- Biển số
- OF-89983
- Ngày cấp bằng
- 28/3/11
- Số km
- 90
- Động cơ
- 406,500 Mã lực
không biết bao giờ em mới được như cụ chủ
Cháu cũng giống cụ ở chỗ mọt sách. Nhớ ngày ấy đọc Những Ngôi sao E-Ghe chết mê chết mệt, đọc hết phần một nó còn chưa xuất bản phần 2, cháu ngày nào cũng đạp xe ra thư viện để hóng phần 2, mãi mấy tháng sau mới có. Cụ làm cháu bồi hồi nhớ lại tuổi thơ. Nhưng cháu chưa được đi nhiều như cụ, phải cố gắng nhiều hơn nữa, hihiTết này các cụ có đi đâu chơi không? Cháu ở nhà trông trẻ con, chán quá lôi ảnh cũ mấy năm trước ra tự kỷ. Thấy hóa ra mình cũng đi được nhiều phết. Trừ hai cực Nam Bắc ra còn năm châu đủ cả. Như ngày xưa thì có thể gọi là đi đủ cho một đời. Giờ thì ... chả biết thế nào là đủ. Mà cũng gần xong một đời rồi đấy.
Thớt này cháu hầu các cụ chuyện đi Ai Cập - chuyến đi đến nơi xa xôi nhất mà những ước mơ ngày bé của cháu vươn tới được.
*********
Tuổi thơ của cháu là một cái tủ sách. Ông bà già đi làm cả ngày, tống cho cháu một quyển sách và thế là yên tâm cả buổi ông con ngồi một chỗ. Những cuốn sách giấy đen cũ kỹ trong căn hộ tối tăm đem đến cho cháu một cặp kính dày cộp từ cấp một, nhưng cùng với nó là những giấc mơ hải hồ. Những giấc mơ đó ám ảnh cháu đến khi lớn lên, thỉnh thoảng lại thắc thỏm ko yên. Để rồi lại phải tặc lưỡi - thôi thì chiều chúng nó. Và lên đường....
Các cụ 7x hẳn còn nhớ nhiều quyển trong số đó: Những ngôi sao Ê-ghe, một câu truyện chém giết ác liệt, đưa cháu đến Budapest. Mũi tên Đen - truyện về nội chiến Hai hoa hồng ở Anh Quốc- bắt cháu phải ghé thăm York. Một tập sách về những họa sỹ Phục Hưng (ko nhớ tên, hình như là Cuộc đời và Sự nghiệp gì đó, mười mấy tập, mỗi tập một ngành khoa học nghệ thuật, tập 3 là về các họa sỹ) cuối cùng là động lực đưa cháu sang Ý...
Và nguồn cơn của chuyến đi này là đây (tuy chắc chắn hồi đó sách in không đẹp được dư lày):
Cháu đọc mãi đến thuộc lòng về vườn treo Babylon trở nên hoang tàn sau khi Alexandros Đại đế chết ở đó, về tượng thần Apolon trên đảo sụp đổ sau một cơn động đất... Và kỳ quan duy nhất còn lại là Kim Tự Tháp Ai Cập... Gần 30 năm sau, khi lang thang ở Châu Âu, tình cờ đọc quảng cáo một tour đi Ai Cập, giấc mơ tuổi thơ lại quay về ám ảnh cháu. Lôi tiền trong túi ra đếm đi đếm lại, thấy cũng còn đủ. Ừ thì đi....
Cháu kể lể dài dòng ở trên không phải có ý khoe khoang. Mà chỉ muốn chia sẻ cùng các cụ về ảnh hưởng của sách và thói quen đọc sách đến cuộc đời mình, đôi khi mạnh mẽ hơn nhiều lần mình có thể ngờ tới. Hơn 10 năm qua, vì bận, vì lười, vì thói quen la liếm trên mạng, cháu chả mấy khi đọc được tử tế. Nhưng chắc chắn cháu sẽ luyện cho các con mình thói quen đọc sách và nuôi dưỡng những giấc mơ của trí tưởng tượng, thay vì những hình ảnh ăn sẵn trong một thời đại multimedia lên ngôi ngày nay.
Thôi, cháu quay lại với Ai Cập, với nắng, gió và cát...
Tặng cụ bức tranh cháu chụp tại Bảo tàng quốc gia Hungary tại Budapest, tên là Women of Eger, rất nổi tiếngCháu cũng giống cụ ở chỗ mọt sách. Nhớ ngày ấy đọc Những Ngôi sao E-Ghe chết mê chết mệt, đọc hết phần một nó còn chưa xuất bản phần 2, cháu ngày nào cũng đạp xe ra thư viện để hóng phần 2, mãi mấy tháng sau mới có. Cụ làm cháu bồi hồi nhớ lại tuổi thơ. Nhưng cháu chưa được đi nhiều như cụ, phải cố gắng nhiều hơn nữa, hihi
Phần này, cháu muốn kể đôi chút về đồng chí hướng dẫn viên Ai Câp của cháu. Vì chuyến đi này của cháu trọng về ngắm cảnh và chiêm nghiệm nội tâm, nên cháu cũng không giao du nhiều với dân bản địa. Vì thế, chú này có thể coi là người Ai Cập cháu nói chuyện nhiều nhất, và qua nó tìm hiểu về dân vùng này nói chung.
B. Helmy tất nhiên không thuộc loại quý tộc Arab, đồ hiệu đeo đầy người và mặt mũi khủng khỉnh mà người ta vẫn hay gặp ở khu West End London. Tuy nhiên, nó được coi là hướng dẫn viên giỏi nhất của công ty du lịch mà cháu mua tour, nói tiếng Anh trôi chảy, kiếm khá tiền, lúc rảnh rỗi thì nghe Ministry of Sound. Tóm lại là điển hình cho tầng lớp trung lưu ở Cairo, sống khá dư dật. Thế nhưng thằng này lại rất máu oánh nhau, dù người còi cọc như con nhái bén. Nó kể cho cháu nghe luyên thuyên chuyện đi ném đá ở Tahrir đả đảo Moubarak. Mở mồm ra là ca tụng Nasser, chửi Sadat nhem nhẻm. Và nhắc đến Israel là mắt long lên sòng sọc.
Nasser thì cháu kể ở trên rồi, còn Sadat, nếu cụ nào chưa biết, là tổng thống kế nhiệm Nasser từ 1970 đến 1981. Anh này có công đoạt lại bán đảo Sinai từ tay Israel, mở cửa đổi mới kinh tế Ai Cập sau khi đuổi hết chuyên gia Xô viết về nước, và là người Arab đầu tiên được giải Nobel sau khi ký hiệp ước hòa bình với Do Thái. Tuy nhiên vì hiệp ước này mà Ai Cập bị Liên đoàn Arab khai trừ và anh Sadat bị chửi bới khắp thế giới Arab vì không chịu tiến lên giải phóng nốt Palestine, mặc dù sau trận Sinai đã từng được chính bọn này tôn vinh làm người hùng. Tháng 10 năm 1981, anh í bị một chú lính Hồi giáo bắn chết tươi trong một lễ duyệt binh trước sự chứng kiến của công chúng.
Tay hướng dẫn viên bảo: chỉ vì thằng Sadat phản bội, chúng tao mới không làm thịt được hết bọn Do Thái. Chúng tao đã oánh chúng nó ra trò. Nếu oánh típ thể nào cũng thắng.
Cháu nói với nó rằng nếu làm như vậy, Ai Cập sẽ tổn thất rất nhiều sinh mạng nữa.
Nó nhún vai: Chúng mày coi trọng sinh mạng. Bọn tao thì không, bọn tao không sợ chết. Cái chết đối với bọn tao không nghĩa lý gì cả.
Cháu nhìn vào mắt nó, và hiểu rằng nó nói thật. Và suy nghĩ của nó có thể hiểu là suy nghĩ chung của đám Hồi giáo đang làm loạn cả Trung Đông. Vấn đề chính của bọn này, cháu phát hiện ra là chúng nó coi rẻ sinh mạng.
Tất cả chúng ta, cả cháu và các cụ, coi trọng cuộc sống, muốn cuộc sống tốt đẹp hơn, đó là xuất phát điểm của tất cả những nỗ lực, cố gắng, những tình cảm tốt đẹp và những thành quả của nên văn minh nhân loại. Chúng ta sống vì cuộc sống của bản thân, của con cái, của những người thân xung quanh. Còn bọn này nó chả coi cuộc sống chính chúng có í nghĩa mệ gì, đừng nói gì đến người khác, sẵn sàng chít bỏ lên thiên đường với Thượng Đế. Vậy nên phá hoai, hủy diệt đối với chúng nó không có gì đáng kể. Cuộc sống còn chả đáng quý, nữa là bất cứ thứ gì khác.
Tuy nhiên, ngoài một vài lúc suy tư cực đoan, đó là một thằng cha vui tính. Nó rủ cả đoàn đi hút shisha và đi ăn kem. Nó dặn cháu khi đau bụng nhớ bảo cháu dẫn đi mua thuốc "Nguyên tắc là vi trùng ở đâu uống thuốc ở đó". Quả đúng thế thật, đến ngày thứ hai là cháu dính, berberin đem đi chẳng ăn thua dek gì. Cuối cùng phải nhờ nó, mua hai viên uống hết ngay.
