Hôm sau nữa thì Ông Cụ xuống mổ, cả nhà Em ở ngoài chờ. Mổ xong thì Anh Chung gọi to: Người nhà bác NDL đâu lên phòng tôi.
Theo thói quen được lập trình, gia đình các bệnh nhân chỉ Em và nói: lên nộp tô đi.
Em thay mặt cả gia đình, vào phòng bắt tay và cám ơn A Chung. A Chung thì cứ liên mồm: ca này khó, nhiều sỏi lắm, ko có tôi ra tay thì...
Em cám ơn đưa cho cái thư 3 củ và được nhận mấy cái sỏi thận vừa mổ xong. Em vừa xuống ngồi ở cổng phòng mổ được 30p thì lại thấy : người nhà NDL lên phòng gặp Tôi. Em lại lên và lại bài ca này khó, ko có tôi thì... rồi lại đưa cho viên sỏi bọc trong giấy vệ sinh.
Em: ơ Em vừa vào cảm ơn rồi, mua 2 viên sỏi rồi...
AC: À thế à, nhiều người trùng tên quá... à mà nói thật Ông Cụ nhà Anh nhiều sỏi quá làm tôi vất vả.
Em lại rút ra 2 củ nữa, lúc xuống dưới cả cái phòng chờ trước phòng mổ đều buồn cười. Mổ xong mẹ nó rồi mà vẫn có sỏi sau nửa tiếng mới hay, cũng bực lắm nhưng vì còn phải nằm điều trị sau phẫu thuật nên đành im họng...!
Em hỏi khí ko phải, có phải Cụ đầu trọc trọc ngồi ở tầng 3 ko? Em cứ áy náy mãi chuyện, hôm dòm vào phòng đó... người nhà thì bẩu nằm ở 3 lẻ mấy ý, Phòng nào Em cũng dòm tí. Đến phòng các bs đều ngồi chung ( chỗ cầu thang máy lên phía bên trái ý)... Em dòm dòm, bị 1 bác sĩ đầu trọc chửi luôn: chỗ này bệnh nhân éo đâu mà nhìn... Em tủi thân vô cùng luôn, vì Mẹ vừa mổ mắt xong, BS Đông trực tiếp mổ... Em cay lắm vì mải tìm người nhà, hỏi chỗ chả được còn bị chửi. Hôm đó nhịn lắm nhưng Em vẫn xuống đó khi tìm được Bà Cụ, Em chỉ mong tìm được lần 2.Ở nhà thương có nhều chiện buồn cười cực.
Mỗi ngày em kể 1 chiện chắc còn dài và hay hơn chiện của nàng Sê hê ra dát
Có bận, mới sớm ra 1 em xuynh ơi là xuynh xông vào phòng em đòi làm xét nghiệm.
Em mí bẩu: Xét nghiệm dề ??? Chị nhầm nhà rồi (chuyện này em bít bởi nhẽ nó chỉ đọc có 3 chữ số trong 1 nhóm 4 ký tự). Đây là phòng khám bệnh
Nó chìa tờ giấy chữ lí nhí như con kiến vào mũi em rồi gân cổ: Rõ là giấy ghi vào phòng này.
Chiện hay dồi.
Em: Trước khi vào đâu, nếu biết chữ thì chị hãy đọc rõ cái biển gắn ở cửa phòng xem nghười ta chỉ cái giề. Người ta ghi rõ lắm đấy. Chữ to bằng bàn tay đấy. Nếu không biết chữ thì nhờ người biết chữ đọc cho.
No trợn mắt: Người ta có mù mới đi khám bệnh nhá.
Hài vãi cả L
Dồi em kể chiện đầu gấu, chiện thương binh cho mờ nghe.
Vui cực nha cccm ah