em bổ sung thêm ngoài tư tưởng Juche (Tự chủ, tự lực, tự cường) thì TT còn theo học thuyết Sogun (Quân sự trên hết)
Học thuyết Songun (선군정치), hay "Chính trị quân sự trên hết," là chính sách được Cộng hòa Dân chủ Nhân dân Triều Tiên áp dụng và phát triển bởi Kim Jong Il vào những năm 1990. Đây là chính sách đặt quân đội và quốc phòng lên hàng đầu trong quản lý và điều hành nhà nước, với mục tiêu xây dựng Triều Tiên thành một quốc gia có khả năng tự vệ mạnh mẽ và sẵn sàng đối phó với mọi thách thức.
Học thuyết Songun có một số điểm chính:
- Quân đội là trung tâm của quốc gia: Quân đội Nhân dân Triều Tiên (KPA) không chỉ là lực lượng bảo vệ quốc gia mà còn đóng vai trò dẫn dắt trong chính trị, kinh tế và xã hội. Quân đội được coi là nhân tố chủ chốt trong việc thúc đẩy phát triển và ổn định đất nước.
- Quân sự hóa và ưu tiên nguồn lực cho quốc phòng: Trong bối cảnh quốc tế thù địch và căng thẳng với các quốc gia khác, Triều Tiên ưu tiên dành nhiều nguồn lực cho quốc phòng và quân sự để bảo vệ độc lập và an ninh quốc gia. Điều này giúp Triều Tiên duy trì khả năng tự vệ và răn đe.
- Đoàn kết và hy sinh vì quốc gia: Songun khuyến khích tinh thần đoàn kết trong toàn xã hội, đặt lợi ích quốc gia lên trên lợi ích cá nhân. Quân đội trở thành tấm gương cho người dân về sự cống hiến và lòng trung thành.
Chính sách Songun đã góp phần làm thay đổi cách thức phát triển của Triều Tiên trong giai đoạn khủng hoảng kinh tế và những năm khó khăn sau khi Liên Xô sụp đổ, khi nước này bị cô lập về kinh tế và chính trị. Học thuyết này không chỉ là một chiến lược phòng thủ mà còn là cách để Triều Tiên tạo ra sự ổn định và duy trì quyền lực trong nước.
Kể từ khi lên nắm quyền, Kim Jong Un đã không giới thiệu một học thuyết hoàn toàn mới nhưng đã tiếp tục phát triển và điều chỉnh các tư tưởng hiện có của Triều Tiên, đặc biệt là Tư tưởng Chủ thể (Juche) và Học thuyết Songun (Chính trị quân sự trên hết). Tuy nhiên, Kim Jong Un đã nhấn mạnh một số điểm và khía cạnh khác biệt nhằm phù hợp với bối cảnh mới của đất nước:
- Chính sách Byungjin (Song tiến): Đây là đường lối phát triển song song kinh tế và quốc phòng, đặc biệt là việc phát triển vũ khí hạt nhân cùng với cải cách kinh tế. Chính sách này nhằm đảm bảo Triều Tiên vừa có thể duy trì khả năng quốc phòng mạnh mẽ vừa phát triển kinh tế. Chính sách Byungjin được Kim Jong Un công bố vào năm 2013 và được coi là một sự điều chỉnh từ Học thuyết Songun, giảm nhẹ trọng tâm quân sự để phát triển kinh tế đồng thời.
- Tăng cường phát triển kinh tế và đời sống người dân: Dưới thời Kim Jong Un, Triều Tiên đã chú trọng hơn đến phát triển kinh tế, cải thiện điều kiện sống cho người dân và thúc đẩy những dự án hiện đại hóa hạ tầng, như xây dựng khu du lịch, nhà ở, và các khu vui chơi. Đây là một điểm khác biệt so với thời kỳ của Kim Jong Il, khi trọng tâm gần như hoàn toàn dành cho quân đội.
- Chính sách ngoại giao cởi mở hơn: Kim Jong Un đã áp dụng chiến lược ngoại giao cởi mở hơn so với những người tiền nhiệm, bao gồm các hội nghị thượng đỉnh với Hoa Kỳ và Hàn Quốc. Dù không đưa ra học thuyết chính thức về ngoại giao, ông đã cho thấy sự linh hoạt hơn trong việc sử dụng ngoại giao để tạo đòn bẩy cho Triều Tiên, đặc biệt là trong các vấn đề liên quan đến trừng phạt kinh tế và hòa bình trên bán đảo Triều Tiên.
Thời lập quốc cụ Kim Nhật Thành tương đối hài hòa về mọi mặt (vì vẫn còn được tài trợ mạnh) và vẫn kiên định đường lối CNXH (vì đang thời thịnh), đến thời cụ Kim-Jong-Il lên nắm quyền thì thiên hẳn về quân phiệt, kinh tế trì trệ, chỉ tập trung quốc phòng và phát triển nuke (do mất chỗ dựa từ khối CNXH); anh Ủn lên cũng quân phiệt nhưng còn chịu khó mở mang về kinh tế và phát triển hạ tầng. 10 năm anh lên nắm quyền bộ mặt hạ tầng của thủ đô Bình Nhưỡng thay đổi chóng mặt. Nên e mới bảo riêng về tiền thì đừng nói TT "nghèo", anh Ủn tiền ko thiếu, chủ yếu là anh muốn thế nào thôi.