Cụ kệ con mẹ 2 cái thằng kia, mời ông bà lên thành phố chơi ít bữa.
cụ xây lại cái nhà 3 gian mái bằng thì 400 có dư chứ k thiếu. Xây 1 bếp, 1 khách, 1 thờ, 1 ngủ riêng ra, kiểu này móng k cần tốn nhiều, cả hoàn thiện nếu xây 100m2 độ 350tr thì đẹp hết nấc lun. còn 50 vào tivi, tủ lạnh, máy giặt bếp là vừa đẹp, mấy cái lặt vặt sắm sauEm cũng nghĩ như này. Chỉ ngại là 400 mà ko đủ thì lại phải vay mượn. Ai sẽ lo khoản đó? Ko thì chỉ co kéo trong số 400 đó thôi. 2 thằng dê nhớn kia biết thế thôi, ko thèm dây dưa làm gì
Trồi ôi. Chã quê đâu mà có người phong độ đẹp trai kinh khủngE chưa thấy thớt nào mà chủ thớt vẫn đang chạy bộ thôi lại được đồng cảm nhiều như thế. Đơn giản là vì tâm sự nó rất chân thực. Ngoài ra đây là một case rất hay về nhân tình thế thái. Đọc comment của các cụ em thấy rất chí lý. Ở quê đôi khi cái tôi nó lớn lắm, nếu họ hàng anh em thông cảm thì chả tiếc gì nhau, còn bơ gạo cuối cũng thổi nốt. Nhưng nếu đã bị chạm nọc rồi thì kinh khủng. E cũng xuất thân từ quê như nhiều cụ, thậm chí chỗ quê em còn là dân tộc thiểu số núi đồi bạt ngàn chứ chả chật chội gì thế mà đợt vừa rồi bố em về mua một góc đồi làm nghĩa trang cho ông bà tổ tiên mà còn bị kèn cựa đố kị lên xuống. Lí do chỉ vì duy nhất có nhà e xây được mộ, tường rào gọn gàng như người kinh nên dân làng ngứa mắt. Thế đấy.
Em thấy cụ cũng có lý. Nước xa không cứu được lửa gần. Đúng là phải đặt địa vị vào hai bà chị kia, vẫn sớm tối bên bố mẹ nhiều hơn vợ cụ chủ thớt.Mình là vai hai ông anh bà chị cả đây, có ý kiến nhỏ nhoi phận quê nghèo chút thôi:
- Éo mịa: Từ bé đến lớn, nó cậy nó học giỏi, đi biệt, mỗi khi nó về nhà được dăm hôm thì cả nhà cả họ, cả làng lúc éo nào cũng xúm xít khen ngợi, tụng ca này nọ,... còn mình, cũng phận con, học hành kém hơn, ở quê lao động,... sát nách ông bà, lúc ông bà ốm đau, mệt mỏi, thăm hỏi chăm sóc thì toàn mình làm tất,... chẳng có ai để ý, đánh giá, khen ngợi động viên,... được 1 câu, nhiều lúc tủi thân muốn chết,...
- Rồi đến nay, vợ chồng nó ở thủ đô về, chắc lắm tiền nhiều của lắm nhỉ,... chẳng hỏi han các chị xem có cần giúp đỡ gì không ?.... mài cũng là phận gái, phận rể, đàn em,... bày đặt đứng ra chi tiền hô hào xây nhà cho bố mẹ,... thế chúng mài xây,... rồi 2 vợ chồng anh chị chúng mài chả nhẽ lại không đóng góp gì, chống mắt lên coi chúng mài xây, thi thoảng chúng mài về, hoặc chúng tao sang nhà bố mẹ có hôm các cụ yếu phải ở lại thì lại dùng cái nhà do chúng mài xây,.... cả họ, cả xóm, cả làng, cả xã, cả huyện,... lại xúm xít vào khen ngợi, tung hô chúng mài,... còn chúng tao thì vẫn lại bị ra rìa, phớt lờ không thương tiếc tiếp à ? Các cụ ốm đau, trái gió trở trời,... chúng mài về chăm sóc cho tương xứng với cái sự khen ngợi này nọ nhận được nhé,...
