Thời đấy em cũng mua nhiều máy Praktica của những người đi Đức về nhưng chủ yếu bán lại, em toàn dùng Pentax. Phim của Đức thì có Orwo loại cuộn lẻ (em ít dùng vì đắt) thường mua loại Orwo nhưng cuộn 5,1m hoặc 17m (tương đương với 3 cuộn, 10 cuộn phim lẻ) rồi lồng vào ruột và vỏ rời để dùng. Giấy ảnh của Đức cũng đẹp nhưng ít dùng toàn dùng giấy của Nga, Tiệp.
Film 17m
Vỏ và ruột film
Nhìn mấy cuộn film của bác mà e hoài niệm quá. E copy cả post của e ở bên voz sang đây ạ
Những năm gần đây, với thời đại bùng nổ smartphone nên ko ai còn dùng máy ảnh nữa, trừ những người nhiếp ảnh. Hồi nhưng năm 90 là thời của máy ảnh film, đi đâu cũng thấy thợ ảnh. Từ Hồ gươm, Thủ Lệ...
E vẫn còn nhớ đến tận những năm 2004-2005 ở HN vẫn còn máy ảnh film. Hồi bé e hay lấy mấy cuộn film ra và dơ nó lên bóng đèn để nhìn- thích thú vl luôn. Thời đấy, trước cổng Thủ Lệ phía Kim Mã toàn hiệu ảnh, nổi nhất là Mặt trời, trên cái túi ảnh có hình mặt trời màu đỏ các kiểu, Triệu tuấn tới 2002 mới có. Hồi 2003 e đi Cửa Lò chụp mấy phát check in với bố mẹ vẫn còn máy ảnh film, cái túi ảnh e vẫn giữ và nó là của hiệu ảnh Bình Minh. Đến 2005 e đi Phát Diệm, Tràng An cũng vẫn thấy thợ ảnh ở đây chơi ảnh film. Hồi bé e cũng hay lôi cái túi đựng ảnh ra và ngồi đọc mấy chữ trên đó, giống như mấy bác vào wc rồi lôi mấy chai dầu gội ra đọc hướng dẫn sử dụng ấy. “Hiệu ảnh... với các thiết bị photo minilab hiện đại của Mỹ, Nhật. Nhận tráng film, in phóng ảnh, phục chế ảnh cũ, chụp ảnh đám cưới, đám ma, hội nghị, trang điểm cô dâu blah blah....
Mở cái hộp fujicolor ra, đưa mũi vào ngửi cái mùi đặc trưng của nó mà tới giờ ko bao giờ e được ngửi lại cái mùi ấy nữa. Hồi đấy mẹ e bảo, từ nhưngx cuộn film ấy, người thợ ảnh phải lôi nó ra khỏi máy 1 cách rất khéo tránh để ánh sáng chiếu vào làm cháy film, rồi mang nó ra mấy hiệu ảnh. Tại đấy người ta có mấy cái phòng tối, lôi cuộn film ra và cho vào 1 cái chậu nước rửa ảnh, thế là nó thành ảnh??? Thế là ở nhà cũng lôi mấy cái film ra rồi cho vào chậu nước, nó éo ra ảnh xong còn mốc hết cả
Thời 2002-2006 là thời của máy kts, hiếm người dùng máy film, vẫn nhớ hồi đấy bố e còn phán 1 câu (2003): “máy film còn nét hơn máy số”
Từ 2010 với sự ra đời của ip4 thì người ta bắt đầu phổ cập smartphone, từ đấy nghề chụp ảnh dạo thất thế, những người thợ ảnh phải đi làm việc khác, e đến chùa Bái đính chỉ còn lác đác vài người, chắc phải đam mê lắm người ta mới trụ lại và chăcs người ta cũng ko phải nghèo đói gì, vì với nghề này thời đó ko thể kiếm sống. E nghĩ đã đến lúc nghề thợ ảnh đi vào dĩ vàng.
Nhưng không, vào mua hè năm 2011, ê di suối cá Cẩm Thuỷ. E đã ko tin vào mắt mình khi thấy vẫn còn rất nhiều thợ ảnh, họ vẫn đi vòng quanh và “làm kiểu ảnh đê anh ơi” càng bất ngờ hơn nữa khi mà ở bãi xe của suối cá Cẩm Thuỷ, ko phải là những chiếc xe du lịch như Hyundai universe 45 chỗ, ford transit hay innova mà là những chiếc Hiace đời 98, mazda 15 chỗ hỏng điều hoà. Những người khách du lịch vẫn mặc thời trang từ những năm 90, đầu 2000. Và càng ko thể tin nổi hơn nữa là những người thợ ảnh kia vẫn cầm chiếc máy ảnh rất giống chiếc Nikon F100 của ông cậu e, nó là những chiếc máy film ! Và đến giờ thì e còn ko tin vào tai mình luôn khi nghe những người thợ ảnh hỏi nhau” Đã tráng film chưa ?!”
E nghĩ e nghe nhầm cho đến khi họ lôi từ những chiếc túi đen của họ ra mấy cuộn fujicolor màu xanh thì e ko còn nghi ngờ gì nữa. Lúc này e lại nghĩ là hay là mình rơi vào 1 hố đen nào đó đưa mình trở lại những năm 90s, ko thể tin nổi, tại sao lại có 1 nơi mà mọi thứ kẹt lại ở năm 90 như vậy giữa năm 2011