[CCCĐ] Bắc Hà phiêu lưu kí...nháy

Lập Tái

Xe điện
Biển số
OF-6966
Ngày cấp bằng
11/7/07
Số km
2,073
Động cơ
561,990 Mã lực
Nơi ở
Lại lang thang rùi !
Lại nói đến cái hội chợ ở Bắc Hà ....thì nó cũng giống như các phiên chợ của vùng cao khác . Dưng cơ mà Bắc Hà thì có cái nổi tiếng nhất mà ai cũng biết ! Đấy là RƯỢU ...chẹp ...cứ là thơm phưng phức !!!!
Các bác thì chắc đã đi chợ miền núi nhiều rồi....thôi thì em tả nó lướt lướt tý thoai ! đại khái là đàn ông uống rượu , đàn bà mua sắm , bán bung ...trẻ con thì ăn kem, xem diễn trò ...
Thoạt nhìn cái chảo thắng cố thế này ...em nghĩ là mình ứ ăn được :


Cơ mà nhìn các bác Mèo uống rượu phê quá ...em cầm lòng không đậu ...hic hic



uống dăm chén thấy cô Mèo nào cũng xinh ...thế mà bắn thì out net hết cả



 

dilac

Xe máy
Biển số
OF-14870
Ngày cấp bằng
17/4/08
Số km
65
Động cơ
513,750 Mã lực
31.5.2008 6h

Sau mấy tiếng ngủ vùi, cuối cùng cả bọn cũng mở được mắt. Khoác lên mình mớ giẻ bắt đầu bốc mùi, cọ chùi răng bằng một cái bàn chải đánh giày, gã du kích ôm mút cờ tông đi ra phố. Ngoài đó, hoangxthao đang chĩa nòng súng rình cô gái nhà đối diện, lấy tay bịt miệng mà vẫn không đủ che cái ngáp rộng ngoác như hang Đầu Gỗ.

Cả bọn lũ lượt kéo ra hàng phở gần đó. Hớn hở tự hào vì được đối xử như Tây. Tức là được ăn một thứ giống phở nhưng không khác mấy bát canh thời sinh viên, được tính giá theo chuẩn London.

Có một vài chiếc Land Cruise biển 30 lao qua kích thích cả đám vội vàng hối hả chạy theo. Con đường ngoằn ngoèo đầy màu đỏ. Màu đỏ của bụi. Màu đỏ của những bộ quần áo. Màu đỏ của cờ. Màu đỏ của những cặp mắt mất ngủ...dẫn chiếc xe đến xứ Trăm bó cỏ gianh. Một địa danh cổ từng nổi tiếng từ thời Hùng Vương. Từng hùng cứ phương Bắc như một châu, rồi đến thời ta rơi bõm thành huyện. Từng trong 50 năm bị tách tách nhập nhập đến ba lần. Một xứ có hơn nửa dân số là người Mèo nhưng lại từng có một người Tày làm vua.

Cũng phải nói thêm là đến thời nay người Mèo mới có người thực sự được làm Vua. Đó là ông Vàng Seo Phừ, Bí thư tỉnh ủy Laokay.

Chiếc xe lúc la lúc lắc như ngửi phải hơi rượu Bản Phố, bốn bánh lăn chuệnh choạng như bốn quả mận Tam Hoa chợt dừng lại bên một cánh ruộng bậc thang. Quên mệt, cả lũ xạ thủ nhào ra, lia nòng, bóp cò lia lịa.

@Lập tái: Dilac phát hiện ra nhân vật mà cụ bảo bất cứ lễ hội nào cũng thấy xuất hiện. Nhưng trong một cú chộp đầy nghệ thụt của cụ thì lại lòi ra một nhân vật nữa giống y hệt như anh em sinh đôi, vậy thì dilac đang phân vân không rõ là ai đây?
 
Chỉnh sửa cuối:

huetran

Xe buýt
Biển số
OF-11362
Ngày cấp bằng
1/11/07
Số km
664
Động cơ
536,480 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
+ Còn đây là Hoa Mua, một loài hoa được nhắc đến rất nhiều trong các câu truyện tình xưa có nhiều oan trái và những bài hát mà ngày nay người ta bẩu là nghe nó sướt mướt, nó sến ....cơ mà em thấy đẹp , đẹp lắm . Hoa Mua mùa này đang nở tím trên các sườn đồi của vùng cao . Tặng các bác !!!




