Tậpđoàn Bímật Mày Ơi!
Thằng Tập Bím tên thật nhấtđịnh không phải Tập Bím. Tại-sao Trung Tướng gọi nó thế, đồngchí sẽ tự đoán. Trên đoạn hè phố Ku La Nau từ Ga tới Ngã Sáu, và phố Đia Bôi Toa từ Ngã Sáu tới Ngã Năm, và phố Đao Nwang từ Ngã Năm tới Chùa Đỏ, hầu-như hàng ngày, hànhtrình khép-kín và không ngưng-nghỉ, Tập Bím vừa khấpkhểnh bước vừa hét, Tậpđoàn Bímật Mày Ơi! Tậpđoàn Bímật Mày Ơi!
Những đận phấnchấn, Tập Bím nâng-cấp câu hét chút-đỉnh, thành Tổ Sư Bố Tậpđoàn Bímật Mày Ơi! Đấy hoànhảo là câu chửi dângian truyềnthống. Tậpđoàn Bímật là kẻ-thù giấu-mặt của Tập Bím?
Tậpđoàn, lại Bímật, thì không chỉđịnh đíchdanh ai, nên hiếm cánhân nào phẫnnộ khi Tập Bím hét hoặc chửi. Quầnchúng Ga, Ngã Sáu, Ngã Năm, Chùa Đỏ, đều nghiễmnhiên coi Tập Bím như chó tru, như hoa rụng, như còi ôtô, như khói róm bếp
. Nó chết hay sống, họ cũng chẳng phiền. Chúng-tôi cứ trôi qua nhau cách đó, thưa đồngchí thưa các đồngchí, tự ngàn vạn năm rồi. Trung Tướng từng mụckích một Thiênthần vác dao-bầu rượt Tập Bím chạy ngoằnngoèo dọc các tăngxê chưa lấp hồi 1979 rìa phố Đao Nwang (**). Thiênthần quãng 7-8 tuổi, quần-đùi và áo-thun, tay huơ dao và mồm cười oanhtạc. Người rượt đùa thôi. Tập Bím lao cuốngquýt, mũ-cối tung xuống rãnh, áo-ki tốc tận ngực, quần-đội tụt nửa mông (***). Nhìn chân trần Tập Bím nhón đạp trên đá dăm và ngói vụn và mảnh sành, Trung Tướng ước Thiênthần bỗng mọc thêm đôi cánh và bay thốc lên Mặt Trời mà cháy bùng như nhạckịch. Nhưng Thiênthần không bay lên Mặt Trời. Người xà mẹ vào một tăngxê hở nóc, khóc lịm, và hiểnnhiên sẽ rất nhớ cú hạ-mình dạidột. Tập Bím không lolắng về Thiênthần. Nó tìm mũ, sốc quần, phủi áo, và lạc giọng hét tiếp, Tậpđoàn Bímật Mày Ơi! Tậpđoàn Bímật Mày Ơi!
Hét (chửi) của Tập Bím thật mãnhliệt, Trung Tướng thừanhận, với nănglượng hầu-như vôtận. Chưa bao-giờ hụt hơi, chả bao-giờ khản tiếng, Tập Bím vậnhành họng nó như côngtrường thủyđiện. Bữa nọ e-chừng nó ngậpngừng ngànngạt, Trung Tướng quành xe, nói, mày sao Tập Bím? Mày cũng kiệt-sức sao Tập Bím? Nó không trả-lời, chỉ nhẹ vuốt yếthầu, và thụt ngồi rúmró ven đường, nơi lừnglững một núi rác chợ chiều, bắt-đầu moi chén.
Tập Bím chén rác tỉmẩn và sâusắc và khiêmcung như cách chúng-tôi ăn xôi giò hoặc sữa bò, thưa đồngchí. Nó chọn xơ mít giảiquyết trước. Từng tảng vỏ mít được khaithác triệtđể thôngthái đến từng ngọn xơ bé nhất, cả đực lẫn cái. Hết mít, Tập Bím gặm cam ủng, rồi chuối nát, rồi bã mía, rồi xương gà. Hết xương gà, nó mút lá-bánh, rồi nút-chai, rồi túi-bóng.
Núi rác đã chuyển trọn từ phía trái sang phía phải. Tập Bím chống gối đứng dậy, xoa mép, hét hảhê, lảnhlót, bìnhtâm, khỏekhoắn, Tậpđoàn Bímật Mày Ơi! Tậpđoàn Bímật Mày Ơi!
Thithoảng Tập Bím dừng hét. Nó nhặt đâu lon bia méo, thathẩn bú. Trung Tướng quát, Tập Bím, bia ngon há? Nó không trả-lời, hai má hường như má gái chửa hoang, môi tươi loangloáng. Bú mãi bú mãi, nó bóp lon bia dúm như nắm giẻ. Thằng mất-nết. Nó bú cái lon suông, bia gì chứ. Trung Tướng móc 50 đồng, quát, Tập Bím anh cho mày, ra Ngã Năm làm vại bia, mau, mày xỏ anh tuyệtvọng phết. Nó liếc tiền Trung Tướng, thầnsắc khinhkhi bỉbáng, không trả-lời, không cầm tiền. Tậpđoàn Bímật Mày Ơi!