- Báo hiếu bố mẹ gì thì lặng lẽ mà làm, éo gì mà phải khua chiêng gõ trống,... chiếu trên hô hào,... tỏ ra ta đây có hiếu hơn anh chị chúng mài,...
Xa thơm gần thối, đời khổ lắm ai ơi,...
Nếu sau này không may BM vợ ốm mà nằm hàng tháng trời tính sao đây? có phải đến tay 2 bà chị không?Em thấy cụ cũng có lý. Nước xa không cứu được lửa gần. Đúng là phải đặt địa vị vào hai bà chị kia, vẫn sớm tối bên bố mẹ nhiều hơn vợ cụ chủ thớt.
Kệ mịa nó đi, miễn thằng em vợ nó hiểu là được rồi, còn chị vợ với hai thằng đồng hao kệ cha nó đi, quan tâm làm éo gì, vui thì chén rượu chén trà, không vui thì gặp nhau gật đầu chào là xong, mình sống có lòng với tứ thân phụ mẫu sao cho không thấy hổ thẹn là được. Mà con gái với con rể có cái quyền éo gì mà cấm ông bà không được xây nhà. Cách đơn giản nhất của vợ chồng nhà cụ giờ là bảo cậu út cưới vợ cho ông bà có chỗ dựa lúc ốm đau, không phải phụ thuộc vào hai đôi kia nữa.Kính các cụ,
Em có chuyện này mà mấy hôm nay trong lòng rối bời quá.Muốn có đôi dòng tâm sự để trước hết là giải tỏa nỗi lòng và sau là nhờ các cụ tư vấn xem em nên làm thế nào để giải quyết vấn đề này một cách hợp lý nhất.
Nhà vợ em ở quê nghèo, cách HN tầm 200km. Bố mẹ vợ em có 4 người con, 3 gái 1 trai út. Vợ em là con thứ 3. Em lấy vợ cũng được 10 năm rồi , 2 mặt con. Hiện tại 2 vợ chồng sống và làm việc tại HN. Em cũng là dân tỉnh lẻ, lên HN học ĐH và làm việc tại đây. Kinh tế hai nhà nội ngoại cũng không khá giả gì,ông bà nội ngoại đều hoàn cảnh như nhau. Em với vợ em bằng tuổi, hai đứa yêu nhau từ thời sinh viên năm nhất đến khi cưới là 5 năm nên cũng hiểu nhau khá nhiều. HAi đứa tự lực bươm chải ở trên HN mười mấy năm trời cũng có chút vốn mua được cái nhà chung cư nho nhỏ, hiện nay bọn em cũng có nguồn thu nhập ổn định, tiết kiệm được chút tiền để lo cho con cái ăn học sau này.
Về hoàn cảnh nhà vợ em như sau: Hai ông bà cũng cao tuổi rồi, đều ngoài 70 rồi ạ. Trong 4 chị em thì vợ em từ bé đến lớn học hành khá nhất, cũng có thể nói là niềm tự hào của cả họ ở quê ( Lúc học phổ thông vợ em được giải quốc gia, tuyển thẳng vào đại học) Ra trường lại đi làm ở công ty nước ngoài nên giờ thu nhập cũng khá tốt. Hai chị ở trên thì người làm công nhân, người làm thợ may..cả hai đều đã lập gia đình và sống ở gần bố mẹ vợ em ở quê. Cậu em út thì đang làm công nhân trong tận Bình Dương,năm về nhà được đôi lần. Vợ em tính hiền lành, khiêm tốn nên cũng nhiều người quý. Nhưng từ hồi mới quen vợ, về nhà vợ chơi em đã cảm nhận được sự khác biệt giữa vợ em và các anh chị em trong nhà, khác biệt về tính tình, quan điểm sống, về nhận thức.. Mặc dù vợ em rất quý và sống rất hòa đồng với anh chị em trong nhà. Bố mẹ vợ em thì hiền lành chất phác, yêu thương con cái. Nói chung là không có va chạm gì cả..
