Chào cccm, em tình cờ đọc được truyện dưới đây bên WTT, một câu chuyện với tình tiết nhanh, miêu tả tâm lý tinh tế, rất hay và cuốn hút nhưng còn đang dang dở, vì vậy em đưa lên đây mong cụ mợ nào biết tìm truyện này ở đâu, hay bản gốc của nó tên gì thì chia sẻ với em nhé.
Cảm ơn các cụ mợ.
Đây hoàn toàn là truyện em copy về ạ! Tên truyện là “Hậu trường” thì phải, với lời đề từ là một câu thơ của Nguyễn Bính…
Các cụ chê không có ảnh, em chèn mấy cái vào cho sinh động
nguồn ảnh: tạp chí mannup
HẬU TRƯỜNG ( Tôi uống cả em và uống cả.Một trời quan tái ....)
1. Số 1
Anh ko kì vọng về cuộc gặp gỡ cuối giờ chiều lắm nên trong khi sắp lịch hẹn cô gái vừa tới thành phố, anh cũng hẹn thêm vài người bạn bàn một số công việc chưa giải quyết được. Ở đô thị loại 3 như nơi anh đang sống hầu như mọi người biết nhau. Mấy người anh hẹn hôm nay cũng vậy, đó cũng là bạn bè cùng trang lứa, vài người bên các sở ngành khác nhưng tựu chung biết nhau và có công việc liên quan tới nhau. Hẳn là công việc đều tốt nên cuộc nói chuyện khá vui vẻ. Như một quy định ngầm, khi anh đã gọi họ ngồi chung bàn như thế tất họ biết cần phải cư xử như thế nào.
Và dường như anh đã quên mất cuộc hẹn của mình. Anh ngồi thoải mái hơn khi dựa cả phần lưng vào chiếc sô-pha mềm mại và đưa mắt nhìn ra con đường chạy ngang quán trong chiều tàn. Nắng rải rực rỡ mầu quạch đỏ trên nền đường, hàng cây ven đường còn khá nhỏ lá xôn xao trong gió. Một chiều đẹp! Vào đúng khoảnh khắc anh vừa tự cười với điều đó thì chiếc xe dừng lại phía bên kia đường trước cửa quán và mở cửa là một cô gái. Anh nhìn thấy phần đầu nhô lên trước tiên sau khi cửa xe đóng. Chắc cô ấy chỉnh lại đồ. Anh mỉm cười với ý nghĩ của mình. Phụ nữ thật khổ sao lúc nào họ cũng hi vọng phải thật hoàn hảo nhỉ? Sự cẩu thả của họ nhiều khi cũng đáng yêu mà. Để khi quay sang mấy người bạn anh không thể không phá lên cười khi thấy tất cả cùng chú ý tới sự xuất hiện đó. Nếu nói không ngoa thì thế này: những cô gái có chút nhan sắc ở đây, hầu như các anh đều biết. Anh mở lời đầu tiên: Tên? Tuổi? Làm gì?- một chầu buổi tối.
Rồi trong khi cô gái vẫn ở ngoài, các anh đã có 1 cuộc cá cược và anh được cử để xác minh thông tin. Trò đơn giản này từ lâu anh đã quên nhất là từ khi được cử xuống đây làm việc nhưng anh không có lí do gì để lo lắng điều đó. Khi còn học ở New South Wales, anh đã nổi tiếng là gã đào hoa.... nhưng chuyện đó để sau còn giờ chờ cô gái đã.
Bước qua khỏi đầu xe, anh đã nhìn thấy cô gái. Cũng khá nhỏ nhắn với chân váy bút chì mầu đen, áo crop top trắng, tóc ngang vai uốn nhẹ, đeo kính đen; dáng đi nhanh nhẹn... Anh bật tay không định trước: “Cũng hứa hẹn đấy chứ”. Cả bàn hưởng ứng. Cô gái mở cửa bước vào cùng với đó là mùi thơm khá dễ chịu, nhìn khắp một lượt rồi chọn một bàn phía tay phải của anh ngồi, bỏ kính, mở điện thoại. Và điện thoại của anh rung lên. Đó là cô gái anh có hẹn.
Trong phút chốc anh trở lại thực tại. Đó là cô gái nhận được 2 lời giới thiệu khá tốt và anh ko đánh giá cao những cô gái như thế khi ra ngoài làm. Anh nói mọi người chờ anh để anh qua xác nhận thông tin rồi đứng dậy tiến về phía bàn cô gái.
