Fansifan những ngày rét không thể tả nổi.
Cái này do em văn kém + lười viết nên chộp trên Face của các cụ trong đội leo Fan của em, do là cảm nhận của từng người lẻ tẻ nên nó hơi lộn xộn. Các cụ đọc có hơi đau mắt tý thì thông cảm.
Độ quá trưa thì nửa còn lại đến địa điểm tập kết. Nhòm vào ô tô định toe toét chào hỏi tôi đành phanh ngay lại khi nhìn thấy bộ dạng của Gấu mẹ. Mặt mũi gấu mẹ xanh lè, cái miệng nhếch lên 1 chút mà nhìn kỹ mới thấy, chả có âm thanh nào phát ra, thôi thì đoán đó là lời chào. A Nghĩa tóc tai dựng đứng như vuốt keo xịn nhập qua đường xách tay. A Trố 2 mắt đỏ quạch, sưng húp như vừa khóc một trận rõ lâu (sau mới biết là bởi A Trố đã thức lái xe suốt đêm qua). A Thủy thì nửa nằm nửa ngồi bẹp trong 1 góc, cũng chả biết là cười hay là chào nữa. Rốt cuộc, có mỗi A Trố là còn đủ sức đi ăn cơm cùng đoàn, 3 thành viên kia dông 1 mạch về khách sạn.
Quả thực tôi thấy lo lo. Với sức lực thế này, liệu ngày mai đoàn có đủ sức tham gia hành trình không nữa. Gấu mẹ thì đã vốn bị ngã lật bàn chân 2 ngày trước ở Mộc Châu, bỏ cả cơm trưa, cơm tối, lúc nào cũng thấy nằm nửa ngủ nửa thức. A Nghĩa thì ốm oặt, sốt đùng đùng. Mợ Quéo thì chả biết ăn uống thế nào, Tào Tháo đuổi chạy chân không bén gót. A Lò thì ham hố leo trèo mấy hôm trước (do lên sớm nên khám phá Sa Pa) nên đầu gối lỏng toẹt cả ra. A Trố thì bị khớp kinh niên, mỗi ngày xơi cả vốc thuốc…vì vốn hay lo, A Lò thăm hỏi tình hình chuẩn bị quần áo, trang phục của từng người. Thấy A Trố có mỗi cái áo thun bên trong và cái áo len bên ngoài, A Lò cứ lắc đầu, chép miệng liên tục, rồi với dáng vẻ đầy ngại ngần, ghé tai A Trố bảo “hay ông mặc cái áo khoác này của tôi đi, chứ thế này chết rét mất”, rồi như để khẳng định chốc chốc lại bảo “tôi nói thật đấy”, trông rất hoàn cảnh.
Dù vậy, sáng hôm sau, đoàn leo núi cũng đã sẵn sàng.
— cùng
Hương Sica và
4 người khác ở
Trạm Tôn.
Tiếp đê, Cả đoàn đứng chụp hình mà chằng buộc quá thể, áo này, tất này, quần này, áo mưa này,rồi dây chun chằng buộc khắp nơi. Thú thật tôi nhòm cả đoàn thấy dáng đứng của ai cũng kỳ dị, chả khác mấy con thú hoạt hình bơm hơi đầu cửa hàng bán kẹo bên tây là mấy. Đi đứng thì ai cũng ra dáng "khệnh khạng", chắc chằng buộc đầu gới với khớp mắt cá nhiều quá đây. Các chú Poster nhìn bọn tôi đầy ái ngại, chú HDV thì lùi ra xa ngắm nghía (hừ bọn tớ cẩn thận chứ có mang bệnh truyền nhiễm đâu mà lùi xa thế), miệng cười cười như xem xiếc vậy. Mợ Thu Trang chơi 2 quả áo bông to xù, nhìn xa y như quả trứng biết đi vậy- tôi nhủ thầm-
Lò Cẩm Tèng cũng chiến 1 cái áo mà nghe quảng cáo là bông rất dày + chống ngấm thấm gì đó trông khác hẳn cái vể thư sinh ngày nào.
Gừ Ái Bịt và
Quế Sa có vẻ thạo nhất trong đám tụi tôi, chuẩn bị kĩ càng, đồ đoàn chuyên nghiệp, áo to có, áo bé có, quần thể thao có, đai đầu gối có, rồi mũ rồi mãng rồi găng tay rồi găng chân, dây chun chằng néo đủ chỗ, cái bọn chun này còn nhờ Lò cẩn toèng buộc thêm cho chắc (mà tôi cứ băn khoăn mãi chả hiểu làm sao các cụ ấy sau khi chằng buộc bằng ấy thứ lên người mà vẫn có thể tự đi được mới tài). Khi đứng chụp hình còn có 1 anh kiểm lâm viên ngẹo cổ ngắm chúng tôi tạo dáng, và với vẻ mặt "hết sức thông cảm" anh tiến lại gần và nói : Mặc cái gì mà nhiều thế ! lên kia nóng tụt hết ra bây giờ, áo mưa thì cất đi, mưa thì mới mặc. Nhưng chúng tôi như 1 lũ trẻ hư nào có nghe lời, cứ có bao nhiêu cơ số áo là choảng lên cho bằng sạch. 3143m cơ mà, con số thật gây ấn tượng cho tôi, 1 thằng ở "dưới mực nước biển". Lò sau khi chia cho A Kiên
Hương Sica cái áo vẫn suýt xoa sợ bạn mình rét, hỏi han mãi không ngừng. Tôi chán phải thấy cái cảnh 8 "con ...nhồi bông " này nên cất bước ra đi, những bước đầu tiên tiến về 3143m.
Cả đoàn cất bước theo sau, mợ Trang hỏi han tình hình sức khỏe của tôi chu đáo. Tôi sau khi sốt 39 độ cả đêm, sáng mợ hỏi tôi thành thật khai báo có dùng 4v Amocxiline và 1 lô thuốc tảpí lù buổi tối rồi, mợ xì 1 phát bảo phải uống thứ gì đó dại khái là siêu kháng sinh hay gì đấy, rồi hùng hục bắt A Kiên đánh xe đi mua về cho tôi uống. Sốt thì có dứt, nhưng toàn thân đơ ra kỳ lạ, nên chân đi như người mộng du, không có cảm giác nóng lạnh hay mỏi nhức gì. Hừ, nếu mà sốt với uống thuốc thế này mà ở nhà thì còn lâu tôi mới chịu rời khỏi đệm chứ nói gì là leo núi . Bên cạnh là gấu bị lật bàn chân bong gân 2 hôm trước (hiện khi leo vẫn tập tẽnh) và chiếc ba lo mang đồ cá nhân của cả 2 người siết mạnh trên vai tôi.
Đi nào, cả đoàn tiến bước, nhưng ơ kìa sao có vẻ như những người "buộc chun" lại có nét mặt không vui. Chun thì liên quan gì đến cảm xúc nhỉ ? tôi tò mò nhưng vẫn tiếp tục cất bước, mình lo cái thân mình chả hiểu là có lên được không mà nhiều chuyện làm chi. Được khoảng 500m thì mợ Trang xích đến thì thào : cái dây chun nó báo hại tui rồi, không thể nào mà đặt chân xuống được.
16 tháng 1 lúc 14:35 ·
Đã được chỉnh sửa