1. Có thể đây chỉ là câu chuyện bịa đặt của đám lều cấp thấp nhất không viết được cái gì khác phải mưu sinh bằng mấy bài tâm sự câu view. Do là câu chuyện bịa, kẻ bịa lại là kẻ kém cỏi nên câu chuyện không thấy toát nên sự đau khổ hay chất tự sự chân thành ( như mong muốn của người viết), các chi tiết bị cường điệu hóa lên một cách quá lố.
2. Không biết do khả năng đọc hiểu hay do quá thèm muốn những đứa con du học mà nhiều cụ comment chả liên quan gì đến chủ đề câu chuyện. Cứ giả dụ đây là câu chuyện thật, thì câu chuyện đang muốn nói lên sự hối hận của ông bố khi những đứa con ngày càng trở nên lạnh lùng và xa lạ. Câu chuyện này khiến tôi nhớ tới một bộ phim Tàu xem thủa bé: hai ông bà ăn xin nuôi được thằng con quý báu giỏi giang, tới khi thi đỗ làm quan nó không thèm về thăm nhà, hai ông bà nhớ con chặn đường để gặp, nó cho hai ông bà một xâu tiền xu coi như trả công nuôi và sai lính đuổi, vì hai ông bà quá bẩn thiủ làm nó xấu mặt với bà con.
Nghe nhiều cụ trên đây comment đầy vẻ thèm thuồng, tôi thực sự thấy có chút gì thương hại.
3. Do hoàn cảnh và công việc, tôi cũng có ít nhiều bạn Âu Mỹ. Ít ra theo những gì chúng nó đối xử với tôi, bon nó thể hiện sự văn minh bằng việc tôn trọng văn hóa địa phương và sự khác biệt văn hóa. Chúng nó ít khi chê bai phán xét, và không bao giờ có những nhận xét mang tính kì thị kiểu " người Việt chúng mày thế này thế kia". Kì thị trong văn hóa của chúng nó là một tính rất xấu.
Chúng nó rất sạch sẽ, đồng ý, nhưng cũng rất tò mò, linh hoạt, khả năng thích nghi cao. Chơi với chúng nó tôi học được nhều ở tính tự nhiên thoải mái, hòa nhập nhanh. CHúng nó ưa thích tiện nghi và hưởng thụ nhưng không tồi trong việc xoay xở khi thiếu thốn tiện nghi, tôi thấy các cậu ấm cô chiêu con nhà thành phố ở ta còn kém xa bọn Tây ở khoản này. Còn các bạn xuất thân nông thôn xoay xở tốt thì lại hay tự ti, kém khả năng hòa nhập.
Có thể có những thằng Tây cảnh vẻ hơn những thằng khác, nhưng tôi xin phép cười vào cụ nào nói bọn Tây không dám ăn lẩu vì có thằng thò đũa vào. Trước khi nói phét xin các bác lưu ý là món lẩu không phải là món ăn Việt nam để các bác khinh khi dè bỉu. Lẩu là cách ăn gốc gác từ Mông Cổ, sau đó lan ra toàn châu Á và vươn đi khắp nơi nhờ trào lưu văn hóa Nhật, ẩm thực Tàu, sau này còn có sự góp mặt của Hàn Quốc, Thái Lan. Bọn Tây nó biết đến Lẩu từ trước khi cụ râu dài đọc tuyên ngôn độc lập, từ trước khi xứ Annam được ghi tên lên bản đồ.
Ở VN mình trào lưu ăn lẩu cũng chỉ nở rộ khoảng 30 năm trở lại đây, cùng với sự ra đời của nồi lẩu điện. Không biết ở đây có cụ nào được trông thấy cái nồi lẩu truyền thống, dùng than hoa hay không. Nồi lẩu đó xưa kia chỉ có nhà hàng hoặc các nhà giàu mới có, mà cũng chả mấy ai ăn vì nó quá cách rách rườm rà. Nói cách khác, riêng về món lẩu VN mình là nước đi sau.
Tôi đã ăn Lẩu Thái ở Thái, lẩu Tàu ở Tàu, lẩu Nhật thì ăn ở VN nhưng mấy lần toàn bọn Nhật mời. Bọn Tây mà tôi biết chúng nó thích ăn lẩu Thái với lẩu Tàu, "cả một lũ ngồi bâu quanh cái nồi, cầm đũa khoắng" như bác nào đó trên kia đã tả.
Tôi nhiều khi rủ bọn nó đi ăn rắn, ăn óc lợn, ăn ve sầu, đậu phụ thối và những món khù khoằm khác. Không phải mỗi xứ ta mới có những món ăn kì quái, hay những phong tục đặc trưng, hỡi các bác suốt ngày "Việt Nam mình thế này thế kia..."
4. Sau khi quan sát cả tây, cả ta tôi mới thấy là có những thằng ta sống ở trên đời mang đầy mặc cảm tự ti. Đến khi có gì đấy dính đến Tây thì thể hiện một thái độ rất chảnh chọe kiểu " bố mày giờ đây Tây rồi", như thể được thoát thai hoán cốt lên một tầng trời khác, và nhìn cái kiếp trước của mình một cách khinh khỉnh không che giấu. Lại một số những thằng ta, chưa có cái gì để được khoe Tây hóa, cũng phét lác theo sự tưởng tượng, là Tây nó thế này thế khác, cốt thể hiện bố mày tuy ta nhưng cũng hơi Tây. Cốt là được có tí cảm giác hơn người.
Nếu nói dại có một ngày con tôi đòi ăn bát nước chấm riêng, thì tôi sẽ rót cho nó một bát, để ngoài cửa. Nó có thể ngồi chấm riêng ngoài đó. Xin hỏi các cụ cho con đi du học, các cụ mong muốn con các cụ học được điều gì? Khả năng hòa nhập, tinh thần cởi mở tôn trọng sự khác biệt, tính năng động và linh hoạt mới là sức mạnh của tụi Âu Mỹ, là cái đáng học, chứ không phải mấy cái trò khỉ nước chấm riêng.
Nhưng sẽ chẳng bao giờ điều đó xảy ra, bởi vì một thằng bị tây hóa trên thực tế nó có thể sẽ không thích ăn đồ VN và không dùng nước chấm, chứ tôi chưa thấy thằng Tây hóa nào đòi một bát nước chấm riêng