Sau khi tiếp xúc với hai Đại sứ Liên Xô tại Hoa Kỳ Dobrynin và Đại sứ Trung Quốc Huang Hoa (Hoàng Hoa), Kissinger nhóm họp với Xuân Thuỷ ngày 17-10-1972 tại Paris, thu hoạch một số nhân nhượng về Uỷ ban hoà giải hoà hợp quốc gia, chương trình thay thế vũ khí cũ tại miền Nam VN. Kissinger bay qua Sài gòn ngày 19 tháng 10 để trình bày toàn bản dự thảo Thoả hiệp cho Thiệu. Nixon dặn Kissinger tránh chạm trán trước ngày bầu cử Tồng thống tháng 11 tại Hoa Kỳ. Kissinger và Bunker phải đợi 15 phút, Hoàng Đức Nhã mời vào phòng họp. Nguyễn Văn Thiệu không có một lời chào đón xã giao, thản nhiên đọc và không phê bình bức thơ riêng của Nixon do Kissinger trao lại. Xong Thiệu mời hai vị khách Mỹ bước sang phòng kế bên để gặp Hội đồng An ninh Quốc gia, có hai đại sứ Trần Kim Phượng (Washington) và Phạm Đăng Lâm (Paris) tham dự. Phái đoàn Hoa Kỳ có thêm Phó Đại sứ Charles Whitehouse, tướng Abrams, Đại sứ Sullivan, W. Lord và David Engel). Bầu không khí nặng nề bắt đầu. Thiệu tuyên bố giao cho Nhã thông dịch mặc dù phía VN đều nói tiếng Anh thông thạo. Nhã “bắt đầu chế giễu vai trò của mình, proceeded to mock his role” bằng cách chỉ tóm tắc lại gần phân nửa tất cả lời thuyết trình của Kissinger. Khi Kissinger lưu ý về điểm này. Nhã trả lời ngáo ngổ “I am a master of contraction, Tôi là một bực sư về khoa cắt ngắn!”. Kissinger ghi: “Như thường lệ, Nguyễn Văn Thiệu hỏi vòng quanh, tránh đề cập thẳng vấn đề hiệp ước chính. Bất thần, ông chất vấn tôi: Hiệp ước có cần thiết cho chuyện bầu Tổng thống Mỹ hay không? Tôi liền đọc cho ông nghe tài liệu viết tay của Nixon dặn tôi: “Do not let the timing be affected by the election”.
Rõ ràng Thiệu không muốn ký sớm. Trong thâm tâm, Thiệu dư biết cuộc du hành của Kissinger tại Sài gòn nhằm mục tiêu thúc Thiệu chấp nhận ngay hiệp ước vì có lợi cho ứng cử viên Nixon. Thiệu lợi dụng để đòi hỏi một số tu chính. Phía Hoa Kỳ than phiền chíến thuật trì hoãn, mua thời gian, và mập mờ - dilatoriness, procrastination, ambivalence - của chính quyền Sài gòn. (Ending the Vietnam War,trang 350-351).
Ngày 21 tháng 10, Ngoại trưởng Trần Văn Lắm trao cho Kissinger bản đề nghị sửa lại 23 điều khoản trong dự thảo Hiệp ước. Theo chương trình, Kissinger và Bunker gặp lại Hội đồng an ninh VNCH lúc 2.30 trưa cùng ngày. Lúc 3 giờ chiều, Nhã điện thoại để thông báo - không cho biết lý do và không một tiếng xin lỗi - phiên nhóm hoãn đến 5 giờ chiều. “Y nói theo kiểu cách của Humphrey Bogart mà có lẽ Nhã đã học đòi đâu đó trên màn ảnh!”, Kissinger cay cú ghi lại như vậy (Ending the Vietnam War,trang 358).
Đúng 5 giờ 30, vẫn không thấy hình bóng Nguyễn Văn Thiệu. Bunker bực mình kêu Dinh Độc lập thì được trả lời Thiệu đang nhóm Hội đồng Nội các. Bunker đòi nói chuyện với Nhã. Văn phòng đáp: Nhã vừa bước ra ngoài, không biết đi đâu. Một giờ sau - tức là trễ gần 5 giờ theo ước hẹn - Thiệu điện thoại cho Bunker hay Nội các chưa họp xong. 45 phút sau, Nhã điện thoại báo tin Thiệu sẽ tiếp Kissinger và Bunker ngày kế tiếp, lúc 8 giờ sáng. Bunker bắt bẻ: “có sự chậm trễ ít nửa giờ đồng hồ, giờ Washington”. Nhã liền gác điện thoại. Kissinger và Bunker hỏi nhau: “Những hành vi xấc xược này phải chăng báo hiệu một vụ chạm trán sắp đến? Về vấn đề gì?” (Ending the Vietnam War, trang 358-359).