Theo trang Facebook Neu Confession’s: Chồng mình thất nghiệp ở tuổi 40…
2h đêm dậy, ko thấy chồng đâu, ra phòng khách thì thấy anh đang ngồi ban công, trầm tư…:
- Anh chưa đi ngủ à? 2h rồi còn ra đây ngồi…
- À anh uống cốc nước rồi ngủ ấy mà, em cứ ngủ đi.
- Thôi, ko làm việc này thì làm việc khác, ko đc chỗ lương cao thì mình làm tạm chỗ lương thấp thấp 1 chút rồi dần dần lại lên anh à. Anh cứ bình tĩnh, mới 2 tuần thôi mà…
Anh nhìn mình, thở dài:
- Thật ra nếu chỉ để lo cho bản thân thì anh có khi chẳng phải suy nghĩ gì đâu, nhưng giờ anh còn phải lo cho em, cho các con nữa…
Nói đến đây mình thấy thương anh lắm. Mình năm nay 35, cựu sinh viên trường, chồng mình thì 40, cũng là cựu sinh viên trường mình…cả 2 vợ chồng cùng quê Ninh Bình, lên đây học tập và sinh sống từ những ngày còn sinh viên, nhà thì cũng chẳng có gì, mục đích bám trụ lại ở Hà Nội cũng giống như bao bạn sinh viên ở quê lên thành phố, muốn đi làm kiếm tiền, thực hiện ước mơ mua nhà cửa, xe cộ rồi có tiền lo cho gia đình ở quê…Nhưng sự thật thì ko phải cũng có thể làm được, thực hiện được những ước mơ đó…
Vợ chồng mình tính ra cũng ở Hà Nội hơn 15 năm rồi…nhưng thú thật với mọi người từ lúc ra trường đến giờ đi làm công ăn lương, cũng có 1 thời gian đầu tư nhưng thất bại sau 2 vợ chồng ko dám đầu tư nữa, cứ thế tích góp từng đồng 1, lấy nhau 10 năm mới mua được 1 cái nhà chung cư nho nhỏ hơn 60m2 gọi là có chỗ chui ra chui vào cho 2 vợ chồng và 2 con. Lúc trước khi lập gia đình thì vậy chứ lập gia đình rồi, bao nhiêu thứ phải lo, tiền ăn, tiền học, tiền nhà cửa, tiền xăng xe, điện thoại, rồi chi tiêu Hà Nội ngày càng đắt đỏ nữa. Sống “Sang” 1 chút thì tháng chẳng có đồng nào để tiêu, sống tiết kiệm thì nhiều khi thấy cũng khổ nữa, kiểu làm ra tiền mà ko dám tiêu nên lúc nào cũng phải suy suy tính tính…
Chồng mình thì cũng cố gắng, công việc trước khi anh nghỉ thì lương cứng của anh được 45tr, để có mức lương này anh đã cống hiến 8 năm ở đây…thu nhập hằng tháng thì tùy, có những thời điểm tốt lên đến cả 70-80tr nhưng có những thời điểm dịch thì cũng chỉ đc 1/3 lương, nói chung công ty khó khăn thì cũng ko ai muốn điều đó cả, mà chẳng có việc gì hưởng 15-20tr là cũng tốt lắm rồi.
Mọi việc rất ổn, với thu nhập của anh và của mình (~30M) thì cũng khá thoải mái khi lo cho 2 con ăn học trên này, vì chúng mình cũng muốn đầu tư cho con cái nên cho con học trường tốt, mỗi tháng học phí của 2 con cả học thêm nếm, ăn uống,…v…v… ~ 20-22tr. Quan điểm của 2 vợ chồng là bố mẹ vất vả 1 chút nhưng con cái đc ăn no mặc ấm học hành giỏi giang ngoan ngoãn thì cũng xứng đáng.
Nhưng 1 ngày cách đây 3 tuần, anh về mình thấy mặt anh hơi buồn, mình hỏi anh có chuyện gì thì anh chỉ nói ngắn gọn:
- Công ty thay đổi cơ cấu, giờ họ cho anh nghỉ?
- Anh làm cũng tốt mà, sao lại cho nghỉ?
