- Biển số
- OF-779240
- Ngày cấp bằng
- 4/6/21
- Số km
- 802
- Động cơ
- 16,944 Mã lực
Liên quan đến cụ gì hôm rồi viết thư ko ta.
Thì mợ tiến thêm một bước nữa đi.Nhưng em đã lên nằm cạnh, đã đắp cùng chăn.. Nhưng sao a ấy ko ôm em? Là vì ko nhớ em!
Với cả em không sai nữa, ng sai là a ấy, em đã cố tình như vậy rồi nếu biết lỗi thì đã như em nghĩ. Nhưng đây ko thế.Nó không ôm mình thì mình ôm nó, đi đâu mà thiệt.
Đúng sai quan trọng thế sao. Ở đời không có đúng-sai, chỉ có lợi-hại thôi.Với cả em không sai nữa, ng sai là a ấy, em đã cố tình như vậy rồi nếu biết lỗi thì đã như em nghĩ. Nhưng đây ko thế.
Nhưng nếu ko nhận ra mình sai ở đâu, thì đến bao h mới sửa được hả cụ?Đúng sai quan trọng thế sao. Ở đời không có đúng-sai, chỉ có lợi-hại thôi.
Thế thì em chịu rồi, mợ đạp cho nó phát cho bay ra khỏi giường đi.Nhưng nếu ko nhận ra mình sai ở đâu, thì đến bao h mới sửa được hả cụ?
Em nghĩ nhiều quá rùi đấy!Nhưng em đã lên nằm cạnh, đã đắp cùng chăn.. Nhưng sao a ấy ko ôm em? Là vì ko nhớ em!
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Đã là bản tính thì mợ nên cho ck thời gian để thay đổi từ từ chứ 1 đập ăn quan ngay sao được.Nhưng nếu ko nhận ra mình sai ở đâu, thì đến bao h mới sửa được hả cụ?
Nhà này lạ nhỉ, hôm nọ có thớt chồng lên kêu ca nói cục cằn bị vợ giận, hôm nay lại đến vợ kêu ca chồng lì... có lẽ nào lại acc clone của cụ nào bầy trò cho cccm giải trí, còn nếu ko thì đừng biến OF thành tàu nhanh nữaCác cụ mợ ơi, em phải làm thế nào để tốt nhất đây??
Ngày thứ 6. Em cứ nghĩ anh chắc giống như em, đang khó chịu trong người vì cái không khí ngột ngạt này. Chỉ cần anh nói xin lỗi với em, xin lỗi vì đã ăn nói không nhẹ nhàng, trả lời em một cách cục cằn. Thì em sẽ xem như chưa từng có chuyện gì, sẽ lại vui vẻ nói chuyện và ở bên anh, không doạ li hôn nữa.
Em cần anh nhìn ra vấn đề và thay đổi. Chỉ vì lí do này mà em cảm thấy rất buồn, mặc dù anh là 1 ng đàn ông rất tốt, nhưng cái cách a nói chuyện, cách a thể hiện, cục súc cục cằn, em sợ sẽ làm phai nhạt tình cảm của em đi. Nên em luôn nhắc anh đừng như vậy, nhẹ có, ngọt ngào có, rồi đến khi em giận ko nói gì nữa là đây. Và em hi vọng anh nhận ra điều đó.
Nhưng không, ngày thứ 6 không 1 câu nói với nhau, không nhìn mặt. Đi làm về, dù vẫn nấu cơm, ăn cơm cùng, nhưng cả 2 chỉ giao tiếp với con. Em mặc dù là người chủ động giận anh, ko nói chuyện với anh, nhưng sao anh lại mặc kệ em? Em đã tính lần này sẽ làm căng cho anh nhớ, để chừa cái cách nói chuyện cục cằn đi, em sẽ không nói chuyện với anh đến lúc anh chủ động muốn nói chuyện với em. Rồi em sẽ bắt anh xin lỗi và hứa. Nhưng..K ngờ anh lì hơn em nghĩ. Quá lì!!
Hôm nay, anh vẫn đón 2 mẹ con em đi chơi về. Về tới nhà tắm rửa xong đi ngủ. Mặc dù hôm nay, em đã cố tình để con nằm ngoài ( không nằm giữa như mấy hôm trước), em đã cố tình kéo chăn anh đắp cùng, đã cố tình chạm vào tay anh. Em cứ nghĩanh đang chờ điều đó mà sẽ quay lại ôm chầm lấy em sau bao ngày " xa cách". Nhưng anh đã không làm vậy. Anh chỉ quay qua rồi đặt tay qua người em nhẹ nhàng. Em thất vọng và tổn thương sâu sắc!
Em cứ nghĩ là bọn mình cùng chung 1 cảm xúc, dù giận nhau ko nói chuyện nhưng sẽ nhớ thương. Nhưng em nhầm rồi. Em đã hiểu sai về tình cảm của anh.