Nhưng từ khi vợ em đi làm, lấy chồng và ổn định cuộc sống trên này,thì em thấy có điều gì đó không ổn về thái độ giữa hai vợ chồng chị gái với vợ chồng em, có chút gì đó ganh ghét theo nghĩa tiêu cực. Vợ em thì vô tư nên không để ý lắm. Mặc dù xa nhưng vợ chồng em vẫn cố gắng thu xếp thời gian 2 tháng 1 lần về thăm nhà ngoại. Mỗi lần về là em cảm nhận được thái độ của hai ông anh kia, bằng mặt mà không bằng lòng. Em cũng quý và hay ngồi nhậu với mấy anh em họ ở quê vợ, thì họ đều nói với em rằng hai vợ chồng kia hay nói xấu vợ chồng em thế này thế nọ...Mặc dù vợ chồng em cư xử không hề tệ với hai vợ chồng kia. Xây nhà, làm ăn...gì đó vợ chồng em đều giúp đỡ nhiệt tình, con cái thi đại học lên nhà em ở hàng năm trời vợ chồng em đều vui vẻ chăm sóc các cháu...Mỗi khi nghe mấy ông em kia nói em đều buồn, nhưng nghĩ thôi thông tin vẫn chưa xác thực nên em đều để ngoài tai hết. Thằng em út nó rất quý vợ chồng em. Mỗi khi ra HN chơi nó đều ghé qua nhà em chơi một hai hôm rồi mới vào Bình Dương. Có lần 2 anh em ngồi nhậu nó khóc, bảo thương bố mẹ ở nhà, có 2 ông anh nhưng hỗn hào , coi thường bố mẹ vợ và nhiều khi nói trước mặt ông bà không ra gì. Ông bà thì hiền lành và thương con nên cũng chỉ biết im lặng, không nói được gì, chỉ dám tâm sự với con trai mà thôi.
Kinh tế hai vợ chồng kia cũng không khá giả, nhưng nhờ bên nội hỗ trợ nên cũng đều có nhà cửa đàng hoàng. Bố mẹ vợ em thì vẫn ở cái nhà cấp 4 cũ đã xây cách đây 40 năm rồi, nhà xuống cấp hỏng hóc nhiều chỗ mặc dù vợ chồng em cũng về hỗ trợ ông bà sửa sang trước đó. Nhiều đêm vợ em nằm thương bố mẹ mà chảy nước mắt...Em liền bàn với vợ là có 400tr tiền tiết kiệm, hay là bỏ ra để xây cho bố mẹ cái nhà mới. Đấy là việc cần thiết trước mắt nên làm. Tiền còn kiếm ra được, chứ sau này một hai chục năm nữa bố mẹ mất đi rồi muốn xây cho ông bà cũng chẳng được nữa rồi. Vợ em cũng đồng ý. Em bàn vợ về trao đổi với bố mẹ trước, nếu ông bà đồng ý thì trao đổi với các anh chị em trong nhà sau. Về cơ bản bố mẹ vợ em và thằng em trai thì đồng ý, nhưng còn e ngại hai vợ chồng kia. Em nói vợ trao đổi riêng với 2 chị gái trước xem ý tứ thế nào, nếu ok thì sẽ họp mấy anh em lại thống nhất ý kiến...Cuối cùng em nghe được thông tin thế này: Hai bà chị thì bảo giờ xây nhà cho bố mẹ chưa cần thiết lắm, nếu có tiền thì cho hai chị vay để làm ăn, chị cả thì muốn xây nhà cho thằng con cả để nó lấy vợ, chị hai thì muốn góp vốn mua cái xe tải nhỏ để chạy hàng cùng người bạn. Ý là ông bà giờ già rồi, ở các nhà đó mấy chục năm rồi có sao đâu (?!). Nói thật em nghe xong rất thất vọng , nhưng chưa đau đớn bằng câu chuyện hai ông anh kia thêu dệt, bảo là vợ chồng em chơi trội, có tí tiền mà vượt mặt hai anh, anh em trong nhà khó khăn thì không giúp ( ??????!!!!!), rồi nói ý tứ bóng gió là vợ chồng em muốn cướp mảnh đất đó của bố mẹ nên mới bày ra trò xây nhà này, sau này ông bà mất chắc chắn sẽ di chúc lại mảnh đất cho vợ chồng em..v..v...Em nghe xong thì uất hận cùng cực không nói nên lời. Bố mẹ vợ thì bảo thôi các con ạ, bố mẹ sống thế này cũng được rồi,giờ các anh chị con không đồng ý thì bố mẹ cũng không dám làm, sợ anh em trong nhà bất hòa lại hiểu nhầm về nhau thì bố mẹ có ở nhà đẹp hơn cũng không thấy vui vẻ gì.
