Không có cảm giác nào phê bằng cảm giác uống 2 ngụm nước ở sông Hồng.
"Mặc dù đã từng uống thử gần hết các loại bia danh tiếng trên thế giới, có những chai nhỏ tý giá tới vài triệu, hay đã từng uống nhiều loại rượu đựng trong chai sứ có mạ vàng và bạch kim, thậm chí anh cũng đã từng uống rượu vang sản xuất từ năm 1891 mà cái chai để dưới hầm lâu đến mức tem của nó khô giòn ra, tuy nhiên không có loại rượu bia nào có được mùi và vị đặc biệt như 2 ngụm nước sông Hồng mà anh đã uống.
Sông Hồng vào mùa nước cạn, nước sông đục ngàu với mùi bùn hăng hăng trộn lẫn xăng và dầu thoát ra ngoài do xe bị ngập nước. Đầu tiên, cảm giác hơi lợm giọng, nhưng sau đó nước trôi qua cổ mang lại một vị là lạ, khó tả. Chút nước còn lại trong miệng, anh ngậm lại để nó ngấm qua lưỡi và vòm họng, cẩn thận như một nhà hóa học phân tích từng phân tử của một loại dung dịch quý hiếm.
...".
[/I]
Cổ nhân có câu: " Văn kỳ thanh bất kiến kỳ hình". Nhưng với bác Giao (Giao Thông) thì em mới chỉ có "Văn kỳ thanh" thôi, vậy mà bội phần kính phục.
Bác đề cập đến câu chuyện một offroader nào đấy thưởng thức nước sông Hồng trong một chuyến vui chơi mà bản thân em có cảm giác như chính mình là người được tham gia cuộc vui đó vậy, thật kính phục, kính phục!
Ta lại mạn đàm tiếp về hưởng thụ trong offroad các bác nhé.
... Ông bạn bước xuống xe sau một con dốc hiểm trở đầy bùn đất và vực sâu đã văng tục ngay, éo ***, khoai thế, ù hết cả tai. Ngược lại với mình, chỉ tủm tỉm cười như người vừa chiên một ngụm rượu ngon ăn mừng sau một chiến thắng lớn... Bạn sẽ thắc mắc??? Sao hoan hỷ vậy.
Ơ! Sao lại không nhỉ, có phải ông phải di chuyển hàng trăm km đường nhựa với đám xe kềnh càng lốp hú như còi cứu hỏa, xe xóc hơn xe ngựa để được đến đây leo con dốc này mà, sao ông k cười?
Đúng, ông không thể cười được vì sự căng thẳng quá mức và sự tập trung cao độ đã cướp không của ông cảm giác vừa trải qua. Là gì; Động cơ đã được đẩy lên cực đại, hàng nghìn chi tiết dưới nắp capo hoạt động hết công suất, bốn bánh đốt trên mặt đường đến hóa sứ lớp tiếp xúc, cái bạn đang thu được là gì? Ban đầu là đất đá hai bên sườn xe, rồi lên nắp xe, rồi vào trong xe, rồi trùm lên người bạn khiến bạn tối mặt tối mũi, không mở đc mắt... Xe nhích lên từng cm một, toàn bộ như cố rướn lên để chiến thắng trọng lực của xe, từng tí, từng tí một, ông có cảm nhận được gì không??? Có-Không... Đọc đến đây thì khoảnh khắc quý báu đấy đã qua mất rồi. Thế là hết!. Ở đây, các offroader có thể nói là thường xuyên, liên tục đối mặt với sự việc đấy, thế nhưng có thể vì tính chất nguy hiểm của con dốc đã cướp mất sự phấn khích cần có đủ để cảm nhận thời khăc hay ho này. Thật tiếc thay.
Tại sao trong offroad lại tốn nhiều BEER đến thế, không phải mọi người thèm mà thực sự mọi ngừoi thấy cần, một lon beer lúc này sẽ khiến cho offroader cảm nhận được nhiều hơn họ có, vì họ thấy phấn khích hơn.
Tôi đã đọc và rất thú vị với cung offroad Vân Đồn đón bão mà các cụ vừa đi qua. Thực sự cảm phục. Trong này, có cụ đã phân tích rất kỹ từng trang bị, cách thức, cách làm.... của tất cả các xe và của cả đoàn. Rất hay, tuy nhiên có một điều mà tôi cảm thẩy tiếc và thiếu khi cụ ấy không đề cập đến. Chính điều đấy đã thôi thúc dòng máu chảy trong huyết quản của các offroader ngày càng yêu thích bùn đất, lầy lội và vượt qua bao khó khăn, khốc liệt.
Điều đấy phải là gì và như thế nào thì mới đúng và hợp lý nhỉ!
(Cuối tuần rồi, mời các offroader thân yêu đi nhâu thôi, chúc các Bác cuối tuần zui zẻ, lành mạnh)