đẹp quá, đẹp qúa đã vote
 

FeRAM

Xe điện
Biển số
OF-3806
Ngày cấp bằng
15/3/07
Số km
4,282
Động cơ
594,686 Mã lực
Nhiều ảnh quá, đang bận, chưa kịp xem hết. Cái nào chụp bằng L thì viền đỏ nhé, em ngại xem exif lắm.
 

fotocopy

Xe tăng
Biển số
OF-9213
Ngày cấp bằng
4/9/07
Số km
1,168
Động cơ
547,230 Mã lực
Nơi ở
CLB - Egg
ảnh đẹp quá
bác Lap Tái có nhớ mang bình Vot Bắc Hà về ko đấy
em hết rượu roài nợ các cụ vậy
 

littlemouse

Xe tăng
Biển số
OF-16104
Ngày cấp bằng
8/5/08
Số km
1,021
Động cơ
521,210 Mã lực
Nơi ở
Bụi đường
Nhớ












Trẻ em vùng cao






























Tuân thủ quy định của nhà nước








(b) (b) (b)
 
Biển số
OF-3678
Ngày cấp bằng
7/3/07
Số km
6,690
Động cơ
411,918 Mã lực
Tuổi
48
Em cũng chụp được 1 đống trẻ con nhé:

Đây chắc là người Kinh



Còn đây chả biết dân tộc gì (l)

 

dilac

Xe máy
Biển số
OF-14870
Ngày cấp bằng
17/4/08
Số km
65
Động cơ
513,750 Mã lực
31.5.2008, 10h

Thị trấn đang dang những cánh hoa Phù Dung vẫn gọi chào đón chúng tôi. Thế là cái đích chuyến đi đã mở ra. Cả lũ đồng thanh "B
ắc Hà...".

N
ằm giữa lòng thung lũng Tả chải, nép dýới chân Cô Tiên đang đứng thẩn thõ lặng lẽ là một thị trấn đã có lịch s cả ngàn năm. Sách Đại nam Nhất thống chí ghi nhận: Chủ nhân xa xưa nhất của vùng Tả Chải là người Tày. Thời nhà Lý, trên cao nguyên Bắc Hà tuy đã có một số bộ tộc sinh sống rải rác, nhưng giữa thung lũng lòng chảo này thì còn hoang vắng, cho đến khi có một bộ phận người Tày ngược sông Chảy đến Bảo Nhai rồi vượt cổng trời đến đây. Họ đã tạo Bản Luông - bản lớn, Tả Chải - làng lớn - thành Bắc Hà hôm nay.

Tương truyền thuở mới khai phá vùng đất này, giữa thung lũng Tả Chải có một tổ ong đất khổng lồ và rất hung dữ. Cư dân muốn đuổi ong đi nhưng không biết làm cách nào, cuối cùng họ nghĩ ra cách là cắt được hàng trăm bó gianh, đốt cho bầy ong dữ phải nhường đất lại cho con người. Chiếm đýợc đất, ngýời ta sung sýớng đặt tên cho đất là Packha (trăm bó gianh)
Án ngữ cửa ngõ phía Bắc của thung lũng lòng chảo Bắc Hà là dinh họ Hoàng được hoàn thành xây dựng vào năm 1921. Toà nhà của thổ ty người Tày là Hoàng Yến Chao và con trai Hoàng A Tưởng, do hai kiến trúc sư một Pháp một Trung Quốc thiết kế, tạo nên kiến trúc hỗn hợp, giao thoa giữa phong cách Âu và Á.Trýớc đây ai ai đi lại qua con đường truớc cổng nhà quan đều phải xuống ngựa đi lom khom, người nào chẳnh may mắc lỗi sẽ bị lính lôi vào trước cổng đánh cho tơi tả cho đến chết, có sống thì cũng thành nô lệ cả đời nếu không có bạc trắng, thuốc phiện nộp phạt. Oan hồn ngýời chết luẩn quất quanh đây tạo ra nhiều lời đồn đại xung quanh ngôi nhà cổ đượm vẻ huyền hoặc, ma quái, thực hư chưa rõ, nhưng tất cả đều ghê sợ.

Thời gian đã khiến ngôi nhà phủ rêu phong nhưng không thể làm mờ phai quá khứ. Tuy nhiên d
ýới bàn tay của chính quyền s tại, ngôi nhà đã đýợc lột xác hoàn toàn thành một công trình hiện đại, lẫn vào các khách sạn chung quanh.

Giữa trung tâm thị trấn Bắc Hà có một ngôi đền xây dựng vào cuối thế kỷ 19, thờ Gia Quốc Công Vũ Văn Mật và dòng họ Vũ có công đánh giặc, dẹp loạn, hùng cứ cả một vùng Bảo Yên - Bắc Hà rộng lớn thời kỳ Lê - Mạc. Sách "Phương Đình dư địa chí" của Nguyễn Văn Siêu có viết: Thời vua Lê Chiêu Tông, (1516 - 1522) có hai anh em Vũ Văn Uyên, Vũ Văn Mật xuất thân từ làng Ba Động, Hải Dương vì lánh nhà Mạc nên chạy lên khau Bầu thuộc Đại Đồng, trấn Tuyên Quang, vì có công dẹp được tù trưởng Đại Đồng tàn ác, nên được dân suy tôn làm thủ lĩnh. Các vị thủ lĩnh tập hợp dân, mở mang điền thổ, chiêu mộ binh sĩ phò Lê chống Mạc. Sách "Vân Đài loại ngữ" của Lê Quý Đôn nhận xét: "Vũ Văn Mật ở châu Thuỷ Vỹ tụ họp nhân dân đông đúc, buôn bán thịnh vượng, làm phiên trấn mặt Tây Bắc". Sau này, Vũ Văn Mật được vua Lê Trang Tông bổ nhiệm chức tổng binh Tuyên Quang, tước Gia Quốc Công, thành lập và trông coi 11 dinh trong châu Thuỷ Vỹ, trấn ải, giúp dân mở mang sản xuất, lưu thông buôn bán, được dân suy tôn là chúa Bầu. Ngày lễ chính của đền là ngày 7 tháng 7 âm lịch. Ngôi
đền uy nghi này cũng đang trong quá trình bê tông hoá.

Một nghề truyền
đời nổi tiếng Bắc Hà là nghề đúc chạm bạc. Bạc vụn được ngýời thợ cho vào một chiếc cối làm bằng đất để nung trong lò than. Sau khi nhóm bếp bằng một chút dầu hỏa, lò than của ngýời thợ cháy lên rực hồng. Đến khi chiếc cối ngời đỏ lên như màu nham thạch của núi lửa phun trào thì bạc trong cối đã "chảy thành nước", chuyển sang dạng lỏng. ngýời thợ lau chùi rất kỹ chiếc khuôn đúc bạc bằng mỡ lợn, rồi dùng chiếc kẹp kẹp cáo cối đựng bạc chảy, rót vào khuôn. Chiếc khuôn là một viên đất to hơn viên gạch một chút, được khoét lõm một rãnh như chiếc bút chì. Sau khi đổ bạc vào khuôn, ngýời thợ đợi bạc nguội bớt rồi mang ra đánh thành thỏi. Sau đó thỏi bạc (còn rất mềm) được ngýời thợ đưa vào máy cán. Chiếc máy cổ lỗ chuyên dùng để cán bạc có nhiều khe, nhiều cỡ, dùng để kéo dài thỏi bạc theo kích cỡ mong muốn. Cán xong lần một, thỏi bạc được tiếp tục nung nóng để có độ dẻo cần thiết và tiếp tục cán lần hai. Cuối cùng, muốn chế tác loại đồ trang sức nào, ngýời thợ mới tỉ mẩn làm từng chút một, với nguyên liệu là thỏi bạc mềm nguyên chất này.

Tuy mất nhiều công sức và Bắcđang chìm trong cõn bão thị trýờng hoá và hàng TRung Quốc, nghệ đúc bạc vẫn đang thoi thóp sống. Đó chính là nh tục đeo bạc khi cýới xin và lễ hội của đồng bào vùng cao, đã khiến cho ngýời th vẫn còn tìm ra chỗ dung nghề.
 
Chỉnh sửa cuối:

dilac

Xe máy
Biển số
OF-14870
Ngày cấp bằng
17/4/08
Số km
65
Động cơ
513,750 Mã lực
Dinh họ Hoàng


Thung lũng Tả chải



Đền chúa Bầu (Vũ Văn Mật)

 

dilac

Xe máy
Biển số
OF-14870
Ngày cấp bằng
17/4/08
Số km
65
Động cơ
513,750 Mã lực
Chợ Bắc Hà.

Nói đến chợ phiên vùng cao, thì người ta đến chợ không đặt nhu cầu phải mua phải bán lên trên, mà đó là nơi hội tụ của những con người đang thèm khát gặp nhau...

Ừ, nói đến gặp nhau lại nhớ mấy ông bạn. Tuần nào cũng vài ba buổi offline. Chúng nhắn tin, hò hét, thậm chí dành những mĩ từ khó dùng vào tai nhau trên điện thoại. Lâu lâu những buổi "họp chợ phiên" đã khiến khối ngýời anh em của chúng ta thành cõn ác mộng. Trýớc khi đi thì phải vắt óc nghĩ mýu để lừa thằng đồng đội lăn ra bí tỷ trong khi mình vẫn đứng vững tuy có toé đom đóm mắt, để coi nhý một chiến thắng huy hoàng. Sau khi đi thì lại...tiếp tục vắt óc nghĩ kế lừa dối mụ cai ngục ở nhà, để sao đýợc yên thân ít nhất hôm nay, và sau đó là ngày mai còn có cớ đi tiếp...

Ở chợ Bắc Hà ngýời ta không phải lo lắng thế. Vì suốt thời gian dài ngýời ta đã sống thui thủi một mình nõi rẻo cao, thì nay phiên chợ ngýời ta mới có cõ hội để gặp nhau, trò truyện, cho thoả cái "thú tính" thích bầy đàn từ nguồn gốc tổ tiên loài khỉ của con ngýời. Vì vậy, ngýời ta bịn rịn chuẩn bị cho chuyến đi chợ và xuất phát thậm chí trýớc cả ngày đýờng. Đýờng xa, họ dấu đi những bộ quần áo đẹp và khoác lên mình những thứ cũ rách. Khi còn cách Bắc Hà một hai cây số, từng nhà, từng nhà kiếm những bụi cây rậm rạp, trút bỏ xiêm y tồi tàn và trở nên...hoàn toàn lột xác trýớc những bộ váy áo tinh týõm khoe sắc, vòng bạc lấp lánh, leng keng...

Sáng Chủ nhật hàng tuần, hàng đoàn ngựa thồ chở đầy các sản vật rừng núi nhý nấm, mật ong, thổ cẩm, mận Tam hoa, Đào...chen chân với hàng trăm chàng trai cô gái xúng xính týõi cýời býớc chân xuống chợ. Không gian nhý chìm trong điệu cýời, giọng nói, tiếng chuông ngựa leng keng. Quả đồi trọc giữa thung lũng Tà Chải chợt nở thành một bông hoa Mẫu đõn khổng lồ với muôn vàn màu sắc, không ngừng chuyển động. Chỗ này bán thổ cẩm. Chỗ kia bán vòng bạc. Chỗ nọ bán sản vật rừng...rồi muối, rồi kim chỉ thêu thùa...Đủ mọi thứ âm thanh tuôn chảy, hoà quện vào nhau, nghe âm âm, u u, ào ào, hoan hỉ nhý hàng triệu chú ong đang say mê hút mật, vui đùa....

Ngýời ta hối hả nhanh chóng bán đi những thứ của mình, mua cho mình những thứ khác cần thiết cho một cuộc sống độc lập xa xăm nõi sýờn núi, để kịp bắt đầu một cuộc vui mới, đây mới đúng là mục đích thực sự của chuyến đi. Lúc ông mặt trời leo lên ngọn núi thì cũng là lúc các chảo thắng cố đã bốc hõi nghi ngút. Những ngýời đàn ông, những ngýời phụ nữ bát rýợu sóng sánh, cýời nói ngả ngốn. Họ nói nhý chýa bao giờ đýợc nói, họ cýời nhý chýa bao giờ đýợc cýời, và họ uống nhý chýa bao giờ đýợc uống. Uống để quên đi những tháng ngày lầm lũi vất vả, uống để või bớt những nỗi tran truân...Họ uống cho đến khi Ông Mặt trời không còn đứng vững đýợc nữa, loạng quạng đi tìm chỗ ngủ thì đám đông mới giải tán. Xung quanh chợ, ngýời ta bắt đầu quờ quạng tìm đýờng về nhà. Ngýời còn chút tỉnh thì lại thay bộ quần áo cũ, để dành bộ mới cho cuộc chợ lần sau, rồi leo lên lýng ngựa, nằm phủ phục. Ngýời phụ nữ thì tìm thấy ngýời đàn ông và con ngựa nhà mình. Tay nắm chặt lấy đuôi ngựa, mồm huỳ, huỳ, bỏ mặc chúng muốn đýa đi đâu thì đi. Còn lại lác đác một số kẻ say đến mức không đủ sức leo lên ngựa, nằm lăn ra ngáy khò khò ngay bên chân núi. Ngýời phụ nữ vẻ vừa cam chịu vừa hạnh phúc, ngồi xoè ô che sýõng cho chồng, bỏ mặc chú ngựa đứng gặm cỏ vẩn võ.