Giờ ý bố mẹ vợ đã vậy, hai vợ chồng kia thì nhất quyết ngăn cản không cho ông bà xây nhà. Vợ em nó buồn từ hôm đó đến giờ. Em thì là áp út nên cũng không dám lớn tiếng ( hai ông anh kia thì cũng đều 44,45 tuổi rồi ). Chuyện anh chị em nghĩ gì về vợ chồng em thì em cũng không quan tâm nữa rồi, mình sống với nhà vợ 10 năm rồi bố mẹ vợ và vợ , các anh em họ nội ngoại hiểu cho mình là được. Chỉ thương vợ, thương bố mẹ vợ đến tuổi này rồi vẫn không được an hưởng tuổi già, con cái thì xa xôi không giúp đỡ được nhiều về mặt tinh thần...
Chuẩn roài, cám ơn cụ nhiều,... nháBệnh sĩ của dân VN quá nặng, ngay cả các cụ ở đây cũng vậy, chủ yếu thể hiện để cho người khác thấy có đạo đức báo hiếu bố mẹ.
Nhà vợ chủ thớt được mỗi vợ chồng cụ là ổn 3 người kia đều là công nhân khó khăn, ngày xưa dồn hết cho vợ thớt đi học chắc hai chị cũng khổ bây giờ ở gần lại thường xuyên qua trông nom bố mẹ, thằng út chắc gì nó đã biết, bây giờ ngon lành đã đối xử tốt thật với các chị chưa? cả 2 chị đều tỏ thái độ với vợ thớt thì phải xem lại.
BM vợ 70 rồi xây nhà ở được bao lâu nữa, dồn tiền xây đến lúc BM vợ ốm đau tính sao lại bổ đầu anh em à, nếu thớt có lòng sửa nhà thôi, mỗi tháng đưa cho ông bà vài triệu tiêu, còn lại để lo cho ông bà lúc nằm viện hoặc lúc ông bà mất anh chị em ko ai phải bỏ tiền ra.
Nếu cụ đã có khoản tiền khác để làm những việc trên rồi, 400 này để xây nhà thì xây 200 thôi, cho mỗi bà chị vay 100.
cụ tư vấn như ngẫn ấy. cái đất ở hương hỏa chẳng ai bán đi để rồi lại mua đất mới ở đó cả.thế là 2 cụ ở quê bị ảnh hưởng kinh tế của 2 cô con gái gần nhà quá rồi, cụ không nắm được thôi
nếu cụ muốn xây thì bán cái nhà cũ đi, chia đều tiền để các chị hết ý kiến
mua mảnh mới, xây nhà cho các cụ.... đều mang tên cậu út. cụ chỉ bơm tiền vào với tiếng cho vay thôi.
cậu út mới là người cần nhiều tiền để dựng cuộc sống nhất.
nếu không làm được thì cụ đón cc lên sống trên thành phố mà phụng dưỡng. (đừng lý do cc ở quê nhiều việc abc xyz)
nhà quê để vài tháng với tết về . giữ nguyên hiện trang. bao giờ cc mất bán mà chia cho đỡ đau đầu
Đều là chị em gái thì phải thương yêu nhau chứ nhỉ.mà vợ chộng cụ có tâm có tiền muốn giúp bố mẹ thiếu gì cách.nếu cậu em mà có hiếu tin tưởng được thì bàn với cậu ấy mà làm,áo gấm dđineem cũng được,mình làm cho bố mẹ là chính,cần gì tiếng tăm,còn bọn kia thích tiền,bất hiếu,tham lam thì không cần bạn tâm lắm.sống bình thường đỡ bấn,Kính các cụ,
Em có chuyện này mà mấy hôm nay trong lòng rối bời quá.Muốn có đôi dòng tâm sự để trước hết là giải tỏa nỗi lòng và sau là nhờ các cụ tư vấn xem em nên làm thế nào để giải quyết vấn đề này một cách hợp lý nhất.
