Thần Quyền vô địch, thần cước vô song, để đệ tử phò trì chánh Đạo. Quyền tung cước phát vô kỳ. Thân mềm bụng rắn mắt nhìn hư vô… Ái chà chà, phen này thì chúng nó chết với tôi. Niệm bài chú là thần nhập vào, người đánh chả sao chứ thần đánh thì chúng nó bỏ bố. Nhìn các sư huynh lớp tôi niệm chú xong là ngã lăn ra đất, rồi lảo đảo đứng lên, người được sư tổ cho quyền thì đấm loạn xạ, người được cho cước thì đá tứ tung, người thì chắc là sư tổ ưu ái nên cho lẫn lộn tổng hợp nên chân đá tay đấm, thỉnh thoảng lại tung người lên rồi rơi huỵch xuống. Các bao trấu bay tán loạn, những tiếng thở xùy xùy như rắn. Đến lượt tôi thì sư tổ nhất định không chịu cho quyền, xin thế nào cũng cứ trơ ra. Sư phụ Thắng sừng bèn hỗ trợ bằng cả bó nhang to đùng gí thẳng vào trán. Đến đây, phần thì nóng quá, phần thì thấy anh em múa võ cũng ham nên tôi tự nhiên lộn người rồi tung chân đá vào bao trấu, mất đà, tôi ngã lăn ra, ngã thì ngã, thần nhập rồi thì phải biết là hăng tiết lắm. Lúc này, sư phụ Thắng sừng cổ vũ ác liệt: uầy xùy, uầy xùy, sư tổ cho quyền rồi, aaaaaa,,, niệm chú đi, đánh đi. Thế là tôi lại mê man đi quyền, đi như người mộng du. Mãi sau sư phụ tôi phải thét lên: xin thôi đi, xin thôi đi. Lúc đó tôi mới bừng tỉnh và kiệt sức ngã huỵch xuống.
Đêm đó tôi về nhà, người đau như dần, trán nổi mấy cái sừng, sừng nào cũng to gấp mấy lần sừng của sư phụ, nhưng bụng thì vui như mở hội. Vừa lẩm nhẩm lại bài thần chú, tôi vừa lên kế hoạch sang nhà thằng Ba quắt trả đũa, nhưng sáng hôm sau thì không sao tôi dậy được. Khắp người sờ chỗ nào cũng đau buốt. Đầu thì nóng hầm hập. Bu tôi hoảng quá tra hỏi. Tôi đành thú thật là sang nhà anh Thắng sừng tập võ nên đau. Vớ lấy cái nón, bu tôi tức tốc sang nhà anh Thắng bắt đền. Được một lúc thì anh Thắng sừng cùng hai sư huynh tôi mò sang.
Từ đầu ngõ, anh đã nói sang sảng: cô cứ yên tâm, bệnh của em nó cháu biết rồi, không phải thuốc thang gì sất. Chỉ nhoáng cái là khỏi ngay. Phần thì ngượng, phần thì đau, tôi quay mặt vào tường nằm im giả bộ ngủ. Vào đến nơi, anh bắt bu tôi đi đun nước,về phần mình, anh lôi ra trong tay nải cái chuông cùng mấy đạo bùa, và dĩ nhiên là cả bó nhang to đùng. Bày biện xong xuôi, anh thắp nhang và lầm bầm khấn vái. Lúc này hàng xóm láng giềng hiếu kỳ kéo sang xem đông nghẹt. Hai sư huynh tôi cầm mấy nén nhang múa may quay cuồng giữa nhà. Trẻ con khoái quá cười rú lên ằng ặc.
