BVC Xe cỏ BVC - Nơi tập trung những con xe đời Ơ kìa.

TÔN

Xe container
Biển số
OF-43046
Ngày cấp bằng
12/8/09
Số km
7,618
Động cơ
356,954 Mã lực
Tóm lại trên xe chú cái số khung là CD hay SS ở đầu? Nếu CD thì nó là CD mà SS thì có thể là 66, 67, 68, 69, 70, 71, 72... vì có nhiều dòng SS50M, SS50E, SS50V...

SS hay CD đều có kết cấu khung kiểu T-bone nên dựng SS sang CD hay CD sang SS cũng chả có gì lạ cả.
đầu số của em nó ghi là CD50 anh ạ.ông anh em chả hiểu nghe thằng nào cứ nằng nặc kêu là mày bị nó lừa mua phải 67 dựng lên thành CD ~X(
 

TÔN

Xe container
Biển số
OF-43046
Ngày cấp bằng
12/8/09
Số km
7,618
Động cơ
356,954 Mã lực
cuối tháng này em sẽ cho ra mắt tiếu đội xe cỏ BVC con CD50 của em :6:
xe lão bụp so với xe em chỉ là muỗi đốt inox =))
 

B_e

Xe điện
Biển số
OF-1377
Ngày cấp bằng
17/8/06
Số km
2,983
Động cơ
603,845 Mã lực
Nơi ở
Tổng Cót
Hôm vừa rồi em trốn Gấu đi offline ở Quảng Bình cưới thằng bạn bằng xe cỏ BMW. Em đi độc hành. Quãng đường 660km, đường Hồ Chí Minh. Có vài việc lẻ tẻ không đáng kể, còn lại chuyến đi rất đẹp, rất sướng.

Love is not a destination, but the way of travel! (By Cheguevara)

Quá trình chuẩn bị mất 1 tuần, bao gồm: lắp cốp sau, 2 cốp bên, đánh bóng vỏ xe, xịt chế, xúc bép, xúc rô to, căn chỉnh máy, dán lại má phanh, xạc ắc qui...

Độ cái cốp này



Cốp độ xong lắp lên như thế này



Màu đen xấu quá, chuyển tông cùng màu xe cho đẹp chứ





Tháo cảm biến ga ra để 1 bên đã



Xịt họng chế, nhìn đám bùn ở dưới khiếp chưa



Xong phải trắng bóc như thế này chứ lỵ



Thế mà cũng mất đến 5 hộp xịt chế mới kinh chứ



Xong xuôi test phát lên 100kmh chỉ mất 5s chứ mấy



Sáng sau đi sớm mà tờ mờ tối hôm trước mới tạm xong



Xếp vài cái bugi, tuýp mở, kìm... vào cốp. Đi mua cái áo mô tô mới nhớ ra là có một chiếc cho cu Quần cỡ 87 mượn mà mất luôn không thấy trả. Hmmmm...

Xong xuôi đi NKBC, xem bóng đá, chém gió đến 10h hơn mới về, người mệt như dần. Sáng sau mệt lắm đây!!!
 

B_e

Xe điện
Biển số
OF-1377
Ngày cấp bằng
17/8/06
Số km
2,983
Động cơ
603,845 Mã lực
Nơi ở
Tổng Cót
Sáng sớm 10/11/2011 dậy đưa con tới trường, qua xưởng ăn miếng nước, uống miếng bánh rồi xuất phát, hôm trước NKBC mệt rã người.

Chặng đường của em là TT Hội nghị Quốc gia – Hòa Lạc – Xuân Mai – Đường HCM – TT Hòan Lão –TP Đồng Hới

9h5 lên đường cao tốc Thăng Long, em chinh phục mất có hơn 10p nên không có thì giờ chụp ảnh :) Sau 1h30p, nghỉ chân lần 1, cho 1 số thứ trong người ra rồi lại tiếp tục lên đường.

