- Biển số
- OF-757578
- Ngày cấp bằng
- 16/1/21
- Số km
- 7,847
- Động cơ
- 164,930 Mã lực
Em không đi theo đường văn thơHai cụ theo luôn đi
Nghe danh cụ Binhminhbien nhưng chưa đc gặp, cụ 6997 thì văn thơ lai láng
Em theo đường xin ăn
Em không đi theo đường văn thơHai cụ theo luôn đi
Nghe danh cụ Binhminhbien nhưng chưa đc gặp, cụ 6997 thì văn thơ lai láng
Trời phá đám quá mợ nhỉ. Thấy ngta hẹn nhau cái là đổ cơn mưaCơ mà bữa nay em ko tham gia đc rồi, vừa ra cửa mà phải quay lại ngồi vì mưa to quá
Hnay em đc ngày luyện cơ tay, xe chết máy giữa đường ) ông trời đáng đánh mợ ạTrời phá đám quá mợ nhỉ. Thấy ngta hẹn nhau cái là đổ cơn mưa
Nghe cụ em quay những hai lần, thành ra lại như ko quayNas, quay xe!
Cụ nói quáEm không đi theo đường văn thơ
Em theo đường xin ăn
Hổng có phải. Tại các Cụ ý thấy em hay xấu hổ, các Cụ ý càng trêuCụ nói quá
Em hay gặp nick cụ ở mấy thớt có ảnh mấy cô sexy, cũng thấy tên cụ hay được gọi vào
Hu2, khổ thân mợ, thế mợ phải làm sao? Mấy h mợ mới về đc nhà? Thế này thì "cơn mưa mùa hạ" ko mang lại cảm xúc viết tình ca mà chỉ viết đc hờn ca thôi mợ nhỉHnay em đc ngày luyện cơ tay, xe chết máy giữa đường ) ông trời đáng đánh mợ ạ
Thế là lỗi tại cụ rồiHổng có phải. Tại các Cụ ý thấy em hay xấu hổ, các Cụ ý càng trêu
Ngày xưa em cũng mê bài này lắm, do Trường Vũ hát, hồi 15, 16t toàn cày nhạc vàng nên làm thơ thất tình cả tập dù chưa 1 lần yêuEm có mèo hoang
"Có phải em về trong đêm nay
Bước thấp bước cao ngả nghiêng trên đời này"
Em cứ dắt thôi, mãi cũng qua, tuy mệt phếtHu2, khổ thân mợ, thế mợ phải làm sao? Mấy h mợ mới về đc nhà? Thế này thì "cơn mưa mùa hạ" ko mang lại cảm xúc viết tình ca mà chỉ viết đc hờn ca thôi mợ nhỉ
Giọng Quang Lập, hát nhạc vàng, nhiều bài rất hay ạNgày xưa em cũng mê bài này lắm, do Trường Vũ hát, hồi 15, 16t toàn cày nhạc vàng nên làm thơ thất tình cả tập dù chưa 1 lần yêu
À vâng, ý em là bản e nghe ngày xưa là Trường Vũ hát, cùng mấy bài "Không giờ rồi"....Giọng Quang Lập, hát nhạc vàng, nhiều bài rất hay ạ
Hic, thế là mợ lại lên cơ tay rồi. Em mà dắt là về tay em đau 1 tuần luôn nên sợ lắm.Em cứ dắt thôi, mãi cũng qua, tuy mệt phết
Em còn nhìn thấy cái dép nó trôi trôi trong nhà người ta
Cơn mưa này ko làm em có cảm xúc gì, nhưng nếu viết em sẽ viết ghét ca luôn, hơn cả hờn rồi
Haha, nói về chủ đề trôi làm em vừa nghĩ đến 1 cái trôi mà vừa kinh vừa buồn cườiHic, thế là mợ lại lên cơ tay rồi. Em mà dắt là về tay em đau 1 tuần luôn nên sợ lắm.
Hà Nội mùa này lắm những cơn mưa, mợ viết bài "Dép trôi" có khi hot hơn "Lạc trôi" ý mợ ạ.
Em ko mợ ạ, em đi làm gần lắm, thấy trời nổi gió cái là e chào sếp về luôn.Haha, nói về chủ đề trôi làm em vừa nghĩ đến 1 cái trôi mà vừa kinh vừa buồn cười
Mà hnay mợ đi làm về có gặp mưa ko thế?
HN mùa ngập này ghê mợ nhỉ, thập cẩm thứ nó trôi luôn. May mấy bác nhạc sỹ toàn ngồi bên khung cửa sổ ngắm mưa rùi viết tình ca, chứ ra đường chắc "cảm hứng" của các bác bị "cảm cúm" luônHaha, nói về chủ đề trôi làm em vừa nghĩ đến 1 cái trôi mà vừa kinh vừa buồn cười
Mà hnay mợ đi làm về có gặp mưa ko thế?
Bài viết này hay quá, tiếc là nhà cháu hết quyền mời riệu cụ rồi. Thôi thì xin gửi bài thơ sưu tầm thay riệu vậy:Tháng năm
Thoáng đó mà sắc trắng loa kèn đã dần thưa trên phố… vậy là tháng tư đã sắp qua. Lác đác trong màu xanh trên những con phố là một màu tím dịu, tươi thắm và e ấp, và đâu đó đã thoáng tiếng ve nhè nhẹ lúc chập tối. Tháng năm đã về rồi!
