Chuyện này tùy người. Bm em trước là chủ doanh nghiệp, giờ không điều hành nữa, còn sức khỏe, chủ động về kinh tế nhưng cũng không phải kiểu người thích đi, thực tế cũng ít đi.
Mà bm em tiêu tiền như rác, không phải dạng tiếc tiền đâu.
Do tính người cụ nhỉ.
Chỗ em có một công ty tư nhân, ông bà chủ siêu giàu và rất có thế lực, mối quan hệ ở tỉnh. Bà chủ hơn 50 tuổi tẹo, gặp lần đầu chắc tưởng công nhân hay bà nội trợ. Chị ấy biết chơi cầu lông nhưng trình độ kém thôi, ông chồng làm cái sân cầu lông trong công ty, bỏ toàn bộ chi phí cho vài nhân viên và mời thêm ở ngoài vào để chơi cùng. Nhà chẳng có gì ngoài tiền, mua cái vợt cầu lông thì bảo bọn shop bán cho cái xịn nhất, thế là bọn đểu nó bán cho chị ấy cái vợt 9 củ rưỡi dành cho vận động viên nữ chuyên nghiệp. Xong một cụ trong hội phải đi mua cho cái vợt 1 củ 6 chị ấy mới đánh được.
Chị này tính không thích ăn mặc chơi bời gì, ngại giao tiếp. Nhờ người rủ bọn em đến chơi cầu lông, bọn em hẹn đến (thường gần 18h mới đến được), là chị ấy ngồi đợi từ 17h (chả có việc gì làm vì giúp việc làm hết rồi). Bọn em đến chị ấy rất thích nhưng lúc đầu còn không nói chuyện với bọn em, bọn em hỏi gì trả lời nấy làm bọn em tưởng chị ấy khinh người, mãi sau mới biết tính người ta vậy. Ông chủ thì bảo anh em cố gắng duy trì sinh hoạt đều, tháng công ty trích 5 triệu cho câu lạc bộ hoạt động.