Giữa rừng Cúc Phương, nơi tiếp giáp Hòa Bình và Thanh Hóa đây





Đường quãng nào vắng thì chạy 120kmh, còn không thì cứ đều đều 80kmh. Qua Lam Sơn tí xúc 2 em giai lên giời vì sang đường không thèm nhìn. Công nhận hệ thống phanh Brembo ABS+BA+CBS tốt thật. Từ 120kmh xuống 0 mà không hề có vết phanh :D



Chặng dừng chân thứ 2: Thị trấn Khe Hạ H. Thọ Xuân. Lúc này quãng đường đã là 220km tính từ điểm xuất phát, thời gian đi trên đồng hồ xe là 3h15p





Ngã ba TT Tân Kỳ - Nghệ An, điểm đầu của con đường huyền thoại Hồ Chí Minh, nơi Binh đoàn 559 khởi công xây dựng tuyến đường gian khổ nhất, nguy hiểm nhất và dài nhất VN. Vừa xây vừa hứng triệu tấn bom đạn Mỹ, dân công hỏa tuyến, thanh niên xung phong mãi mãi ra đi hàng triệu người nhưng vẫn quyết tâm cho một đất nước Việt Nam thống nhất!



Tới đây đồng hồ KM chỉ con số 360, thời gian đi là 5h



Dừng chân uống nước, ăn tạm bát mỳ gà cho ấm lòng chiến sĩ. Gà ngon, có rất nhiều giá sống mà mỳ thì 1 nhúm. Ngại gọi thêm nên thôi chả ăn nữa. Trong lúc đó dân tình xúm vào xem xe, trèo lên chụp ảnh, show, post… các kiểu :D



14h30 tiếp tục lên đường. Nói là độc hành nhưng vẫn đi cùng cái bóng. Em nhớ trước đây có truyện ngắn “Cái Bóng” rất hay của một văn sĩ Mỹ, h tìm lại trên Gúc mà không ra. Đại khái là cái bóng đề nghị thằng người cho nó sự sống, dần dần nó thượng phong trở thành người, đè ông chủ xuống làm cái bóng cho nó, khà khà.



Con đường thẳng tắp, cứ đều ga 100kmh.



Sau hơn 1h nữa thì tới Phố Châu, dừng lại chút rồi rẽ vào nhà DP. Rất tiếc nhà không có ai, không gặp được người quen, chả xin được miếng nước nào, đành đi tiếp :D

 

B_e

Xe điện
Biển số
OF-1377
Ngày cấp bằng
17/8/06
Số km
2,983
Động cơ
603,845 Mã lực
Nơi ở
Tổng Cót
Cảnh chiều tà tuyệt đẹp trên đường, vừa chạy vừa chụp nên không bắt mắt lắm.









Tới Hương Khê – Hà Tĩnh. Nhà thờ mới khai trương, hoành tráng hoành tráng! Dân đi đạo giàu thật.







Phải đeo cái bảo vệ củ lạc lại cho đỡ lạnh, chiều rồi, gió quá!



Trăng rằm mọc sớm



Thêm cảnh ráng chiều nữa nào, lúc này khoảng 6h chiều



 

zen_teen

Xe tải
Biển số
OF-43389
Ngày cấp bằng
15/8/09
Số km
322
Động cơ
467,710 Mã lực
Nơi ở
phố 8-3
Chút lãng tử:). Một mình một bóng độc hành trên con đường dài. Xe đẹp, cảnh đẹp, nhưng có cảm giác chút buồn man mác.
 

B_e

Xe điện
Biển số
OF-1377
Ngày cấp bằng
17/8/06
Số km
2,983
Động cơ
603,845 Mã lực
Nơi ở
Tổng Cót
Chút lãng tử:). Một mình một bóng độc hành trên con đường dài. Xe đẹp, cảnh đẹp, nhưng có cảm giác chút buồn man mác.
Anh thích độc hành. Cảm giác phiêu hơn đi theo đoàn nhiều. Trước mấy lần đi XV cũng vậy.

Tiếp nào.

Tới Hóa Tiến – Minh Hóa – Quảng Bình lúc 7h tối, còn cách đèo Đá Đẽo 40km, Đồng Hới 120km,



Bỗng nghe quẹt quẹt quẹt. Thôi rồi ăn đinh! Một cái đinh 10cm xuyên qua thân lốp sang vành lốp, 2 lỗ. Dắt bộ lại 500m, anh thợ lắc đầu “Ở đây không ai vá được lốp không săm đâu, muốn vá thì lên Quy Đạt cách 40km mới có”.
Trong khi đó thì 1 trung đội người già trẻ em xúm vào xem và bình luận. Dân ở đây là dân tộc Nguồn, có tiếng nói riêng, đông tới vài ngàn người mà chưa thấy Chính phủ công nhận là dân tộc thứ 55 của nước mình. Lạ nhể.



