tối nay e đi chơi với bạn, mọi việc sẽ đều là chuyện bình thường nếu e ko gặp cụ già ấy. Tối 8h rồi, thành phố đã lên đèn, ng ta đi làm về, người ta đi chơi, thế mà mình cụ ngồi ở quãng đường gần ngã tư Minh Cầu, e chẳng có nhiều dừng lại định chia sẻ với cụ 1 chút, nhưng nghe kể chuyện ra thì buồn quá. Cụ kể nhà có 3 ng con, 2 anh mất rồi, còn 1 a con út thì mắng chửi cụ nhiều quá khiến cụ phải bỏ đi, nhà cụ ở Phổ Yên, 1 mắt cụ hình như ko còn nhìn thấy nữa. Chưa bjo e bị ám ảnh nặng nề như thế từ sau lần đi Thụy An, e hỏi sao cụ ko vào nơi cho ng già neo đơn, cụ bảo mỗi tháng phải đóng 300k cụ ko có đủ tiền, cụ vừa nói vừa khóc e ko thể nào quên hình ảnh ấy, văn e chẳng hay, diễn đạt cũng lủng củng nhưng nhà mình có thể làm j để giúp đỡ cụ ko ạ?
E nghĩ mà thương quá, 10h e đi qua vẫn thấy cụ ngồi đấy, e hỏi địa chỉ nhà cụ rồi, về kể với mẹ nhưng mẹ e lại nói, bjo cụ ko phải 1 mình, cụ còn con, còn họ hàng nhỡ chẳng may ko đúng sự thật con về chỗ ấy ng ta sẽ thế nào, tuổi già khó tính biết đâu do cụ tự bỏ đi, cả 1 dòng họ bjo con lên trên mạng nêu tên tuổi danh tính quê quán ng ta ra, ko phải sự thật ng ta kiện con thì sao, e cũng chẳng biết thế nào. Mẹ nói cũng có lý, nhưng mà thật sự để cụ như vậy thì e ko đành lòng