Ấy là nói chợ Bắc Hà ngày trýớc, còn bây giờ...
 
Chỉnh sửa cuối:

dilac

Xe máy
Biển số
OF-14870
Ngày cấp bằng
17/4/08
Số km
65
Động cơ
513,750 Mã lực
Chợ Bắc Hà hôm nay











Và phát bắn lén xuyên qua vai hoangxthao
 

Lập Tái

Xe điện
Biển số
OF-6966
Ngày cấp bằng
11/7/07
Số km
2,073
Động cơ
561,990 Mã lực
Nơi ở
Lại lang thang rùi !
Có một cái mà mỗi khi đến vùng cao em cảm thấy thích nhất là ánh mắt của những đứa trẻ, chúng thật trong sáng, hồn nhiên, nụ cười của chúng làm chúng ta vơi đi cả mệt mỏi của một chặng đường dài . Mời các bác thư giãn một chút với các trạng thái tình cảm của một chú bé H'mong em chụp tại chợ Bắc Hà

1-


2-


3-


4-


5-


6-


7-


8-


9-
 

dilac

Xe máy
Biển số
OF-14870
Ngày cấp bằng
17/4/08
Số km
65
Động cơ
513,750 Mã lực
Chợ Trâu bò mà cụ Sơn bọ nói đến chính là chợ Cán Cấu. Nó họp ngay bên đường, trông rất hoang toàng tạm bợ ở một quả đồi ven đường, cách bắc Hà 18km về phía Simakay.

Cái chợ "vừa cắn vừa cấu" này khác phiên với chợ Bắc Hà. Cũng một tuần một phiên nhưng rơi vào thứ bảy.

Nghe đồn xa xưa nó với chợ Bắc Hà là một. Tuy nhiên sau khi mấy ông chính quyền bày trò bê tông hoá, xây chợ và thu thuế thì bà con người dân tộc bỏ đi...họp chợ chỗ khác. Vì từ hàng trăm năm nay họ thích bày hàng ở đâu thì bày, la cà ăn uống ở đâu thì ngồi, nay lại còn chưa mua bán gì đã nhăm nhăm bắt họ nộp xiền thì...ông đây đi lập chợ mới, thế thôi.

Bây giờ trâu bò ngựa ở Bắc Hà bị bỏ tuốt luốt vào đây rồi.



Người ta chỉ bán những thứ dùng để nấu trâu ở Bắc Hà thôi

 

Dims

Xe điện
Biển số
OF-2264
Ngày cấp bằng
4/11/06
Số km
2,212
Động cơ
588,320 Mã lực
Nơi ở
Lung tung linh tinh
Website
glaptop.com
Chợ Trâu bò mà cụ Sơn bọ nói đến chính là chợ Cán Cấu. Nó họp ngay bên đường, trông rất hoang toàng tạm bợ ở một quả đồi ven đường, cách bắc Hà 18km về phía Simakay.

Cái chợ "vừa cắn vừa cấu" này khác phiên với chợ Bắc Hà. Cũng một tuần một phiên nhưng rơi vào thứ bảy.

Bắt giò bác nì phát:

Thương thì các phiên chợ vùng cao bao giờ cũng có chợ gà, chợ chó, chợ lợn, trâu bò và chợ ngựa. Nói thế không phải có riêng chợ để chuyên bán gia súc này mà là ngay trong chợ sẽ có 1 góc chuyên bán từng loại gia súc. Chợ Bắc Hà cũng không phải là ngoại lệ.

