Giờ ko biết có thay đổi gì ko, chứ 10 năm trước hàng may mặc đi Nhật ko cần quota. Chỉ cần có khách.Có thể mợ ấy có người quen bên Nhật đặt hàng.
Có thể mợ ấy thất nghiệp nhưng có cô em hay ông anh đang làm chủ công ty may 1000 công nhân.
Có thể ông chồng lương 17 triệu ấy đang làm phòng xuất hàng sang Nhật có sẵn mối rồi.
Có thể... mợ ấy là Nhật kiều với đội ngũ họ hàng hùng hậu ở cố quốc.
...
Gần 15 năm phục vụ các đơn hàng đi Nhật. Giám sát gia công tại các nhà máy lớn cũng có, tự mình quản lý cũng có... và cuối cùng được thành quả là, kinh nghiệm đầy mình nhưng tiền thì.. nhìn xuống trắng bàn tay. Nhẽ tại số đen
Giờ thì đang ở Osaka. Và theo bản năng nghề nghiệp trót ăn vào máu, thì thấy là hàng may mặc đang bán tại các siêu thị cho phần đông đại chúng cần lao bên này, 6-7 phần là made in TQ. Chất lượng tốt hơn chút thì có hàng made in Cambodia, Myanmar, Bangladesh. Made in VN chỉ thấy có ít hàng dệt kim của Doximex...
Việc mở một xưởng may đủ tiêu chuẩn xuất khẩu đi Nhật (đi Nhật khéo dễ hơn đi Âu Mỹ vì ko cần izo iziec gì cả ) cũng ko phải quá khó. Đừng ham to, chỉ cần cái xưởng nhỏ, mặt bằng sạch sẽ cỡ 3 chuyền là ổn (Đơn hàng nhiều thì cho tăng ca. máy mà chạy đc hết công suất chả thích hơn bữa đực bữa cái, nhờ?) Cái khó cũng ko phải ở nguyên liệu đầu vào (đầu ra là cái khó nhất trong chuỗi rồi còn lo đc thì đầu vào ngại gì ), cũng ko phải ở thủ tục hải quan hay thuế má này nọ (mấy chuyện này là muỗi ). Cái khó nhất là cách đối phó với các bạn công nhân, lực lượng tiên phong cơ
Cơ mà nói gì thì nói, làm gì cũng phải có đam mê. Ko đam mê nghề thì ít cũng phải đam mê tiền. Mà đam mê nhiều khi còn chết bỏ cha bỏ mẹ nữa là ko.. Nên là ko hiểu cái bà chủ thớt bả nghĩ gì khi rất chỉn chu câu chữ để lập cái top này? Nhẽ bả đùa cho vui
Ai giờ đưa cho tỷ rủ quay lại nghề may, nhẽ phải lên núi thiền ít bữa cho tâm tĩnh cái