Rút điện thoại ra bô lô ba la, gọi cứu viện “May Day, May Day”  Hóa ra 2 cậu bạn dạy ở trường PT cấp 2-3 Hóa Tiến ngay đối diện. Lập tức chạy ra, gọi thợ từ Quy Đạt phi lên. Thôi cất xe vào tiệm, rửa mặt mũi đi nhậu đã. Thịt nhím xào, nấu canh, cá mát nướng thơm ngào ngạt. Chén đã! Rượu nếp nấu ngọt như mía lùi. Xong 3 chai thì đã díp mắt. Quay lại tiệm, vá vẫn chưa xong.

Khiếp chưa, vô số cao su sống



Vào trường ngủ ký túc với anh em. Sáng dậy bảnh mắt mới 6h, lang thang chụp ảnh đã. Trẻ con ở đây vào tiết 1 lúc 6h45. Em nào ở xa 15-20km thì phải đi xe đạp, dậy từ 4h30 ở nhà xuất phát. Chả bù cho trẻ con HN. 7h vẫn còn chưa chịu dậy ăn sáng đi học  Ở đâu cái sự kiếm chữ cũng vất vả lắm!!!



Ngôi trường cũng khang trang, có trang web của trường đây http://violet.vn/ptth-hoatien-quangbinh/



Dẫy ký túc GV nội trú đây. Có cả wifi nhé.



Ngay sau trường là núi



Lang thang đến 8h sáng mà mây mù trên đỉnh núi vẫn chưa tan. Chờ bạn dậy xong tiết 4 rồi cùng đi Đồng Hới luôn.



Café sáng đã nhỉ



Trên đường HCM, đoạn qua Phong Nha Kẻ Bàng



Cầu Xuân Sơn, qua Sông Son, địa điểm đánh phá ác liệt của Mỹ thời những năm 66-67, hồi đó mới có phà thôi. Nước lên nên hơi đục, còn bình thường thì nước xanh và trong vắt



Em đi nhiều quá rồi nên chả vào làm gì nữa



Trên đường ra Thị trấn Hòan Lão, nghỉ chân bơm xe



Lâu lắm mới gặp một rặng râm bụt thế này. Ở HN thì chả còn bói đâu ra nữa



Tới Đồng Hới lúc 1h chiều. Về KS tắm rửa, ngủ. Tối hôm ấy là một buổi nhậu hoành tráng với anh em Vespa Quảng Bình và diễn đàn Quảng bình online.



Vui bá chấy, say vãi lái. Tối đi về không đội mũ bảo hiểm, XXX QB đuổi theo giữ xe. Mang về đội ngắm nghía, chém gió 1 lúc rồi lại thả. Các bác ấy biết đi phượt nên cũng không làm gắt. Cảm ơn các bác nhiều!

Tới đây thì em đã bị tước xe. Vụ ăn chơi nhảy múa với các em xinh đẹp ở Quảng Bình sẽ post tiếp :)
 

B_e

Xe điện
Biển số
OF-1377
Ngày cấp bằng
17/8/06
Số km
2,983
Động cơ
603,845 Mã lực
Nơi ở
Tổng Cót
Tiếp vụ ăn chơi nào. H mới có cái mẹt chiến sĩ trong ảnh đây :D

Say wá rùi, ở đây là đâu nhỉ ;)




Ăn chơi ở biển Quang Phú cách Nhật Lệ 6km, cảnh vật ở đây còn hoang sơ và đẹp hơn chỗ Sun Spa nhiều







Trong rừng thông



Chuẩn bị món nướng



Người chơi đàn là bác Dũng, bác bị hỏng cả 2 chân. Là bố vợ tương lai của 1 anh em trong hội Vespa QB. Bác có chiếc xe Simson Schalwbe độc nhất VN, xe 3 bánh!



2 bác cháu



Với Hoàng Giang, Báo QDND



Với cô chủ quán xinh đẹp. @Uống riêng chén nhé ;)



Lại 2 bác cháu, bác còn 1 cô con gái nữa :x



Trên đường về

http://s98.photobucket.com/albums/l260/bvhung/?action=view&current=IMG_0843.mp4

Đường Lý Thường Kiệt - TP Đồng Hới lúc 12h đêm



Phiêu nhể



Tiệm áo cưới cậu bạn

 

zen_teen

Xe tải
Biển số
OF-43389
Ngày cấp bằng
15/8/09
Số km
322
Động cơ
467,710 Mã lực
Nơi ở
phố 8-3
"Phiêu"
Đúng là từ này hợp với anh nhất, em cũng là đứa thích đi một mình. Nhưng chắc chưa thoát ra đc cái Bóng của gia đình nên chưa dám. Mà nếu có đi chắc e cũng phải học anh nhiều về mọi mặt:).

