Nước chúng ta
Nước của những người chưa bao giờ khuất (NĐT).
Lịch sử ngàn năm nay đã thế. Và giờ vẫn luôn thế. Có nhiều thời điểm, chúng ta đã phải nhẫn nhịn, chịu đựng một số tác quái của khựa; nhưng cơ thể chúng ta vẫn khỏe mạnh, nhà cửa chúng ta vẫn giữ vững.
Đây là bước leo thang không thể phủ nhận rất nguy hiểm. Hôm trước là nó ra bẻ hàng rào nhà mình; đến nay nó lại vứt đống rác sang sân nhà ta. Nếu ta không nói phải trái mà lặng im thì ku hàng xóm giang hồ ấy sẽ vứt tiếp thành đống, để cuối cùng sân nhà mình thành đống rác nhà nó, mai sau nó lại có thể trồng thêm cái cây trên đống rác đó để thu hoạch quả. Em cảm nhận thấy sự căng thẳng rõ ràng.
Nhưng từ mấy tối hôm trước, đại gia đình nhà mình đã họp lại, bàn cách không cho nó vứt thành đống rác; đầu tiên là em ra ngoài cửa, bắc loa nói lý với nó; cũng là để báo cáo với hàng xóm láng giềng, bạn bè gần xa về cái việc nó vứt rác sang nhà em; sau nữa, em cho mấy cháu bé nhà em (mà trẻ con ai nỡ uýnh nó) ra cầm mâm, mẹt đứng chặn ko cho rác bay sang; mà cái túi rác to ấy, muốn vứt hẳn sang sân nhà em cũng đâu có dễ; mấy thằng giang hồ lực lưỡng bê vác mới đặt sang được ở mép sân nhà em; em lại cho trẻ con ra ôm chân, xô đấy nó để nó không đặt túi rác xuống được. Bố mẹ em, vợ chống em thì đứng sau lưng mấy trẻ nhà em, đề phòng nó húc con em ngã thì còn ra ra đỡ (và cũng chỉ định đỡ và cao giọng nói lý với chúng thôi, chứ em cũng chả dại mang gậy gộc ra uýnh mà lại đi viện). Em dự là chỉ ít tuần nữa, mấy thằng lực lưỡng đó nó chán, nó cảm thấy e ngại một chút mà quay về nghĩ kế khác tìm cách vứt rác sang nhà em.