Anh Thắng sừng bắt đầu cầm nhang hút khói vào mồm rồi thổi vào mặt tôi. Vừa lĩnh một luồng hơi từ mồm anh, tôi ngồi bật dậy. Trời đất ơi, nó vừa hôi, vừa thối, vừa nồng nặc mùi viêm nha chu trộn lẫn với thuốc lào. Cái hơi này mà thổi ra đến người chết còn sống lại nói gì đến tôi. Vỗ độp một cái vào đỉnh đầu tôi, anh thổi liên tục. Lĩnh liên tiếp mấy luồng công lực nồng nặc này tôi chịu không nổi liên nôn thốc nôn tháo. Lập tức, anh vớ lấy cái chuông kê vào tai tôi gõ liên tục, rồi anh quay sang bảo với bu tôi, cô lấy nước ấm lau mặt cho em nó rồi cho nó ăn bát cháo nóng, nằm tĩnh dưỡng dăm ngày là khỏi. Ba ngày sau thì tôi khỏi thật, tuy người vẫn đau nhưng đã đi lại được. Tuần sau nữa thì tôi khỏi hẳn, lại sang nhà anh Thắng sừng luyện tiếp. Sau vụ thi triển phép thuật chữa bệnh, danh tiếng anh Thắng sừng nổi như cồn. Bọn đồng môn xúm vào hỏi han, tôi dấu nhẹm vụ viêm nha chu của sư phụ. Thêm mắm thêm muối, nào là một luồng lửa nóng bỏng truyền từ thiên linh cái chạy dọc sống lưng, rồi hội tụ ở đan điền, sau đó tống ngược ra ngoài các chất độc hại. Bọn huynh đệ đồng môn mắt tròn mắt dẹt, tắc lưỡi, trợn mắt tin sái cổ.
Luyện thêm được hai tháng thì tôi xin anh Thắng sừng cho sang nhà Ba quắt trả thù cái vụ Mai Động. Anh đang trầm ngâm suy tính thì sư nương tôi đang ngồi vào cáp đề nói chõ sang: Ba quắt hả, mày sang đánh bỏ mẹ nó đi cho tao, nó biện tao mười nghìn tiền đề mà hai tháng nay chưa trả, lại còn thách tao đi mà báo công an..Mả mẹ nó.....(một tràng chửi tục).
Nghe vợ nói thế anh Thắng điên tiết lắm quay sang bảo tôi: Công lực mày đủ đánh mười thằng như Ba quắt. Mày sang ngay nhà nó nện cho nó bỏ bố nó đi. Nghe sư phụ phán đanh thép, tôi tức tốc chui rào đi tắt qua nhà Ba quắt, ngó qua bờ tường rào thấp toen hoẻn, tôi thấy Ba quắt đang ngồi thái chuối nấu cám lợn.Nhìn con dao dính đầy nhựa chuối đen sì, tôi hơi ngại, bèn quay về nhà sư phụ xin ý kiến chỉ đạo.....
Vừa quay về, sư phụ tôi hỏi ngay: Sao, sao, nhanh thế hả, sao chửa thấy thanh động gì đã về. Tôi báo cáo ngay tình hình con dao thái chuối. Sư phụ tôi vuốt râu cười ha hả (sau vụ chữa bệnh cho tôi, sư phụ tôi để chòm râu dê cho nó tiên phong đạo cốt). Cười một hồi, sư phụ tôi nghiêm mặt: tao cho mày mượn bảo bối này, dao thái chuối chứ đồ long đao mày cũng không sợ. Vào trong nhà lục lọi hồi lâu, Sư phụ tôi mang ra hai cái bao cẳng tay bằng da bò dày cộp, vừa buộc dây cho tôi sư phụ tôi vừa dặn: Mày xin quyền từ ngoài đầu ngõ, nhập thần rồi là mày lao vào phang ngay, nhớ chửa, à, mà bài chú tránh đao nhẩm liên tục vào kẻo quên. Sư nương tôi ân cần mang cho tôi cốc rượu Liên xô to tổ bố. Vừa kê cốc rượu vào mồm tôi vừa dặn dò, em uống cốc rượu phép này đi rồi sang tẩn cho nó một trận, đánh cho nó xùy ra 10 nghìn giả chị thì thôi.