Nhà vợ em ở quê nghèo, cách HN tầm 200km. Bố mẹ vợ em có 4 người con, 3 gái 1 trai út. Vợ em là con thứ 3. Em lấy vợ cũng được 10 năm rồi , 2 mặt con. Hiện tại 2 vợ chồng sống và làm việc tại HN. Em cũng là dân tỉnh lẻ, lên HN học ĐH và làm việc tại đây. Kinh tế hai nhà nội ngoại cũng không khá giả gì,ông bà nội ngoại đều hoàn cảnh như nhau. Em với vợ em bằng tuổi, hai đứa yêu nhau từ thời sinh viên năm nhất đến khi cưới là 5 năm nên cũng hiểu nhau khá nhiều. HAi đứa tự lực bươm chải ở trên HN mười mấy năm trời cũng có chút vốn mua được cái nhà chung cư nho nhỏ, hiện nay bọn em cũng có nguồn thu nhập ổn định, tiết kiệm được chút tiền để lo cho con cái ăn học sau này.
Về hoàn cảnh nhà vợ em như sau: Hai ông bà cũng cao tuổi rồi, đều ngoài 70 rồi ạ. Trong 4 chị em thì vợ em từ bé đến lớn học hành khá nhất, cũng có thể nói là niềm tự hào của cả họ ở quê ( Lúc học phổ thông vợ em được giải quốc gia, tuyển thẳng vào đại học) Ra trường lại đi làm ở công ty nước ngoài nên giờ thu nhập cũng khá tốt. Hai chị ở trên thì người làm công nhân, người làm thợ may..cả hai đều đã lập gia đình và sống ở gần bố mẹ vợ em ở quê. Cậu em út thì đang làm công nhân trong tận Bình Dương,năm về nhà được đôi lần. Vợ em tính hiền lành, khiêm tốn nên cũng nhiều người quý. Nhưng từ hồi mới quen vợ, về nhà vợ chơi em đã cảm nhận được sự khác biệt giữa vợ em và các anh chị em trong nhà, khác biệt về tính tình, quan điểm sống, về nhận thức.. Mặc dù vợ em rất quý và sống rất hòa đồng với anh chị em trong nhà. Bố mẹ vợ em thì hiền lành chất phác, yêu thương con cái. Nói chung là không có va chạm gì cả..
Nhưng từ khi vợ em đi làm, lấy chồng và ổn định cuộc sống trên này,thì em thấy có điều gì đó không ổn về thái độ giữa hai vợ chồng chị gái với vợ chồng em, có chút gì đó ganh ghét theo nghĩa tiêu cực. Vợ em thì vô tư nên không để ý lắm. Mặc dù xa nhưng vợ chồng em vẫn cố gắng thu xếp thời gian 2 tháng 1 lần về thăm nhà ngoại. Mỗi lần về là em cảm nhận được thái độ của hai ông anh kia, bằng mặt mà không bằng lòng. Em cũng quý và hay ngồi nhậu với mấy anh em họ ở quê vợ, thì họ đều nói với em rằng hai vợ chồng kia hay nói xấu vợ chồng em thế này thế nọ...Mặc dù vợ chồng em cư xử không hề tệ với hai vợ chồng kia. Xây nhà, làm ăn...gì đó vợ chồng em đều giúp đỡ nhiệt tình, con cái thi đại học lên nhà em ở hàng năm trời vợ chồng em đều vui vẻ chăm sóc các cháu...Mỗi khi nghe mấy ông em kia nói em đều buồn, nhưng nghĩ thôi thông tin vẫn chưa xác thực nên em đều để ngoài tai hết. Thằng em út nó rất quý vợ chồng em. Mỗi khi ra HN chơi nó đều ghé qua nhà em chơi một hai hôm rồi mới vào Bình Dương. Có lần 2 anh em ngồi nhậu nó khóc, bảo thương bố mẹ ở nhà, có 2 ông anh nhưng hỗn hào , coi thường bố mẹ vợ và nhiều khi nói trước mặt ông bà không ra gì. Ông bà thì hiền lành và thương con nên cũng chỉ biết im lặng, không nói được gì, chỉ dám tâm sự với con trai mà thôi.
