Có đấy, mợ ạ:
Dựa Vai Anh Mà Khóc
Trần Huy Phương
Có cánh hoa nào mà không tàn úa?
Có hạnh phúc nào sẽ chẳng hư hao?
Có cuộc đời nào không xuống thấp lên cao?
Có đôi môi nào chưa rung vì tiếng nấc?
Có những khoảng cách dù gần trong gang tấc
Vẫn hình như trăm ngàn dặm xa xôi
…Và có những chiều em cảm thấy đơn côi
Hãy về đây , dựa vai anh mà khóc
Kể cho anh nghe chuyện đời gai góc
Chia bớt cho anh cảm giác xót xa
Vì anh suốt đời là một sân ga
Đón nhận buồn vui con tàu em chở đến
Dù có một ngày con tàu em thay bến
Sân ga này cũng vẫn sẽ còn đây.
…Và khi nào sầu nặng dáng em gầy
Hãy trở lại , dựa vai anh mà khóc
Than thở với anh rằng người đời lừa lọc
Xớt bớt cho anh nỗi khổ bị dối gian
Anh sẽ vỗ về “Dù mất cả trần gian
Em luôn có bờ vai anh để khóc
Em không bao giờ lẻ loi cô độc
Em không bao giờ thiếu một bờ vai
Em không bao giờ thiếu một vòng tay
Khóc đi em , dựa vai anh mà khóc”
Nhưng...ấy lại là chữ "nhưng". Cuộc đời này đẹp vì những gì ta chưa biết cái gì sẽ đến, cái gì đến thì ko giống cái ta mơ. Và ta lại mơ cho cái điều sẽ đến...hic. Giống như vầng trăng, nàng đẹp mãi với tên chị Hằng, nàng Trăng, làm ngất ngây bao đời thi sĩ. Đến như Hàn Mặc Tử, một đời dù ngắn ngủi vẫn trọn một tình yêu. Thế là hạnh phúc. Chứ nếu ông sống thêm, cho đến khi Louis Amstrong chụp ảnh nàng mang về thì chắc lòng ông bẽ bàng lắm lắm. Hic, thế nên, hãy yêu như yêu trăng nhé mợ, đừng cố bay lên đó làm gì...sự thực hay trần trụi, đen đúa lắm.
Viết này xong em muốn khóc...
(cơ mà mợ đừng tin, sự thực là em đang cười khậc khậc ). Giống như chị Nê Bờ đi Sí ri a í ạ. Chị ấy cứ bểu khủng khiếp nhưng em chả thấy cái gì khủng khiếp ngoài chính cái việc chị í cứ luôn mồm kêu khủng khiếp..và đó chính là cái điều khủng khiếp ạ.
Hình như, Thu đang về, có cái gì đó hanh hao, có cái gì đó chênh chao, có cái gì đó chợt ùa về từ thời..mặc quần lủng mít, ngại ngùng bất chợt gặp ánh mắt của mấy đứa con gái lớn trước tuổi nhìn mình...
.