Lâu quá em theo dõi mãi bây giờ mấy Bác mới bò đến đc cửu trại câu:77:..Cửu trại câu thì đúng là vô đối Thiên Đường hạ giới(l)(l)(l)(l)(l).
[/URL][/IMG]
Lâu lắm em mới vào lại, topic của cụ hay quá. Tối qua mới xem được có mấy trang mà tối ngủ em đã thấy mình lên đến Tây Tạng rồi. Hôm nay đến trang 26 không biết có đến được hồ Namtso ko,... em chỉ có 4 chữ để nói về chuyến đi, hình ảnh, lời bình, ... của các cụ "Trên cả tuyệt vời".(l)(l)(l)Em cũng từng ao ước như cụ. Hai mươi năm trước, chịu ảnh hưởng của những cuốn sách "Đường mây qua xứ tuyết" của Govinda và "Lost Horizon" của James Hilton, đêm đêm Tây tạng về trong giấc mơ của em. Trong trí tưởng tượng của em khi ấy Tây tạng giống như nơi tận cùng của trái đất, nằm bên rìa của thế giới hiện thực mà ta đang sống. Vào những năm 80 của thế kỷ trước, mơ đến được Tây tạng là một ý tưởng hão huyền. Khi ấy tìm được một cuốn sách viết về Tây tạng còn khó, huống hồ nghĩ đến việc đến được Shangri-La. Vì vậy khi đặt được chân lên miền đất khô cằn này em cảm thấy mình giống như các phi hành gia của tàu Apolo khi đứng trên bề mặt nguyệt cầu, đó là cảm giác đến được một nơi mà mình đã đến trong mơ.
Sau này khi đã trở về Hà nội có một người quen hỏi thăm em về chuyến đi Tây tạng, câu đầu tiên là hết bi nhiu ông Obama. Nghe em trả lời xong anh ta ngạc nhiên nói: "Với số tiền đó cậu có thể đi châu Âu, du lịch ở những chỗ văn minh chứ không phải ở một nơi khỉ ho cò gáy như vậy". Em không trả lời nhưng trong thâm tâm không đồng ý với cách so sánh như vậy. Chưa bao giờ em nảy ra ý tưởng so sánh ánh sáng đèn màu trên những đại lộ sầm uất ở châu Âu với ánh hoàng hôn vàng rực phản chiếu trên những đỉnh tuyết sơn hùng vĩ đã triệu triệu năm soi bóng xuống làn nước xanh thăm thẳm của Thánh Hồ Namtso. So sánh như vậy thật là khập khiễng, phải không cụ?