@EM nghe tiếng Pô rồi, đúng như anh nói: như 2 con trâu đang trọi nhau:D, e khá thích thú với dòng xe PKL thỉnh thoảng có gì mới a post lên nhé, e theo dõi thường xuyền:)
 

B_e

Xe điện
Biển số
OF-1377
Ngày cấp bằng
17/8/06
Số km
2,983
Động cơ
603,845 Mã lực
Nơi ở
Tổng Cót
Hôm sau đi Nông trường Việt Trung chơi bời và ăn heo rừng

[video]http://s98.photobucket.com/albums/l260/bvhung/?action=view&current=IMG_0859.mp4[/video]



Rừng thông lao xao ven đường (đường tắt từ QL1A sang HCM)





Rừng cao su Phú Quý



Bắt đầu post, show các kiểu

















Tụi nó chụp hoa xấu hổ



Hoa đây, nhìn yêu quá



Honda1S



Ngày xưa tụi Pháp gọi mủ cao su là Hevea, tức là nước mắt nàng tiên. Chả thấy tiên đâu, chỉ biết vô số người VN ta đã phải đi phu khổ sai cho Pháp rồi mãi mãi không trở về





Tập đoàn ăn nhậu hội NKBC đây





Ăn xong lại đi hát. Khoản này thì giống y tập đoàn AUY của BVC :D



Ở suối nước nóng Bang



Hết rùi. Còn đoạn vừa tắm vừa bảo vệ môi trường thì thẹn lắm ko post lên nữa nhá :)
 

zen_teen

Xe tải
Biển số
OF-43389
Ngày cấp bằng
15/8/09
Số km
322
Động cơ
467,710 Mã lực
Nơi ở
phố 8-3

cái này là hoa bồ công anh anh nhỉ:)
 

B_e

Xe điện
Biển số
OF-1377
Ngày cấp bằng
17/8/06
Số km
2,983
Động cơ
603,845 Mã lực
Nơi ở
Tổng Cót
Đâu, hoa của cây xấu hổ đấy! Hay còn gọi là hoa trinh nữ nhỉ ;))





Còn hoa bồ công anh nó dư vầy





Hỏi anh Gúc thì ra câu chuyện nó dư vầy:

Thuở ấy, nhà nọ từng có hai kiếp đàn bà, cả hai kiếp đến lượt mình, đều chôn chân thờ chồng đi lính.
Hai người đàn ông lần lượt ra đi, nhưng người về thì chỉ một. Người chiến binh dũng cảm ấy về làng trong tiếng tiền hô hậu ủng, xênh xang trong mũ áo vua ban và làm vẻ vang cho dòng họ. Nhưng khi đón chồng, người đàn bà thứ hai khóc thầm: “Cân đai, mũ áo, bổng lộc vua ban… tất cả đều đẹp nhưng mái đầu ta và ông ấy tự lúc nào đã ngả sang màu sương!…”

Vậy nên, kiếp đàn bà thứ ba vừa lọt lòng và nhoe nhoe khóc, thì cả bà, cả bố và mẹ cô bé chắp tay: “Lạy Phật! Lại thêm một cái tội nữa. Nhưng lần này, chúng ta sẽ không gả nó cho bất kỳ một người lính nào đâu nhé. Hai đời, chúng ta đã đợi chờ đến bạc tóc, thế còn chưa đủ sao?”.

Cô bé lớn lên mơn mởn như nụ hồng. Từ nhỏ đến lớn cả nhà không cho cô được nói chuyện với bất cứ một người lính nào để cô giữ lời nguyền thuở trước.

Một buổi sáng, xa xa vẳng tới tiếng trống ngũ liên. Cô gái bước ra vườn, đến bên bờ giậu đẫm sương. Chàng trai nhà bên đang gấp gáp khăn gói lên đường. Vốn là đôi trẻ vẫn cũng nhau chơi trò “đố lá”, họ cùng nhìn nhau rồi cùng cúi mặt, lớp lông măng ngăm ngăm trên mép chàng trai khẽ rung. Tiếng trống thúc dồn. Chàng trai đánh bạo:

- Thế… có chờ… không?

- Sao không hỏi xem bông tầm xuân có nở trước khi mặt trời lên không? - Cô gái cắn môi, nước mắt lăn tròn trên má.