Có cốc rượu phép, người tôi nóng phừng phừng. Nhớ lại mối nhục ở sân Mai động tôi gạt phắt sư nương ra rồi tức tốc lên đường. Vừa chạy vừa niệm chú, tới đầu ngõ thì thần nhập. Đạp phăng cái cổng tre ọp ẹp tôi lao vào sân. Thằng Ba quắt đang đứng vươn vai ở sân, thấy tôi hùng hổ lao vào thì ngớ ra. Không nói không rằng, tôi lao đến túm cổ nó, thoi lấy thoi để. Thằng này cũng thuộc loại khỏe. Nó vùng ra vớ lấy con dao thái chuối vung lên bổ thẳng vào đầu tôi. Vội đưa tay ôm đầu, tôi nghe đánh chát, rồi keng một cái, con dao bay ra góc vườn. Thằng Ba quắt thấy chém tôi không sao thì hãi quá khoàng chân chạy vạt ra cổng. Không cho nó thoát, tôi vừa nhẩm chú gọi thần hành thái bảo vừa tức tốc đuổi theo. Chạy đến cây cầu bắc qua sông Kim ngưu thì thằng Ba quắt va vào lão bán kẹo kéo ngã lăn ra. Như con hổ đói vồ mồi, tôi lao vào. Miệng thét vang, thét cái gì thì tôi cũng không nhớ, chỉ nhớ là tôi bê bổng thằng Ba quắt lên rồi ném thẳng nó xuống sông. Cái sông Kim ngưu đoạn chảy qua làng tôi nước chỉ ngập mắt cá chân nhưng bùn thì đến bụng. Nhìn thằng Ba quắt ngoi ngóp trong bùn tôi sướng quá quên cả đòi nó 10 nghìn cho sư nưong. Dân làng xúm đen chỉ trỏ, bàn tán. Còn tôi hể hả về bẩm sư phụ chiến tích đầu tiên.
Sau vụ đó, tên tuổi sư phụ tôi nổi lên như cồn, thằng Ba quắt thề sống thề chết với mọi người là nó chém vào người tôi túi bụi dễ đến 20 nhát dao mà tôi không sao. Không tiện đính chính, tôi cứ lờ đi coi như đó là chuyện thật. Sư phụ tôi thì khoái ra mặt. Đặc cách thăng tôi lên hai cấp đai và truyền cho ba thành công lực. Lên đai thì tôi nhận ngay, còn cái vụ truyền công lực, nhớ lại cái bộ răng viêm nha chu của sư phụ thì tôi chối đây đẩy, lấy cớ sợ anh em đồng môn ghen tị. Sư phụ tôi thấy thế khen ngay trước cả lớp: Thằng này trẻ người mà suy nghĩ sâu xa, có khi về sau tao truyền y bát cho không biết chừng.
Sau vụ Ba quắt, trai tráng trong làng đến nhà thầy Thắng sừng xin học rầm rầm, có cả thanh niên từ trên phố nghe tiếng thầy cũng đi bình bịch xuống xin bái sư. Nhà thầy đâm ra nhộn nhịp cả ngày, sư nương tất bật nấu nước bán bùa trừ tà cho dân tỉnh khác đến.
Lão Soát mù kéo nhị đám ma cạnh nhà thầy trước đây suốt ngày chửi đổng, cạnh khóe chê bai thầy, lớp này cũng thay đổi thái độ. Ân cần căng dây trông xe cho đám dân đến xin bùa chữa bệnh. Chính lão thêm mắm, thêm muối, biến thầy thành thần thành thánh làm đám dân ngoại tỉnh tin sái cổ. Làm ăn đang hồi phát đạt, đùng một cái sư phụ tôi bị gọi ra phường làm kiểm điểm. Rồi sau đó đám dân đến xin bùa cũng dần dần ít đi, tuy nhiên các lớp học thì vẫn chật sân và sư nương tôi tính chuyện làm nhà. Một hôm kéo tôi ra xó vườn, sư nương tôi thì thào: em là lớp trưởng, em nói chúng nó hay hơn anh chị, số là anh Thắng tính xây cái nhà thờ tổ cho nó đàng hoàng. Ngặt nỗi tiền nong cũng eo hẹp, mà anh Thắng thì em lạ đếch gì. Làm phúc cứu người là chính chứ có lấy tiền của chó ai đâu, mà tiên sư mấy đứa thối mồm nó điêu toa bảo anh chị buôn thần bán thánh thu tiền triệu. Bi giờ chị tính thế này, hàng ngày em chỉ đạo chúng nó đóng cho anh chị ít gạch xỉ. Học võ hay đóng gạch thì cũng khỏe người như nhau thôi. He he he.