Những ai đã trải qua quãng tuổi học trò, chắc đều chẳng thể nào quên được những ngày tháng năm … khi mùa thi vừa qua và mùa chia ly vừa đến. Sau những lo lắng của mùa thi là những phút xả hơi của cái lũ “quỷ chẳng tha, ma chẳng ngán” … đủ các trò nghịch ngợm, xả hơi, trốn học để chờ tới ngày chính thức được nghỉ hè. Những kỷ niệm mà sau này cả vài chục năm, khi gặp nhau và nhắc lại vẫn làm cho những cô bé ngày nào mặt mũi đỏ bừng vì …yêu cái thời ngây thơ đó. Những kỷ niệm thủa học trò luôn ngây thơ, trong sáng – hoặc có chăng chỉ hơi lốm đốm, như màu áo trắng sau những ngày “chiến tranh” giữa các chỗ ngồi. Thoảng cũng có khi rực rỡ như những cánh phượng nở sớm tháng năm, đọng lại đến nồng nàn trong những con bướm phượng đậu trên trang lưu bút.
Tháng năm, rực rỡ nhất có lẽ là màu hoa bằng lăng. Bằng lăng tím rịn trong ký ức học trò, một màu tím nhẹ nhàng, mơ mộng chứ không nặng nề, đau đáu như màu tím Huế. Màu tím bằng lăng đẹp lắm, kỷ niệm học trò cũng đẹp lắm, nhưng tất cả đểu rất dễ nhòa đi sau những cơn mưa, những kỳ thi chuyển cấp, hay những giông bão đầu đời mà đa số chúng ta phải trải qua trước khi được gọi là người lớn. Có lẽ vậy mà màu tím bằng lăng chỉ đọng lại trong ký ức, chứ không mấy khi được lưu giữ lại trong những kỷ niệm hữu hình để cùng ta đi qua thời gian. Và mỗi khi nhớ lại, thì ký ức xưa sẽ lung linh, rực rỡ, hoặc trầm mặc, cô đơn như tâm trạng của mỗi người lúc nhớ về kỷ niệm.
“Con đường em về ban trưa,
Hoa tím nghiêng nghiêng đợi chờ
Tuổi em vừa tròn mười bảy
Tóc em vừa chớm ngang vai
Con đường em về mưa bay
Ta đứng trông theo bao ngày…”
Đó, ký ức về hoa tím khi em mười bảy tuổi có thể là như vậy đó! Ta đứng ở góc quẹo để trông em đi học về qua. Dù cái tuổi 17, cái tuổi bẻ gãy sừng trâu đó chưa phải là cái tuổi đẹp nhất của người con gái, nhưng mái tóc nghiêng nghiêng của cô bé đó cũng đủ làm cho cậu bé ngày nào đứng đến mòn cả mấy đôi dép, chỉ để nhìn theo bóng hình người thương trong mộng của mình đi qua…
Sau rồi, vẫn là hoa tím, màu tím tưởng đã chững chạc hơn khi ta tưởng mình đã là người lớn. Nhưng rồi rốt lại, tất cả vẫn chỉ là câm lặng. Một điều gì đó, chắc đã được tóm gọn vào một câu nói vô cùng đơn giản, ngắn gọn và kinh điển, vậy mà ai đó vẫn chưa bao giờ nói với ai… vẫn chỉ để tất cả chìm vào lặng yên của ký ức, cùng với màu tím của ngày nào.
“Em đừng đi! Xin em đừng đi!
Vì ai đó còn chưa nói với ai điều gì
Ngày ngày mặt trời hôn lên bước chân
Và hoa tím vẫn rơi đầy sân...”
Chiều nay, cơn mưa đầu mùa đã ào ào trút xuống! Cơn mưa xóa sạch lớp bụi thời gian, nhưng cũng làm nhạt bớt màu ký ức. Cơn mưa làm cho ký ức ngày nào, dù đã nhạt phai nhưng vẫn trở thành tươi mới, cơn mưa làm dịu mát lại tâm hồn khô hạn của ta lúc xa nhà, và cơn mưa làm cho tiếng ve thêm trong trẻo, bớt đi phần nào khắc khoải của tháng năm.
“Hạ về rồi em có biết không em?
Đã xa lắm những chiều nồng hoa sữa
Những nẻo đường đã bắt đầu nhen lửa
Đốt cháy bao điều nhung nhớ tháng năm.
Kỷ niệm xưa giờ quá đỗi xa xăm,
Anh tưởng đã mất em trong nhịp thở
Tưởng đã quên đi một thời thương nhớ
Một thủa vui buồn bên những bước chân quen.
Hạ nồng nàn như một chút men
Cho anh say cơn mưa chiều đất lạ
Kỷ niệm xưa, lại trở thành quen quá
Lại vô tình cho anh đắm say em! "
Chiều nay lại mưa… vẫn chỉ có ta ngồi một mình ở quán café nhỏ chờ em. Và em, em có ghé qua đây, để làm cơn mưa cho riêng mình ta trong một chiều tháng năm cô độc?
Em về ko kịp chào sếp mà phải quay đầuEm ko mợ ạ, em đi làm gần lắm, thấy trời nổi gió cái là e chào sếp về luôn.
Haha, thì chúng ta chúng ta cũng cảm nó khi yên ả màHN mùa ngập này ghê mợ nhỉ, thập cẩm thứ nó trôi luôn. May mấy bác nhạc sỹ toàn ngồi bên khung cửa sổ ngắm mưa rùi viết tình ca, chứ ra đường chắc "cảm hứng" của các bác bị "cảm cúm" luôn