Năm 19 tuổi
Truyện ngắn đầu tiên người con gái đó viết là một truyện ngắn về chiến tranh.
Người con gái ấy luôn cảm thấy Nợ những người lính cả 2 phe Chính - Tà một điều gì đó mà cô ấy không hiểu.
Truyện ngắn đó người con gái đó đặt tựa đề.
Tia nắng xanh.
Bố Mẹ cô ấy không biết gì về điều đó.
Cho đến khi BTC gọi điện về nhà mời tham dự lễ trao giải.
Người con gái khi đó còn đang đi hò hẹn với Zai.
Cô ấy không đến lễ trao giải.
Thậm chí truyện ngắn đó cô ấy không viết trên giấy khổ A4 như quy định BTC.
Cô ấy viết trên giấy vở ô li học sinh.
Khi BTC gửi về nhà cho cô ấy 1 tờ giấy ghi dòng chữ " Đồng chí ". Họ có biết "Đồng chí" đó 19 tuổi không ?
Bố cô ấy muốn đọc những gì Cô ấy viết.
Người cha đã lặng người và hỏi cô ấy rằng ?
Con hiểu gì về chiến tranh mà viết ?
19t cô ấy hiểu gì về chiến tranh ?
Động lực nào khiến cô ấy dám viết về chiến tranh ?
Cô ấy không hiểu.
Mẹ cô ấy khi biết đã khóc và bắt cô ấy thề con hứa với Mẹ không bao giờ viết truyện.
Cô ấy cũng không hiểu sao lại như vậy ?
Con học cho tốt nữ công và sống bình yên là Mẹ vui.
Nhưng thế rồi sau đó 10 năm
2007 khi 29 tuổi
Cô ấy lại viết.
Vẫn là 1 truyện ngắn về chiến tranh
Về chất độc màu da cam
Nơi dòng sông không bao giờ cạn.
Vẫn là cảm giác như Cô ấy đã nợ những người lính đã hy sinh một điều gì đó...
Cô ấy chọn cách viết trên mạng.
...
Thế rồi một ngày khi Mẹ cô ấy mới nói rằng.
Thầy( ...) một vị đại sư đã nói rằng.
Nếu Khuê là Văn
Nếu Linh là sáng.
Cái tên này nói lên số phận của cô ấy.
Nhưng trong Phúc có Họa ...
Mẹ cô ấy chỉ mong cô ấy có 1 cuộc sống bình yên.
Đôi lúc cô ấy nghĩ lại 20 năm đã qua cô ấy thực sự chưa nghĩ rằng văn chương là số phận là định mệnh là Phúc và cũng là Họa của cuộc đời mình.
Cô ấy chưa thực sự nghiêm túc với định mệnh này.
Nhưng nếu là định mệnh không cưỡng không cầu được đúng không ?
Hãy sống là chính mình để xem Phúc và Họa sẽ thế nào.
19 tuổi truyện ngắn đầu tiên về những người lính.
29 tuổi cũng chỉ viết về những người lính
Và lúc nào cũng đau đáu trong lòng nợ cả một thế hệ đã hy sinh...
Em cũng chẳng hiểu sao
Em lại thế.