Và thế là mặt chàng trai đỏ đến tận chân tóc. Lâng lâng như vừa được chắp cánh, chàng bấm bụng: “Ta có thể ra đi, dù “da ngựa bọc thây”.

Cô gái trở vào, mắt ngấn nước và thẫn thờ như người ốm, trong tiếng trống ngũ liên xa xa thúc dồn. Vậy là cả nhà biết. Họ trách lẫn nhau, rồi hai người đàn bà ôm nhau khóc. Bà cô gái thắp ba nén hương khấn người chồng quá cố: “Ông ơi! Có lẽ cháu ông đúng, bởi tôi nghiệm rằng, nếu bây giờ ông sống dậy, lại ra trận, thì tôi vẫn chờ ông. Ôi! Cái kiếp đàn bà!…”. Mẹ cô gái nức nở: “Chỉ tại mẹ thôi, chính mẹ đã truyền cho con dòng máu “đợi chờ”! Con làm sao khác được!”. Ông bố cố gạt đi: “Thì cũng phải có một đứa con gái nào đó chờ thằng bé ấy chứ, cũng như ngày xưa, trong căn nhà này bà chờ tôi vậy! Bây giờ, chỉ còn biết mong sao thằng bé ấy trở về!”.

Nhưng thằng bé không sớm trở về. Chàng tân binh hăng hái giết giặc trong vài trận rồi ngôi sao chiếu mệnh mỉm cười với chàng ta, đấng quân vương vốn giỏi chọn người, vừa nhìn thấy chàng trai đã nhận ra ngay rằng đây là một tên lính hầu trung thành vô hạn. Thế là, ngài cho rút chàng trai về, ngày đêm cận kề bên ngài, một bước cũng không được rời xa. Khi còn giặc giã, vua cần chàng đưa vồng ngực vạm vỡ ra che làn đạn giặc, còn khi hết giặc, vua càng cần chàng hơn, để giữ gìn quyền uy tối hậu. Chàng là lưỡi kiếm “trừng phạt” tuyệt hảo, sẵn sàng giáng xuống đầu bất kỳ ai, theo lệnh đấng quân vương.
Đã mười bảy năm rồi, cô gái chờ người lính ấy. Từ một thiếu nữ như nụ hoa chớm hé, nàng đã trở thành một cô gái quá lứa nhỡ thì. Bà nàng, rồi cha mẹ nàng theo nhau lần lượt trở về cõi Phật. Trước khi nhắm mắt, họ đều gọi con gái đến bên giường dặn dò: “Mai ngày nếu sinh con gái…”. Cô gái lặng lẽ khóc khi bà và bố mẹ mất, lặng lẽ khóc khi người yêu của chúng bạn trở về hay tử trận và cuối cùng, lặng lẽ để tang người yêu năm xưa, vì đã mười mấy năm rồi, chàng biệt vô âm tín.

Thế rồi một buổi chiều có tiếng vó ngựa ghé sát bên thềm.

Bước xuống từ yên ngựa là một người đàn ông phong trần và nhìn mọi vật từ trên xuống qua ánh mắt lạnh lẽo như thép. Ngang lưng anh ta thắt chiếc đai vàng vua ban. Đó là phần thưởng sau khi anh ta lập được công đâm vào lưng người bạn cũ. Người bạn này đã cả gan ngăn vua khi ngài hạ lệnh chém một danh tướng. Ông này chỉ vì mắt kém mà trót dâng vua một quả táo bị sâu ăn. Sau bữa tiệc ngập máu ấy, vua đã cất nhắc anh ta và cho phép anh ta về thăm nhà sau mười mấy năm xa cách. Mười mấy năm qua, người lính đó vẫn không quên người yêu xưa. Giữa cuộc đời bụi bậm, giữa triều đình đầy mưu kế sâu độc, cô trinh nữ nhà lành cắn môi cố nuốt giọt nước mắt chia ly vẫn không mờ nhạt mà thật lạ kỳ, lại càng như vầng trăng xa thẳm gọi anh về.

Người con gái lỡ thì bước tới vài bước rồi sững lại. Nàng hoang mang tự hỏi, không biết đó có phải là chàng trai hàng xóm năm xưa rụt rè mãi mới dám hỏi: “Thế… có chờ… không?”. Nhưng khi người đàn ông ấy gọi tên nàng bằng giọng nói thân thuộc, nàng khóc, tiếng khóc nghe như ngàn mảnh thủy tinh rơi, vì nàng phải chờ đợi quá lâu, và người nàng chờ nay đã biến thành người đàn ông có cái nhìn lạnh lẽo như thép.