Nếu đi đúng phiên chợ sẽ được gặp cảnh bà con trao đổi mua bán trâu bò, ngựa rất nhộn nhịp và đông vui. Chuyến đi lần trước bác Dần béo còn ở giữa thầy dùi kích bác cho 2 bà dân tộc bán ngựa cãi nhau để bác ý chụp ảnh.

Còn chợ Cán Cấu cũng là một chợ phiên, giống như chợ Phiên Bắc Hà. Chợ phiên này là nơi bà con trao đổi mua bán nông lâm sản, rượu và những vật dụng thiết yếu,chứ không phải chợ trâu bò. Chợ Cán cấu ko phải chợ cấp huyện nên không đông vui như Bắc Hà.

Bởi chợ Cán Cấu ở xa trung tâm nên nó vắng chủ yếu chỉ có đồng bào dân tộc đi chợ. Trước kia thì chợ được dựng những cái lán chủ yếu là tranh tre nứa lá. Ngày trước nếu đến đó vào lúc hoàng hôn thì sẽ được chứng kiến cảnh đìu hiu hoang hoải đến nao lòng của vùng sát biên. Có thể bác chưa đến chợ lần nào bác bảo nó hoang tàn nhưng thực ra trong thời đại xi măng này chợ giờ cũng được bê tông hóa. Và thấy thật tiếc nó không "hoang tàn" để thấy được chất "mộc" như trước :'(:'(:'(


Ảnh của bác Dân béo chụp chợ Bắc Hà

 
Chỉnh sửa cuối:

dilac

Xe máy
Biển số
OF-14870
Ngày cấp bằng
17/4/08
Số km
65
Động cơ
513,750 Mã lực
Chào mợ Dims trưởng đoàn. Mợ mê mải đi đâu bỏ anh em bơ vơ như chú thỏ con trong "Truyện cổ tích dành cho người lớn" thế.

Có một câu chuyện trên Việt báo kể thế này:

Người ta bảo những phiên chợ tít tắp trên những vùng cao là linh hồn của đời sống văn hóa các dân tộc ít người, nhưng cái linh hồn ấy giờ đã nhạt dần theo làn sóng thị trường...

Ngày hội và con buôn...

Nằm cheo leo giữa lưng chừng núi, chợ phiên Cán Cấu (thuộc huyện Simacai, tỉnh Lào Cai) chỉ họp vào mỗi sáng thứ bảy hằng tuần. Từ rất lâu Cán Cấu đã nổi tiếng khắp vùng Hoàng Liên Sơn như một cuộc giao lưu văn hóa của những sắc tộc Mông Đen, Mông Đỏ, Mông Hoa, Dao, Tày...
Hơn 7 giờ sáng, chợ đã bắt đầu nhộn nhịp. Tiếng nói cười xôn xao cùng với ngựa hí hòa lẫn với điệu khèn, tiếng sáo và đủ sắc màu áo quần xanh, đỏ. Chợ họp giữa lưng chừng núi, các dãy quán thắng cố, mèn mén, phở chua... nghi ngút khói.

Những cô gái Dao, Mông đã bắt đầu bày những món thổ cẩm, tấm khăn thêu thùa rực rỡ, những ổ chó, con gà, con lợn ra trao đổi, nhưng hễ nơi đâu cất lên tiếng khèn gợi tình của những chàng trai trẻ là các cô ùa chạy đi, bỏ mặc hàng hóa chỏng chơ trên nền đất... Chúng tôi có cảm giác lạc giữa chốn bồng bềnh thiên nhiên trữ tình với mây, núi hòa quyện trong tiếng khèn, tiếng hát...

Tiếng hát, tiếng khèn bỗng im bặt bởi từ xa tiếng kèn ôtô đột ngột rú lên inh ỏi. Những chú ngựa thồ hậm hực hí vang trời, những cánh áo màu sặc sỡ của người Mông, Dao, Tày... lúp xúp chạy dạt sang hai bên mép núi... Đoàn xe tải ùn ùn kéo nhau vào chợ... Nam, người bạn vùng cao của chúng tôi, lắc đầu ngao ngán: “Bọn Thổ Tang lại lên lừa người mua trâu nữa kìa!”.