Thế là từ hôm đó chúng tôi hì hục đóng gạch xỉ cho thầy xây nhà, hơn tháng sau, số gạch đã tạm đủ dùng, thầy bắt chúng tôi đào hố để tôi vôi rồi ngày hôm sau động thổ. Lễ động thổ diễn ra hoành tráng lắm, gà, rượu, chân giò luộc môn sinh mang đến rõ nhiều làm các bác thợ xây mà thầy lôi từ quê lên ai cũng say tít. Sau một hồi tán dương, các bác thợ đề nghị thầy Thắng sừng biểu diễn. Có chén rượu tây tây thầy nhẩy phắt ra sân. Rũ cái đầu cho xõa xượi tóc xuống mặt, thầy lâm râm khấn vái rồi bất thình lình, thầy lao thẳng đầu vào kiêu gạch xỉ. Kiêu gạch đổ tung tóe. Môn sinh vỗ tay rầm rầm làm lão Soát mù cũng phải nghển cổ sang hỏi: diễn văn công ở đâu đới. Bài quyền thầy đi mỗi lúc 1 dẻo, thầy bay người lên, ngã huỵch xuống, lộn mấy vòng dưới đất, rồi lại bay lên. Người thầy uốn lượn lảo đảo như như lên đồng. Nhằm vào cây chuối duy nhất còn sót lại góc vườn thầy bay lên tống thẳng hai chân vào làm nó gãy rụp. Chúng tôi chưa kịp vỗ tay thì nghe thầy thét lên một tiếng kinh hoàng. Cả người thầy một nửa đã rơi tọt xuống hố vôi vừa tôi hôm qua...
Sau khi nghe tiếng thét kinh hoàng của sư phụ, đám môn sinh chúng tôi ớ người ra, rồi có ai đó kêu thất thanh: chết rồi hố vôi, thì chúng tôi bừng tỉnh lao ra góc vườn. Sư phụ Thắng sừng lúc này đã ngất xỉu, được sự trợ giúp của mấy bác thợ xây, chúng tôi lôi thầy lên bờ giếng rồi múc nước giội sạch vôi. Cắt ống quần của thầy ra, nhìn thấy xương ống chân thầy trắng hếu, sư nương tôi ngã lăn ra ú ớ rồi ngất xỉu. Đám sư huynh bắt đầu thắp hương để niệm chú hoàn hồn, chưa kịp niệm thì thầy đã tỉnh, chúng tôi mừng quá xúm vào. Sư huynh tôi liền đề nghị cả lớp đồng thanh niệm chú kháng hỏa. Chú này niệm vào than hồng còn bước qua được sá gì cái hố vôi.
Mấp máy môi, thầy thều thào gọi tôi, ghé sát tai, tôi nghe thầy nói, hỏa...hỏa...hỏa..cái mả, cái mả...mẹ chúng mày. Đưa tao..... đi bệnh viện. Ba chân bốn cẳng chạy đến gọi ông Tám xích lô. Chúng tôi đưa sư phụ tôi lên viện bỏng 103. Ngồi trên xích lô phủ cái chăn chiên, sư phụ Thắng sừng lại ngất xỉu...
Gần năm sau thì thầy ra viện với hai chân được tháo khớp đến háng. Dân làng đồn đại, không có võ công thâm hậu chắc thầy toi mạng. Lớp học trò chúng tôi tự động giải tán. Sư nương chán đời bỏ lên Lạng sơn buôn hàng Trung quốc rồi lấy chồng luôn trên đó không về nữa. Lão Tám xích lô bảo tôi: Thầy mày chín cả hồng xiêm rồi, vợ nó không bỏ đi mới là lạ.
Bà cả Nhinh đuổi sư phụ tôi ra khỏi nhà. Sư phụ tôi được lão Soát mù đón về nuôi rồi dạy cho nghề bát âm. Về sau sư phụ tôi theo nhóm Tuấn nghiện đi đòi nợ thuê cũng kiếm khá. Nhà nào nợ chây ỳ là chúng nó vác sư phụ tôi đến đặt giữa nhà. Nhìn ông cụt mặt xanh như tàu lá, tóc tai rũ rượi ngồi lù lù giữa nhà, gia chủ keo cố đến mấy cũng hết hồn vì sợ lão đột tử thì lôi thôi to. Thế là vội vàng vay mượn trả nợ khẩn cấp...
Mấy năm sau thì sư phụ tôi đổ bệnh nặng do rượu nhiều quá. Đẫn ấy tôi hay mang cháo lên viện cho thầy. Trước khi chết thầy bảo tôi rằng: mày dặn chúng nó là cái võ tao dạy ấy phải quên hết đi. Cấm tiệt chúng nó không cho luyện tập gì nữa. Cái võ này kiêng khiêm mà sơ suất, nhẹ là toi mạng ngay, nặng là sống dở chết dở. Mày nhớ chửa?....
Thế là từ đó tôi đâm ra người không có võ...