Làng xóm đua nhau chúc mừng nàng. Các ông làm nghề “gõ đầu trẻ” đem mối tình chung thủy của hai người rao giảng trong các lớp học. Thế là từ đấy có thêm nhiều cậu bé chỉ mơ về chiến trận. Mơ về một mai mình được hầu cận đấng quân vương. Còn những cô bé thì chỉ ao ước sao mai này lớn, được chờ người yêu đến khi lỡ thì!

Không chậm trễ gì, người ta làm lễ cưới cho đôi tình nhân chung thủy. Vua ban áo tím cho nàng trinh nữ lỡ thì và đám cưới trọng thể hết chỗ nói. Hoàng hôn xuống, cạnh chén rượu bên mâm cỗ, quan khách tròn xoe mắt nghe chú rể kể chuyện. Mười mấy năm hầu cận vua, anh ta đã quen tính kín miệng. Và chỉ bốc lên khi rượu đã ngà ngà. Nhưng anh không biết nói chuyện gì khác, ngoài chuyện chém giết. Anh kể về những bữa tiệc đầy sơn hào hải vị ngập máu trong thời bình và say sưa mô tả các kiểu chết của nhiều người khác nhau dưới tay kiếm của anh. Cuối cùng, vì sao vua đã ban cho anh ta chiếc đai vàng.

Người trinh nữ nghe chuyện của chồng mới cưới và nàng đứng không vững nữa. Lảo đảo, nàng lùi dần về buồng. Nép mình trên giường trong bóng tối, nàng như ngửi thấy mùi tanh lợm của máu, và trên mặt nàng như có làn môi lạnh toát của những oan hồn lướt qua. Nàng vùng dậy, run lật bật, vội vàng châm lửa lên tất cả các ngọn đèn dầu lạc mà nàng tìm được trong buồng. Ánh đèn chập chờn đỏ quạch càng làm nàng thêm sợ hãi.

Vừa lúc đó, có tiếng kẹt cửa. Thân hình to lớn của người chồng mới cưới chếnh choáng tiến vào. Theo thói quen, anh ta vẫn mang theo thanh kiếm. Nàng nhìn lên, và thấy anh không vào một mình. Theo liền sau anh là một người đàn bà trong veo, tóc xoã - chỉ có bộ tóc là còn màu sắc - mặc quần áo đại tang, đang cầm một tấm áo đẫm máu giơ lên và cất giọng đều đều một cách kỳ lạ, lặp đi lặp lại như không bao giờ dứt:

-Hãy trả chồng cho ta! Kẻ giết bạn kia, trước khi mi bước vào giường cưới! Hãy trả cha cho năm đứa con thơ dại của ta! Hãy trả…

Vậy mà chồng nàng không nghe thấy gì cả, anh dựng thanh kiếm vào vách, rồi xáp tới đặt tay lên ngực nàng. Ngay lúc đó, nàng nhìn thấy máu từ tấm áo trong tay người đàn bà xoã tóc rỏ xuống hai bàn tay người chồng mới cưới. Nàng ôm mặt rú lên kinh hãi:

- Ôi kìa, máu! Máu nhiều quá! Máu đỏ cả hai bàn tay!

Chồng nàng giật mình nhìn lại. Anh vẫn không thấy gì cả, ngoài những vết sẹo ngang dọc nơi bàn tay mình. Anh dỗ dành:

- Ồ! Can đảm lên, cô em ủy mị! Chẳng qua là vì em quá hồi hộp đó thôi! Đã bao ngày ta chờ phút giây này. Nào, hãy vui lên.

Anh nói vậy, nhưng miệng không cười và mắt vẫn lạnh như thép, cũng như từ ngày về đến giờ, chưa một ai nhìn thấy anh cười. Người trinh nữ bỏ hai bàn tay che mặt. Nàng không nhìn thấy người đàn bà tóc xoã nữa, nhưng trên khuôn mặt đang gần xuống mặt nàng, nàng chỉ thấy khóe miệng mím chặt và cái nhìn lạnh lẽo như cái nhìn của Thần Chết. Lại sợ hãi cuống quít, nàng van vỉ:

-Hãy mỉm cười đi anh! Em van đấy! Hãy cười lên để em thấy anh của ngày xưa. Bao năm chờ đợi, em đâu muốn anh buồn…

Người chồng cố hết sức để mỉm cười. Đã lâu lắm rồi anh không làm cử chỉ đó nên bây giờ anh không biết bắt đầu một nụ cười như thế nào. Khó nhọc lắm, anh mới nhớ ra rằng, khi cười người ta phải để lộ ít nhất là một hàm răng. Anh nhếch môi, để lộ hẳn hai hàm răng chắc khỏe.

