- Biển số
- OF-4468
- Ngày cấp bằng
- 29/4/07
- Số km
- 2,478
- Động cơ
- 716,530 Mã lực
E bị đói khi ở cái tuổi ăn chỉ thấy căng bụng chứ ko biết chán... Đó là những năm 87, 88...
Khi e đi học, đc các bậc đàn anh chỉ dẫn nhiều chuyện đối nhân xử thế ở đời và bản thân cũng tiếp thu là thực hành triệt để. Tuy nhiên, chính vì thế mà nhiều lần tiếc nuối...
Các ảnh dậy là nếu ăn phở người HN người ta chẳng ai ăn hết cả nc đâu, phải để lại 1 tí ... Có lần có xiền ăn phở, e cũng để lại 1 tí nhưng ra về lòng vẫn ấm ức, giá như mình ăn hết thì chắc chả ai để ý đâu.
Các ảnh dậy là nếu làm khách nhà ai thì ăn phải trông nồi, cụ thể là số lượng chỉ nên 2 bát thôi (trong khi e có thể làm đc 5,6 bát). Có lần, e đc vào nhà anh cùng lớp ăn cơm, quả thực, ở quê đang ăn độn khoai sắn mỳ mà đc ăn cơm trắng tinh với thịt kho tàu ... ôi trời ! Nhưng theo lời các ảnh e chỉ làm 2 bát, về nhà nhiều ngày sau vẫn thấy tiếc hùi hụi... Mẹ anh ấy cứ bảo sao ăn ít thế ... .
Bọn e thường đi ăn cháo lòng quán cô Nhàn ở cổng Đại Cồ Việt, nghĩ ra 1 cách là gọi 1 bát cháo lòng nhưng ăn thật nhiều rau sống (Rau sống free mà), sau cô phát hiện ra nên chỉ cho mỗi ng nửa đĩa rau, thế là tịt đường gian lận. À, còn nợ cô 70k mà có lần xuống tìm chả thấy cô ... mong cô thông cảm !. Cho nên, ăn xong về uống thật nhiều nc, nhưng cảm giác đầy bụng mà vẫn đói quả thực rất lạ...
Có lần khác, bạn bè nó đi làm ăn, xuống HN ăn chơi rủ e đi cùng, sướng là ăn thỏa thích, rồi 1 chú ở quê sành điệu kêu, ăn xong rồi thì đi cà phê, OK, đi thôi. Vào quán, gọi dõng dạc :
- Cho 6 cà phê
- Dạ, bọn a dùng nâu hay đen ạ
Nó quay sang hỏi nâu với đen khác nhau dư lào rồi phán :
- Đen đi, éo ai lại dùng nâu bao h
Chờ 1 lúc, cà phê đc mang ra. Cậu bạn sành điệu làm 1 tợp to, bỗng nhổ phù 1 phát :
- Đạm cà mau, sau đắng thế.
Sau hỏi ra mới bít thằng này đã đc uống cà phê bao h đâu, thảo nào...
Chính vì cái đói mà mọi thứ trong ng cũng thay đổi theo, thèm mọi thứ ăn đc... Mùi cơm là mùi nhạy cảm, cả tòa KTX chỉ 1 phòng nấu là biết hết... thế nào cũng có vài chú cầm thìa giả vờ đi ngang qua vào xin 1 thìa, thêm thìa nữa...
Khi e đi học, đc các bậc đàn anh chỉ dẫn nhiều chuyện đối nhân xử thế ở đời và bản thân cũng tiếp thu là thực hành triệt để. Tuy nhiên, chính vì thế mà nhiều lần tiếc nuối...
Các ảnh dậy là nếu ăn phở người HN người ta chẳng ai ăn hết cả nc đâu, phải để lại 1 tí ... Có lần có xiền ăn phở, e cũng để lại 1 tí nhưng ra về lòng vẫn ấm ức, giá như mình ăn hết thì chắc chả ai để ý đâu.
Các ảnh dậy là nếu làm khách nhà ai thì ăn phải trông nồi, cụ thể là số lượng chỉ nên 2 bát thôi (trong khi e có thể làm đc 5,6 bát). Có lần, e đc vào nhà anh cùng lớp ăn cơm, quả thực, ở quê đang ăn độn khoai sắn mỳ mà đc ăn cơm trắng tinh với thịt kho tàu ... ôi trời ! Nhưng theo lời các ảnh e chỉ làm 2 bát, về nhà nhiều ngày sau vẫn thấy tiếc hùi hụi... Mẹ anh ấy cứ bảo sao ăn ít thế ... .
Bọn e thường đi ăn cháo lòng quán cô Nhàn ở cổng Đại Cồ Việt, nghĩ ra 1 cách là gọi 1 bát cháo lòng nhưng ăn thật nhiều rau sống (Rau sống free mà), sau cô phát hiện ra nên chỉ cho mỗi ng nửa đĩa rau, thế là tịt đường gian lận. À, còn nợ cô 70k mà có lần xuống tìm chả thấy cô ... mong cô thông cảm !. Cho nên, ăn xong về uống thật nhiều nc, nhưng cảm giác đầy bụng mà vẫn đói quả thực rất lạ...
Có lần khác, bạn bè nó đi làm ăn, xuống HN ăn chơi rủ e đi cùng, sướng là ăn thỏa thích, rồi 1 chú ở quê sành điệu kêu, ăn xong rồi thì đi cà phê, OK, đi thôi. Vào quán, gọi dõng dạc :
- Cho 6 cà phê
- Dạ, bọn a dùng nâu hay đen ạ
Nó quay sang hỏi nâu với đen khác nhau dư lào rồi phán :
- Đen đi, éo ai lại dùng nâu bao h
Chờ 1 lúc, cà phê đc mang ra. Cậu bạn sành điệu làm 1 tợp to, bỗng nhổ phù 1 phát :
- Đạm cà mau, sau đắng thế.
Sau hỏi ra mới bít thằng này đã đc uống cà phê bao h đâu, thảo nào...
Chính vì cái đói mà mọi thứ trong ng cũng thay đổi theo, thèm mọi thứ ăn đc... Mùi cơm là mùi nhạy cảm, cả tòa KTX chỉ 1 phòng nấu là biết hết... thế nào cũng có vài chú cầm thìa giả vờ đi ngang qua vào xin 1 thìa, thêm thìa nữa...