Không biết từ khi nào Cán Cấu đã nổi tiếng khắp vùng Hoàng Liên Sơn với những đàn trâu to khỏe nên dân làm nghề lái trâu ùn ùn kéo lên lợi dụng cái tính thật thà của người dân để gạ đổi chác, mua rẻ bán đắt.
Một gã lực lưỡng bước đến cạnh ông Giàng A Lềnh - người Mông Đỏ, chủ con trâu mộng to đùng - hất hàm hỏi giá: “Bao nhiêu?”, ông Lềnh giơ năm ngón tay, đáp bằng giọng Kinh lơ lớ: “5 triệu đồng”. “Đắt thế! Con này nặng bao nhiêu, tao chỉ mua 3 triệu”. Ông Lềnh thật thà: “Tao không biết, mày cứ đo sải tay thì biết nó nặng bao nhiêu thôi”.

Hai ba tay lái trâu bu quanh chê tới chê lui, kẻ bảo trâu gầy, người nói trâu bệnh làm ông Lềnh rối trí. Cuối cùng ông đồng ý bán con trâu giá 3,5 triệu. Ông Lềnh cầm xấp tiền trên tay mà than thở: “Ngày trước bán con trâu có thể sống cả năm, còn giờ chỉ đủ sống có nửa năm...”.

Nam, một thổ địa ở Cán Cấu, cho biết mỗi phiên chợ đều có ít nhất hàng chục chuyến xe tải từ Thổ Tang, Vĩnh Phúc lên thu mua trâu, bò. Một phiên chợ họ thu gom đến cả trăm con. Cán Cấu đã trở thành trung tâm mua bán gia súc lớn nhất ở vùng cao phía Bắc.

Ấy vậy nhưng ông Giàng A Chảo, bí thư đảng ủy xã, cứ buồn ra mặt: “Từ khi Cán Cấu trở thành chợ gia súc nổi tiếng, cái hồn của người Mông đã bay đi mất rồi, người ta đến Cán Cấu chỉ để mua bán, lừa lọc thôi”...
Chúng tôi vượt dốc Trung Đô cao chất ngất để đến với chợ phiên Bắc Hà, phiên chợ này được khá nhiều du khách biết đến và ví von như là một “phiên chợ không toan tính”, bởi người đến chợ phải trèo qua bao ngọn núi, lội qua bao con suối, gặp nhau để tâm sự, tỏ tình, chứ việc mua bán gần như không.

Không hiểu sao từ nhiều năm qua người ta cho xây một nhà lồng chợ to đùng để lùa bà con vào buôn bán “cho văn minh, hiện đại”. Lồng chợ có kiôt, có quầy hàng, có cả chỗ giữ ngựa như miền xuôi người ta giữ xe vậy.
Nhưng bà con cứ đến phiên chợ lại kéo ra ngoài bãi đất trống mà trò chuyện, múa hát và mua bán đổi chác. Nhiều sạp còn bỏ trống nhưng bên ngoài, trên đồi nắng gắt chang chang người ta lại ngồi kín để xem khèn, xem xòe. Những phụ nữ người Mông hết sức ngỡ ngàng khi nhân viên của ban quản lý chợ đòi thu các khoản lệ phí chỗ ngồi, phí vệ sinh môi trường, phí giữ ngựa...

Họ lý sự: “Tao chỉ đổi mấy thứ hàng, uống chén rượu một lúc là về sao mày lại thu tiền của tao?”. Hoàng Thị Mén, cô gái Mông Đỏ, nói như than: “Đồ thổ cẩm tao thêu mang ra đổi ít gạo mang về sao cứ bảo đóng tiền? Ngựa tao cột ngoài đồi cũng bắt thu tiền, tao không chịu đâu!”... Chợ Bắc Hà vẫn đông vui, đầy âm thanh, màu sắc giữa trời mây thiên nhiên trong khi trong nhà lồng chợ vắng đến đìu hiu...


“Nó thích mèo thì đổi thịt cho tao”

Từ cầu treo Bảo Nhai, Bắc Hà chúng tôi đi ngược dòng sông Chảy khoảng 10km bằng thuyền thì đến chợ phiên Cốc Ly. Phiên chợ này là nơi có tiền cũng không thể mua bán, vì nơi này có tập tục chỉ trao đổi hàng hóa cho nhau.

Ở ngay đầu chợ, ông Nông Chí Sảnh - người Tày, nhà ở tận xã Nàn Sín, cách Cốc Ly gần 30km - đang trao đổi với một người đàn bà Mông đang pha thịt lợn. Ông Sảnh muốn đổi con mèo con của ông lấy dăm cân thịt heo của bà. Chúng tôi hỏi ông Sảnh: “Sao bác không dùng tiền mà mua, một con mèo con sao có thể đổi được năm ba ký thịt?”.

Ông đáp lại bằng tiếng Kinh lơ lớ: “Dùng cái tiền để mà làm gì? Nhà tao dư con mèo mà tao không còn thích con mèo này nữa, tao chỉ thích thịt lợn thôi thì tao đem đổi chứ! Nếu nó thích mèo thì đổi thịt cho tao chứ!”.
Bà Vàng Thị Mỹ - người Mông Hoa, chủ con lợn đang xẻ thịt - quay sang tôi trách móc: “Nó nói đúng đấy. Bọn tao thích gì thì cứ việc đem xuống đây mà đổi với nhau thôi. Nhưng con mèo này nhỏ quá, tao chỉ đổi hai cân thịt lợn thôi! Mày có gì đổi cho tao không?”...

Bên cạnh, vợ chồng ông Giàng A Lìn dắt đến một con ngựa thồ, xem xem, ngó ngó một hồi và vỗ vào mông chú trâu của Mã A Sáng: “Mày cần ngựa của tao á? Vợ chồng tao cần con trâu của mày để làm nương, đổi nhé? Nhưng con ngựa của tao to, con trâu của mày bé, mày phải đổi một con trâu với một con nghé thôi...”.

Đi sâu vào trong chợ, chúng tôi chợt rùng mình khi Cốc Ly đã xuất hiện những quán bia hơi, các quán “đặc sản” phục vụ du khách với mấy cô gái quần jean xanh áo đỏ thấp thoáng, uốn éo theo điệu nhạc. Một vài cô gái dân tộc thiểu số tóc nhuộm vàng hoe lấp ló bên cửa hiệu chụp ảnh di động, mấy anh trai Mông sau vài cái liếc mắt, ngoắc tay của mấy cô đã tập tễnh đi thẳng vào quán.

Cuối chợ, nhiều bà, nhiều chị ở xuôi lên đang tổ chức thu gom chó, mèo, cho biết do bà con quanh vùng Cốc Ly không quen xài tiền nên các chủ thu gom tha hồ lừa, mua rẻ bán đắt. Cái cơ chế thị trường đang dần phá hỏng bức tranh tuyệt đẹp của những phiên chợ vùng cao...
Bóng nắng chiều ngả dài trên vách núi. Chợ phiên Cốc Ly tan dần trong sương núi. Các chàng trai Mông, Dao, Tày bịn rịn chia tay người yêu, bạn gái của mình. Cô bé Sắc người Tày mà chúng tôi mới làm quen lí nhí nói câu hẹn gặp lại phiên chợ sau bằng tiếng Tày sau khi trao cho nhau những món quà lưu niệm hai miền ngược - xuôi...

“Việc qui hoạch, xây dựng cấu trúc nhà lồng, kiôt, gian hàng giống như chợ miền xuôi đã không phù hợp với đặc điểm của chợ phiên miền núi, nhất là chúng ta đã quên đi yếu tố văn hóa, bản sắc riêng của chợ phiên” - tiến sĩ Trần Hữu Sơn, giám đốc Sở VHTT tỉnh Lào Cai, nhìn nhận như thế.

Theo ông, qua kết quả khảo sát của Sở VHTT Lào Cai về nhu cầu đi chợ của người dân tộc ít người thì nhu cầu giao tiếp, giải trí, nắm bắt thông tin của họ được đặt lên trên cả nhu cầu mua bán, trao đổi hàng hóa. Do vậy, sẽ là vô cùng đáng tiếc nếu chúng ta làm mất đi bản sắc chợ phiên khi biến chợ vùng cao thành một nơi mang đậm tính thương mại…

VŨ BÌNH - THẾ ANH
 

littlemouse

Xe tăng
Biển số
OF-16104
Ngày cấp bằng
8/5/08
Số km
1,021
Động cơ
521,210 Mã lực
Nơi ở
Bụi đường
Chợ Cán Cấu cuối năm 2006








(b) (b) (b)
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top