Nó cũng biết đến Việt Nam và thường bàn luận với cháu:
- Your Vietnamese guys should give up those sucking islands. You will never have a chance against China. (Bọn Việt Nam chúng mày nên bỏ quách mấy cái đảo vớ vẩn đó đi. Chúng mày không thể bật lại Trung Quốc đâu)
- What makes young think so? - cháu không tức giận, mà chỉ tò mò hỏi lại. (Tại sao mày nghĩ thế?)
- B'cause there are too many of them. Think about that, one and half billion. They will easily kick your ass. (Tại vì chúng nó quá đông. Những 1 tỷ rưỡi, nghĩ mà xem. Chúng nó sẽ dễ dàng đá mít chúng mày )
- Oh, dude, you should not merely rely on the numbers - Cháu thâm hiểm nhắc nó: - Israel has just 7 million, and, think about that, they kicked your ass several, several times (Ồ, đừng chỉ dựa vào con số như thế. Nghĩ mà xem, Israel có mỗi 7 triệu, thế mà chúng nó đá mít chúng mày không biết bao nhiêu lần
- @£U$A%&Q(@)@$£%!)
Tuy thằng này đen, cháu vẫn thấy rõ máu đang dồn lên mặt nó. Cháu cười hố hố rồi thôi.
Đầu tuần vừa rồi, cháu thấy FB nó đăng ảnh cưới:
Cháu đã gửi lời chúc mừng hạnh phúc. Trong bụng thầm nghĩ: Từ nay, nó sẽ biết có những thứ còn đáng sợ hơn cái chết nhìu
Thời gian trôi qua nhanh quá. Lại một cái tết nữa, mà ko thấy cụ đào ảnh cũ lên upVừa nhận tin nhắn của thằng cu này trên Facebook:
Hi ...(DTCH)...,miss u guys, hope it's all good, I have great news, I have been nominated to be the best tour guide in the world, I really need ur help, if u pls go to the link below and vote for me I will really appreciate it, pls it is just gonna take u 1 minute but it took me 13 years of hard work to reach this point. It will make a huge different to my life and to my carrier, pls take 1 minute and vote for me
here is the link to vote for me, my name is BOTROUS HELMY and the company name is timeless tours
http://www.wanderlustmagazine.co.uk/survey/fillsurvey.php?sid=208
pls vote ASAP
Done
Good luck
thx a lot ... (DTCH)..., it means lot to me
Cháu vốn ghét những trò vote viếc qua mạng vì thấy nó cứ giả dối sao đó. Nhưng thấy nó xin xỏ thống thiết quá nên giúp nó vậy. Có khi, một ngày nào đó, lại có dịp trở lại Ai Cập. Đời là những chuyến đi không bao giờ kết thúc...
Đẹp quá cụ ơi, em cũng nghĩ đến đi Ai Cập 1 chuyếnCháu cũng có 1 lần lang thang ở Ai Cập gần chục năm trước! Năm 2008! Nhưng cháu văn dốt võ dát chỉ up ảnh thôi, cccm đừng ném đá
1. Bên trong Đại Kim Tự Tháp Giza ngày đó có được vào trong... tối om có đèn đi dọc bên trong
2. Cháu có đến thành phố Alexandria và đến Port Said
Sau đây là ảnh cháu quăng pháo dàn
chỗ dòng người đi lên là lối vào đấy ạ
ảnh này thì cháu qên rồi thấy cụ k có cháu bổ sung
làm tý hoàng hôn Luxor
cây j như đà điểu
câu bắc qa kênh đào, nối châu á châu phi
giữa cầu lun
tàu đi vào kênh
Pháo đài thì phải
cây này cụ k ăn qả nó ạ? ngọt dã man
Triển luôn đê cụ ơi!!! Sứ quán ở Tô Ngọc Vân, nộp đơn 2-3 hôm là đc lấy -> book tour online (Memphis...) -> Vé máy bay Transit Thái là thoả ước mơ!Đẹp quá cụ ơi, em cũng nghĩ đến đi Ai Cập 1 chuyến
cụ đọc cái này ở nguồn nào vậy, share e tham khảo với dc k?khoảng đâu đó ... 10 nghìn năm trước Công nguyên. Đó cũng là thời gian Trái đất, theo các nhà thiên văn học, chịu ảnh hưởng của Cung Sư Tử (Leo), và chòm sao này sẽ rực sáng vào hướng chính Đông, trước khi mặt trời lên - đúng là hướng nhìn của tượng Nhân Sư.
Câu hỏi còn lại sẽ không bao giờ có lời giải: vậy thì ai đã sống trên trái đất này vào lúc đó?