Nhận ra người tiến đến có thể là người cần gặp, co gái đứng dậy khá nhanh, đưa tay ra chủ động rồi chào anh và nhoẻn cười. Anh không thích những cô gái chuyên nghiệp xã giao như thế nên khá hờ hững khi chạm vào tay của cô ấy và tỏ vẻ trịnh thượng: “Em đi chắc mệt?”. Cô gái đáp lại khá lễ độ và thành thật mà không để ý tới sự mỉa mai của anh: “Dạ. Cảm ơn anh. Em quen rồi ạ”. Và sau khi đồ uống được gọi xong, cô gái đã đưa ngay tài liệu đc chuẩn bị trước cho anh. Trong khi anh rất hững hờ với những gì cô gái đang nói thì cô trình bày rất bài bản, khúc triết. Ánh mắt anh vô tình dừng lại nơi cổ áo của cô với sợi dây chuyền nhỏ tí xíu nhưng mặt kim cương sáng lấp lánh. Thêm một lí do anh ko thích những phụ nữ đeo trang sức, những phụ nữ ý thức được quyền lực của nhan sắc. Họ thường không đáng tin cậy. Khuôn miệng xinh đẹp với mầu son đỏ quyến rũ này đã thốt ra những điều tương tự ở bao nơi và bao người đã kết thúc trên giường với cô nàng.
Nhận ra sự lơ đãng của anh, cô gái dừng lại và nhìn anh rồi với nụ cười chết người tinh quái: “Sự hứng thú bắt đầu sau khởi động luôn hay hơn khi ta chưa bắt đầu” và nàng mời anh ăn tối. Chợt nhớ tới lời cá cược, anh hỏi cô gái: “Em tốt nghiệp bao lâu rồi?”. “ Em chưa khi nào học đại học”. Cô lại cười nhìn anh....
Bên ngoài nắng rút dần, bỏ lại con đường chìm dần vào chiều muộn. Anh đứng dậy “Tôi sẽ mời em ăn tối chứ không phải em”
- Em có cơ hội làm việc không nếu từ chối - Ánh mắt ánh lên vẻ lạnh lùng, kiêu hãnh. Lần này cô ta đã giành được thế chủ động!
Sự khó chịu dù cố giấu vẫn lộ rõ trong cái nhăn mặt của anh: “Tôi nghĩ em tự biết điều đó. Tôi sẽ nhắn địa chỉ nhà hàng” rồi bước ra khỏi bàn.
Cô gái ngẩn người trong đôi phút phát hiện ra mình đã quá tay trong khi nêm nếm mùi vị nhưng vẫn cười khá dịu dàng nhìn sang phía bàn bạn của anh.
*
* *
Trên đường lái xe về nhà anh lục tung đám bạn quen biết để tìm hiểu về cô. Lĩnh vực cô đang làm việc khá rộng nhưng cô cũng không thể bé như con kiến để anh không biết. Hai người bạn cung cấp những thông tin mơ hồ cho anh chỉ là nghe nói khiến anh tức giận tới mức đập cả cổ tay vào vô lăng đau điếng. Cô ta đâu thể không có lí lịch như thế, cô ta trốn ở dưới ô dù nào mà dám ngạo mạn với anh như thế???
Từ lúc đó tới khi anh đến nhà hàng, anh luôn ở trong tâm trạng cực kì khó chịu muốn đá đụng bất cứ thứ gì anh chạm tới. Anh mặc áo phông và quần kaki để giúp mình thoải mái hơn. Khi anh tới thì cô ta đã xuất hiện. Trong bộ váy trắng mềm mại với đôi môi hồng nhạt trông cô ta có vẻ dễ thương hơn nhưng anh không ghi nhận điều đó lắm. Anh bước lại chủ động chìa tay ra bắt, trong khoảnh khắc anh nhận thấy bàn tay cô khá mềm nhưng cái nắm tay rất chắc chắn. Anh chủ động chọn đồ ăn và trò chuyện. Anh đã hình dung cô ta sẽ khoe khoang những mối quan hệ mang cô ta tới đây nhưng suốt cả cuộc nói chuyện tịnh cô ta không đề cập tới. Cô ta nói khá ít, thận trọng và tỏ rõ vẻ chú ý tới anh. Nếu ko phải do phần mất thiện cảm từ trước với những định kiến của anh thì có lẽ anh đã có buổi tối thoải mái. Vì công bằng mà nói cô ta có vẻ ngoài khá ưa nhìn, thần thái rạng rỡ và dù rất chuyên nghiệp trong công việc nhưng khuôn mặt rất trong sáng. Cô ta không có vẻ già đời của dân dự án như anh vẫn tiếp xúc.
Bữa ăn kết thúc, anh cố gắng tỏ ra lịch sự khi đề nghị đưa về nhưng ngay lập tức đã bị từ chối với lời bỏ ngỏ biết anh đã không thể cố hơn được nữa. Cô ta chứa thứ gì trong cái đầu tinh quái vậy và cô ta muốn những gì? – đó là câu hỏi lớn với anh lúc này. Nghề nghiệp dạy anh cần điềm đạm, từ tốn nhưng trong khoảnh khắc khi bắt gặp ánh mắt tinh quái của cô ta nhìn mình, anh đã ước mình có thể mua đáp án ngay lập tức!
Tối đó anh về nhà đã lưu số điện thoại của cô ta thành số 1. Người duy nhất trong danh bạ không có tên!
Chỉnh sửa cuối: