- Biển số
- OF-33328
- Ngày cấp bằng
- 10/4/09
- Số km
- 313
- Động cơ
- 480,420 Mã lực
(b)(b). Bài thật ý nghĩa. Cảm ơn cụ
Để nguyên tên tây em còn tin là chuyện có thật. Việt hóa nó đi đọc xong em biết ngay là chuyện đọc cho fun :77::77:Hay...Bác phải đổi tên sang Viet_s hay đại loại là cái tên gì gì đó tv của OF cho nó thêm phần thực tế. ko nhất thiết phải chơi nguyên tem vậy.
Thanks...(l)
Để nguyên mới đúng cái văn minh của phương Tây chứ bác, nếu mà để tên Việt là mình ăn cắp ý tưởng của họ rồi (y)Hay...Bác phải đổi tên sang Viet_s hay đại loại là cái tên gì gì đó tv của OF cho nó thêm phần thực tế. ko nhất thiết phải chơi nguyên tem vậy.
Thanks...(l)
XIN HÃY CẨN THẬN!
..............................................................................hãy lái xe cẩn thận! Con trai tôi bây giờ là tất cả những gì tôi còn lại. Thương yêu! Bob.”
Jim quay đầu lại nhìn, nhưng xe của Bob đã đi khuất từ lâu lắm. 15 phút sau, Jim mới có thể khởi động xe và lái về nhà. Lái từ từ, mong được tha thứ, và mong hơn cả là được ôm những đứa con vào lòng khi anh về nhà.
Cuộc sống là một món quà quý giá mà không phải ai cũng nhìn thấy cái nhãn: “Xin hãy cẩn thận!”
Cảm ơn cụ.Câu chuyện quá hay và đầy tính giáo dục.Mời cụ một ly và cảm ơn rất nhiều !
hay, rất cảm động, và rất có ý nghĩa thank bạn(b)XIN HÃY CẨN THẬN!
Jim ngó xuống đồng hồ đo tốc độ trong xe trước khi dừng lại: 73km/h trên con đường có giới hạn tốc độ là 55km/h. Lần thứ tư trong tháng này! Làm sao mà một người có thể bị cảnh sát phạt nhiều đến thế cơ chứ?!
Một viên cảnh sát đỗ xe mô tô và lại gần xe Jim, trên tay cẩm quyển sổ phạt.
“Bob? Bob mà mình hay gặp trong phòng tập thể hình đây mà!” – Jim nhận ra người quen. Nhưng điều này còn tệ hơn là một cái vé phạt. Vì trước mặt Bob, Jim luôn tỏ ra là một người gương mẫu. Bây giờ bị người quen phạt thì còn ra gì…
-Chào Bob, gặp cậu ở đây thật là... – Jim nhún vai.
-Chào Jim. Bob không mỉm cười như mọi khi.
-Anh sẽ phạt tôi vì tôi đang vội về với vợ con ư?
-Chắc phải thế thôi… Bob ngập ngừng.
“Anh ta có vẻ không quả quyết! Tốt!” Jim nghĩ rồi tiếp:
-Tôi vừa qua một ngày vất vả ở cơ quan. Tội chỉ vội một chút để về với gia đình thôi mà, chỉ lần này thôi. Jim nhịp chân lên vỉa hè, nói bằng giọng khẩn thiết nhất có thể - Anh đo được tôi chạy tốc độ bao nhiêu?
-70km/h, anh cứ ngồi vào xe đi.
-Không phải, ngay lúc nhìn thấy anh thì tôi đã nhìn đồng hồ rồi, chỉ 65km/h thôi. Jim cãi. Lời nói dối đến dễ hơn khi vé phạt sắp được xé.
-Jim, anh cứ vào xe đi.
Jim thất vọng vào xe và đóng sập cửa. Bob bắt đầu viết vào quyển sổ.
“Sao hắn không hỏi bằng lái của mình nhỉ? Đồ đáng ghét, dù lý do gì thì mình cũng không thèm ngồi cạnh hắn trong phòng tập thể hình nữa.” – Jim nghĩ thầm. Có tiếng gõ nhẹ vào cửa sổ. Bob cầm một tờ giấy gấp đôi trong tay. Jim vặn cửa sổ xuống chỉ khoảng vài cm, đủ để giật lấy tờ giấy.
-Cảm ơn! – Jim không giấu được vẻ khó chịu trong câu nói.
Bob chào Jim rồi lên chiếc mô tô của cảnh sát phóng đi mất.
Jim bực bội mở mảnh giấy ra. Không biết lần này bị phạt bao nhiêu tiền đây. Nhưng… cái gì thế này? Đây không phải là phiếu phạt. Trong mảnh giấy trắng chỉ có viết: “Jim thân mến! Trước đây tôi có một đứa con gái. Nó được 6 tuổi thì mất trong một tai nạn ô tô. Anh biết đấy, một tài xế lái xe quá tốc độ… Một phiếu phạt và 3 tháng vào tù, rồi anh ta được tự do. Tự do ôm ba đứa con gái của anh ta. Tôi chỉ có một đứa con gái, và tôi sẽ phải đợi tới khi nào tôi được lên thiên đàng thì mới có thể gặp lại nó và ôm nó lần nữa. Đã một nghìn lần tôi cố tha thứ cho người đàn ông đó. Một nghìn lần tôi nghĩ rằng tôi đã có thể. Cũng có thể như vậy, nhưng rồi tôi lại cứ phải cố bắt mình tha thứ thêm lần nữa. Cả bay giờ cũng vậy. Hãy nghĩ đến tôi! Và Jim, hãy lái xe cẩn thận! Con trai tôi bây giờ là tất cả những gì tôi còn lại. Thương yêu! Bob.”
Jim quay đầu lại nhìn, nhưng xe của Bob đã đi khuất từ lâu lắm. 15 phút sau, Jim mới có thể khởi động xe và lái về nhà. Lái từ từ, mong được tha thứ, và mong hơn cả là được ôm những đứa con vào lòng khi anh về nhà.
Cuộc sống là một món quà quý giá mà không phải ai cũng nhìn thấy cái nhãn: “Xin hãy cẩn thận!”
Nguồn: http://www.scribd.com/doc/6947111/1001-chuyen-cam-dong-phan-4
Hay lắm bác ạ. Bác viết tiểu thuyết thì chắc đắt khách đây. Bác viết đi để em còn đọc, chứ đọc những tiểu thuyết như Lê Kiều Như...:mad:.nếu đổi tên nhân vật sang tên VN , thì phải thế này : ... tớ với cậu là bạn tập thể hình , nhưng luật là luật , bạn cứ chọn 1 trong 2 , hoặc nhận giấy phạt 2 triệu hoặc đưa tớ 1 triệu và không giấy phạt , hẹn gặp cậu ngày mai ở phòng tập thể hình và câu trả lời của cậu , giấy phạt tớ đã lập sẵn nhưng chưa xé vì dù sao tớ và cậu cũng là bạn .... mong cậu hiểu cho .