Nhưng anh quên rằng, khi người ta cười, chính đôi mắt cười trước, cái miệng cười sau, thậm chí chỉ cười bằng mắt cũng đủ. Mà đôi mắt muốn cười, trước hết tâm hồn phải cười đã, cho nên cố gắng để mỉm cười, trông anh lại thêm vẻ dữ dằn đe dọa của một con sói. Ngay lập tức, vợ anh co rúm lại và quay mặt vào trong, thổn thức cố kìm tiếng khóc.

Người chồng buồn bã soi trong tấm gương cười, ngắm kỹ mình, rồi tuyệt vọng:

- Thôi, thế là hết, cả một đời chờ đợi! Em chối từ ta, em ghê tởm ta ư?

Anh rũ xuống thành giường, rồi gầm lên như một con thú bị thương:

- Tại sao em chờ ta cả đời, để rồi chối từ ta? Tại sao em bắt ta phải cười! Còn đâu nữa chàng trai với lớp lông măng trên mép ngày xưa! Ta đã trở thành “người đàn ông không cười” của triều đình, từ khi bàn tay này nhúng vào máu bạn bè, bên những bàn tiệc đầy sơn hào hải vị. Đấng quân vương sai ta giết hết những kẻ bất tuân thượng mệnh bằng các chiếc đũa. Trong mọi chiếc đũa nạm vàng nơi bàn tiệc đều có một lưỡi dao tinh tế giấu ở trong…

Anh nức nở, đôi vai rung lên dữ dội:

- Ôi! Bạn ta! Người bạn đã cùng ta tựa vào lưng nhau tìm hơi ấm chống đỡ cơn gió lạnh chiến hào. Thôi, thế là hết và đây là đêm tân hôn vĩnh biệt, phần thưởng cuối cùng cho người lính quá nửa đời phụng sự đấng quân vương.

Tiếng nức nở dữ dội của người chồng mới cưới rung chuyển cả căn phòng. Rồi xách kiếm trên tay, anh bỏ đi biệt xứ. Có người nói rằng anh đã đến tìm vua, định bắt vua phải đền tội đã biến anh thành người đàn ông không biết cười. Nhưng vua đã kịp giết chết anh trước, bằng chính một trong những chiếc đũa nạm vàng nơi bàn tiệc. Cũng có người bảo rằng anh lại lao vào những cuộc chém giết mới không ghê tay cho quên ngày tháng.
Chỉ còn lại nơi quê nhà người trinh nữ lỡ thì. Nàng sống âm thầm như cái bóng, mà không một lần nghĩ đến chuyện tự giải thoát bằng cái chết. Nhưng cái tật hễ có tiếng chân hay tiếng động mạnh là đưa tay lên ôm mặt thì nàng không sao bỏ được.

Một hôm, người xã trưởng được mời đến để làm giấy chứng tử cho nàng. Nàng chết mà hai tay che mặt, người khâm liệm nắn thế nào cũng không bỏ ra.

Vài ngày sau, trên mộ nàng rùm roà mọc một loài cây thấp lòa xòa mang hình tròn tim tím buồn man mác. Mỗi khi có chân bước qua hay va chạm mạnh, những chiếc lá lăn tăn lại giật mình khép lại, xuôi xuống như bàn tay ai che mặt.

Những loài hoa cỏ mọc đầy chung quanh lấy làm lạ lùng lắm về chuyện đó. Một hôm, chúng chặn chàng Gió lại:

- Này, anh Gió! Ở đây, không có ai già như anh và trẻ như anh. Vậy anh hãy nói cho chúng tôi biết vì sao loài cây mới đến kia, tầm thường đến vậy, lòa xòa bên vệ cỏ, khách bộ hành dễ dàng giẫm lên, có gì đặc biệt đâu mà phải gìn giữ, hơi một tí lại lấy tay che mặt, điệu đà làm vậy?

Từng trải như chàng Gió mà cũng không trả lời được.
Thế là một đêm thanh tĩnh, dịu dàng, muôn hoa cỏ đang mơ màng trong giấc ngủ êm đềm, chàng Gió lướt tới bên loài cây tầm thường ấy, khẽ hỏi:

- Này cô em bé bỏng! Sao em hay che mặt thế? Ở đây có ai chọc ghẹo em sao? Em hay e thẹn lắm à? Nếu không, tại sao người ta lại gọi em là cây trinh nữ?

Đắn đo một chút, rồi loài cây ấy nhẹ nhàng đáp:

- Không phải thế đâu, mặc dù chết đi, em vẫn là trinh nữ. Em che mặt vì sợ. Ngày nay người ta càng tranh giành nhau dữ hơn, những bàn tiệc ngập máu vẫn còn nhiều. Vậy nên, mỗi va chạm, mỗi bước chân tạt qua đều làm em giật thót mình. Em sợ người ta sẽ gửi đến cho em đôi bàn tay đầy máu và khuôn mặt người yêu xưa chẳng biết cười.

Cây trinh nữ chợt co mình lại vì vừa nghe tiếng chân qua. Đó là bước chân sóng đôi của một đôi trai gái đang đi trong sương mù. Trước khi cẩn thận khép những mắt lá lại, cây trinh nữ cầu khẩn: “Ôi! Lạy Phật! Cầu cho đây không phải là bước chân của những người phải tiễn nhau về nơi ấy…”.

(sưu tầm)
 
Chỉnh sửa cuối:

safenoodles

Xe cút kít
Biển số
OF-15150
Ngày cấp bằng
26/4/08
Số km
16,372
Động cơ
640,504 Mã lực
Nơi ở
Phố cổ
Hôm nay em mới xem ảnh anh B_e đi phượt.
Thật thú vị!
Đời em ko biết bao giờ mới có khoảng thời gian phiêu diêu như thía.:P
 

quanco87

Xe tải
Biển số
OF-77119
Ngày cấp bằng
5/11/10
Số km
266
Động cơ
422,560 Mã lực
Tuổi
37
Nơi ở
Để gió cuốn đi............
Xếp vài cái bugi, tuýp mở, kìm... vào cốp. Đi mua cái áo mô tô mới nhớ ra là có một chiếc cho cu Quần cỡ 87 mượn mà mất luôn không thấy trả. Hmmmm...
Đính chính lại chút anh nhé !
Theo lời dặn của anh hôm ở 79 là :về giặt sạch rồi hôm nào mang xuống xưởng anh Tuấn cho anh , để có anh em nào đi đâu thì lấy mặc để đi nhóe !
Sau một tuần em mang giặt .....phơi khô gấp , đựng vào túi bóng mang xuống xưởng anh Tuấn móc vào xe của chị nhóe , chị ko chịu cầm về cho anh rồi vứt lại vào xưởng !
Sau một tuần nữa em quay lại xưởng thấy cái ao vứt ngổn ngang bụi bụi bẩn bẩn.........nhìn mà thấy thương vậy là em lại cầm về :D

Dạ đây áo của anh đậy ạ ;))

 

B_e

Xe điện
Biển số
OF-1377
Ngày cấp bằng
17/8/06
Số km
2,983
Động cơ
603,845 Mã lực
Nơi ở
Tổng Cót
Đính chính lại chút anh nhé !
Theo lời dặn của anh hôm ở 79 là :về giặt sạch rồi hôm nào mang xuống xưởng anh Tuấn cho anh , để có anh em nào đi đâu thì lấy mặc để đi nhóe !
Sau một tuần em mang giặt .....phơi khô gấp , đựng vào túi bóng mang xuống xưởng anh Tuấn móc vào xe của chị nhóe , chị ko chịu cầm về cho anh rồi vứt lại vào xưởng !
Sau một tuần nữa em quay lại xưởng thấy cái ao vứt ngổn ngang bụi bụi bẩn bẩn.........nhìn mà thấy thương vậy là em lại cầm về :D

Dạ đây áo của anh đậy ạ ;))
Đưa cho Gấu nhà anh thì ko bị vứt xuống cống còn may! Đi còn phải đi chui nữa là! Thôi.
 

autocare24/7

Xe tăng
Biển số
OF-57897
Ngày cấp bằng
27/2/10
Số km
1,122
Động cơ
455,850 Mã lực
Nơi ở
Bơ vơ Club
E mới tậu kon này, sơn màu ngành nhà mềnh nuôn. H.nào kụ Chánh cho xin 2 cái lô gô dán vào thay tem là ok



 
Chỉnh sửa cuối:
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top