- Thì thấy mọi người bảo giờ mấy đứa trẻ nhanh nhẹn, làm tốt hơn, công nghệ cũng giỏi…nhưng hình như là cho người nhà vào làm nên mới cho anh nghỉ…
Và rồi chồng mình bị cho nghỉ thật…mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng mình thấy anh vẫn buồn…anh cũng đã chuẩn bị hồ sơ nộp nhiều nơi nhưng cũng có nhiều lý do trong đó có cả lý do tuổi tác nữa, thực sự 40 tuổi, cầm hồ sơ đi xin việc rất khó…trong khi thị trường lao động giờ đang dư thừa cũng nhiều, nhất là các bạn trẻ, có nhiều bạn nhanh nhẹn, cũng giỏi thật, có nhiều thứ đổi mới ko thể cứ truyền thống mãi được…
Từ ngày nghỉ việc đến giờ, anh đứng ngồi ko yên, gọi hết bạn bè, anh em, các mối quan hệ hỏi xem có chỗ nào có việc ổn ổn để anh làm nhưng chỗ thì ko tuyển, chỗ thì toàn những cái mới mẻ, chỗ thì chẳng liên lạc được… song song với đó anh vẫn nộp CV đi mọi nơi để xin việc nhé…
Chợt nhận ra, ở tuổi này, “ổn định công việc” quan trọng đến nhường nào… có lần 2 vợ chồng nằm tâm sự: “Giờ anh thất nghiệp em có nuôi anh ko?” thì mình cười bảo “Có chứ, nuôi cả anh luôn, mà anh lo gì, mình vẫn có khoản tiết kiệm dự phòng mà”…”Ko, anh phải đi tìm việc khác để tiếp tục nuôi cả giả đình chứ, ai lại để vợ con nuôi mình bao giờ…”
2 tuần qua, mình thấy anh mệt mỏi, tiều tụy, ít cười hơn rất nhiều, anh như 1 người khác…có lẽ anh áp lực với cuộc sống, công việc, với gánh nặng tiền bạc lắm, mặc dù mình có nói, có động viên nhưng có lẽ lời nói, hành động, khuôn mặt của anh cũng ko giấu được sự mệt mỏi, lo lắng cho gia đình khi thất nghiệp.
Ko phải anh ko cố gắng, cả 1 thời gian dài yêu anh, bên anh mình đã biết được anh là người cố gắng như nào, chẳng qua mình là phận làm thuê, người ta là chủ…nên phải chấp nhận thôi!
Nhưng mình vẫn tin, anh sẽ nhanh chóng tìm được việc phù hợp, dù lương ko cao nhưng cũng sẽ lo được cho gia đình…
Mình tâm sự để chia sẻ về việc thất nghiệp ở tuổi 40, từ góc nhìn của mình, cũng hi vọng các bạn trẻ luôn cố gắng, phấn đấu và sẵn sàng tinh thần để đối mặt với mọi khó khăn, thử thách…nhất là các bạn nam. Tuổi 40, thất nghiệp thật đáng sợ, vì khi ấy…trên vai các bạn còn là vợ, là con, là bố mẹ già ở quê, là cả gia đình nữa…
2h đêm dậy, ko thấy chồng đâu, ra phòng khách thì thấy anh đang ngồi ban công, trầm tư…:
- Anh chưa đi ngủ à? 2h rồi còn ra đây ngồi…
- À anh uống cốc nước rồi ngủ ấy mà, em cứ ngủ đi.
- Thôi, ko làm việc này thì làm việc khác, ko đc chỗ lương cao thì mình làm tạm chỗ lương thấp thấp 1 chút rồi dần dần lại lên anh à. Anh cứ bình tĩnh, mới 2 tuần thôi mà…
Anh nhìn mình, thở dài:
- Thật ra nếu chỉ để lo cho bản thân thì anh có khi chẳng phải suy nghĩ gì đâu, nhưng giờ anh còn phải lo cho em, cho các con nữa…
Nói đến đây mình thấy thương anh lắm. Mình năm nay 35, cựu sinh viên trường, chồng mình thì 40, cũng là cựu sinh viên trường mình…cả 2 vợ chồng cùng quê Ninh Bình, lên đây học tập và sinh sống từ những ngày còn sinh viên, nhà thì cũng chẳng có gì, mục đích bám trụ lại ở Hà Nội cũng giống như bao bạn sinh viên ở quê lên thành phố, muốn đi làm kiếm tiền, thực hiện ước mơ mua nhà cửa, xe cộ rồi có tiền lo cho gia đình ở quê…Nhưng sự thật thì ko phải cũng có thể làm được, thực hiện được những ước mơ đó…
Vợ chồng mình tính ra cũng ở Hà Nội hơn 15 năm rồi…nhưng thú thật với mọi người từ lúc ra trường đến giờ đi làm công ăn lương, cũng có 1 thời gian đầu tư nhưng thất bại sau 2 vợ chồng ko dám đầu tư nữa, cứ thế tích góp từng đồng 1, lấy nhau 10 năm mới mua được 1 cái nhà chung cư nho nhỏ hơn 60m2 gọi là có chỗ chui ra chui vào cho 2 vợ chồng và 2 con. Lúc trước khi lập gia đình thì vậy chứ lập gia đình rồi, bao nhiêu thứ phải lo, tiền ăn, tiền học, tiền nhà cửa, tiền xăng xe, điện thoại, rồi chi tiêu Hà Nội ngày càng đắt đỏ nữa. Sống “Sang” 1 chút thì tháng chẳng có đồng nào để tiêu, sống tiết kiệm thì nhiều khi thấy cũng khổ nữa, kiểu làm ra tiền mà ko dám tiêu nên lúc nào cũng phải suy suy tính tính…
Chồng mình thì cũng cố gắng, công việc trước khi anh nghỉ thì lương cứng của anh được 45tr, để có mức lương này anh đã cống hiến 8 năm ở đây…thu nhập hằng tháng thì tùy, có những thời điểm tốt lên đến cả 70-80tr nhưng có những thời điểm dịch thì cũng chỉ đc 1/3 lương, nói chung công ty khó khăn thì cũng ko ai muốn điều đó cả, mà chẳng có việc gì hưởng 15-20tr là cũng tốt lắm rồi.
Mọi việc rất ổn, với thu nhập của anh và của mình (~30M) thì cũng khá thoải mái khi lo cho 2 con ăn học trên này, vì chúng mình cũng muốn đầu tư cho con cái nên cho con học trường tốt, mỗi tháng học phí của 2 con cả học thêm nếm, ăn uống,…v…v… ~ 20-22tr. Quan điểm của 2 vợ chồng là bố mẹ vất vả 1 chút nhưng con cái đc ăn no mặc ấm học hành giỏi giang ngoan ngoãn thì cũng xứng đáng.
Nhưng 1 ngày cách đây 3 tuần, anh về mình thấy mặt anh hơi buồn, mình hỏi anh có chuyện gì thì anh chỉ nói ngắn gọn:
- Công ty thay đổi cơ cấu, giờ họ cho anh nghỉ?
- Anh làm cũng tốt mà, sao lại cho nghỉ?
- Thì thấy mọi người bảo giờ mấy đứa trẻ nhanh nhẹn, làm tốt hơn, công nghệ cũng giỏi…nhưng hình như là cho người nhà vào làm nên mới cho anh nghỉ…
Và rồi chồng mình bị cho nghỉ thật…mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng mình thấy anh vẫn buồn…anh cũng đã chuẩn bị hồ sơ nộp nhiều nơi nhưng cũng có nhiều lý do trong đó có cả lý do tuổi tác nữa, thực sự 40 tuổi, cầm hồ sơ đi xin việc rất khó…trong khi thị trường lao động giờ đang dư thừa cũng nhiều, nhất là các bạn trẻ, có nhiều bạn nhanh nhẹn, cũng giỏi thật, có nhiều thứ đổi mới ko thể cứ truyền thống mãi được…
Từ ngày nghỉ việc đến giờ, anh đứng ngồi ko yên, gọi hết bạn bè, anh em, các mối quan hệ hỏi xem có chỗ nào có việc ổn ổn để anh làm nhưng chỗ thì ko tuyển, chỗ thì toàn những cái mới mẻ, chỗ thì chẳng liên lạc được… song song với đó anh vẫn nộp CV đi mọi nơi để xin việc nhé…
Chợt nhận ra, ở tuổi này, “ổn định công việc” quan trọng đến nhường nào… có lần 2 vợ chồng nằm tâm sự: “Giờ anh thất nghiệp em có nuôi anh ko?” thì mình cười bảo “Có chứ, nuôi cả anh luôn, mà anh lo gì, mình vẫn có khoản tiết kiệm dự phòng mà”…”Ko, anh phải đi tìm việc khác để tiếp tục nuôi cả giả đình chứ, ai lại để vợ con nuôi mình bao giờ…”
2 tuần qua, mình thấy anh mệt mỏi, tiều tụy, ít cười hơn rất nhiều, anh như 1 người khác…có lẽ anh áp lực với cuộc sống, công việc, với gánh nặng tiền bạc lắm, mặc dù mình có nói, có động viên nhưng có lẽ lời nói, hành động, khuôn mặt của anh cũng ko giấu được sự mệt mỏi, lo lắng cho gia đình khi thất nghiệp.
Ko phải anh ko cố gắng, cả 1 thời gian dài yêu anh, bên anh mình đã biết được anh là người cố gắng như nào, chẳng qua mình là phận làm thuê, người ta là chủ…nên phải chấp nhận thôi!
Nhưng mình vẫn tin, anh sẽ nhanh chóng tìm được việc phù hợp, dù lương ko cao nhưng cũng sẽ lo được cho gia đình…
Mình tâm sự để chia sẻ về việc thất nghiệp ở tuổi 40, từ góc nhìn của mình, cũng hi vọng các bạn trẻ luôn cố gắng, phấn đấu và sẵn sàng tinh thần để đối mặt với mọi khó khăn, thử thách…nhất là các bạn nam. Tuổi 40, thất nghiệp thật đáng sợ, vì khi ấy…trên vai các bạn còn là vợ, là con, là bố mẹ già ở quê, là cả gia đình nữa…