Kinh tế hai vợ chồng kia cũng không khá giả, nhưng nhờ bên nội hỗ trợ nên cũng đều có nhà cửa đàng hoàng. Bố mẹ vợ em thì vẫn ở cái nhà cấp 4 cũ đã xây cách đây 40 năm rồi, nhà xuống cấp hỏng hóc nhiều chỗ mặc dù vợ chồng em cũng về hỗ trợ ông bà sửa sang trước đó. Nhiều đêm vợ em nằm thương bố mẹ mà chảy nước mắt...Em liền bàn với vợ là có 400tr tiền tiết kiệm, hay là bỏ ra để xây cho bố mẹ cái nhà mới. Đấy là việc cần thiết trước mắt nên làm. Tiền còn kiếm ra được, chứ sau này một hai chục năm nữa bố mẹ mất đi rồi muốn xây cho ông bà cũng chẳng được nữa rồi. Vợ em cũng đồng ý. Em bàn vợ về trao đổi với bố mẹ trước, nếu ông bà đồng ý thì trao đổi với các anh chị em trong nhà sau. Về cơ bản bố mẹ vợ em và thằng em trai thì đồng ý, nhưng còn e ngại hai vợ chồng kia. Em nói vợ trao đổi riêng với 2 chị gái trước xem ý tứ thế nào, nếu ok thì sẽ họp mấy anh em lại thống nhất ý kiến...Cuối cùng em nghe được thông tin thế này: Hai bà chị thì bảo giờ xây nhà cho bố mẹ chưa cần thiết lắm, nếu có tiền thì cho hai chị vay để làm ăn, chị cả thì muốn xây nhà cho thằng con cả để nó lấy vợ, chị hai thì muốn góp vốn mua cái xe tải nhỏ để chạy hàng cùng người bạn. Ý là ông bà giờ già rồi, ở các nhà đó mấy chục năm rồi có sao đâu (?!). Nói thật em nghe xong rất thất vọng , nhưng chưa đau đớn bằng câu chuyện hai ông anh kia thêu dệt, bảo là vợ chồng em chơi trội, có tí tiền mà vượt mặt hai anh, anh em trong nhà khó khăn thì không giúp ( ??????!!!!!), rồi nói ý tứ bóng gió là vợ chồng em muốn cướp mảnh đất đó của bố mẹ nên mới bày ra trò xây nhà này, sau này ông bà mất chắc chắn sẽ di chúc lại mảnh đất cho vợ chồng em..v..v...Em nghe xong thì uất hận cùng cực không nói nên lời. Bố mẹ vợ thì bảo thôi các con ạ, bố mẹ sống thế này cũng được rồi,giờ các anh chị con không đồng ý thì bố mẹ cũng không dám làm, sợ anh em trong nhà bất hòa lại hiểu nhầm về nhau thì bố mẹ có ở nhà đẹp hơn cũng không thấy vui vẻ gì.
Giờ ý bố mẹ vợ đã vậy, hai vợ chồng kia thì nhất quyết ngăn cản không cho ông bà xây nhà. Vợ em nó buồn từ hôm đó đến giờ. Em thì là áp út nên cũng không dám lớn tiếng ( hai ông anh kia thì cũng đều 44,45 tuổi rồi ). Chuyện anh chị em nghĩ gì về vợ chồng em thì em cũng không quan tâm nữa rồi, mình sống với nhà vợ 10 năm rồi bố mẹ vợ và vợ , các anh em họ nội ngoại hiểu cho mình là được. Chỉ thương vợ, thương bố mẹ vợ đến tuổi này rồi vẫn không được an hưởng tuổi già, con cái thì xa xôi không giúp đỡ được nhiều về mặt tinh thần...